Vân Liệt tắm xong rồi trực tiếp đi vào phòng.
Lăng Thượng đang nằm ngẩn người trên giường, hai tay gối đầu.
Vân Liệt cúi xuống, nàng thấy hai mắt Lăng Thượng nhắm nghiền.
Trái tim nàng như bị ngắt nhéo một hồi, Vân Liệt hoang mang không biết nên làm gì bây giờ.
Đúng lúc ấy Lăng Thượng mở mắt ra, cô bắt gặp vẻ bất đắc dĩ trên mặt Vân Liệt.
"Cô gái ngốc nghếch này..." Lăng Thượng chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng chọc lên trán Vân Liệt.
Vân Liệt lập tức bắt lấy tay cô, coi nó như một mảnh gỗ trôi cứu mạng giữa dòng nước.
"Tôi tắm đây, cậu đi chờ điện thoại đi." Lăng Thượng ngồi dậy, quần áo cô đã được chuẩn bị xong xuôi.
Vân Liệt đi theo ôm lấy lưng cô, nhẹ rất nhẹ, líu ríu. "Lăng Thượng, xin lỗi... "
Lăng Thượng hơi ngẩng mặt lên, cô thở dài, sau đó xoay người lại đối diện với Vân Liệt, khẽ đẩy nàng ra. "Nhớ kỹ, sau này tôi không muốn cậu lặp lại lời "xin lỗi" với tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ xin lỗi cậu. Chuyện tình cảm, tôi chưa từng nghĩ có ai cần phải xin lỗi ai hết."
Lời vừa dứt, Lăng Thượng rời khỏi phòng.
Câu nói này của Lăng Thượng thật quen thuộc. Hình như cách đây không lâu hai người đã từng nói với nhau những lời tương tự.
"Có điều... nếu một ngày cậu bỗng dưng mất hứng, hoặc cảm thấy chàng trai khác khiến cậu rung động, nhất định cậu phải nói cho tôi biết....".
"Tuy rằng tôi cũng biết những lời ấy là những lời nên nói, có điều, nếu như cậu nảy sinh tình cảm với ai đó khác, không cần cậu nói, tôi nghĩ tôi nhất định có thể nhận ra, khi ấy, tôi sẽ rời đi mà không chút do dự..."
Lúc đó lại có thể nói ra những lời đầy lí trí như thế ư? Giống Lăng Thượng giờ khắc này vậy. Hai người cũng không cần thiết phải nói... lời xin lỗi sao? Hai người đều có thể lý trí để mà yêu đối phương sao?
Phải yêu đến mức độ nào mới có thể xé bỏ dáng vẻ giả bộ bản thân mình đang vô cùng ổn hết mức điêu luyện ấy đây?
Đến bao giờ mới có thể không cần phải cẩn thận để ý từng li từng tí như vậy?
À, thiếu chút nữa thì quên mất lời Lăng Thượng từng nói, chúng mình chỉ đang thử thôi, thử xem có thể tiến được bao xa, chỉ là... thử mà thôi....
Vân Liệt cứ ngồi đờ người trên giường hồi lâu rồi mới bước ra ngoài.
Lăng Thượng đẩy cửa tiến vào nhà tắm, bên trong còn tràn ngập hơi nước mờ nhạt, nóng bức khiến người ta buồn phiền. Bồn tắm đã đầy sẵn nước, hẳn là nhờ Vân Liệt. Thực ra Lăng Thượng đang muốn tắm nước lạnh, nội tâm khó chịu làm cho cô không khống chế được bản thân; xong cô lại hi vọng nhảy vào bồn tắm nóng thật nóng, nóng đến nỗi cháy bỏng cả thân thể thì càng tốt.
Lăng Thượng tới trước gương, cô định nhìn qua sắc mặt mình, đầu bỗng lóe lên vẻ bi thương của Vân Liệt, thái độ của cô, tâm trạng của cô, không ngờ có thể dễ dàng bị chi phối bởi một ai đó đến như vậy, cảm giác rất kỳ lạ. Thế nhưng trên mặt gương phủ một tầng hơi nước, không những thế còn phảng phất dấu vết đã có ngón tay ai xẹt qua, Lăng Thượng ngẩn người, cô tiến lại gần hơn, kết quả là thấy được tên của chính mình ở trên đó.
"Điên rồi..." Khóe môi Lăng Thượng hiện ý cười, cô dựa đầu sát bên dòng chữ kia.
*
Chờ Lăng Thượng tắm xong đi ra, trùng hợp cô thấy Vân Liệt đang tiếp điện thoại.
Cô đi thẳng đến phòng khách, tóc dài quá nên rất khó xử lý, may mà để lâu đã thành quen. Có điều Lăng Viên vốn đang im lặng ngồi ngắm Vân Liệt, mắt thấy Lăng Thượng lại gần bèn vô cùng tự nhiên cầm lấy cái khăn trong tay cô để giúp cô vò khô tóc.
Thời điểm chiếc khăn bị tước đoạt, Lăng Thượng có hơi sửng sốt. Sắc mặt anh trai đã không còn khó coi nữa, anh vừa lau khô tóc cho cô, vừa nhìn chằm chằm Vân Liệt đứng bên kia.
Vân Liệt nghe được động tĩnh phía đằng sau cũng quay người lại, nàng thấy Lăng Thượng ngồi trên sofa, Lăng Viên một bên giúp cô ấy lau tóc, hai anh em rất yên ắng nhìn nàng.
Trong nháy mắt, tai nàng có chút ù, mắt cũng hơi tối sầm lại, không hiểu sao nàng cảm giác cảnh tượng kia không hề tồn tại vị trí của mình.
Giọng nói của mẹ ở đầu dây bên kia kéo sự chú ý của nàng trở về, nàng mải mốt tập trung lắng nghe. Dù sao mẹ nàng cũng vừa mới nói một việc vô cùng đột ngột.
"Ba mẹ thật sự quyết định..."
....
"Lúc nào tàu hỏa...."
....
"Nhanh như vậy sao?"
.....
"Không phải, làm gì có!"
.....
"Vâng, con biết rồi, đến khi đó con sẽ ra đón cha mẹ."
.....
Cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc, Vân Liệt cúp máy, thở dài một hơi.
"Vân Liệt, bố mẹ em muốn tới sao?" Vẫn tập trung tinh thần dõi theo từng lời của Vân Liệt, Lăng Viên bỗng dưng trở nên hưng phấn, tay anh còn đặt trên đầu Lăng Thượng, song động tác đã ngừng lại.
Lăng Thượng ngửa mặt lên quan sát, cô thấy sự chú ý của anh hoàn toàn không đặt nơi mình nữa bèn đẩy tay anh ra, lấy khăn tự thân lau tóc.
Lăng Viên liếc nhìn em gái một chút rồi vòng qua ngồi xuống ghế sofa, vừa vặn đối diện với Vân Liệt.
"Làm sao bây giờ?" Vân Liệt nhíu mày, dáng vẻ rất khổ não. "Mẹ em nói đang được nghỉ hè, cả hai rảnh rang không bận việc gì nên tính ghé qua đây."
"Hai người thực sự rất lo cho cậu đấy." Lăng Thượng nói.
Vân Liệt tiếp tục thở dài. "Xem ra ý mẹ tôi là tính ở lại một thời gian ngắn, tôi định đi thuê phòng sẵn cho bọn họ, chờ lúc tới sẽ có nơi ở luôn."
"Sao lại phải đi thuê phòng?" Lăng Viên quay sang nhìn Lăng Thượng.
Lăng Thượng tiếp lời. "Đúng vậy, lúc đến nhà cậu, cô chú đối tốt với chúng tôi như thế, bây giờ bọn họ tới thì làm sao tôi nỡ để bọn họ trọ bên ngoài, bảo bọn họ ở lại đây đi."
"Dù sao anh cũng ra ngoài sống mà." Lăng Viên vỗ đùi đứng dậy. "Em nói cô chú ở lại đây một thời gian đi, anh còn muốn xem có mua thêm được quà cáp gì không."
"Không, không cần đâu." Vân Liệt bật dậy, nàng vội lắc đầu.
"Cũng phải bố trí sắp xếp lại căn phòng kia chứ nhỉ?" Rốt cuộc Lâm Phổ đã lên tiếng.
Lăng Thượng và Lăng Viên đều nhìn Vân Liệt.
Trong đầu Vân Liệt có chút loạn.
Lúc ở nhà, cha mẹ rõ ràng có nói chờ nàng công ăn việc làm ổn định, vậy tại sao chớp mắt đã muốn lên kiểm tra rồi, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng kiên quyết?
Nếu như thật sự đến ở đây, cùng sống trong một khoảng không gian không lớn với ba mẹ, với Lăng Thượng, lại còn Lăng Viên thi thoảng mò về, cộng thêm cả Lâm Phổ cố tình xuất hiện, và mình nữa.... toàn bộ như một mớ quan hệ rối bời, nàng nhất thời vẫn chưa biết nên xử trí thế nào.
Nếu quả thực nhường một gian cho cha mẹ, thế thì nhất định sẽ chung phòng với Lăng Thượng, điều ấy khiến đại não Vân Liệt càng lộn xộn, nàng không biết nên cao hứng hay nên lo lắng đây.
"Vân Liệt, không cần suy nghĩ nhiều, làm theo lời anh tôi đi."
Mãi về sau, Lăng Thượng mới mở miệng.
Lúc nói lời ấy, Lăng Thượng đã nhìn rõ hết tâm tư anh trai mình. Thế nhưng cô không còn biện pháp nào khác, cũng không còn chủ ý nào khác, huống chi cô cũng cho rằng bố mẹ nàng ở lại nơi này là thích hợp nhất.
Đặc biệt ngôi nhà này nhiều năm đã không có trưởng bối, thực quá tịch mịch. Cô đã biết tự lâu, quen biết Vân Liệt sẽ cho cô trải nghiệm rất nhiều điều mới lạ, song không ngờ có thể hưởng thụ cảm giác kia từ nàng. Đúng, cha mẹ Vân Liệt, cô muốn cha mẹ mình cũng có thể đối xử với cô như vậy, có lẽ... thực ra Lăng Thượng không có dũng khí để nghĩ tiếp.
Nói đến mức này rồi thì Vân Liệt làm gì còn lí do để từ chối nữa.
"Vậy cũng tốt, làm phiền mọi người." Nàng nhẹ nhàng cúi xuống hướng Lăng Thượng và Lăng Viên.
Lăng Viên lập tức mỉm cười, anh khua chân múa tay. "Không sao, dù sao phòng cũng không dùng đến, nhiều người mới vui chứ. Trời dần tối rồi, mấy đứa chuẩn bị đi rồi chúng ta ra ngoài ăn."
Dứt lời, Lăng Viên đi về phía cửa chính, Tề Hoàn mải mốt đuổi theo, hai người cười nói ra ngoài trước.
Lâm Phổ cũng cười. "Lần này Lăng Thượng sẽ không còn cô quạnh nữa, trọng trách của anh sẽ nhẹ đi nhiều."
Lăng Thượng liếc mắt nhìn anh.
Lâm Phổ bèn cười hì hì rồi bỏ đi.
Lăng Thượng đứng dậy, tóc ướt vẫn chưa khô hoàn toàn, cô thấy hiện tại Vân Liệt cũng sắp rời đi, đột nhiên xúc động muốn giữ nàng lại.
"Lăng Thượng." Vân Liệt nhìn Lăng Thượng. "Cậu xem, tôi thực là một cục nợ bự tổ chảng nhỉ."
Lăng Thượng khẽ nở nụ cười, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng đặt dưới cằm Vân Liệt. "Có hơi hơi, cơ mà lại là một cục nợ xinh đẹp."
Mặt Vân Liệt đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Lăng Thượng thả khăn xuống, lấy túi xách xong sau đó ôm nàng, thầm nói. "Đi mau thôi, còn đứng đờ người ra đấy làm gì."
Vân Liệt vừa mới bước khỏi cửa bỗng nghĩ đến chuyện gì đấy, hét toáng lên.
Lăng Thượng giật mình.
Lâm Phổ đứng chờ bên dưới cũng phát hoảng chạy đến.
"Lăng Thượng, bức họa kia..."
Vân Liệt liên tục vỗ đầu.
Lăng Thượng cũng mạnh tay đập đầu mình.
"Cái gì họa?" Lâm Phổ thắc mắc.
"Lúc chúng tôi trọ lại tại "Chân trời góc biển"...."
"Hai người thực sự đã trọ ở "Chân trời góc biển"?" Lâm Phổ kinh ngạc cắt ngang lời Vân Liệt, xong anh bắt đầu cười ha hả. "Thế nào hả, chủ quán trọ rất thú vị phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, thú vị lắm, người ta không chỉ thú vị thôi đâu, vị họa sĩ kia còn vẽ tặng cho em một bức chân dung, kết quả là chúng em lại quên không mang về." Lăng Thượng hăng hái kể.
"Quên ở thị trấn à? Đáng tiếc, đáng tiếc." Lâm Phổ lắc đầu lia lịa.
"Không phải quên ở đấy." Vân Liệt cười. "Mà là quên ở quán rửa ảnh rồi."
"Ừ đúng, là quán rửa ảnh." Lăng Thượng lại vỗ đầu. Lúc đó đang mải nghĩ đến những tấm ảnh chụp chung của hai người, hưng phấn quá thành ra quên béng mất không mang theo bức họa kia đi.
"Hai người còn đi ngắm cây hợp hoan à?" Lâm Phổ cười.
"Chúng em ở lại "Chân trời góc biển" hai ngày mới ngắm được." Lăng Thượng hừ một tiếng, kéo Vân Liệt đi xuống. "Không sao, khi nào đến lấy ảnh mình lại mang nó về."
"Không muốn, chờ chốc nữa ghé qua lấy luôn đi." Vân Liệt lập tức lắc đầu.
"Đúng, đúng, anh cũng rất mong coi xem bức họa Lăng Thượng trông ra sao." Lâm Phổ bám theo.
Ở dưới lầu, Lăng Viên hướng bọn họ kêu lên. "Sao lâu thế?"
"Cơm nước xong ghé qua quán rửa ảnh nhé, em có để quên một bức tranh ở đấy."
"Tranh? Tranh gì cơ? Sao lại bỏ quên chỗ đó..."
.......
Bóng dáng nhóm người kia càng ngày càng xa, hoàng hôn mùa hạ chiếu rọi những ngõ phố, ve sầu kêu vang, ngẫu nhiên lanh lảnh tiếng chuông xe đạp....
Vân Liệt và Lăng Thượng cùng xuống xe, Vân Liệt kéo vạt áo của cô, nhỏ giọng hỏi. "Lúc nào đấy chúng mình lại đi đâu đó nhé."
Lăng Thượng không hỏi sẽ đi nơi nào, cô chỉ cười nắm lấy tay nàng. "Em đã bảo là không cần đi nhanh quá rồi mà. Sao anh còn chưa đem xe ra?"
"Vì không nhớ nổi em đậu xe ở đâu chứ sao." Lăng Viên quay đầu tức giận.
Lăng Thượng rụt cổ, Vân Liệt đứng bên cạnh bật cười...
Lăng Viên cũng cười theo, anh tiến lại gần ngắm nhìn Vân Liệt đang tựa sát vào người Lăng Thượng, nàng diện quần áo mùa hè, màu sắc thanh mát, vóc dáng uyển chuyển, nội tâm anh bỗng nổi lên một nguồn kích động mãnh liệt, anh thẳng thắn xoay người lại, hướng về phía Vân Liệt. "Y Vân Liệt, quên chưa nói với em, hoan nghênh em trở về." Dứt lời, anh lập tức lại quay người đi, tiếp tục bàn tán cùng Tề Hoàn và Lâm Phổ.
Còn nụ cười của Vân Liệt chợt cứng nhắc vì câu nói kia, nàng ngoảnh lại quan sát Lăng Thượng, Lăng Thượng vẫn duy trì nụ cười ban nãy, thấy nàng nhìn mình bèn mở miệng.
Tôi cũng hoan nghênh cậu trở về.
Tuy mở miệng, song Lăng Thượng phát âm không ra tiếng, cô chỉ dùng khẩu hình, Vân Liệt hiểu đại khái ý của cô, nàng muốn cười nhưng cười không nổi; muốn thả lỏng, nhưng trong lòng lại càng thắt chặt.
Người ở bên cạnh, người ở phía trước, và cả mình nữa, phải làm sao bây giờ?