ết thành băng, nhưng toàn thân không cảm giác được cái lạnh, Vân Liệt hết sức chăm chú đi theo Lăng Thượng, rời khỏi trấn nhỏ, tạt qua khoảng ruộng không đồng trống, xong cật lực quệt đi dòng lệ tùy ý ngang dọc khuôn mặt.
Đột nhiênngười phía trước phát hiện động tĩnh, chợt quay đầu lại.
Đột nhiên Vân Liệt cũng dừng bước chân.
Nhưng Lăng Thượng không gọi nàng, giữa cả hai như cách trở tầng tầng lớp lớp sương mù lượn lờ xung quanh đồng ruộng, cứ đứng xa xa mà nhìn nhau.
Sau đó Lăng Thượng xoay người, tiếp tục đi.
Không gọi nàng, cũng không dừng lại.
Vân Liệt thở một hơi, cùng bước đi.
Cây cối trên núi đã rụng hết lá, tạo nên vẻ đặc biệt hoang vu, nền đất còn sót lại chút tàn diệp, giẫm lên kêu rồm rộp, có lẽ bởi thể chất vào mùa đông có vấn đề, hoặc cũng có thể do mặc quá nhiều quần áo cho nên quá trình leo núi gian nan hơnso với dạo xưa, dọc đường không thể không mượn sức từ thân cây hai bên.
Hiển nhiên Lăng Thượng không có đủ kinh nghiệm leo núi, thành ra Vân Liệt đi phía sau cực kỳ lo lắng đề phòng, rốt cuộc vẫn phải thấy cảnh Lăng Thượng giẫm đúng chỗ đất mềm, tay lại không có thứ gì để nắm chắc liền té ngã, thậm chí còn lăn vài vòng, thiếu chút nữa lật nghiêng mình phi xuống sườn dốc. Nơi đó tất cả đều là cây mọc san sát, ngổn ngang cành và nhánh, nếu bị đâm trúng sẽ không tránh khỏi thương tổn.
Vân Liệt bị dọa đến hồn phách bay thẳng lên trời, mải mốt dùng cả tay lẫn chân để leo, cũng chẳng quản bản thân nhếch nhác.
Cố hết sức kéo Lăng Thượng từ mặt đất dậy, mà Lăng Thượng chỉ nặng nề thở hổn hển, mũ che đi đôi mắt, găng tay rách toạc, không nhìn Vân Liệt, đẩy nàng ra, tiếp tục leo lên trên.
Không nói lời nào, không ngầm thừa nhận, cứ như thể Vân Liệt không hề tồn tại.
Vân Liệt run rẩy nhẫn nhịn, nàng muốn hét to tên Lăng Thượng, muốn phát rồ lay tỉnh hành vi như người mộng du của cô, nhưng nàng sợ sau khi tỉnh dậy, Lăng Thượng sẽ điên mất, vì thế nên chỉ có thể liều chết nhẫn nhịn, run rẩy tiếp tục bám theo sau.
Lại ngã, lại tiến lên đỡ, lại đẩy, lại chống cự, lại tiếp tục bước đi.
Cứ thế, cứ thế, hai người dây dưa không ngớt mới lên được đỉnh núi.
Trên đấy cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của cả hai.
Rốt cuộc bước đến bên dưới tán cây hợp hoan.
Đây đã là lần thứ hai, thế nhưng vẫn chưa thể ngắm cây hợp hoan này nở rộ.
"Kỳ thực, không phải vìcậu muốn dẫn Khúc Mẫn cùng Tiểu Vũ tới xem cây này nhỉ." Lăng Thượng như đang độc thoại, cũng như đang nói với người sánh vai đứng bên cạnh. "Người cậu muốn dẫn theo, là tôi mà."
Vân Liệt trầm mặc rất lâu, đi vòng quanh cây, nói. "Ngay từ khi còn nhỏ, hàng năm tôi thường xuyên leo lên ngọn núi này, lúc bắt đầu hiểu chuyện yêu đương, tôi đã nghĩ, nếu có một ngày, tôi tìm được tình yêu đích thực của mình, hai đứa nhất định phải đứng dưới tán cây ước nguyện." Sau đó Vân Liệt tới trước mặt Lăng Thượng, đối diện cô. "Cậu muốn ước nguyện cùng tôi không?"
"Ước nguyện?" Lăng Thượng muốn cười, thế nhưng quá mệt mỏi nên cười không nổi. "Bây giờ tôi có tư cách gì để ước nguyện cùng cậu. Nếu như biết nơi đây cất giữ giấc mơ chân thành nhất của cậu, tôi đã không đến."
"Có phải cậu hối hận rồi đúng không?" Vân Liệt lại tiến lên phía trước một bước.
Lăng Thượng nín thở, tính lui về đằng sau, nhưng không di chuyển được.
"Tôi biết cậu hối hận rồi, cậu định đến đây đứngxưng tội dưới cây sao?" Đôi mắt Vân Liệt bắt đầu ướt át.
"Đừng khóc." Lăng Thượng duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt Vân Liệt. "Điều tôi không muốn nhất chính là nhìn thấy cậu khóc, thế nhưng người thường làm cậu khóc lại luôn là tôi."
"Hối hận bây giờ là quá sớm." Vân Liệt nắm chặt lấy bàn tay đặt trên mặt mình. "Anh cậu chưa đề cập gì về việc cưới hỏi với cha mẹ tôi, tất cả vẫn còn kịp."
Lăng Thượng lại rung động, cô cơ hồ không tiếp thu được sự kích thích này, mặc cho hình ảnh anh trai đang không hề tồn tại trong đầu, viễn tưởng kia quá bạc nhược, bạc nhược đến ngay cả bản thân cô cũng sợ hãi.
Mà đối lập với nó, nguyện vọng của người trước mặt càng ngày càng mãnh liệt.
Ký ức không thể phai mờ giữa mình và cậu ấy dưới tán cây ngày xưa chứa biết bao tâm tình, lại chứa biết bao yêu thương? Vì sao hiện tại bỗng thành ra như vậy?
Thời điểm không thể yêu nhau đã quên mất thuở ban đầu nảy sinh như thế nào, sự thuần khiết lúc xưa đã bị quấy nhiễu đến cực kỳ phức tạp.
Nhận lấy liên lụy không chỉ có ba người trung tâm, mà còn có Y phụ, Y mẫu, còn có bố mẹ sắp trở về, khi đó, sẽ không tài nào cứu vãn.
Bởi thế nên kỳ thực bản thân đang suy nghĩ muốn vãn hồi, đi đến nước chính mình cũng không còn cách nào chịu đựng nổi.
Tay Lăng Thượng chậm rãi chuyển về phía sau đầu Vân Liệt, xong ôm nàng vào trong ngực của mình.
Cô gái trong lồng ngực mình đang run đến lợi hại, cậu ấy đã cảm thấy thế nào khi chờ đợi mình tỉnh giấc? Cậu ấy tính phá phủ trầm chu* sao? Chật vật như vậy, tuyệt vọng như vậy nhưng vẫn từ xa bám theo bước chân của mình.
*đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng
(dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Thật sự nếu không tỉnh giấc, cậu ấy sẽ cưới anh trai, cho tới lúc đó, là yêu hay hận cũng đều không thể rõ ràng.
"Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng, Lăng Thượng...." Vân Liệt lặp đi lặp lại, kêu tên cô.
Lăng Thượng cơ hồ mạnh mẽ hôn lên đôi môi nàng, ngăn chặn hết toàn bộ buồn phiền của cả hai.
Nếm trải vị chua xót, còn có sự ngọt ngào khi hai lưỡi dây dưa.
Dường như rất lâu sau đó, hai người ngồi dưới tán cây hợp hoan, bắt đầu chính thức không thể lảng tránh hiện thực.
"Cậu quyết định?" Vân Liệt nhìn thẳng Lăng Thượng.
"Quyết định." Lăng Thượng gật đầu.
"Vậy chúng mình quay về sẽ nói?" Vân Liệt thăm dò.
"Ừ, về rồi nói luôn." Lăng Thượng lại gật đầu.
"Mặc kệ náo loạn thành mớ hỗn độn gì, cũng quyết không buông tay?" Vân Liệt nắm chặt tay cô.
Lăng Thượng nắm ngược lại về phía nàng. "Cậu hãy vững vàng nắm chặt lấy tay tôi."
"Tôi sẽ không buông tay." Vân Liệt không nhịn được cười, song lại căng thẳng cực độ. "Tôi đã phải liều mạng thế nào để giành được chứ, làm sao có khả năng buông tay đây."
"Nếu như thực sự không được chấp thuận thì chúng ta chuyển công tác sang thành phố khác nhé." Lăng Thượng ôm nàng, nhẹ giọng nói.
Vân Liệt liều mạng mà gật đầu. "Dù cho toàn bộ thế giới đều vứt bỏ chúng mình, tôi cũng không quản."
"Xem xem, phỏng chừng chúng ta vẫn sẽ tư bôn đấy." Lăng Thượng vỗ đầu nàng, nhẹ nhàng đung đưa thân thể hai người.
"Sớm biết thế này thì đã tư bôn lúc ở "Chân trời góc biển" rồi." Vân Liệt bật cười. "Có điều giờ cũng chưa muộn, chúng mình còn trẻ mà."
"Ừ." Lăng Thượng nhẹ đáp, sau đó nhắm mắt lại, hai người lẳng lặng hưởng thụ chút bình yên hiếm có.
"Mặt trời mọc rồi."
Vân Liệt thở nhẹ.
"Đã sớm mọc rồi, chỉ là do cậu không để ý tới thôi." Lăng Thượng kéo nàng đứng dậy, xong cả hai đứng tắm mình trong dương quang vẫn còn yếu ớt và mờ nhạt.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Đôi lời bạn Editor: Chính thức hết bình yên, chính thức kết thúc bao kỷ niệm đẹp với bộ truyện này:"< Chuẩn bị bước vào màn ngược thứ nhì truyện (chỉ sau cái kết), hẹn gặp lại nụ cười khi lết sang ngoại truyện nhé:"<
P/s: Đừng drop truyện người ơi, còn có 9 chương nữa thôi:"<
________