Bá Tình Thủ Ái

Chương 21:




“Thế này là sao?”
“Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ cũng không biết công tử... là rời đi bằng cách nào.” Nuốt nước bọt đem lời nói cho hết, không dám ngẩng đầu nhìn vị chủ tử đang tỏa ra khí chất lạnh như băng sương kia, Lâm Đông mang sắc mặt tái nhợt cúi đầu, chờ bị xử lý.
Mộ Hàm cũng không có nói thêm gì, nhưng song đồng lợi hại mang theo nồng hậu huyết tinh lại tỏ rõ hết thảy.
Một đạo chưởng phong vút đến, Lâm Đông bị bắn ngược đến trên vách tường phía sau, một dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy ra, vách tường rắn chắc sau lưng cũng nháy mắt hóa thành bạch thạch vỡ nát, y cố sức bò dậy, hai đầu gối chấm đất khom người quỳ trước mặt Mộ Hàm: “Khụ khụ... Tạ ân chủ tử không giết.”
“Phái người đi, cho dù phải san bằng Toàn Minh cốc, cũng phải đem Thụ Thanh tìm ra cho ta.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
Nhìn bóng dáng thuộc hạ rời đi, vẻ thị huyết cùng lãnh khốc trong mắt Mộ Hàm chậm rãi hòa tan, lưu lại chỉ còn nồng đậm bi thương, ‘Thụ Thanh, tại sao không đợi ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự cương quyết không muốn ở lại bên ta...’ y chậm rãi nhắm lại đôi mắt toan sáp, làm cho tâm tình nôn nóng dần dần khôi phục bình tĩnh, chờ khi lại mở ra song đồng lạnh băng mà sáng ngời, hơi thở trên người Mộ Hàm lại khôi phục sự cơ trí cùng bình tĩnh thường ngày, y lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng đem tầm mắt sắc bén ngừng lại trên cơ quan ẩn phía sau giường... Ta sẽ tìm được ngươi... Vô luận đại giới là cái gì...
Mà Thụ Thanh lúc này, vừa từ trong mê man tỉnh lại, mở to đôi mắt mệt mỏi, liếc nhìn qua bài trí đơn giản bốn phía chung quanh, đồ đạc ở đây cũng không quen thuộc, khiến ý nghĩ của Thụ Thanh có chút hỗn độn. Một lần nữa nhắm lại hai mắt, chờ đầu óc tìm lại được trí nhớ, hắn mới lại mở mắt ra, miễn cưỡng khởi động thân mình, nhìn đến đứa nhỏ đang an ổn ngủ say bên cạnh, Thụ Thanh mới an tâm nhẹ mỉm cười.
Bố liêm cạnh cửa phòng bị người bên ngoài vén ra, một nam tử tuổi còn khá trẻ bưng bát thuốc đi vào, thấy Thụ Thanh đã tỉnh lại, liền cười hì hì: “Huynh đệ, ngươi tỉnh rồi sao?”
“Khụ khụ..., ưm, là ngươi đã cứu ta đi! Cám ơn ngươi.” Thụ Thanh khẽ gật đầu, đối với nam nhân quần áo giản dị trước mắt này là cảm kích từ tận đáy lòng.
“Đúng là ta, hì hì.” Lưu Đại Ngưu có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Ta đây vừa rồi giúp Vương đại phu lên núi hái thảo dược, vừa vặn nhìn đến ngươi ôm đứa nhỏ này té xỉu dưới triền núi, liền cõng ngươi về.”
“Khụ khụ....”
Nghe được tiếng ho khan không thoải mái của Thụ Thanh, Đại Ngưu vội đem bát trên tay đặt tới bên cạnh, cẩn thận rót một ly nước trong cho hắn: “Ngươi uống chút nước, áp cơn ho đi.”
“Được... Khụ khụ... Cám ơn.”
Nghe được Thụ Thanh lần nữa nói lời cảm tạ, gương mặt huân hắc của Đại Ngưu liền hơi hiện lên ửng đỏ: “Hì hì, ta cái gì cũng không hiểu, đây đều là Vương đại phu nói cho ta biết.”
Ngừng ho khan kịch liệt, Thụ Thanh mới vươn ngón tay tái nhợt mà dài nhỏ, ôn nhu xoa cái trán rộng của đứa bé đang ngủ ở bên cạnh: “Nếu không có ngươi, ta cùng đứa nhỏ này đã sớm chết....”
Mắt Đại Ngưu hàm nghiêm túc nhìn Thụ Thanh: “Ta cũng không có làm gì cả, gặp được phụ tử các ngươi, chứng tỏ ông trời không cho các ngươi chết, cho nên không cần cảm tạ ta.”
Nghe được lời nói thuần phác như thế, Thụ Thanh lộ ra nụ cười tự nhiên từ đáy lòng: “Cám ơn ngươi.”
Nhìn thấy biểu tình ôn nhu như thế của Thụ Thanh, Đại Ngưu càng thêm thẹn thùng đỏ mặt: “Ta đây kêu Đại Ngưu, Lưu Đại Ngưu, huynh đệ, ngươi tên gì?”
“Ta gọi là Triệu Thụ Thanh.”
Đem bát dược đã sắc hảo vừa đặt trên bàn bưng đến trước mặt Thụ Thanh, Đại Ngưu hàm hậu cười: “Vậy Triệu huynh đệ, đây là thuốc mà Vương đại phu đã bốc cho ngươi để trị liệu thân thể hư nhược, ngươi nhân lúc còn nóng mau uống đi!”
“Ưm, cám ơn ngươi.”
“Hì hì, ngươi không cần khách khí với ta như vậy, ta chỉ là một lão nông, không có học vấn gì, nếu ngươi muốn coi ta là bằng hữu, vậy cứ gọi ta là Đại Ngưu đi, sau đó cũng đừng nói hai chữ cám ơn này nữa.”
Thụ Thanh tiếp nhận chén thuốc đối phương đưa qua, vừa định đem hai chữ cám ơn thốt ra lần nữa, nhưng nhìn đến đôi mắt nghiêm túc mà thành thật của Đại Ngưu, Thụ Thanh đành mỉm cười gật gật đầu: “Vậy làm phiền ngươi, Đại Ngưu.”
“Vậy mới đúng chứ! Ha ha, ta đây đi nấu cho ngươi chút cháo, ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
Không muốn phiền tới đối phương, Thụ Thanh vừa muốn mở miệng từ chối, oa nhi bên cạnh lại bắt đầu khóc nỉ non, điều này làm cho Thụ Thanh có chút cố sức vội vàng đem đứa nhỏ ôm vào lòng: “Bảo bảo ngoan, đừng khóc.” Vươn tay sờ sờ tấm bố bao trên người đứa nhỏ, cũng không có ướt nước tiểu, chắc là đứa nhỏ đói bụng.
“Đứa nhỏ hẳn muốn ăn gì đó, đợi ta một lát.” Đại Ngưu dường như nhớ tới cái gì, cười cười rồi vén bố liêm ra ngoài, đi về phía căn phòng bếp còn đơn sơ hơn.
Nhìn đứa nhỏ khóc đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, Thụ Thanh đau lòng đem nó ôm vào trong ngực: “Bảo bảo ngoan, Đại Ngưu thúc thúc đi tìm đồ ăn cho ngươi, đừng khóc, ngoan nha!” Lúc này gương mặt Thụ Thanh nhu hòa giống như nhất giang xuân thủy (dòng sông mùa xuân) vậy, khiến Đại Ngưu vừa vén rèm vào phòng liền sửng sốt, trên mặt cũng vì thế mà nổi lên một mảng đỏ ửng.
Nhận thấy được sự tồn tại của Đại Ngưu, Thụ Thanh mang theo mỉm cười ôn nhu chậm rãi ngẩng đầu, không có chú ý tới Đại Ngưu thất lễ, hắn thản nhiên mở miệng nói: “Thực ngại quá, luôn phiền đến ngươi, ngày mai ta sẽ mang theo đứa nhỏ rời đi, cám ơn sự chiếu cố của ngươi, nếu ngày khác có năng lực báo đáp ngươi, ta....”
Không đợi Thụ Thanh đem lời nói cho hết, Đại Ngưu liền sốt ruột đánh gãy hắn: “Ngươi ngươi… ngươi đừng đi, ở lại đây đi! Bình thường cũng chỉ có một mình ta, ngươi ở lại, ta cảm thấy vui hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể ngươi cũng không khỏe, cứ ở lại đây đi!” Thân thể Triệu huynh đệ còn chưa có khỏe, nghe Vương đại phu nói, tình trạng của hắn hiện tại rất không tốt, nếu bây giờ rời đi, hậu quả nhất định càng nghiêm trọng.
“Ta....”
“Nếu ngươi muốn ra ngoài đi lại một chút, vừa lúc ta ngày mai muốn tới đại trấn gần đây làm việc, nơi đó hình như có một đại phu rất có tiếng, ta tìm y đến khám cho ngươi.”
“Không cần.” Ý cười của Thụ Thanh vẫn hiện trên khóe miệng, nhưng trong lòng chưa xót, lại khiến Đại Ngưu dù có chút trì độn cũng phát giác được.
“Huynh đệ, ngươi sẽ không sao đâu, đại phu ở thành trấn kia rất lợi hại.”
Nhìn Đại Ngưu sốt ruột như thế, Thụ Thanh đành phải gật gật đầu, nhận hảo ý của đối phương: “Được, vậy làm phiền ngươi.”
“Hì hì, đã nói không cần khách khí rồi mà.” Đại Ngưu lại gãi đầu, đem bát sữa dê kia đưa tới trong tay Thụ Thanh: “Đây là sữa của con dê mẹ nhà Vương đại phu, ta thấy đứa bé còn nhỏ như vậy, cho nên chỉ lấy một bát tới, vậy ta đi ra ngoài nấu cháo đây.”
Nhìn bóng dáng cao lớn của Đại Ngưu, Thụ Thanh mỉm cười trong lòng, nói tiếng “cám ơn.” Đối với sự giúp đỡ của Đại Ngưu đối với mình, hắn thật sự không biết trừ bỏ hai chữ này, còn có thể nói gì khác...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.