Lý trí nói với Tạ Thanh tránh ra ngoài như vậy là đúng. Bởi vì tác giả đi ăn cơm đến liền liền không dứt, chắc chắn sẽ có người muốn ‘vây xem’ cô. Nhưng thực sự cô không thể ký tên, hơn nữa cũng không thể nói rõ mình rốt cuộc có phải là ký thần bí hay không.
- ---- nói rõ, thì “thần bí” còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ? Bây giờ chuyện này không chỉ đơn giản là một đề tài hấp dẫn, còn phải cảnh giác Khởi Văn.
Một hồi kiện tụng kia đã khiến Xuất bản Khởi Văn lâm vào tuyệt vọng, Truyền thông Khởi Văn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Nếu cô là Tiền Trí Bằng, hiện tại cô sẽ muốn biết rõ ràng Ngọc Ly cô ở là ai ở Văn hóa Thành Thư, sau đó oan có đầu nợ có chủ mà tính sổ.
Trên mạng cũng có khá nhiều suy đoán về “Người thần bí”, chẳng qua chính miệng cô không thừa nhận, Thành Thư cũng không chính thức thừa nhận, không ai có thể khẳng định.
Lúc này nếu cô thực sự thừa nhận, quả thực chính là tự mình nhảy ra làm bia ngắm. Khởi Văn không thể thắng cô trên luật pháp, nhưng lại có thể dễ dàng phá hủy cô một lần nữa, dù gì thì phốt ‘đạo văn’ của cô cũng có sẵn rồi.
Những điều này đều có đạo lý rõ ràng.
Nhưng cách làm của Nhất Sinh Thư vẫn là làm cho cô không thoải mái.
Nhưng sức lực của hắn lớn hơn cô rất nhiều, bị kéo đi ra cửa khách sạn một đường, cuối cùng Tạ Thanh cũng có thể tránh thoát khỏi bàn tay hắn: “Thư Đại!”
Cô dừng chân, Nhất Sinh Thư cũng quay đầu lại.
“Cảm ơn anh, tôi có thể về phòng mình gọi cơm hộp.” Giọng nói của cô trầm xuống nói lời cảm ơn, xoay người đi. Nhất Sinh Thư bước đến một đoạn, đưa tay ngăn trở cô: “Ngọc Ly.”
m thanh không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Hít thở của Tạ Thanh không thông, đầu phản ứng theo bản năng mà nhìn xung quanh xem có tác giả nào đi qua không.
Sau đó cô phải điều chỉnh cảm xúc, ngẩng mặt lạnh lùng liếc hắn.
Cô gằn từng chữ mà nói ra một câu: “Đề tài này tôi đã nói qua một lần.”
“Cô chính là Ngọc Ly.” Nhất Sinh Thư nói.
Giọng điệu bình thản, không hề nghi ngờ.
“Tôi đọc <Tố Phong Nguyệt> xong rồi.” Hắn nói, “Đều là tác giả với nhau, phong cách hành văn chúng tôi đều hiểu.”
Thần sắc của Tạ Thanh căng chặt, môi mỏng bị cắn đến trắng bệch, nhìn hắn chằm chằm, không nói gì nữa.
“Chỉ một chuyện như vậy mà cô mang thù sao?” Nhất Sinh Thư than thở, “Xin lỗi đã chặn cô.”
Tạ Thanh không nói gì, cười nhạo dời tầm mắt đi nơi khác.
Nhất Sinh Thư lại nói: “Lời nói trên Weibo, cũng là tôi không đúng.”
Nói xong xung quanh đều yên tĩnh.
Giọng điệu của hắn khẩn thiết, mười phần khẩn thiết.
Cảm xúc của Tạ Thanh bị đảo lộn, cô nhìn về cửa xoay tròn cách chỗ mình đứng vài bước, khiến cho mình từng chút từng chút tỉnh táo lại.
Trong chốc lát, cô cười ra tiếng: “Được, tôi tiếp nhận lời xin lỗi, cứ cho việc này qua đi.”
Nhất Sinh Thư thoải mái, nổi lên ý cười, cô lại nói tiếp: “Coi như chúng ta chưa hề quen biết.”
Nói xong, cô đi vòng qua người hắn.
Nhất Sinh Thư đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Khi cô sắp đi đến chỗ cửa quay, hắn như bị nhấn công tắc hoàn hồn, một bước xông lên, lần thứ hai ngăn trở cô.
Cô nâng mí mắt lên, ánh mắt không hề che dấu sự bất mãn cũng sự không kiên nhẫn.
“Bây giờ chúng ra làm quen một chút.” Hắn trịnh trọng duỗi tay về phía cô: “Bút danh của tôi là Nhất Sinh Thư, tên thật Lý Sách, tác giả viết truyện trên mạng văn học Thủy Sơ Trung.”
“…” Tạ Thanh khó hiểu.
Người này thật sự một lời khó nói hết.
Lúc nãy vừa diễn xong vai bá đạo tổng tài, hiện tại lại chuyển sang cốt truyện ngây thơ nhưng ngay cả một đường ngăn cách cũng không có?
“Tôi mời cô đi ăn cơm một bữa, được không?” Nhất Sinh Thư hỏi.
Cô bực bội không chịu nổi, nhưng câu nói tiếp theo của hắn thành công đem lời từ chối lần hai của cô chực trên môi nuốt trở về.
Hắn nói: “Xem như cân nhắc việc chút ta cùng viết một series truyện được không?”
Cô có chút băn khoăn, nghĩ đến việc cô là tác giả ký hợp đồng của Văn hóa Thành Thư, hắn ta là tác giả cũng hợp tác với Văn hóa Thành Thư ở hạng mục, hơn nữa hạng mục này còn rất lớn.
Nếu cô lại từ chối một lần nữa hắn ta sẽ đem cảm xúc đặt vào mối hợp tác này, sau cùng lại đem tới phiền toái cho Lục Thành.
Cô không muốn đem đến phiền toái cho Lục Thành.
Cằm khẽ nâng, Tạ Thanh trầm ngâm vài giây, rốt cuộc cũng gật đầu một cái: “Được.”
Nhất Sinh Thư bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ vui mừng. Trong vòng một phút đồng hồ, cảm giác mất mát khiến hắn vỡ vụn. Hắn tự lẩm bẩm cân nhắc chọn chỗ ăn, liên tục nói tên vài chỗ, rồi lại từ mình bác bỏ, hoặc quá xa hoặc quá đông người.
Tạ Thanh không có chen vào nói, thẳng cho đến khi hắn lẩm nhẩm một chỗ vừa lòng: “A… Gần đây có một nhà hàng phô mai có nhiều đồ ăn Tây rất ngon.”
Tâm tình Tạ Thanh gần như ứng phó với việc được giao, không quan trọng ăn gì, gật gật đầu: “Được.”
Nhất Sinh Thư rất cao hứng, lập tức muốn lái xe, nhưng nghĩ đến nếu tự lái xe phải đi đến bãi đỗ xe thực phiền toái, nên quyết định kêu một chiếc xe tới.
*******
Ban đêm, trong nhóm chat của các tác giả Văn hóa Thành Thư đều sôi nổi bàn tán những chuyện bát quái.
Tiệm cơm Tây kia có chuỗi cửa hàng trên toàn cầu, cũng từng xuất hiện trong những bộ phim Mỹ, nhà hàng tại Bắc Kinh cũng được đánh giá không tồi. Lúc này, gần nơi Văn hóa Thành Thư tổ chức cuộc họp thường niên, nhiều tác giả lên mạng tìm kiếm những quán ăn nhận được nhận xét tốt gần kề, nhanh chóng chạy tới đó càn quét.
Vì thế mọi người say sưa vui mừng mà nói: “Hình như Thư Đại mời người tình nghi là Người thần bí đi ăn cơm…”
Còn có người biết chuyện chụp lén ảnh. Trong ảnh chụp, Nhất Sinh Thư thản nhiên dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài. Ánh sáng lay lắt chiếu đến như phác họa sườn mặt của hắn.
Cô gái trẻ bị nghi là “Người thần bí” đang cúi đầu ăn bánh kem phô mai cùng với bông hoa bằng kem và dâu tây. Dâu tây được phủ thêm lớp đường sáng lấp lánh, vòng Pandora đeo trên cổ tay, cả hai như vẽ ra một bức tranh theo phong cách văn chương nho nhỏ.
Không hề khoa trương khi nói, bức ảnh này chỉ cần chỉnh sửa một chút thôi cũng có thể dùng làm bưu thiếp được.
“Wow, trai tài gái sắc, trai tài gái sắc!” Người trong cuộc không có mặt trong nhóm, mọi người rất hoan nghênh.
Tin đồn cố tình được lan truyền xung quanh các bên, không hề bỏ qua nhân viên làm việc ở Văn hóa Thành Thư. Chưa đến 9 giờ, câu chuyện về “Tình yêu và hạnh phúc” nhanh chóng được gửi đến trước mặt Ngụy Bình.
Là người nằm trong bộ phận lãnh đạo của Văn hóa Thành Thư, Ngụy Bình lập tức suy nghĩ sự việc theo một hướng khác.
- --- Không hẳn đây là chuyện không tốt, nhưng cũng có khả năng chuyện này chuyển thành xấu, trước hết phải chuẩn bị tốt một chút.
Cầm lấy di động, cô đi ra cửa phòng, đi tìm Lục Thành.
Cái ‘quy tắc ngầm’ của các ngành nghề khác, ngành Văn học này cũng không thể tránh khỏi. Nào là biên tập ngủ với tác giả, đại thần ngủ với tân tác giả, vì đó mà cung cấp tài nguyên. Từ lúc ngành công nghiệp Văn học phát triển đến bây giờ, đã sớm bị đào ra không biết bao nhiêu là trường hợp.
Tuy nhiên bản thân ngành nghề này vòng tròn lại tương đối khép kín, giữa tác giả cùng người đọc có một rào chắn khá lớn, phần lớn bát quái dù có nháo ra cũng không thực sự là chuyện lớn gì. Đề tài cho những câu chuyện trà dư tửu hậu cho những người trong ngành cũng nhanh chóng tiêu tan.
Gõ của phòng Lục Thành, Ngụy Bình đem điện thoại đưa hắn, hắn vừa xem vừa nghe cô phân tích nguy cơ: “Người thần bí cũng nhờ <Tố Nguyệt Phong> mà bắt đầu nổi tiếng từ giữa năm ngoái. Tuy rằng hiện tại không có ai dám hoàn toàn xác định cô chính là “Người thần bí” nhưng tin đồn đang đi theo hướng hai đại thần cùng chung chí hướng, coi như là một câu chuyện tốt đẹp.”
Lục Thành dựa người vào sô pha xem tin nhắn, không lên tiếng.
“Nhưng nếu có người mang theo ác ý, cố tình đào sâu hơn thực tình dễ dàng tìm được hình chụp lén của cuộc họp thường niên năm ngoái Thư Đại giúp cô ấy chắn rượu.” Ngụy Bình lại nói.
Lúc đó, <Tố Phong Nguyệt> còn chưa nổi tiếng.
Chỉ cần thay đổi thứ tự trước sau một chút, cùng với những chuyện bê bối trong ngành mọi người đều nhất trí với suy nghĩ ---- Đại thần ngủ với tác giả mới sau đó vì trải đường cho cô ta, làm cho cô ta nổi tiếng.
Thậm chí ngay cả việc Văn hóa Thành Thư ký hợp đồng với cô, cũng có khả năng bị bóp méo thành Nhất Sinh Thư đứng sau giật dây.
Những phỏng đoán ác ý như vậy có thể xuất hiện hay không? Quá có khả năng luôn đó chứ. Bản thân của một tác giả đang nổi tiếng dễ dàng bị người khác ghen ghét, một đầu sách nổi tiếng thôi cũng không biết đã khiến cho tâm tình bao nhiêu người mất cân bằng.
Khắp mọi nơi trên thế giới ảo đều có thói quen chụp mũ người khác, cho nên để hủy diệt một người trên mạng vô cùng dễ dàng.
Ngụy Bình thở dài: “Chúng ta không nên can thiệp vào đời sống tình cảm cá nhân của Ly Đại, tôi cảm thấy chúng ta nên có chút chuẩn bị, ngăn chặn khả năng xuất hiện tin đồn.”
Suy nghĩ của cô rất rõ ràng --- nói chuyện yêu đương với ai là chuyện của chính bản thân cô ấy, nhưng chuyện để lại tiếng xấu lại là trách nhiệm của công ty quản lý cùng công ty đại diện, bọn họ phải xen vào.
Lục Thành chậm rãi gật đầu tỏ vẻ tán đồng quan điểm của cô, nhưng trong lòng lại cười lạnh: Không được.
Hắn rất muốn nói với Ngụy Bình: Cô cho tôi can thiệp một chút vào chuyện tình cảm cá nhân của cô ấy đi.
Ép bản thân quay lại, hắn trầm ngâm hỏi: “Vậy cô đã nói chuyện qua với Nhất Sinh Thư chưa?”
Ngụy Bình gật đầu: “Tôi cũng có ý như vậy.”
Trước khi tin đồn trở nên không thể khống chế, chính chủ thoải mái hào phóng mà phát biểu một chút gì đó, có thể phòng ngừa hậu họa.
Lục Thành lại nói tiếp: “Tìm một vài vị tác giả có thể tin tưởng, giải thích một chút, yêu cầu Nhất Sinh Thư viết Weibo.”
Ngụy Bình sửng sốt một chút, hiểu rõ ý nghĩ của hắn, nhưng cũng chú ý tới sự thất thần của hắn.
“Lục tổng?” Cô khóa mi đánh giá Lục Thành, Lục Thành lại như đang lên đồng: “Cứ như vậy trước đã… Tôi cảm thấy có thể trước mắt chưa cần quấy rầy Tạ Thanh.”
“… Được.” Ngụy Bình gật đầu, càng thêm khẳng định hắn thật sự đang thất thần.
Không hỏi nhiều, Ngụy Bình nhanh chóng rời đi. Cửa phòng vừa đóng, biểu tình của Lục Thành càng thêm trầm mặc.
Nhất Sinh Thư muốn làm loạn thêm sao?
Vì sao Tạ Thanh lại đi ăn tối với hắn ta?
Trước ngày họp thường niên diễn ra, hắn nghe được rất nhiều tác giả hiếu kỳ về sự xuất hiện của “Người thần bí”. Sợ mọi người vây quanh ‘người có khả năng là Người thần bí lớn nhất’ là cô, nên hắn đặc biệt sắp xếp một trợ lý phụ trách việc ăn uống của cô.
Nhưng vì sao cô lại cùng Nhất Sinh Thư đi ăn cơm cơ chứ???
Trong lúc nhất thời thậm chí không hề có suy nghĩ việc người trợ lý kia thật sự tắc trách, mà chỉ bối rối mãi ở vấn đề này.
Hắn khẩn trương, lo âu, không thể tưởng tượng có khả năng cô cùng Nhất Sinh Thư nhất tiếu mẫn ân cừu [1].
[1] 一笑泯恩仇 – Có thể hiểu là sau khi trải qua tất cả những hiểu lầm, ghen ghét trong quá khứ, hai người có thể vui vẻ với nhau và quên đi toàn bộ thù hận. Cụm từ này được trích từ câu thơ của Lu Xun. (Theo Baidu.)
- --- Giữa các tác giả với nhau có thể nhất tiếu mẫn ân cừu thì cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng nếu cứ thuận nước đẩy thuyền mà đến gần với nhau, với hắn, đây không phải là một chuyện tốt.
*******
Sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh nhìn thấy tin nhắn WeChat do Lục Thành gửi tới.
Đầu tiên là một ảnh chụp màn hình.
Nhất Sinh Thư:
[Cảm ơn @ Văn hóa Thành Thư đã chiêu đãi, tuy rằng bị một vài người thả bồ câu [2], khiến cho tôi phải ngồi đối diện với một hậu bối chỉ mới gặp qua một lần vào buổi họp thường niên năm ngoái, nhưng cơm vẫn rất ngon….]
[2] Để chỉ một việc thay đổi ý định bất chợt dù đã định đã hẹn trước.
Phía dưới dòng chia sẻ tag tên một số tác giả, sau cùng là một cái emoji phẫn nộ, nghiễm nhiên bọn họ là người cho người khác leo cây, trong đó còn có Lưu Cẩm.
Xuống dưới nữa là bản đồ của quán ăn họ ăn hôm qua. Ngày hôm qua họ đi ăn không có chụp ảnh, không biết cái này từ đâu ra.
Sau hình chụp, là một loạt giải thích của Lục Thành.
“Lục Thành”: Sợ cô cảm thấy kỳ quái, trước mắt giải thích cho cô một chút, cái chia sẻ trên Weibo này là chúng tôi nhờ Nhất Sinh Thư viết.
“Lục Thành”: Ngụy tổng lo lắng truyền ra những tin đồn không tốt, trước kia chúng ta cũng từng gặp vấn đề này rồi, cho nên tương đối lo lắng.
Vẫn còn một tin nhắn nữa. Nhìn đến thời gian gửi, gửi đi sau hai tiếng, thời gian gửi đi là ba giờ sáng.
“Lục Thành”: Nhưng không có ý tứ gì khác, không ảnh hưởng đến cô và Nhất Sinh Thư, về sau hai người hẹn đi ăn cơm có thể đi như thường.
Câu cuối cùng này làm cho Tạ Thanh cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Cô muốn nói cho Lục Thành, tôi sợ ảnh hưởng đến hợp tác giữa anh và anh ta nên mới đi cùng hắn đi ăn cơm.
Nhưng những lời này, thật sự không thể nào nói thành lời ---- vì sao cô lại băn khoăn? Vì sao phải giải thích như vậy? Nếu Lục Thành truy hỏi, cô sẽ trả lời như thế nào?
Cô không thể nào nói cho hắn, bởi vì cô động lòng với hắn? Không, thật ra là sau thời điểm hưng phấn ngắn ngủi kia cô đã suy nghĩ kỹ, cô vĩnh viễn sẽ không nói chuyện này với hắn.
Đối với việc lập gia đình không có chút hứng thú cũng không có tin tưởng. Hơn nữa, cũng không có lý do gì để đầu tư quá nhiều tình cảm vào những thứ như vậy. Động lòng, vậy chỉ nên dừng ở động lòng là tốt rồi.
Trong những quyết định lớn như vậy, cô có thể dễ dàng bỏ qua một bên. Tuy nhiên ngay lập tức những cảm xúc ấm ức đâu đó vẫn quấy nhiễu cô.
Gặp mặt vào buổi chiều, Lục Thành nhanh chóng phát hiện ra Tạ Thanh hôm nay trầm mặc hơn thường ngày. Ngồi ở hàng ghế phía trên, không nói tiếng nào mà cúi đầu ngây người.
Bên ngoài hoạt động đi thảm đỏ đang diễn ra, cô như cũ không cần đi thảm đỏ, bởi vì cô muốn tiếp tục là “Người thần bí”. Mặc kệ những người bên ngoài suy đoán như thế nào, cô cũng sẽ không đứng ra xác nhận, phía Văn hóa Thành Thư cũng sẽ không đưa ra bất kỳ câu trả lời chắc chắn nào.
Trước khi nghi thức thảm đỏ kết thúc, Lục Thành có khoảng 20 phút được nhàn rỗi.
Đứng trên bục diễn thuyết hắn nghiêm túc nhìn cô chăm chú hơn hai phút, hắn đi về hướng cô ngồi.
Ngày hôm qua cô cùng Nhất Sinh Thư đi ăn cơm, hắn bị chuyện này quấy nhiễu đến mức hầu như một đêm không ngủ.
Cuối cùng, cô cùng Nhất Sinh Thư đã trở thành đồng nghiệp thân thiết, mà đồng nghiệp thân thiết thì càng dễ tìm được những tiếng nói chung.
Hắn không nhịn được mà lo lắng.
Vì thế, bây giờ nhìn cảm xúc của cô không tốt… Ngược lại hắn không chút phúc hậu mà nhẹ nhàng thở ra. Nếu cô cùng Nhất Sinh Thư cơm nước xong tâm tình rất tốt, hắn thực sự không biết mình nên làm cái gì.
“Tạ Thanh.” Hắn nhẹ giọng gọi cô, đầu vai cô khẽ run, ngẩng đầu lên một chút.
Trong khoảnh khắc hai người đối mặt, Lục Thành ngơ ngẩn một chút.
Cô chọn một bộ lễ phục sang trọng làm từ sợi tơ tằm có độ rũ rất tốt, thiết kế còn được nhấn ở phần eo. Màu thiên về tím nhưng được điểm xuyết nâu, càng tôn lên làn da trắng nõn.
Cột sáng màu trắng đang quét qua quét lại trong đại ảnh, như có như không mơn trớn cổ, xương quai xanh, bàn tay trắng trẻo nhỏ dài của cô, trong khoảnh khắc hắn hít thở không thông, ho nhẹ như nhắc nhở bản thân mình nhanh chóng hoàn toàn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô: “Làm sao vậy, tinh thần không tốt?”
“…Không có.” Tạ Thanh cười một cái, “Không có việc gì làm, rảnh quá nên rất nhàm chán.”
“Chúng tôi đang cố gắng để sang năm cô có thể đi thảm đỏ.” Hắn cười thành tiếng, thần sắc tự nhiên mà nói đến đề tài công việc, “Nghe nói cô đang chuẩn bị viết truyện mới?”
Tạ Thanh gật gật đầu: “Ngụy tổng đề nghị tôi viết truyện thanh xuân vườn trường, chị ấy nói đề tài đang nóng, có thể hấp dẫn không ít người đọc. Hơn nữa, hoàn toàn không cùng thể loại với <Tố Phong Nguyệt>, cũng có thể tạo ra một ít thảo luận.”
<Tố Phong Nguyệt> không thể đạt tới độ nóng của <Thanh Châu Lục> trước đó, chuyện này cũng đã được dự đoán từ trước, ngay cả độ dài cũng bình thường.
Nguyên bộ <Thanh Châu Lục> gồm bảy quyển, trong khi <Tố Phong Nguyệt> chỉ có ba quyển. Đối với truyện nhiều kỳ mà nói, độ dài có ảnh hưởng rất lớn tới độ nóng của truyện. Nhất là những năm gần đây, sau khi thương nghiệp hóa Văn học mạng, những bộ truyện thành công có độ dài đáng kinh ngạc.
Nhưng để đại trường văn [3] có thể ra mắt, thì phải tốn rất nhiều thời gian. Khẩu vị của người đọc cũng không thể nói rõ, cho dù là Tạ Thanh tài hoa hơn người cũng phải chịu thử thách cùng rủi ro khá lớn.
[3] Có thể hiểu là truyện rất nhiều chương, có thể trên 1000 chương.
Hơn nữa, cô cũng có một nhược điểm --- chẳng hạn như không cập nhật thường xuyên. Trong cái ngành này, chất với lượng có thể bù trừ cho nhau. Đối với đại trường văn, chỉ cần chất lượng trên trung bình một chút, độc giả vẫn có thể kiên nhẫn theo dõi bởi vì truyện được cập nhật thường xuyên.
Cuối cùng mỗi ngày viết một đến hai ngàn chữ cũng khá thoải mái.
Cái này làm cho Tạ Thanh bị thiếu hụt một phần năng lực cạnh tranh tự nhiên. Có lẽ hiện tại cô đang làm tác giả được hơn 120 điểm, nếu tính cả tên tuổi của cô có thể được 150 điểm, tuy nhiên những tác giả xấp xỉ 90 điểm lại có thể cập nhật hơn hai vạn chữ. Nếu để độc giả được lựa chọn truyện để theo, chưa chắc họ sẽ chọn cô. Đây chính là sự tàn khốc của của thị trường Văn học mạng.
Ngụy Bình đưa ra kiến nghị sau khi đã suy xét kỹ lưỡng nhiều yếu tố.
Bốn năm năm trước, thể loại thanh xuân vườn trường không được chú ý đến nhiều. Nhưng hai ba năm gần đây, sau khi văn học Ngọc Giang gặt hái thành công với thể loại này, các tiểu thuyết thanh xuân vườn trường kéo đến ùn ùn không dứt.
Thông thường thể loại thanh xuân vườn trường cũng không quá dài.
Thể loại huyền huyễn, 50-60 vạn chữ được xem là rất ngắn. Nhưng với thể loại thanh xuân vườn trường, hầu hết chỉ khoảng 20-30 vạn chữ.
Ngụy Bình cho rằng, Tạ Thanh có thể viết một bộ về thanh xuân vườn trường, không những có thể làm cho bản thân cô có thể thư giãn một chút, còn có thể tránh nhàm chán khi cứ phải liên tiếp xây dựng một thế giới tưởng tượng rộng lớn. Đồng thời còn có thể tạo ra một làn sóng thảo luận cho người đọc.
Thể loại thanh xuân vườn trường có lẽ khó có thể mang lại danh tiếng chấn động, nhưng viết về chủ đề đang hot rất dễ được lan truyền.
Sau khi nói chuyện với Ngụy Bình về ý tưởng này, Tạ Thanh cảm thấy tuy rằng bản thân mình không có kinh nghiệm sáng tác thể loại thanh xuân vườn trường, nhưng cũng không phải là không thể thử nên liền đồng ý.
Lục Thành suy nghĩ gật đầu: “Viết xong phác thảo chưa?”
“Nhanh thôi,” Tạ Thanh nói, “Viết xong đưa cho anh xem.”
Lục Thành nói được, không tiếp tục nói sâu đến công việc, tìm một chủ đề khác để nói.
Trò chuyện trò chuyện, hắn phát hiện tâm tình của cô đã tốt lên, tươi cười trên mặt cũng đã nhẹ nhàng tự nhiên.
Hắn rất có cảm giác thành tựu.
Sau đó quá trình của cuộc họp thường niên diễn ra như thường không có gì kỳ lạ, Nhất Sinh Thư ngẫu nhiên còn tận dụng mọi cơ hội để lấy lòng Tạ Thanh, nhưng Tạ Thanh vẫn duy trì thái độ khách khách khí khí với hắn. Bởi vì lo lắng của Văn hóa Thành Thư về dư luận hôm trước, hắn cũng không thể hẹn cô ra ngoài một mình được nữa.
Liên quan đến việc hầu như mọi người đều tò mò xem Tạ Thanh có phải là “Người thần bí” không, ngay cả chính chủ lẫn người đại diện cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào, mọi người cũng không có thể có bất kỳ biện pháp gì khác.
Vẫn cứ như vậy, tiếp tục suy đoán.
Sau cuộc họp thường niên không lâu, theo thường lệ sẽ là năm mới. Cô của Tạ Thanh năm ngoái đã chọn được nhà cho ông bà nội cô, thanh toán tiền cọc. Tạ Thanh tranh thủ ngày nghỉ bay về thanh toán phần còn lại.
Tuy rằng giá nhà ở Vĩnh Châu không quá cao, mọi người cũng biết Tạ Thanh kiếm được tiền, nhưng nghe cô thanh toán hết phần còn lại, vẫn có chút bất ngờ.
Cô Tạ Thanh cũng muốn dặn dò kỹ càng cô một phen, dạy cô cách quản lý tài chính. Để sau này kết hôn còn biết cách quản lý chi tiêu trong nhà, mới không xảy ra mâu thuẫn.
Sau khi kiên nhẫn nghe xong, Tạ Thanh nhỏ giọng nói cho cô mình: “Con nói chuyện này với cô, cô đừng có nói với ông bà nội, con sợ ông bà không chịu được.”
Cô Tạ Thanh sợ hãi: “Có chuyện gì?”
Tạ Thanh ép giọng nói mình xuống thấp: “Năm ngoái con kiếm được hơn một ngàn vạn.”
Cô Tạ Thanh bị dọa ngốc, đứng thẳng bất động một hồi lâu, mới run run nói một câu: “Thật sao?”
Tạ Thanh gật gật đầu: “Nếu không con với cô ra ngân hàng kiểm tra một chút?”
“… Không cần.” Cô Tạ Thanh đờ đẫn lắc đầu, một lúc lâu sau, mới có thể phản ứng lại, lại bắt đầu một đợt dặn dò khác.
Dặn dò cô không được để lộ là mình có tiền, bằng không sẽ không an toàn vân vân mây mây….
Tạ Thanh chỉ cười lắng nghe, cô Tạ Thanh đối với bộ dáng nghe một cách hững hờ của cô hiển nhiên bất mãn, véo cô một cái: “Con nghe lời đi, cô đang nghiêm túc có biết không hả? Nói cho con biết, chuyện này ngay cả dượng cô cũng không nói.”
“Dạ dạ dạ con biết rồi…” Tạ Thanh liên thanh đồng ý.
Đạo lý này cô cũng hiểu.
Sở dĩ cô nói cho bà ấy, một là xuất phát từ sự tín nhiệm vào người mình yêu thương, hai là có chút tính toán nho nhỏ.
- --- quả nhiên, cô Tạ Thanh sau khi nghe xong, như cô dự đoán mà đem những chuyện xem mắt trước đó đẩy đi.
Cô gái nhỏ nhà mình tuổi còn trẻ đã có thể kiếm được hơn một ngàn vạn, đâu cần phải đi xem mắt cơ chứ?
Cô có thể đi đâu để tìm được người môn đăng hộ đối để con bé xem mắt đây?
*****
Tranh thủ nghỉ Tết, Tạ Thanh đã viết xong cốt truyện cho bộ truyện mới, tên cũng được đặt rất nghệ, <Cảnh xuân năm ấy>.
Cốt truyện cũng không dài, cô đánh máy một bản, gửi cho Lục Thành. Thuận tiện gửi bản sau cho Ngụy Bình, Ngô Mẫn, cùng vài vị biên tập của Văn hóa Thành Thư.
Ngày mùng tám, mọi người bắt đầu đi làm, việc đầu tiên chính là mở họp thảo luận bản cốt truyện của cô.
Lúc đó Tạ Thanh vẫn còn đang thảnh thơi nghỉ phép, dự định qua Tết Nguyên tiêu mới quay về Bắc Kinh. Ngụy Bình sau khi do dự một lát, nói: “Tạ tiểu thư không có ở đây, tôi nói thẳng…”
Lục Thành nhìn chăm chú vào trang A4 trong tay, gật đầu: “Ừ.”
Ngụy Bình nói: “Tôi không nghi ngờ về năng lực viết lách của cô ấy, nhưng tôi cảm thấy áng văn này… thật sự không được.”
Hai vị biên tập đang tham dự cũng gật đầu phụ họa.
Lục Thành nâng mí mắt: “Ý cô là sao?”
“Chính là… nó không thích hợp với môi trường văn học trên mạng.” Biểu tình của Ngụy Bình phức tạp, “Quá thâm trầm.”
Lúc nói chuyện với Tạ Thanh về đề tài thanh xuân vườn trường, ý tứ là để cô viết một bộ truyện ngọt.
Rất nhiều năm trước khi chủ đề thanh xuân vườn trường bắt đầu nổi, khi đó chính là lưu hành mất mát, nỗi đau thời thanh xuân. Nhưng hai năm gần đây, thị trường không còn giống như vậy nữa, ngọt văn đang nổi, những áng văn thanh xuân vườn trường gặt hái thành công phần lớn có những tính chất đặc biệt như sau: Ngọt, sủng, nhẹ nhàng, câu chuyện đơn giản, có thể giúp độc giả gợi nhớ thanh xuân.
Nhưng cốt truyện của Tạ Thanh thì ….
Không chỉ là không ngọt, thậm chí cũng không phải thanh xuân đau đớn, là một đề tài cực kỳ chân thực.
Cái người đọc muốn thấy chính là những thiếu nam thiếu nữ thanh xuân dào dạt, tiếp theo đó là tình yêu tuy không được ủng hộ nhưng đó là tình yêu đơn thuần, ngây thơ không tạp chất.
Nhưng trong cốt truyện của cô, chính là áp lực học tập, bắt nạt trong trường học, thống khổ mờ mịt tuổi dậy thì, đã thế gia đình của nhân vật chính cũng không hạnh phúc.
“Cái này không phải là ngôn tình.” Ngụy Bình lắc lắc đầu, “ Tuy rằng <Tố Phong Nguyệt> không phân là ngôn tình nhưng ít ra cũng có tình yêu ở đó. Mà cơ bản là đề tài huyền huyễn bản thân đã tràn đầy nhiệt huyết, thiếu một chút tình cảm cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ.”
Đề tài thanh xuân vườn trường lại không giống vậy. Người đọc muốn là thuần ngọt văn, ai muốn xem bắt nạt trong trường học chứ?
Lục Thành chăm chú nhìn cốt truyện trong tay trầm ngâm không nói.
Những gì Ngụy Bình phân tích đều đúng, đứng ở góc độ thị trường văn học mạng mà nói, áng văn này không có khả năng được hoan nghênh.
Nhưng hắn không nghĩ đến việc phủ nhận cái cốt truyện cô viết.
Hoặc là nói hắn không có dũng khí phủ nhận những gì cô viết.
Hắn suy nghĩ, viết ra những giả thuyết như vậy, có phải là có liên quan đến quá trình trưởng thành của cô không.
Thật ra hắn đã sớm hiếu kỳ với những gì cô đã trả qua. So với hắn, cô còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng phong cách hành xử còn dứt khoát hơn so với hắn. Chỉ cần cô ấy nói muốn từ bỏ, là có thể cắt đứt một cách vô tình.
Khởi Văn đã đem đến đả kích rất lớn với cô, nhưng loại tính cách này không phải là được hình thành từ một hai lần gặp khó khăn.
Nếu như cốt truyện này thật sự xuất phát từ quá trình trưởng thành của cô, cô đem nó viết ra như vậy, rõ ràng là cô ấy có nhu cầu được thổ lộ, cho dù là trong cuộc sống hàng ngày cô không hề nhắc tới.
Các nhà văn thường là như vậy, viết như một cách họ thổ lộ nỗi lòng, rất nhiều người đem cảm xúc tiêu cực đặt trên ngòi viết, dùng nhiều loại từ ngữ phong phú có liên quan hoặc không liên quan mà bộc lộ nội tâm. Hắn đã từng trải nghiệm điều này khi bắt đầu đi học nước ngoài. Thay đổi hoàn cảnh quá đột ngột làm hắn khó có thể thích ứng, hắn đã điên cuồng viết đủ thứ thơ bằng tiếng anh.
Nếu cốt truyện này của cô cũng xuất phát từ nguyên nhân này, hắn không thể không cho cô viết ra.
Nhưng mâu thuẫn ở chỗ hắn không thể để cô tùy tiện viết ra một tác phẩm có thể bị vùi dập ngoài thị trường, khiến cô lãng phí mấy tháng liền.
Cho dù hắn có thời gian, cô cũng không có thời gian để lãng phí. Mấy tháng liền có thể làm cho độ nóng của cô giảm xuống rất nhiều, cô còn có một chiến dư luận cần phải đánh.
Sau một hồi trầm ngâm, Lục Thành mở miệng: “Chờ cô ấy trở lại, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Trước khi cô quay lại, hắn cũng muốn nghĩ xem, chuyện này nên làm thế nào.
*******
Giống như năm trước, mười sáu tháng giêng Tạ Thanh mới quay về Bắc Kinh. Nghỉ ngơi đến trưa, ngày mười bảy tháng giêng mới bắt đầu đi Thành Thư Văn Hóa bắt đầu viết bản thảo.
Lục Thành nghe cô đến, trực tiếp cầm cốt truyện vào văn phòng của cô. Hai người nửa tháng không gặp, khi chạm mắt nhau theo bản năng cười một cái, sau đó Tạ Thanh hỏi: “Có việc gì sao?”
Lục Thành cầm cốt truyện ngồi trên sô pha: “Bàn bạc với cô về truyện mới một chút.
Tạ Thanh à một tiếng, cũng ngồi xuống.
Trước khi đến, Lục Thành đã suy nghĩ kỹ càng vài lần chuyện sẽ nói với cô như thế nào. Nhưng sau đó, hắn lại do dự một hồi lâu.
Rốt cuộc cũng mở miệng: “Truyện mới của cô… có phải là có đề cập đến những chuyện bản thân đã trải qua không.”
“Cái gì?” Cô sửng sốt, chợt lắc đầu, “Không có.”
Nhưng sống lưng của cô căng thẳng, hắn nhìn ra cô không được tự nhiên.
Chính là không được tự nhiên vì tâm sự bị nhìn thấu.
“Tôi không có ý gì khác.” Lục Thành cười cười, trước tiên thẳng thắn nói qua vấn đề, “Tôi nói rõ cho cô biết trước, đứng ở góc độ thị trường mà phân tích, thành tích của áng văn này sẽ không quá tốt, không thể nào so với <Thanh Châu Lục> hay <Tố Phong Nguyệt>.”
Hắn vẫn luôn chú ý đến cô, nhìn đôi môi mỏng hình củ ấu xinh đẹp nhấp nhấp.
Dùng một chút, hắn lại nói: “Quá thâm trầm. Đối với văn học mạng, khẩu vị của người đọc thiên về nhẹ nhàng, đại đa số đều là đọc để giải trí.”
Ánh mắt của Tạ Thanh dừng ở cốt truyện được đóng dấu trên tay hắn, trầm mặc một lát, đưa tay lấy tờ giấy: “Tôi viết một câu chuyện khác.” Nói xong, thủ thế như đang muốn xé toang đi.
Có thể thấy được tâm tình cực kỳ dao động.
Đúng lúc này Lục Thành đè trang giấy lại: “Không phải ý này.”
Động tác trên tay cô dừng lại.
“Tôi chỉ muốn nói cho cô một tiếng, để cô không cảm thấy mất mát khi tình huống xấu xảy ra.” Hắn cười cười, “Nhưng cô vẫn có thể viết.”
“Quên đi.” Tạ Thanh lắc đầu, tay quyết đoán mà xé bỏ đi.
Xoạt một tiếng, giấy trắng mực đen từ một đã thành hai. Tuy rằng bản thảo được đóng dấu có thể được in và đóng dấu ra hàng ngàn bản, nhưng với hành động này của cô vẫn đủ để chứng minh được tâm tình của cô.
“Cô còn chờ đến khi nhân khí lên cao, lại cùng Khởi Văn kiện tụng một lần nữa.” Cô vò giấy lại thành một cục, tiện tay ném trên bàn.
“Tôi biết.” Lục Thành vẫn cười, nói lại một lần nữa, “Nhưng cô vẫn có thể viết.”
Hắn nghiêng đầu, khóa mày nhìn cô.
“Với những tác phẩm thâm trầm thực tế, tuy người đọc không quá tiếp thu nhưng những ban ngành liên quan cùng truyền thông đại chúng lại thích.” Hắn nói nói.
Đại khái Văn học mạng thường bị lên án những vấn đề liên quan đến chiều sâu của tác phẩm. Mấy năm gần đây, những ban ngành liên quan vẫn luôn nỗ lực kêu gọi nhà văn trên internet lấy cảm hứng đề tài từ hiện thực.
Có kêu gọi dĩ nhiên sẽ có nâng đỡ, trợ cấp, bình luận cùng khen thưởng tương ứng. Nhận được một số giải thưởng xem như tác phẩm đã được bật đèn xanh cho con đường chuyển thể thành phim, bản quyền điện ảnh của tác phẩm cũng bán ra rất tốt.
Những loại nâng đỡ này hiển nhiên là rất hữu hiệu. Cho dù nền tảng lớn đến đâu, đều có một bộ phận tác giả mạng vì thế mà đồng ý bỏ qua những đề tài hot mà hướng tới những đề tài hiện thực như một cách thử nước.
“Cô viết đi, tôi cố gắng đẩy các loại giải thưởng.” Hắn nhìn cô, gằn từng chữ.
Trong lòng Tạ Thanh có một trận rung động.
Cô lại có cảm giác này, cái cảm giác hắn có thể mang lại cảm giác an tâm cho cô. Sau khi cô nhận ra mình động lòng với hắn, loại cảm giác này càng thêm nồng đậm, giao hòa với một ít ngọt ngào nhè nhẹ, làm cho mỗi dây thần kinh của cô đều được thả lỏng.
Hắn còn bẻ đầu ngón tay đếm với cô một lần: “Giải thưởng Truyền thông Văn học Hoa ngữ cũng có giải thưởng lớn cho tác giả mạng, giải thưởng Văn học Mao Thuẫn cũng có giải thưởng giành cho tác giả internet, hai năm nay Giang Tô cũng thành lập giải thưởng “Bàn phím vàng” dành riêng cho tác giả internet, những giải thưởng này đều có thể đẩy.”
“Mặt khác còn có các hoạt động quảng bá thường niên của Đài truyền hình và Đài phát thanh, hoạt động quảng bá văn học mạng, Cục Văn hóa Bắc Kinh hay Cục Quản lý bản quyền… cũng có những hoạt động quảng bá tương tự.”
Ngoài ra, bình chọn của Hiệp hội Nhà văn của Trung Quốc cũng không ít. Trong số các hạng mục, đề tài phản ứng thực tế chiếm đại đa số. Nếu như một tác phẩm văn học có thể nhận được một vài giải thưởng, đó chính là một loại thành tựu.
Tạ Thanh nghiêm túc nghe xong, cân nhắc trong chốc lát: “Tôi vẫn cảm thấy nổi tiếng trên internet vẫn quan trọng hơn?”
“Đều quan trọng cả.”Lục Thành thành khẩn nói, “Để lại ấn tượng tốt với những người trong ngành Văn học chính thống, đối với cô mà nói cũng không có hại gì. Chờ đến khi cô bắt đầu đánh vào dư luận, những người trong ngành Văn học chính thống có thể ra mặt nói giúp cô vài câu.”
Tạ Thanh nhịn không được bắt đầu động lòng.
Hắn lại nói: “Hơn nữa cô bước ra ngoài cũng tốt hơn.”
Đằng sau tên kèm theo một chuỗi dài giải thưởng đạt được, hơn nữa là giải thưởng không thủy [4], bất luận là đặt ở đâu đều chứng tỏ được thực lực.
[4] Giải thưởng mang tính chất thực tế.
Đạt được nhiều giải thưởng cho dù là đánh nhau trên internet cũng có thể dễ dàng có khả năng hấp dẫn ánh mắt, càng dễ dàng dẫn dắt dư luận, cùng với nhu cầu đề cao nhân khí của cô cũng không hề xung đột.
Tạ Thanh nhất thời lưỡng lự, trầm ngâm không nói, Lục Thành nhìn cô, cười ra tiếng: “Cô có biết không?”
“Hả?” Cô sững sờ, “Có nghe nói qua nhưng chưa xem, có chuyện gì vậy ạ?”
“Trong phim, khi những nhân vật có năng lực tự giới thiệu, mang theo một tràng dài danh xưng.” Sắc mặt hắn nghiêm túc, “Cô cũng có thể có được những cái này, sau này khi giới thiệu cô liền sẽ như vậy ---- ‘Đứng trước mặt mọi người chính là, Tác giả internet được hoan nghênh nhất do Truyền thông Văn học Hoa ngữ trao tặng – Người đoạt huy chương do Mao Thuẫn Văn học trao tặng – Người nắm giữ giải thưởng “Bàn phím vàng” – Người đoạt huy chương của hoạt động quảng bá hàng năm của Đài phát thanh – Tác giả của <Thanh Châu Lục> cùng <Tố Phong Nguyệt> – Tác giả nổi tiếng đương đại của nước ta – Người thần bí của Văn hóa Thành Thư – Ngọc Ly – Tạ Thanh.”
Cò chưa nói xong, cô đã cười nghiêng cả sang một bên, tiện tay ôm một cái gối bên ghế sô pha, vừa cười vừa nói: “Đừng làm rộn.”
“Khí phách chưa?” Lục Thành cười như không cười ngồi một bên nhìn cô, “Tôi chính là …. ‘người đại diện của người đạt một chuỗi danh hiệu kia – Ngọc Ly – Tạ Thanh, Lục Thành.”
Cô ngồi thẳng người, tóc bị cọ có chút rối. Ý cười vẫn còn trên môi, mi mắt cong lên hỏi hắn: “Độ hot trên internet giảm xuống, không quan trọng hay sao?”
Lục Thành: “Nhìn qua cốt truyện của áng văn này chắc cũng sẽ không viết quá dài?”
“Hơn hai mươi vạn chữ, không vượt qua ba mươi vạn.” Cô nói.
“Vậy còn có thể, xấp xỉ ba tháng có thể viết xong.” Hắn nhẹ nhàng cười, “Ảnh hưởng không quá lớn.”
Huống hồ, tuy rằng đối với độc giả nhân khí có thể giảm sút nhưng một khi nhận được giải thưởng, cũng sẽ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông chính thống, đó cũng là một loại tiếp xúc.
Cuối cùng hắn nói: “Cứ an tâm viết đi, những cái khác tôi sẽ giải quyết.”
“Được.” Tạ Thanh thở ra gật gật đầu.
Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bên trong mỗi người nhẹ nhõm, bọn họ an tĩnh một chút, Lục Thành lại nói: “Nếu đang viết nhưng không thuận lợi, đề cập đến những chuyện không muốn trao đổi cùng biên tập, cô có thể nói chuyện với tôi.”
Hắn cố gắng trấn tĩnh giọng nói nhưng cô vẫn nhìn qua một cái. Là hành động theo bản năng, đột nhiên nhận ra bản thân mình có chút kiêu ngạo, liền dừng lại.
Lắc đầu, cô nói: “Không cần.”
“Cuộc sống thời đi không không dễ chịu, không có gì đáng xấu hổ.” Hắn gật đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tôi không chê cười cô, cứ coi như chúng ta nói về công việc, nói xong liền quên mất, tuyệt đối không nói lại với người khác.”
Nhu hòa mà ấm áp.
Tạ Thanh nghe được tiếng tim đập của mình, trên mặt vẫn duy trì biểu tình lãnh đạm, cổ nghiêng ra sau: “Không cần.”
Có cái gì đáng nói đâu?
Ký ức về cuộc sống học đường của cô là bị bắt nạt, người thân công kích, còn có một vài thầy cô giáo thường xuyên biểu lộ kỳ thị trước mặt nữ sinh.
Một đứa bé không cha không mẹ trong trường chính là yếu thế, bé gái thì chuyện này càng thêm rõ ràng hơn, bắt đầu từ tiểu học cô đã bắt đầu bị bạn bè xa lánh.
Tới sơ trung, có một giáo viên trẻ tuổi dạy Ngữ văn đối với cô rất tốt, nhưng vì đó là một thầy giáo. Đang ở lứa tuổi dậy thì ngây thơ bọn học sinh lại bắt đầu nghi kỵ cười nhạo, nói cô cùng với thầy giáo kia làm những chuyện khiến người khác xấu hổ khi mở miệng, nói thành tích ngữ văn của cô tiến bộ vượt bậc chẳng qua là do thầy giáo mở cửa sau cho cô.
“Kẻ không ai dạy dỗ, trách không được lại có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy!” Những lời ác độc như vậy, cô đã từng nghe vô số lần từ những người bạn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi.
Còn có người có những phỏng đoán sâu hơn một bước, đem cái sự tình giả dối hư ảo kia hợp lý hóa thành cô thiếu tình thương của cha.
Vì chuyện đó mà cô phải tạm nghỉ học gần một năm. Hiện tại nhớ lại, một năm đó, kỳ thật cô vẫn luôn ở bờ vực có ý định tự sát.
Nếu không phải nhờ thầy giáo kia tặng cô một số cuốn tiểu thuyết giúp cô giảm bớt cảm xúc, chắc là cô không thể sống đến hiện tại.
Đọc truyện thanh xuân vườn trường người ta thường hoài niệm về thời kỳ học sinh đơn thuần thiện lương cùng tình thương.
Nhưng cái đơn thuần cô trải qua kia, lại là đơn thuần ác độc.
- --- không hề liên lụy lợi ích, không có tranh đoạt quyền lực, chỉ là đơn thuần nếu người khác khinh thường bạn, tôi đây cũng sẽ khinh thường bạn.
Cái đơn thuần này thực sự là đáng sợ.
Cái hồi ức tối tăm ảm đạm không chịu nổi như vậy, cô làm sao có thể nói cùng hắn chứ?
Cô chưa từng muốn tạo lập một gia đình bình thường, cũng không mong muốn hắn cũng sẽ động lòng với cô như cô động lòng với hắn, nhưng chí ít cô không muốn chỉ vì những ký ức ‘tuyệt vời’ này mà làm hắn xa cách cô.
Đúng vậy, cô quá mức tự ti, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng đây rõ ràng không phải là tự ti bình thường.
Cái đó không phải cô sai, cô không nên cảm thấy xấu hổ khi mở miệng nói về những cái này, không nên cảm thấy bản thân mình không bình thường.
Nhưng cô không kiềm chế được, cô không thoát ra được.
Thanh xuân vườn trường cùng cha mẹ, hai từ mềm mại như vậy, lại chính là góc chết không thể động vào trong cuộc đời cô.
Ngay cả thời điểm viết nên áng văn này, cô đã hạ quyết tâm tô đẹp hết thảy một chuyện, thêu dệt, tạo ra những ký ức không quá tệ để lừa dối bản thân.
Lục Thành không cưỡng cầu, nhẹ nhàng cười: “Tùy cô.”
Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Cứ viết thật tốt là được.”
Kỳ thực hắn muốn nói, nếu cô muốn tìm ai đó để trút bỏ nỗi lòng, lúc nào hắn cũng sẵn sàng.
Hắn chưa thể nào là hốc cây của cô, nhưng hắn sẽ cố gắng làm tốt.
“Ừ.” Tạ Thanh gật đầu, bình ổn cảm xúc, trở nên lễ phép khách khí, “Cảm ơn.”