Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 6:




Đinh Nhất Phàm dáng cao chân dài nên sải bước đi trước, tới cửa văn phòng Tống Mặc, hắn đưa tay gõ cửa.
"Mời vào." Người bên trong nói.
Mở cửa vào, hai bọn họ nhìn Tống Mặc và Tống Mặc cũng nhìn hai người bọn họ.
Sau đó, Tống Mặc nhìn chằm chằm Tạ Thanh, chỉ chỉ điện thoại đã bật loa ngoài trước mặt.
Tạ Thanh cũng không căng thẳng, thảnh thơi bước lên chống tay lên bàn, nói vào điện thoại: "Chào anh?"
“Tạ tiểu thư.” Bên trong là tiếng vị trợ lý ngày đó.
Tạ Thanh nhíu mày, cô cũng nghe được bên kia mang theo tâm tình phức tạp hít sâu một hơi: "Tôi có thể mời cô tiếp tục viết bản thảo không?"
“…”
Tuy rằng đã hủy bỏ hợp đồng, Tạ Thanh biết rõ cuộc điện thoại này không tới mức "lai giả bất thiện" [1], nhưng vẫn không ngờ được họ chuyển ý như thế.
[1] Thành ngữ Trung Quốc, ý nói người tới có ý đồ xấu nên đề phòng.
Cô nhìn Tống Mặc, Tống Mặc lại buông tay tỏ vẻ làm người xem.
Tạ Thanh liền thản nhiên nói: “Hay là thôi đi, tôi không cách nào đảm bảo sau này bản thân sẽ không "xâm phạm chủ quyền" một lần nữa."
Cô không nghĩ tới đối phương cũng mở loa ngoài, sau những lời này, giọng nói bên kia thay đổi.
Một giọng nam có ba phần xấu hổ nói: "Khụ, Tạ tiểu thư phải không, tôi là Tứ Ngôn."
Hóa ra là hắn.
Tạ Thanh không quen hắn nhưng biết hắn là bạn bè của Nhất Sinh Thư.
Lúc trước Nhất Sinh Thư đăng bài trên Weibo dẹp loạn lửa giận của độc giả, nói mình là fan của Ngọc Ly, Tứ Ngôn cũng chia sẻ bài viết.
Tạ Thanh mím môi, không có mở miệng.
Tứ Ngôn: “Chuyện kia... Chuyện lúc trước cô đừng nóng giận, tôi không, tôi... chỉ... Tác giả có cái tôi của bản thân, quả thật cũng từ lâu rồi không ai dám sửa dàn ý của tôi, xin cô hiểu cho."
Tạ Thanh im lặng cười nhạt, nếu Tứ Ngôn có thể nhìn thấy, nhất định sẽ nhớ tới câu nói của cô "Tìm người khác viết hộ không cảm thấy là xâm phạm chủ quyền sao?"
Cô nghe Tứ Ngôn nói tiếp: "Nhưng tôi cũng là một lão tác giả rồi, tôi khâm phục những tác phẩm tốt! Ngày đó tôi nổi nóng, mất đi lý trí. Hai ngày nay tôi cũng đã bị độc giả mắng cho tỉnh lại rồi, tôi nghiêm túc xem bản thảo của cô, quả thật rất tốt... So với tôi viết còn tốt hơn."
Thái độ rất chân thành.
Tạ Thanh nói “Cảm ơn” đáp lại, cô không có cảm xúc gì nhưng bên kia cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác." Tứ Ngôn rèn sắt ngay khi còn nóng, "Nếu ngày nào đó cô muốn tự sáng tác bản thảo, có thể tới tìm tôi, tôi giới thiệu biên tập ký hợp đồng cho cô, tôi sẽ tiến cử cô với nhà xuất bản. Bộ truyện này, tôi sẽ nâng giá, cô xem có được hay không?"
Được.
Tạ Thanh rốt cuộc cũng nghe được câu theo như kịch bản cô mong muốn, xoay người dựa vào bàn: "Bao nhiêu tiền?"
Tống Mặc và Đinh Nhất Phàm bị tư thái này của cô chọc cười.
Tứ Ngôn hỏi: "Phòng làm việc các người ăn chia thế nào?"
Tống Mặc kịp thời đáp: "Bình thường là hai tám, cô ấy được bao ăn bao ở nên là bốn sáu, phòng làm việc bốn, cô ấy sáu."
"Ôi, tôi không giỏi toán..." Tứ Ngôn chép miệng, "Cứ như vậy đi, giá cả cụ thể các người tự tính, tôi đảm bảo tới tay cô ấy là 150 đồng một nghìn chữ."
Giá lúc trước của cô là 15 đồng một nghìn chữ, giờ gấp mười lần!
Tạ Thanh cực kỳ hài lòng với cái giá này nhưng quả nhiên gừng càng già càng cay.
Tống Mặc dựa trên nguyên tắc anh kiếm nhiều tiền tôi cũng phải kiếm nhiều tiền, truy hỏi một câu: "Trước thuế hay sau thuế?"
Đầu dây bên kia nghẹn họng một phen.
Hắn hỏi như vậy, là cá nhân hắn biết rõ hắn muốn nghe đáp án không phải là trước thuế.
Im lặng hai giây, bên kia yếu ớt trả lời: "Sau thuế."
"Được." Tống Mặc vừa lòng gật đầu, "Ngày mai bảo trợ lý Lương tới ký hợp đồng đi."
Sau đó bình tĩnh cúp điện thoại.
Ngoài mặt bình tĩnh nhưng Tạ Thanh và Đinh Nhất Phàm đều nhìn ra hắn âm thầm thoải mái, hai người đều nhíu mày nhìn hắn.
"... Làm sao vậy?" Tống Mặc buông tay, "Lần trước hắn dám cúp điện thoại trước tôi."
Đinh Nhất Phàm không nhìn hắn nhưng Tạ Thanh vẫn là biểu tình kia.
Tống Mặc: “Thuế dĩ nhiên phải cho bọn họ gánh! Bằng không 150 đồng một nghìn chữ, mỗi ngày vạn chữ là 1500 đồng, một tháng bốn mươi vạn đồng, khấu trừ bao nhiêu thuế đây?"
Tạ Thanh không nhìn hắn nữa, gật gật đầu: “Cảm ơn Tống ca.”
******
Tạ Thanh nhận được giá tiền 150 đồng một nghìn chữ sau thuế!
Tin tức này oanh tạc phòng làm việc.
Mức giá này chẳng là bao nhiêu so với thu nhập của một đại thần nhưng so với đại đa số mọi người mà nói là rất cao.
Kỳ thật giá tiền cả của mọi người đều không công khai, giá tiền của Trâu Tiểu Doanh ngay cả Tạ Thanh cũng không biết. Nhưng phòng làm việc có một quy định là dựa theo công trạng và lý lịch mà tính toán, người có điểm cao nhất được ở phòng VIP, vốn là nếu như tác giả ở phòng VIP bị người khác vượt qua số điểm đang có, sẽ phải lập tức chuyển ra khỏi phòng VIP.
Công thức tính điểm rất phức tạp, Tạ Thanh không rõ rốt cuộc là tính như thế nào nhưng tóm lại là giá tiền một nghìn chữ có tính quyết định điểm số.
Vì mục đích khích lệ tác giả, quy định này vẫn luôn được chấp hành một cách lạnh lùng và vô tình.
Tạ Thanh vừa bước ra khỏi văn phòng Tống Mặc, trợ lý Trương Băng đã thông báo rằng Đào Nhiên phải đổi phòng, vì thế tin tức Tạ Thanh có mức giá cao lan truyền nhanh chóng.
"F*ck, trâu bò!" Sau khi nghe tin, Trâu Tiểu Doanh chạy tới phòng Tạ Thanh kích động cả buổi, nhịn không được tò mò hỏi, "Cậu lấy được hợp đồng của đại thần nào phải không?"
Nếu cô ấy biết được sự thật sẽ không vui vẻ đâu.
Tâm tình Tạ Thanh phức tạp, chỉ nói: "Tôi phải giữ bí mật hợp đồng."
Trâu Tiểu Doanh lè lưỡi, không hỏi nữa.
"Cốc cốc." Cửa bị gõ vang.
Nhưng kỳ thật cửa không có đóng, Tạ Thanh và Trâu Tiểu Doanh quay đầu đã nhìn thấy Đinh Nhất Phàm.
Đinh Nhất Phàm dựa vào khung cửa cười hỏi: “Lão đại, thư thư cho tôi vài ngày thu dọn đồ đạc, được không?"
"Không phải Đào Nhiên phải dọn đi sao?" Trâu Tiểu Doanh kinh ngạc nói.
Đinh Nhất Phàm chép miệng: “Tôi thấy Đào Nhiên vừa rồi tái mặt rồi, tôi cảm thấy tốt hơn hết không nên gây thêm mâu thuẫn nên tôi thương lượng với Trương tỷ, tôi đổi với Tạ Thanh."
Trâu Tiểu Doanh hiển nhiên khó chịu với kết quả này: “Trương tỷ đồng ý rồi sao?”
Đinh Nhất Phàm gật gật đầu: “Hơn nữa Tạ Thanh hiện tại cũng tính là người tổ nam tần chúng tôi, không nên phải tranh phòng VIP của tổ nữ tần."
Cũng phải.
Trâu Tiểu Doanh bĩu môi tỏ vẻ chấp nhận, lại nghe Tạ Thanh nói: “Không cần dọn đi đâu, tôi lười đổi lắm, ở đây cũng rất tốt."
"... Đừng!" Đinh Nhất Phàm lập tức khuyên can, "Đừng khách khí với tôi, cứ theo quy định của chúng ta đi. Đây là cách khích lệ của phòng làm việc, cô chuyển qua đi, sau này tôi vượt cô thì lại đổi lại, như vậy cũng tốt với tôi."
Hắn đứng ở cạnh cửa, cô dựa cửa sổ gần bàn máy tính, trong phòng có chút tối tăm, vì vậy khi đối diện nhau ở phía xa xa có một tia tuyệt diệu khó nói nên lời.
Đinh Nhất Phàm nhất thời thất thần, lại bị cô bỗng nhiên nở nụ cười ranh mãnh lôi trở về.
"Không đổi phòng anh cũng có thể cố gắng vượt qua tôi mà." Cô mỉm cười nhìn hắn, "Ở phòng người khác, anh không khó chịu à?"
Rõ ràng là thân hình gầy gò tới nỗi yếu ớt, bối cảnh căn phòng cũng đơn giản, vậy mà trong nháy mắt, Đinh Nhất Phàm lại cảm thấy xung quanh cô tràn ngập ánh sáng, nụ cười của cô làm tim hắn đập chậm nửa nhịp.
Hắn hoảng hốt không thể không gượng ép ho khan một tiếng làm cho bản thân hoàn hồn, tỏ vẻ nhẹ nhõm: "Miệng lưỡi thật sắc sảo."
Nói xong hắn nhớ Tạ Thanh hôm nay chưa ăn cơm chiều, nói: "Cô đói không, chúng ta đi ra ngoài ăn một chút nhé? Tôi mời."
"Lạnh lắm, tôi lười ra cửa." Tạ Thanh vừa nói vừa xoay người mở ngăn kéo bàn máy tính, "Anh ăn lẩu ăn liền không? Tôi mời."
Đinh Nhất Phàm: “…”
Hai mươi phút sau, hai người ngồi bên bàn máy tính bắt đầu ăn.
Đinh Nhất Phàm là người Hàng Châu, trình độ ăn cay của người ở khu vực Chiết Giang rất kém, vì thế lần đầu tiên trong đời Tạ Thanh nhìn thấy có người ăn lẩu ăn liền còn nhúng đồ từ nồi lẩu qua nước một lần, cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Mà Đinh Nhất Phàm ăn như vậy vẫn thấy cay, ở bên cạnh hút khí lạnh hỏi Tạ Thanh ăn không biến sắc, tim không nhảy loạn: "Cô không cảm thấy cay sao?"
Tạ Thanh nhún vai: “Tôi là người Hồ Nam.”
Đinh Nhất Phàm: “…”
Người Tứ Xuyên không sợ cay, người Hồ Nam càng không sợ cay.
Hắn là người Hàng Châu, hắn có bao nhiêu ý nghĩ quẩn trong lòng mới có thể ăn nồi lẩu ăn liền của người Hồ Nam?
Tạ Thanh nhìn thoáng qua biểu tình cứng ngắc của hắn, hiền lành dò hỏi: "Trong ngăn kéo còn có gói mì tôm không cay... Lúc tôi mua nồi lẩu này được tặng, nếu anh không ngại tôi lấy ra cho anh ăn, anh có ăn không?"
Đinh Nhất Phàm rút khăn giấy lau nước mũi, gắng gượng chống cự: "Không sao, cũng không có cay như vậy."
Tạ Thanh thật cảm thấy hổ thẹn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh không thể ăn cay. Hôm trước người nhà gửi thịt vịt khô cho tôi, tôi tặng anh một con bồi tội nhé."
Đinh Nhất Phàm trầm mặc ba giây, hắn nói: “Vịt khô vẫn là vịt cay…”
******
Gần nửa tháng sau, Tạ Thanh bận bịu tới chóng mặt.
Tứ Ngôn rất nhanh bước vào giai đoạn một ngày một vạn chữ, cũng có nghĩa là một ngày cô phải viết một vạn, cuối tuần cũng không được nghỉ.
Đinh Nhất Phàm đề nghị các ngày trong tuần cô viết nhiều thêm một chút để tới thứ bảy và chủ nhật được nghỉ ngơi, nhưng tốc độ của cô thật sự không viết được nhiều như vậy.
Buổi tối thứ bảy, Tạ Thanh phát hiện cô dùng hết đường trắng rồi.
Đường có thể kích thích đại não, làm cho người ta sung sướng và mang tới cảm hứng, mấy ngày gần đây mỗi ngày phải viết một vạn chữ, cô đều phải uống nước đường chống đỡ, không có nó không được.
Tạ Thanh tới cửa hàng tiện lợi, kết quả thật không may, đường trắng trong cửa hàng tiện lợi đã bán hết rồi, chỉ còn đường viên.
Đường viên là đường nhập khẩu, bốn mươi đồng một hộp nhưng chỉ có ba mươi viên.
Nhuận bút 150 đồng một nghìn chữ của cô tới tháng sau mới có thể nhận, bây giờ trong ví vẫn rỗng tuếch. Hơn nữa cho dù tiền về cô cũng không cam lòng tiêu tốn nhiều tiền cho khoản này.
Cô vội vã kiếm tiền như vậy là bởi vì có chuyện quan trọng phải làm, tiền này chỉ có thể dùng cho chỗ cần thiết.
Tạ Thanh đi bộ tới trung tâm thương mại gần đây.
Vị trí của biệt thự hơi xa trung tâm, không có những công trình như trong thành phố, siêu thị lớn chỉ có một cái ở dưới tầng hầm trung tâm thương mại.
Cầm hai túi đường trắng, Tạ Thanh đi xếp hàng thanh toán. Gõ chữ cường độ cao và ngủ không đủ giấc làm cho cô có chút ngẩn ngơ, không có sức lực dư thừa chú ý người xung quanh.
Vì thế lúc cô mở mã thanh toán cho nhân viên cửa hàng quét, mới phát hiện người xếp hàng trước mặt hình như là người quen.
Bởi vì đối phương gọi cô: “Tạ tiểu thư?”
Tạ Thanh thanh toán xong, mơ màng nhìn lại, cảm giác tư duy của mình còn chậm hơn máy quét của nhân viên cửa hàng.
Là Lục Thành.
Tuy là thứ bảy nhưng hắn vẫn ăn mặc tây trang chỉnh tề. Chẳng qua cầm áo khoác trong tay, tay áo sơ mi xắn tới khuỷu tay, thêm vài phần thảnh thơi phóng khoáng.
Lục Thành nhìn quầng thâm trên mắt cô, nhíu mày bật cười: “Tạ tiểu thư bị ai đánh vậy?"
"Gần đây gõ hơi nhiều chữ nên tôi thiếu ngủ." Tạ Thanh không có lòng nhiều lời với anh, xách túi đi ra ngoài. Đi hơn mười mét, mới phát hiện Lục Thành đi cùng cô.
Cô không thể không khách khí nói nói chuyện với hắn: "Sao Lục tổng lại rảnh rỗi tới chỗ này?"
Lục Thành suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Có người thân ở gần đây."
Đã tới cửa thang máy.
Lục Thành muốn xuống gara dưới tầng hầm, thấy Tạ Thanh muốn đi lên tầng một, chần chừ một chút vẫn lễ phép mở lời mời: "Tôi đi ngang qua phòng làm việc của các người, tôi lái xe đưa cô trở về nhé?"
Nhưng Tạ Thanh căn bản không để ý hắn, bước lên thang cuốn.
Lục Thành bởi vì thái độ này của cô mà nhíu mày, qua vài giây mới phát hiện hình như không phải cô cố ý.
Khuỷu tay cô vịn lan can, mặt chôn vào cánh tay, tinh thần kém tới nỗi hận không thể lúc lên thang máy tranh thủ ngủ một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.