Thấm thoát cũng đã tới cuối tuần rồi!
Mọi người đều chuẩn bị thật đầy đủ ở nhà cho Diệu Nhi để cô có thể an tâm mà đi du học. Từ Vương cũng gạt công việc ở thành phố A qua một bên, ngay lập tức bay qua bên Mỹ để tiễn em gái mình đi du học. Anh đương nhiên sau hôm gặp Hạ Phong Thần ở nước Italy về thì liền khai báo cho Hạ Bối Doanh.
Lúc đầu cô cứ nghĩ mọi chuyện xảy ra có lẽ sẽ không phức tạp nhiều đến thế.
Đơn giản là cô cứ nghĩ hai đứa này chỉ giận dỗi nhau vài ngày rồi lại làm hòa.
Nhưng không ngờ sau khi nghe ông xã kể lại mọi việc, cô chỉ tức không thể là đánh một cái thật mạnh vào em trai a!
Nếu Hạ Phong Thần đã là người ngang ngược đuổi Lucas Diệu Nhi đi như vậy rồi, còn tuyệt tình nói là chán ghét em dâu tương lai của cô như vậy. Sau này có việc gì cũng đừng có nhờ vả tới cô!
- ----------
Sân bay quốc tế Hartsfield-Jackson Atlanta, nước Mỹ. Nó chính là một trong những sân bay hiện đại nhất.
Hôm nay mọi người đều đi ra đây đưa Lucas Diệu Nhi đi rất đông đủ. Về việc này, không ai thông báo cho Hạ Đông Chính và Angela Lạc Hinh cả. Đúng là Diệu Nhi năn nỉ xin mọi người không nói ra, hai người họ chắc chắn sau khi biết được việc này sẽ bắt ép Hạ Phong Thần quay lại với cô thì sẽ ra sao đây?
Cô không muốn cưỡng ép anh, không muốn một người đã hết tình cảm với mình vì gia đình mà phải quay lại ha!
Thay vì những lần cô đều diện lên các bộ đồ tươi sáng có sức sống thì nay lại ngoại lệ. Từ đầu đến chân đều chỉ đen.
- Tiểu Nhi, ta hỏi thật con, có muốn đi về không? Mọi việc cứ để ta lo được a.
Lăng Hiển và Từ Gia Tuệ có chút đắng lòng nói, họ không muốn phải xa con.
Ngày trước tuy cô ở Italy, nhưng vì gia thế giàu, máy bay tư nhân lúc nào sẵn có. Nên một tuần cô đều về một lần a!
Chỉ là lần này con gái đi du học, phải tập trung vào việc học, thời gian chả còn thảnh thơi như lúc trước nữa rồi.
- Ba mẹ, con đã quyết định như vậy là không thay đổi được đâu! Ngày trước con có thể sẽ thay đổi quyết định là vì Hạ Phong Thần, bây giờ chúng con đã không còn bên nhau nữa. _ Để thốt ra lời nói này, tim cô như đau đớn quặn lại, vỡ tan ra thành từng mảnh rồi ha.
Đúng thật vậy, lúc cô mười tám tuổi..
Cả ba và mẹ đều muốn cô đi du học ở Anh rồi, nhưng vì lúc đó cô còn ở bên Hạ Phong Thần. Nên mới thay đổi tất cả các quyết định tương lai ngày đó...
Nghe thấy con gái của mình nói ra lời chính chắn như vậy, hai ông bà chỉ là biết đứng đơ người ra, rơm rớm nước mắt. Lăng Hiển nói: " Hảo tốt! Sau khi qua đó xong, có gì khó khăn cứ gọi về cho ba. Ta không thể để con ủy khuất"
- Ba như vậy làm sao mà con có thể tự lập trưởng thành được chứ. _ Cô cười.
Ôm chặt lấy ba mẹ vào trong lòng, sau này chính là có thể rất lâu không gặp!
- Đứa ngốc, con mãi mãi là đứa trẻ dễ thương ngốc nghếch của ta. _ Ông xoa đầu cô, mỉm cười hiền hậu. Bao nhiêu năm trên thương trường ác liệt không cười lấy một cái, về nhà thì lại khác a!
- Anh hai, sau khi em đi rồi. Nhớ chăm sóc ba mẹ thật tốt đấy! _ Cô huých vai!
- Còn phải để em nói sao? _ Từ Vương cũng xoa đầu em gái của mình. Từ rất lâu rồi, anh không bao giờ muốn Diệu Nhi phải chịu thiệt thòi về thứ gì hết..
- Chị hai, đừng nói ra cho Phong Thần biết, chị hứa với em có được không a?
Lucas Diệu Nhi quay người qua nhìn Hạ Bối Doanh mà nói, ánh mắt y hệt như một chú cún con đang năn nỉ.....
- Được! Chị hứa với em. Sau này khi ở đó nhớ giữ gìn sức khỏe, có dịp thì tất cả mọi người sẽ qua thăm em. _ Nhìn Diệu Nhi năn nỉ ỉ oi như vậy là không nỡ từ chối. Nhớ lại Hạ Phong Thần là chỉ muốn đập cho một phát vào mặt!
Đúng lúc đó, tiếng của cô phát thanh viên vang lên kêu tất cả mọi người lẹ làng đi duyệt qua hộ chiếu rồi chuẩn bị đi. Diệu Nhi nghe vậy cũng đẩy hai chiếc xe chất đầy hành lý của mình...
- Mọi người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, con sẽ nhớ mọi người nhiều! _ Dứt lời cô xoay người đẩy hành lí đi vào trong
Nhìn bóng dáng của Diệu Nhi, tại sao hôm nay lại thấy cô đơn đến như vậy.
Kiểm tra xong phần hộ chiếu, hành lý cũng đem đi gửi trong khoang hết rồi.
Cô nhanh chóng đi lên máy bay, tìm ra chỗ ngồi của mình, thong thả mà ngồi xuống. Khoảnh khắc này sao lại có thể đau lòng đến như vậy chứ? Cô bắt đầu kéo ra dây tai nghe từ ghế, bật lên bài hát mà mình yêu thích rồi tận hưởng!
Bấm nút kéo chiếc cửa ngăn cách giữa mình và người đàn ông kế bên, sau đó cô cứ nhìn xa xăm ra phía bên ngoài..
Nhanh thật, máy bay đã cất cánh lên..
Nhìn đất nước mình sinh ra và lớn lên cảm giác thật xao xuyến, nhưng thật..
Tim cô tại sao lại đau đến mức này ha.
" Phong Thần, chuyến bay lúc trước có thể xem là em giận dỗi anh nên tức tối quay về nhà. Vốn nghĩ anh sẽ hối hận, rồi bay sang đây tìm em nói xin lỗi a.. Nhưng em đúng là ảo tưởng, chúng ta thật ra đã thành người xa lạ từ lâu rồi mà, đúng không? Chuyến bay lần này em đi chính xác là đã từ bỏ mọi thứ, à mà mọi thứ của em.. bao gồm cả anh"
" Tạm biệt anh, người làm em ngày kia đã lưu luyến mãi không muốn rời đi. "
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]