[Bác Chiến] Giang Sơn Vi Sính

Chương 1: Một




Đại Yến ba năm rét đậm. Trong Hoàng thành giăng đèn kết hoa, các gia đình đều đang chuẩn bị đón năm mới. Mấy năm nay tân đế trị vì anh minh, bá tánh an cư lạc nghiệp. Trên gương mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, trong thành cực kì náo nhiệt.
Nhưng đối với với bá tánh Tề Quốc mà nói thì lại chẳng được tốt như vậy. Yến Tề hai nước chiến tranh nửa năm, Tề Quốc mất ba tòa thành trì, cuối cùng bất đắc dĩ phải cắt đất cầu hoà, còn đưa một vị công chúa đi làm con tin. Quốc khố trống rỗng, nghiệp lớn chẳng thành, đều chỉ có thể dựa vào sự tích luỹ hơn trăm năm mà miễn cưỡng chống đỡ. Cả nước trên dưới đều hoảng sợ lo lắng, chẳng biết vị Yến đế hiếu chiến tàn bạo ấy đến lúc nào sẽ quay lại.
Trong thành Đại Yến.
Khách trạm nhiều người hỗn tạp, là nơi tin tức linh thông nhất. Một nam tử có chòm râu rậm đang nói chuyện phiếm với mấy người ngồi cùng bàn.
"Ấy, nghe nói gì chưa? Cái tên Hoàng đế nhát gan sợ phiền phức của Tề Quốc kia, vì cầu hoà mà đem cả hoàng tử công chúa của bọn họ đều đưa đến Đại Yến chúng ta rồi đấy."
"Không phải sao, nghe nói vị công chúa được đưa đến hoà thân còn là đệ nhất mỹ nữ của Tề Quốc nữa kia."
"Ô, Tề đế cũng bỏ được cơ à."
"Nước cũng sắp mất rồi, chỉ là một nữ nhân thôi mà, nhưng mà cái vị hoàng tử được đưa đến là ai thế?"
"Chưa từng nghe qua, chắc là không được sủng ái rồi."
Trên quan đạo bên ngoài khách trạm, có hai cỗ xe ngựa, bánh xe lăn trên mặt đất tuyết phát ra âm thanh "kẽo kẹt". Xe ngựa chỉ trang trí bình thường, không phải phong cách đường hoàng hoa lệ mà Đại Yến coi trọng, thoạt nhìn thật sự rất khiêm tốn, nhưng người ngồi bên trong kì thực lại là người sau này sẽ thay đổi cục diện thiên hạ.
Tiêu Chiến và Thất công chúa của Tề Quốc phân biệt ngồi trong hai cỗ xe ngựa. Tiêu Chiến ở Tề Quốc đứng hàng thứ chín trong các hoàng tử. Mẫu thân y chẳng qua là một quan nữ tử hèn kém, thậm chí Tiêu Chiến còn hoài nghi rốt cuộc Tề đế có biết đến sự tồn tại của y hay không. Lại không nghĩ tới lần này Tề Quốc chiến bại, vị phụ hoàng chưa từng gặp mặt của y lại thật sự nhớ ra y.
Thất công chúa biết Tề đế đưa nàng đi hoà thân liền khóc suốt cả đường. Từ nhỏ nàng đã là thiên chi kiêu nữ, lại là mỹ nhân đứng đầu Tề Quốc, vẫn luôn sống cuộc sống sung túc, được nâng niu. Lại không nghĩ rằng phụ hoàng trước giờ luôn yêu thương nàng lại đem nàng đi làm lễ vật hòa thân cho Yến đế, bất kể nàng có cầu xin thế nào Tế đế trước sau cũng vẫn thờ ơ.
So với Thất công chúa khóc lóc sướt mướt, Tiêu Chiến lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Bất kể là hoàng cung Tề Quốc hay hoàng cung Yến Quốc, với y mà nói chẳng qua là thay đổi một chỗ để sống thôi. Có lẽ bởi vì chưa từng có được thứ gì, thế nên thời điểm y rời khỏi Đại Tề chẳng có một tia quyến luyến nào, bình tĩnh đến mức cả Tề đế cũng có chút ngạc nhiên. Đương nhiên, sự tự tin của Tiêu Chiến phần lớn vẫn là vì năng lực của y, chỉ cần y muốn chạy, một tòa cung điện nhỏ này làm sao giữ được y.
Ngày đến hoàng thành Đại Yến, gió tuyết chỉ vừa ngừng. Tiêu Chiến nhìn thời tiết tốt lành bên ngoài cửa sổ, khe khẽ cười, sau này có lẽ y sẽ phải sống ở đây một khoảng thời gian rất lâu.
Bọn họ vừa mới vào Hành cung ở, thánh chỉ của Hoàng đế Đại Yến đã tới rồi. Tiêu Chiến và thất hoàng tỷ của y quỳ xuống đất tiếp chỉ. Thái giám tuyên chỉ cười như không cười nhìn Tiêu Chiến một cái.
Hoàng tỷ của y theo lệ được phong làm quý nhân, nhưng có lẽ là vì Yến đế muốn làm nhục Tề Quốc, đến cả Tiêu Chiến cũng bị triệu vào hậu cung. Khi biết được tin này, Tiêu Chiến cũng chỉ nhíu mày cực khẽ, rồi sau đó thần sắc lại như thường mà tiếp chỉ tạ ơn. Ngược lại khiến cho vị Yến đế Vương Nhất Bác một lòng muốn nhìn y mất mặt thấy buồn chán.
"Hừ, chẳng qua là một kẻ nhu nhược, đến phản kháng cũng chẳng dám.", Vương Nhất Bác nghe được phản ứng của Tiêu Chiến từ chỗ thái giám liền trào phúng nói.
Đại thái giám đứng phía sau xoa xoa mồ hôi chẳng hề tồn tại trên trán, nghĩ bụng: Vị kia mà có dám phản kháng, vậy ngài còn có thể để y sống đến bây giờ ư?
Thất công chúa chỉ được sủng hạnh một lần đã bị bỏ quên ở trong thâm cung, nhưng ít nhiều cũng còn thân phận công chúa. Tuy rằng bị mấy vị hậu phi của Vương Nhất Bác đè đầu cưỡi cổ, song ngày tháng cũng vẫn tính là chẳng có mấy trở ngại.
Lại nhìn sang Tiêu Chiến thì thê thảm hơn nhiều. Y ở trong một tiểu viện rách nát ở lãnh cung, bên cạnh chỉ có một tiểu thái giám y mang từ Tề Quốc đến.
Thất công chúa trước giờ được sủng đã quen, cảm thấy những người khác phải luôn vây quanh nàng. Vốn tưởng rằng dựa vào dung mạo của mình nhất định sẽ được sủng ái, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác căn bản chính là một kẻ không có mắt, không có tim, cả cái hậu cung tựa hồ như chỉ để cho có. Nơi có nhiều nữ nhân thì sẽ nhiều thị phi, Vương Nhất Bác có mấy vị phu nhân, phi tần đều xuất thân từ thế gia đại tộc Yến quốc, đời nào lại sợ Thất công chúa của một quốc gia thua trận bị đưa sang làm lễ vật hòa thân. Mấy vị hậu phi kia chẳng có việc gì cũng đến kiếm chuyện làm nàng không vui. Thất công chúa không dám bắt nạt kẻ khác, lại dám bắt nạt Tiêu Chiến.
Ở Tề Quốc lâu như vậy nàng lại chẳng hề biết đến vị đệ đệ này, sau này lại biết y chẳng qua là đứa trẻ cho quan nữ tử sinh ra liền càng không thèm để y vào mắt. Vì thế nên sau khi đến Đại Yến, Thất công chúa liên tục tới tìm Tiêu Chiến trút giận. Tiêu Chiến trước giờ đều chẳng kêu ca gì, khiến nàng cho rằng y là người mà nàng có thể giày vò tuỳ ý.
Tiểu thái giám của Tiêu Chiến - Ngọc Nô - vì thế mà rất bất bình thay cho y: "Vốn là cùng một cội, việc gì phải chèn ép nhau như thế. Thất công chúa đúng là ép người quá đáng!"
Tiêu Chiến rót một ly trà tựa hồ như còn chẳng nhìn ra màu trà cho chính mình, lật xem cuốn sách trong tay: "Không sao, chẳng qua là vài câu khó nghe thôi mà, cần gì phải chấp nàng ta."
"Vậy ngài cũng không thể cứ để nàng ấy bắt nạt như thế chứ?"
Tiêu Chiến cười cười:" Ngươi nhớ rõ hai câu này. Muốn thành đại sự không được câu nệ tiểu tiết. Còn có, nếu ngươi muốn diệt nàng ta, phải để nàng ta phát điên trước. Thân tại Yến quốc mà không chút an phận, có lý nào Yến đế lại giữ nàng ta?"
Ngọc Nô gãi gãi đầu: "Vẫn là công tử ngài thông minh. Chẳng qua phải nói rằng dung mạo Thất công chúa so với ngài chính là kém một trời một vực, sao Yến đế lại chỉ coi trọng nàng ta chứ?"
"Vì hắn ta mù."
Vương Nhất Bác ở xa tận thượng thư phòng vô cơ hắt xì một cái.
Như vậy vừa lúc, Tiêu Chiến y tuy rằng là một kẻ đoạn tụ, nhưng cũng kén chọn lắm. Người ngoài đồn đại Vương Nhất Bác dáng vẻ cao lớn thô kệch, dung mạo cực kỳ xấu xí. Tiêu Chiến cảm thấy nếu hắn thật sự muốn cưỡng ép mình thị tẩm, mình có thể sẽ vì đối phương quá xấu mà không nhịn nổi giết hắn mất.
Tiêu Chiến đi ra ngoài cửa, gió tuyết đã dừng, trên không trung lộ ra một chút ánh dương.
"Bỏ đi, cứ ở đây nghỉ ngơi đã vậy, còn an toàn hơn ở Tề Quốc nhiều."
Y không phải thú bị giam cầm, càng chưa từng coi chính mình là con tin. Tiêu Chiến chính là Tiêu Chiến, không ai có thể dày vò y. Ngươi coi y như bị giam trong lao ngục, y lại chỉ coi đây là chỗ để nghỉ ngơi. Hoàng cung Đại Yến trông có vẻ phòng thủ kiên cố, nhưng y muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trên đời này còn chưa có người xứng làm đối thủ của y.
"Một đám ngu xuẩn."
Tiêu Chiến nguyện ở tại Hoàng cung Đại Yến vì hai nguyên nhân: Nhất thời y chưa thể sải cánh, tình hình trong cung Tề Quốc chẳng hề tốt lành gì. Tiêu Chiến muốn chờ đám ngu xuẩn ấy đấu đến mức cá chết lưới rách, rồi mới ngồi làm ngư ông đắc lợi. Hai là, y từ nhỏ đã bị Hoàng Hậu hãm hại, thân trúng kịch độc, tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng sẽ phát tác mỗi tháng một lần. Phương pháp giải độc nghe nói nằm ở Đại yến, cho dù lần này không phải làm con tin bị đưa đi thì y cũng muốn lặng lẽ tới một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.