[Bác Chiến] Giang Sơn Vi Sính

Chương 12: Mười hai




Sau khi Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến trực tiếp cắt đứt tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài, đến cả A Hoàng cũng không tới nữa. Y thật sự còn quan ngại về thực lực của Vương Nhất Bác, nhưng điều này cũng không có nghĩa là y sẽ không làm gì cả. Nếu Vương Nhất Bác đã có ý cho y thị tẩm, vậy y chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thôi.
Nửa tháng sau là sinh thần của Nhiếp Chính vương, trong cung đã sớm khua chiêng gõ mõ chuẩn bị. Nghe nói sinh thần của của Tạ Doãn mỗi năm đều làm phô trương chẳng kém gì hoàng đế, Tiêu Chiến thật sự tò mò, đến tột cùng là cái gì làm cho hai huynh đệ ruột thịt, tính cách hoàn toàn khác nhau như thế mà vẫn duy trì trạng thái ngoài mặt hoà thuận được nhiều năm như vậy.
Kế hoạch của Tiêu Chiến rất rõ ràng. Ngày sinh thần của Nhiếp Chính vương đến cả Thái Hậu cũng phải tham dự, một "cung phi" như y đương nhiên không phải ngoại lệ. Lần trước y đã để lại cho Tạ Doãn một ấn tượng về mỹ nhân thống khổ, lần này y chỉ cần lộ ra một chút thông minh nho nhỏ trong lời nói là có thể khiến cho Tạ Doãn cảm thấy y là một viên minh châu vương bụi trần. Đến lúc đó, cho dù Tạ Doãn biết được y đã là phi tần của Vương Nhất Bác, nhưng tình cảm của một người nào có thể chịu trói buộc, tình căn đã trồng xuống, tiểu vương gia tuyệt đối không thoát được khỏi lòng bàn tay chính mình.
Tiểu hồ ly phơi nắng, thoải mái nheo đôi mắt, cái tên ngốc nghếch Tạ Doãn kia trông cũng đẹp mắt, chẳng qua là Vương Nhất Bác vẫn đẹp hơn một chút.
Tới ngày sinh thần Tạ Doãn, toàn bộ hoàng cung giăng đèn kết hoa, Tiêu Chiến nhìn đến nhíu mày, một thần tử, như thế này đã vượt xa quy củ. Lúc Tạ Doãn tiến cung vẫn đi xe ngựa như cũ, mặt sau dùng nửa bức đế vương nghi trượng, thậm chí trong ngày sinh thần Nhiếp Chính vương, tất cả quan viên dưới ngũ phẩm đều phải hành lễ quỳ bái với Nhiếp Chính vương.
Tiêu Chiến không hiểu được, nhìn từ lời nói cử chỉ của Tạ Doãn, xem ra hắn cũng không phải người tự đại cuồng vọng, đến cùng là do Tạ Doãn quá mức vô tâm, không hề có lòng dạ gì, hay là quân thần chỉ đang làm bộ giả dối để mê hoặc người ngoài, Tiêu Chiến càng ngày càng không nhìn thấu được.
Cung yến tổ chức ở Trọng Hoa cung, Hoàng đế ngồi ở Chủ vị, Thái Hậu và Tạ Doãn phân biệt ở vị trí hai bên tay Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến phân vị thấp lại chẳng được sủng ái, vị trí này cách mấy người đó rất xa, xa xa nhìn chỉ thấy Tạ Doãn mặc một thân lễ phục màu đỏ thắm, che giấu đi mấy phần chí khí sát phạt trên chiến trường, khiến cho hắn tựa như một vị công tử thế gia hào hoa phong nhã, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Vương Nhất Bác mặc một thân long bào huyền sắc thêu chỉ vàng, hôm nay hiếm thấy không đeo cả kim quan, mà là đeo một cái phát quan bạch ngọc tinh xảo lấp lánh, cây trâm bạc xuyên ngang phát quan kia cứ làm Tiêu Chiến thấy có chút quen mắt.
Không biết là do mình nhiệt tình quá là do ảo giác, y cứ cảm thấy dường như Vương Nhất Bác nhìn mình mấy lần. Trên thực tế, thật sự là vậy, dung mạo Tiêu Chiến như vậy cho dù có ngồi ở vị trí khuất nhất trong đám người thì cũng vẫn là khí chất trác tuyệt, như hạc trong bầy gà, từ lúc y vào cửa Vương Nhất Bác đã chú ý đến y rồi. Kết quả người này hành lễ xong lại nhìn chằm chằm Tạ Doãn hồi lâu, trong lòng Vương Nhất Bác ẩn ẩn có chút vị chua, cuối cùng thấy ánh mắt người này dừng ở trên người mình lâu hơn nhìn Tạ Doãn một chút mới thuận khí lại.
"Hiền đệ hôm nay ăn mặc một bộ quả thực anh tú, không nhìn ra đã chịu khổ gì trên chiến trường nữa rồi."
Trong lời nói của Vương Nhất Bác có gai, châm chọc Tạ Doãn ăn bận như nữ nhân, lại ám chỉ hắn ở ngoài lãnh binh chỉ ham hưởng thụ, đánh giặc không tự chỉ huy, khiến cho các vị đại thần ngồi đây đều sợ đến mức không dám lên tiếng.
"Khí thế sát phạt trên chiến trường quá nặng, vào cung diện thánh như vậy không may mắn."
Tạ Doãn nói bốn lượng thắng thiên kim*, vừa không phản bác cũng không thừa nhận, mấy năm nay hắn dẫn binh đi đánh giặc thế nào thiên hạ đều biết, Vương Nhất Bác mà còn dây dưa tiếp chỉ sợ ngòi bút quan sử sẽ viết cho hắn một câu "hà khắc thiếu tình cảm".
*Ý chỉ dùng lực nhỏ mà thắng được lực lớn
Quả nhiên Vương Nhất Bác chỉ hừ lạnh không nói, ý bảo cung yến chính thức bắt đầu. Sau khi chúng đại thần đứng dậy tham bái Thái Hậu và Yến Đế, lại hướng về phía Tạ Doãn tham bái chúc mừng, lúc Tiêu Chiến hành lễ trộm ngẩng đầu nhìn Tạ Doãn, lại phát hiện tầm mắt đối phương vừa lúc dừng trên người mình. Tiểu hồ ly vội làm bộ thẹn thùng khi bị phát hiện lén nhìn người trong lòng, khiến cho vị vương gia chưa từng trải qua chuyện phong nguyệt thấy mà lòng mềm mại.
Trong cung yến thì cũng chỉ có chút ca vũ rồi thì thần tử hàn huyên nịnh nọt, Tiêu Chiến lạnh nhạt nhìn một khoảng ca vũ thanh bình trước mắt, bất tri bất giác uống nhiều thêm hai ly. Lúc ở Đại Tề cũng là thế này, đến lúc đoàn tụ cuối năm, vị hoàng tử bị lãng quên như y cũng muốn tham gia, cũng là ngồi ở góc không bắt mắt nhất thế này, nhìn một đám người lá mặt lá trái.
Tạ Doãn thấy ai đến cũng không cự tuyệt người ta kính rượu. Trước mặt Công bộ thị lang không ngừng nịnh nọt mình, Tạ Doãn lười nghe đối phương nói, ánh mắt không tự giác hướng về phía Tiêu Chiến, thấy người nọ hơi có chút say, gò má như ngọc nhiễm một tầng hồng nhạt, thoạt nhìn càng cô đơn.
Trong lòng Tạ Doãn có chút không đành lòng, đến chúc mừng sinh thần cho kẻ đã hại mình bị đưa đến dị quốc, khó trách được y không vui vẻ gì. Đang nghĩ ngợi, lại thấy Tiêu Chiến thất tha thất thểu đi ra ngoài. Cung yến đến lúc này đã chẳng cần y phải ngồi dự nữa.
"Vương gia, Vương gia?" Công bộ thị lang liên tục gọi hai tiếng, Tạ Doãn mới hoàn hồn, vội vàng đuổi người trước mặt rồi đi tìm Tiêu Chiến.
Hoàng cung to như thế, hắn cũng không biết Tiêu Chiến đi đâu, đành phải tới mai viên lần trước hai người tương ngộ mà thử vận may. Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn đi tìm y, chỉ là cứ luôn cảm thấy người nọ tràn đầy tâm sự, Tạ Doãn muốn y được vui vẻ đôi chút.
"Quả nhiên công tử ở đây."
Tiêu Chiến đưa lưng về phía Tạ Doãn, nghe được lời này mới quay đầu lại.
"Bổn vương và công tử quả thực có duyên, không ngờ lại gặp được ở đây."
"Không phải trùng hợp." Tiêu Chiến hơi hơi cúi đầu, "Ta đặc biệt ở đây chờ Vương gia."
"Chờ ta?" Tạ Doãn có chút giật mình.
Khuôn mặt mới vừa u sầu của người nọ giờ phút này hơi mỉm cười với hắn, giơ tay lấy ra một vật từ trong tay áo đưa cho Tạ Doãn. Tạ Doãn nhận lấy, là một cây ngọc tiêu.
"Hôm nay là sinh thần Vương gia, ta không có hạ lễ gì quý giá. Cây sáo này là do ta đích thân mài ra, mong rằng Vương gia không ghét bỏ, cứ coi như là báo đáp lời an ủi của Vương gia ngày ấy thôi."
Tạ Doãn vuốt ve ngọc tiêu mềm mại trong tay, trong lòng dấy lên một cảm giác chưa từng có.
"Vì sao công tử lại cho ta vật này?"
"Nghe nói mẫu thân Vương gia là nhân sĩ Thường Châu, người ở nơi đó thường sẽ dùng loại nhạc cụ này. Mỗi lần Vương gia tiến cung đều đến Mai viên hẳn là nhớ mẫu thân, nên ta mới làm vật này, nếu về sau Vương gia lãnh binh ở ngoài, nhìn vật này cũng có thể bớt một chút nỗi nhớ nhà." Vừa mới dứt lời Tiêu Chiến lại ho lên, vội vàng lấy khăn ra che miệng.
Tạ Doãn nhìn đến bàn tay vốn trắng nõn mảnh khảnh lại có hai vết thương kết vảy, hỏi; "Vết thương của công tử, chính bởi làm ra vật này ư?"
"Khụ khụ, lâu rồi không làm, ngượng tay, vết thương nhỏ thôi, Vương gia không cần lo lắng."
Tạ Doãn nhìn trong mắt, hai vết thương kia rất sâu, đâu có nhỏ nhoi gì. Sắc mắt người này vừa nhìn đã biết là bệnh cũ quấn thân, vì làm ra cây ngọc tiêu này không biết là tiêu phí bao nhiêu sức lực. Tạ Doãn chỉ cảm thấy ngực đau âm ỉ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến không tự giác mà mang theo vài phần thương tiếc: "Công tử tâm tư tỉ mỉ như thế, bổn vương cảm kích mười phần. Mong rằng công tử trân trọng thân thể mình, không cần phải hao tổn tinh thần nữa, hoặc là có cần dược liệu gì, Nhiếp Chính vương phủ nhất định sẽ tìm cho công tử."
Tiêu Chiến nhân lúc Tạ Doãn còn đang xót thương, âm thầm điều động nội lực bức chính mình phun ra một ngụm máu tiêu.
"Vương gia không cần lo lắng, bệnh này, thuốc và châm đều khó cứu chữa."
_______________
Mọi người ngủ ngon nha 🙆

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.