[Bác Chiến] Giang Sơn Vi Sính

Chương 30: Ba mươi lăm




Từng hạt từng hạt nước mắt không kịp phòng ngừa rơi xuống, dáng người vốn dĩ cao gầy trong nháy mắt như thấp bé lại.
"Ta biết, cữu cữu đều biết, cữu cữu chỉ hi vọng con ở Đại Tề có thể chăm sóc cho mình."
Đôi mắt đỏ tươi của Lý Nhiên nhìn chằm chằm Tiêu Chiến: "Cữu cữu không báo thù cho mẫu thân sao? Chỉ cần thù của mẫu thân được báo, thì ta sẽ sống tôt."
Tâm tình Tiêu Chiến phức tạp, vốn dĩ là một đứa trẻ vô ưu vô lo, trải qua nhiều biến cố như thế, đương nhiên đã thay đổi rất nhiều.
"Nhiên nhi, con nghe cữu cữu nói. Cữu cữu nhất định sẽ báo thù cho mẫu thân con, nhưng con nhất định phải bình an, ta không muốn liên luỵ đến việc này."
Chuyện tới nước này, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể dùng toàn lực bảo vệ sự an toàn của Lý Nhiên. Những chuyện gió tanh mưa máu ấy, cứ để cho y giải quyết là được.
"Cữu cữu, sao người còn ngây thơ như thế? Chuyện tới nước này ta còn có thể đứng ngoài cuộc sao? Đều là do Vương Nhất Bác, đều là vì hắn nên Đại Tề mới thua trận! Bằng không người sẽ không phải làm con tin, tổ phụ cũng sẽ không vì giúp người mà bị nghi ngờ, Vương Nhất Bác hắn nên..."
Lý Nhiên còn chưa nói xong, Tiêu Chiến một phen bưng kín miệng hắn. Cho dù Tạ Doãn luôn ở cạnh canh gác, nhưng cũng không thể đảm bảo xung quanh không có người của Vương Nhất Bác. Hơn nữa, cho dù Tạ Doãn có thích hắn, thì những lời này nếu để Tạ Doãn nghe được hắn thật sự sẽ vì mình mà bỏ qua quốc gia đại nghĩa không màng ư?
Còn nữa, chuyện này vốn không hề liên quan tới Vương Nhất Bác. Tề đế đã kiêng kị thế lực của lão tướng quân từ lâu, lão tướng quân lại không muốn khom lưng, chiến tranh chỉ là do Tề đế lấy cớ mà thôi. Tiêu Chiến là người ân oán phân mình, cho dù hiện tại y hận Vương Nhất Bác, vậy cũng là vì tình cảm cá nhân, chứ tuyệt đối không đặt những chuyện khác lên đầu Vương Nhất Bác. Huống chi lấy thế lực của Lý Nhiên, còn chẳng bằng lấy trứng chọi đá.
"Con điên rồi ư? Chuyện này đừng nhắc lại!" Tiêu Chiến lo lắng cho Lý Nhiên, nói chuyện khó tránh có chút lạnh lùng sắc bén, rơi vào mắt Lý Nhiên lại thành một ý khác.
"Cữu cữu tham sống sợ chết như thế, lẽ nào đã quên ân tình năm xưa của mẫu thân với cữu cữu? Hay là cữu cữu giờ đã là phi tử hậu cung, thích tư vi thừa hoan dưới thân người khác?"
"Ngươi!"
(Cháu với chả chắt, uổng công Chiến Chiến lo cho mài)
Tiêu Chiến vừa thẹn vừa giận, bị hạ nhục nói không nên lời. Đúng là y thừa hoan với Vương Nhất Bác, nhưng lại chẳng bất kham như người ngoài tưởng. Đó là y cam tâm tình nguyện, không phải là bán thân cầu vinh tham lam hoàng ân. Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, lời nói khuyên can Lý Nhiên: "Lấy thực lực của ngươi đối phó với Yến đế, chẳng qua là lấy trứng chọi đá. Trưởng tỷ chết là bởi vì phụ hoàng ta, không liên quan tới Vương Nhất Bác, ngươi tỉnh táo một chút."
Lý Nhiên đã sớm bị thù hận làm cho mờ mắt, làm sao còn nghe được lời Tiêu Chiến nói, xót xa nói: "Cữu cữu tham sống sợ chết, ta không sợ. Người không dám thì để ta, chỉ hi vọng đêm khuyu cữu cữu mơ thấy mẫu thân sẽ không áy náy!"
Tiêu Chiến thật sự nóng nảy: "Sao ngươi có thể không nghe lời như thế!"
Nhìn bộ dạng cố chấp của Lý Nhiên, suy đoán trong lòng Tiêu Chiến đã đúng bảy tám phần, y dùng một chút hy vọng cuối hỏi: "Ngày ấy ở khu vực săn bắn, người mai phục có phải ngươi hay không?
Thiếu niên có chút đắc ý nâng cằm lên: "Đương nhiên, ngày đó ta mặc y phục màu xắm, cho dù giấu không tốt thì cũng chẳng khác gì con thỏ. Vốn dĩ ngày đó có thể lấy mạng cẩu hoàng đế..." Nói đến đây, Lý Nhiên đột nhiên có chút nghiến răng, "Đều là do Tạ Doãn!"
Tiêu Chiến rùng mình, cũng may còn có Tạ Doãn. Bằng không ngày đó, một khi Lý Nhiên động thủ, y cũng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mình làm sao đòi lại công đạo cho trưởng tỷ được.
"Bố cốc"
"Bố cốc"
"Bố cốc"
Trong đêm truyền đến ba tiếng chim hót, Tạ Doãn đang nhắc nhở Tiêu Chiến đã đến lúc rồi. Dù hiện tại Tiêu Chiến có không yên tâm, thì để Vương Nhất Bác không phát hiện cũng vẫn phải trở lại.
"Con nhớ kĩ", biểu tình của y ít nhiều nghiêm túc, "Không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Tạ Doãn đi đến bên cạnh thúc giục Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Lý Nhiên, nhìn biểu cảm của đứa nhỏ ấy, chính mình nói chắc hẳn không đặt trong lòng, như vậy kế hoạch của mình càng phải thực hiện thật nhanh.
Chờ đến khi báo thù được, lại đưa Lý Nhiên an toàn về Tề quốc, chính mình cũng có thể an tâm được rồi.
"Khụ khụ, hộc"
Cả đường đi y đều cau mày, Tạ Doãn chỉ tưởng y đau buồn, yên lặng ở bên cạnh. Tiêu Chiến đột nhiên nôn ra một búng máu, dưới chân mềm nhũn ngã vào lòng Tạ Doãn, Tạ Doãn chạy nhanh đến một tay đỡ lấy người, lấy khăn tay ra lau đi vệt máu trên khoé miệng y.
"Dược đâu? Ngươi để dược ở chỗ nào?" Ngữ khí Tạ Doãn nôn nóng.
Tiêu Chiến lại như thế không để bụng, xua tay: "Không mang, Vương gia không cần lo lắng."
Cổ họng Tạ Doãn cũng như thể muốn ứa máu, không nói được gì. Hắn ăn nói vụng về, kìm nén nửa ngày mới nói một câu: "Chiến Chiến, ngươi bảo ta không lo làm sao được?"
Ánh trăng chiếu xuống thân mình Tạ Doãn, khiến mặt mày lạnh lẽo của hắn ánh tuấn hơn vài phần, Tiêu Chiến lại nghe ra mấy phần uỷ khuất trong giọng nói của vị tướng quân thiết huyết này. Y có chút cảm thấy không đáng cho Tạ Doãn, chính mình là loại người này, sao xứng để hắn giao tình cảm thật ra.
"Ta tìm người hỏi rồi, bệnh của ngươi phải tránh ưu tư quá độ."
"Ngươi ấy, cái gì cũng đều giấu trong lòng."
"Tiêu Chiến." Tạ Doãn đột nhiên dừng bước, đứng ở đối diện Tiêu Chiến, "Nếu ngươi có thể sống, cho dù bổn vương lật cả Đại Yến lên thì có sao?"
Đại não Tiêu Chiến "oanh" một tiếng, cho dù y hiểu việc đùa giỡ lòng người đến thế nào, thì đối mặt với việc Tạ Doãn đặt y ở trên Đại Yến cũng không nói nên lời.
Tạ Doãn nào phải không thông minh, ngày thường chẳng qua là hắn khong thích nhiều lời thôi. Tạ gia được phong hầu phong tướng, khi còn bé cũng bái cùng một vị đế sư với Vương Nhất Bác, âm mưu nhân tâm làm sao hắn lại không hiểu. Chuyện giữa Lý Nhiên và Tiêu Chiến hắn đã đoán được bảy tám phần, chỉ là khi nhìn người mặt không hề tức giận của Tiêu Chiến, so với việc bị thương trên chiến trường còn khiến hắn đau lòng khó chịu hơn. Một khắc ấy hắn đã hiểu rồi, trong tâm hắn lựa chọn Tiêu Chiến, thuốc châm đều vô phương cứu chữa.
"Tạ Doãn! Khụ khụ, ngươi chớ nên ăn nói hồ đồ."
Tạ Doãn tiến lên một bước, nắm lấy tay Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, bất kể ngươi muốn làm gì, ta sẽ đều giúp ngươi."
Tiêu Chiến có thể cảm thấy bàn tay Tạ Doãn nắm lấy tay mình hơi run rẩy, nam nhân ngày trước mặt lạnh vô tình, giờ phút này rũ đầu xuống, lại là khóc.
"Ta chỉ cầu xin ngươi một điều, cầu xin ngươi yêu quý chính bản thân mình, cầu xin ngươi phải sống."
Trong lòng Tiêu Chiến chấn động, hối hận không thôi. Ngay từ đầu y không nên kéo Tạ Doãn vào cục diện này, y vạn lần không ngờ tới, cả đời ngoại trừ mẫu thân và trưởng tỷ, còn có người thứ ba toàn tâm toàn ý đối tốt với mình. Y tuyệt đối không tính là người tốt, đối với người bên cạnh cũng có thể không ngại lừa dụng, chỉ phàm là người khác đối với y thật lòng một chút, y sẽ luôn luôn ghi khắc trong lòng. Đối với Tạ Doãn, chính là như thế.
Tạ gia nhiều đời trung lương, Tạ Doãn lại là người kiêu ngạo như thế, tuyệt đối không thể vì mình là bị thế nhân thoá mạ. Huống chi, y cũng hoàn toàn không muốn hại Vương Nhất Bác.
"Vương gia, vì ta không đáng. Còn nữa, ta cũng tuyệt đối không làm chuyện bất lợi với Đại Yến, đây là lời hứa của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.