Gió đêm ở biên cương tựa như dao cắt, lạnh đến mức cả người đều đau.
Chỉ là Tiêu Chiến không sợ cái đau ấy, trong tay y nắm chặt Trường Khiếu, vẫn không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm Xích Nô. Xích Nô phóng ngựa đến gần, nhìn thấy thân hình thon gầy của Tiêu Chiến khoác áo giáp, ánh mắt như tuyết trong núi sâu, lạnh lẽo không có chút độ ấm nào. Đôi con ngươi kia nhìn chằm chằm hắn không xê dịch, Xích Nô cảm thấy lông tơ dựng ngược lên, hắn cảm nhận được nguy hiểm bằng bản năng. Tướng quân thanh xa truyền xa trên chiến trường không đáng sợ, cao nhân võ công tái thế cũng không đáng sợ, người trong lòng có tín niệm mới là đáng sợ nhất, cho dù y chỉ là kiểu binh lính bình thường nhất. Mà Tiêu Chiến vừa lúc chính là loại người này, trong đầu y không có chút tạp niệm nào, chỉ có chiến ý ngập trời, y nhất định phải thắng!
Xích Nô đã quen nắm quyền chủ động trong tay, khi hắn nhận ra Tiêu Chiến là một đối thủ không thể xem thường, hai chân hắn kẹp bụng ngựa, dẫn đầu xông ra từ sự tĩnh lặng thăm dò. Người chủ động vĩnh viễn có thể nắm chắc tiên cơ, trong tay hắn cầm một thanh trường đao, đâm thẳng đến sườn cổ Tiêu Chiến.
Trường đao mang theo tiếng gió gào thét bên tai Tiêu Chiến, y nghiêng người né qua, Trường Khiếu trong tay hướng thẳng đến ngực đối phương. Xích Nô dùng chuôi đao đỡ lấy, một kích không thành, Tiêu Chiến lập tức thay đổi mũi kiếm, muốn đâm xuống hạ bụng Xích Nô. Nhưng Xích Nô nào phải người dễ đối phó như thế, hắn ngửa người về sau, trường đao trong tay đẩy trường kiếm ra, lấy đà chém tới ngực Tiêu Chiến. Một kích này đã dùng mười phần sức lực, Xích Nô được xưng ra mãnh hổ trên thảo nguyên cũng là vì từng chiêu thức của hắn đều màn theo thần lực không tránh nổi. Trường kiếm bị đẩy ra, thân mình Tiêu Chiến nghiêng đi, còn chưa kịp điều chỉnh thì trường đao của Xích Nô đã vung tới trước mắt. Y ngửa người hết mức về phía sau, nhưng vẫn không kịp, nhuyễn giáp bị lưỡi đao sắc bén cắt qua, tia máu bắn lên không trung. Người bình thường bị thương sẽ đều kiệt sức trong nháy mắt, nhưng Tiêu Chiến thì không, y cắn chặt răng không để mình phát ra tiếng nào, thừa dịp Xích Nô thả lỏng ra sức đâm một kích, mũi kiếm bị áo giáp chặn lại nhưng vẫn đâm vào bả vai Xích Nô. Tiêu Chiến nhìn thấy binh lính đã rải cỏ khô xong, giơ tay rút Trường Khiêu ra, hạ lệnh mọi người thúc ngựa trở về thành.
Xích Nô một tay che lại bả vai bị thương, trên mặt lại đầy vẻ hưng phấn. Tiêu Chiến giống như một con sói, tuy rằng không phải động vật ăn thịt cường tráng nhất, nhưng bọn chúng rất tàn nhẫn, y ngủ đông ở nơi tối tăm, chỉ cần có cơ hội sẽ cho người ta một kích trí mạng.
"Tiêu Chiến, ta nhớ kĩ ngươi rồi."
Tình hình của Tiêu Chiến cũng không ổn lắm, Quý Hướng Không tháo nhuyễn giáp cho Tiêu Chiến. Trên ngực y có một vết cắt dữ tợn, còn may chưa thấy xương. Tạ Chiêu rửa sạch miệng vết thương cho Tiêu Chiến rồi băng lại, Tiêu Chiến lại mặc áo giáp lên, tâm tình của y rất nặng nề. Trước mắt tuy rằng bọn họ thành công, nhưng lần đầu tiên xuất kích y đã bị thương, viện binh gần Tương Dương nhất cũng phải sáng mai mới tới, y nhất định phải chống đỡ được qua đêm nay. Như vậy cũng có nghĩa là y sẽ còn phải gặp lại Xích Nô lần nữa.
"Hướng Không, đưa người của ngươi chuẩn bị ra khỏi thành."
Tiêu Chiến nhất định phải nhanh chóng hoàn thành việc này, Xích Nô cũng bị thương như mình, cho dù không nặng cũng cần nghỉ ngơi băng bó, bọn họ phải nhân lúc này làm xong mọi chuyện.
Cho dù quân Liêu còn một ít ngựa có thể vượt qua đường sông, nhưng chiến lực của bọn họ và Xích Nô căn bản không cùng một cấp. Quý Hướng Không tuy rằng có chút chật vật, nhưng lại không bị thương, người của hắn nhanh chóng trải củi khô lên đường sông.
Ở xa, quân Liêu đã mang đủ củi để vượt qua đường sông tới, người của Tiêu Chiến phải giành giật từng giây ra khỏi thành, lấy tất cả dầu hoả thu được đổ lên sông. Tiêu Chiến một lần nữa bước lên thành lâu, lệnh cho binh lính phóng mũi tên lửa xuống đường sông.
Cỏ khô phía dưới gặp dầu nhanh chóng châm lửa lên, không bao lâu đã hình thành tưởng lửa cao hơn một mét. Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, bức tường lửa này ít nhất có thể trì hoãn được bọn chúng tầm một canh giờ.
"Đồ vật trên đường sông đại khái chỉ đủ thiêu một canh giờ, sau một canh giờ ấy, quân Liêu nhất định có thể qua sông. Trần Vũ, ngươi đưa một đội người đi, dùng đá cũng được, gỗ cũng được, chặn kín cổng thành, ngăn chặn quân Liêu dùng gỗ công thành. Nhưng người khác bảo vệ tường thành cho tốt, tên dùng hết thì dùng đá, đá hết thì dùng gỗ, tuyệt đối không được để quân Liêu bò lên thành lâu."
"Chủ thượng, chúng ta tử thủ không công, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở đây."
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Quý Hướng Không một cái, nói: "Hướng Không, lúc trước ta bảo ngươi chuẩn bị 300 bộ giáp quân Liêu đã chuẩn bị chưa?"
"Đều ở đại doanh."
"Được", Tiêu Chiến nắm tay lại, "Quân Liêu không tấn công cửa Tây, là bởi vì đường sông ở cửa Tây không nối với cửa Đông, Trần Vũ đã thu cầu treo ở cửa Tây đến. Ta cần 300 binh lính biết bơi, mặc áo giáp quân Liêu vào giả làm bộ binh Liêu, từ phía sông hộ thành ở cửa Tây vòng qua, đến trà trộn vào hậu doanh quân Liêu, đánh cho bọn họ trở tay không kịp. Hướng Không, ta và ngươi mỗi người đưa 150 theo, sau khi trà trộn vào thì cướp chiến mã trước, sau đó bao vây quân Liêu từ hai hướng đông tây."
Trần Vũ nhìn thoáng qua vết thương của Tiêu Chiến, chủ động đợi lệnh: "Chủ thượng, để ta và Quý tướng quân đi thôi."
Tiêu Chiến xua tay nói: "Ngươi ở lại thủ thành, tuy rằng ta bảo ngươi gia cố cửa thành, nhưng trận chiến này, sớm muộn thành Tương Dương cũng bị phá, chúng ta tất sẽ bị quân Liêu kéo vào đánh trên đường."
Mọi người cùng nhau rơi vào trầm mặc, đây là sự thật không còn gì để cãi, chỉ là bị Tiêu Chiến nói rõ ra như thế, lòng mọi người đều như chìm vào băng lạnh trong mưa.
"Ta và Quý Hướng Không đánh lén quân Liêu chính là để giảm bớt binh lực của quân Liêu chiến đấu trên đường. Một khi cửa Đông bị phá, cửa Tây nhất định phải đóng chặt, bất kể ta và Quý tướng quân có về hay không. Trần Vũ, ngươi hiểu việc chiến đấu trên đường hơn ta, ngươi nhất định phải ở lại trong thành, một trận này có thể thắng hay không, ngươi quan trọng hơn ta!"
Trong lòng Trần Vũ khó chịu, giờ phút này hắn không thể nói được rốt cuộc mình thấy cảm kích hay cái gì khác với Tiêu Chiến.
Hắn quỳ chân sau xuống đất lĩnh mệnh: "Nhất định không phụ lệnh chủ thượng."
Lửa trong thành Tương Dương thiêu lâu như thế, An Dương đương nhiên không thể không biết. Một mình Tiêu Chiến không đại diện cho cả Tề quốc được, y không thể cầu viện Tạ Doãn, nhưng cũng không có nghĩa là Tạ Doãn biết rõ y gặp nạn lại ngồi yên không quản.
Ngôn Băng Vân đương nhiên cũng nhìn ra Tạ Doãn nghĩ gì, y thở dài, đưa kiếm của Tạ Doãn đến. Hôm nay chuyện Tiêu Chiến, Tạ Doãn đã nói hết với Ngôn Băng Vân, tư tâm của y đương nhiên không muốn Tạ Doãn xuất binh, nhưng chuyện này y cũng biết là không cản được.
Không ngờ Tạ Doãn lại trở tay đè bàn tay rút kiếm của Ngôn Băng Vân lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt y hỏi: "Em đồng ý để ta đi à?"
Ngôn Băng Vân né tránh ánh mắt hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ngài muốn đi thì đi đi."
Tạ Doãn tiến lên trước, ép chặt Ngôn Băng Vân vào giữa bức tường và vòng tay mình, dán vào tai Ngôn Băng Vân nói: "Phu nhân của ai thì người đó cứu."
Ngược lại nói với thân tín của mình ở ngoài: "Bảo Vương tham tướng lấy hai vạn binh đi, nhanh chóng đến Tương Dương chi viện cho Tiêu thừa tướng!"
________
Ái chà chà, Nhiếp chính vương ở nhà chơi với vợ, sai anh đi cứu chị dâu thì xịn òi =))))))))