*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nến bên trong đại trướng bị thổi tắt, Tạ Doãn gắt gao giữ lấy người trong lồng ngực, ánh mắt sáng rực.
Ngôn Băng Vân cuống quít dời mắt đi, sự kiên định trong ánh mắt Tạ Doãn rõ ràng là thứ y âm thầm chờ đợi suốt bao nhiêu năm nay, giờ phút này được như ý nguyện, y lại không dám tin. Có lẽ là cận hương tình khiếp, bao nhiêu năm nay y vẫn luôn chấp nhận chuyện trong lòng Tạ Doãn có một ánh trăng sáng, tuy lòng y chua xót, nhưng cũng không dám hy vọng rằng phần thâm tình ấy sẽ chuyển dời đến mình. Y đối với Tạ Doãn nhiệt tình, thậm chí nguyện ý cả đời chỉ yên lặng yêu hắn như thế thôi.
Nhưng hiện giờ, nhìn ánh mắt nhiệt liệt của nam nhân trước mắt, hơi thở thuộc về thanh niên nam tính quẩn quanh bên trong đại trướng. Y có thể cảm nhận rõ ràng được tình yêu, dục hoả và chiếm hữu dục của nam nhân ấy, phần tình cảm này nồng nhiệt đến mức muốn thiêu đốt y. Rõ ràng đều là nam nhân, nhưng không biết vì sao Ngôn Băng Vân lại lùi một bước theo bản năng. Tuy rằng trong đại trướng tối mịt, đôi con ngươi của Tạ Doãn lại rất sáng, thấy Ngôn Băng Vân trốn tránh, ánh mắt kia nhuốm một tia không vui nhàn nhạt. Tạ Doãn tiến lên một bước, môi mỏng dán bên tai Ngôn Băng Vân, nhiệt khí toả ra mùi rượu phảng phất trên sườn cổ Ngôn Băng Vân: "A Vân, em trốn cái gì?"
Không đợi Ngôn Băng Vân trả lời, Tạ Doãn đã hé miệng cắn vành tai Ngôn Băng Vân, giống như một con sư tử tuyên bố chủ quyền của mình với đạo lữ: "Không được trốn!"
"Ưm."
Tạ Doãn cắn hơi dùng sức, Ngôn Băng Vân bị đau, liền hít vào một hơi. Ngay sau đó Tạ Doãn đã buông lỏng răng, đổi thành đầu lưỡi liếm mút vành tai Ngôn Băng Vân. Hắn cố ý làm Ngôn Băng Vân đau, không phải là trừng phạt Ngôn Băng Vân không tin tưởng mình, hắn làm sao nỡ trách cứ y. Hắn muốn Ngôn Băng Vân đau, chính là để y biết mình có bao nhiêu khát vọng chiếm hữu y, phần tình yêu mãnh liệt này, hắn rất nóng lòng hy vọng cho đối phương cảm nhận được trái tim nồng nhiệt của mình. Mình đã sớm yêu Ngôn Băng Vân rồi không phải sao? Một người kiêu ngạo như y lại chịu gả cho hắn làm thiếp, hắn và Vương Nhất Bác quyết liệt với nhau, vẫn là Ngôn Băng Vân buông bỏ tôn nghiêm đi cầu bình an cho hắn, biên quan khổ hàn, là Ngôn Băng Vân không nói lời nào, chỉ nguyện ý đi theo hắn. Tiêu Chiến đối với hắn mà nói, giống như một chùm pháo hoa thuở nhỏ. Mấy năm nay, bóng dáng y trong lòng hắn đã dần dần nhạt đi, bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh giác, hắn đều nhìn thấy Ngôn Băng Vân yên tĩnh ngủ bên cạnh mình.
Hắn đã sớm không thể trốn thoát nữa rồi, cũng không muốn trốn.
Vốn dĩ hắn cảm thấy ngày tháng còn dài, bọn họ còn có thể dần dần nói cho Ngôn Băng Vân biết tâm ý của hắn. Nhưng Tiêu Chiến đột nhiên trở về, hắn có thể cảm nhận được nỗi bất an của Ngôn Băng Vân. Nhưng người này chẳng chịu nói cái gì, Tạ Doãn rõ ràng nhìn thấy mấy lần Ngôn Băng Vân ngơ ngác xuất thần. Điều này làm Tạ Doãn rốt cuộc không chờ nổi nữa, hắn nhất định phải để Ngôn Băng Vân biết mình yêu y đến mức nào, hắn không nỡ để Ngôn Băng Vân có nửa phần ấm ức.
"Ngài tuổi chó à?"
Ngôn Băng Vân bị Tạ Doãn làm cho vừa thẹn vừa bực, oán hận mắng một câu. Nhưng trong mắt y rõ ràng mang theo hơi nước, là ánh nước không thể khống chế nổi khi làm những chuyện thân mật với người mình yêu. Cả đôi mắt đều bị tình dục hun đến đỏ hồng lên, đến cả tia tức giận kia cũng mang theo chút ý phong tình mị hoặc, làm gì còn lực uy hiếp. Tạ Doãn ngược lại giống như lưu manh vô lại gác cầm lên vai Ngôn Băng Vân, vô cùng thản nhiên thừa nhận nói: "Đúng vậy, phu nhân muốn vứt bỏ cún con để nó không có nhà để về sao?"
Biểu cảm của Tạ Doãn đáng thương cực kỳ. Nhiếp Chính Vương ngày thường được xưng là Diêm Vương sống đã bao giờ lộ ra biểu cảm thương tâm ấm ức như vậy đâu. Ngôn Băng Vân sửng sốt, cho rằng mình thật sự nói sai, do dự một lát mới vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tạ Doãn. Tạ Doãn nhấc bổng Ngôn Băng Vân lên trong tiếng kinh hô của y, trên mặt làm gì còn chút đáng thương nào.
"Phu nhân quả nhiên không đành lòng bỏ vi phu."
Ngôn Băng Vân thật sự bị da mặt dày của Tạ Doãn làm cho tức, phá lệ ngẩng đầu cắn lên hầu kết Tạ Doãn. Cùng lúc đó, Tạ Doãn đem người đặt trên giường, tay chống hai bên đầu Ngôn Băng Vân, toàn bộ thân thể bao phủ phía trên Ngôn Băng Vân.
Nhìn ánh mắt càng thêm nguy hiểm của Tạ Doãn, Ngôn Băng Vân muộn màng nhận ra hành động vừa rồi của mình không phải cử chỉ sáng suốt. Ngôn Băng Vân vẫn luôn là một người không bao giờ để lộ hỉ nộ, y là người ẩn nhẫn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy như một ngọn núi băng lạnh lẽo. Điểm này, chỉ riêng việc y làm tù binh Tề quốc mấy năm mà kẻ địch cũng không thể cạy được một chút tình báo nào từ miệng y àl đã đủ hiểu rồi. Nhưng hiện tại rõ ràng Ngôn Băng Vân vô cùng hoảng loạn, từ trên người Tạ Doãn tản ra hơi thở giống đực mạnh mẽ áp chế y, y muốn đẩy ra, lại phát hiện cả người mình mềm đến mức tay cũng không nâng lên được.
Ngôn Băng Vân cắn môi: "Ngài bỏ em ra."
"Sao lại phải buông? Bởi vì Tiêu Chiến quay về rồi, em không vui, không muốn để ta chạm vào em."
Tạ Doãn dùng câu trần thuật, hắn mạnh mẽ lôi cả những lời khó nói trong lòng Ngôn Băng Vân ra. Ngôn Băng Vân nghiêng đầu nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với hắn.
Bàn tay Tạ Doãn mò theo y phục Ngôn Băng Vân vào trong, hung hăng véo một bên đầu nhũ y. Ngôn Băng Vân kêu lên một tiếng, không thể không mở mắt ra căm tức nhìn Tạ Doãn, biểu tình kia ba phần oán bảy phần ấm ức, nhìn đến trái tim Tạ Doãn cũng tan nát.
"Ta nói rồi, phu nhân ai thì người đấy cứu. Hoàng hậu của Vương Nhất Bác thì tự hắn đi cứu, ta không có nửa phần tư tình với Tiêu Chiến."
Ngôn Băng Vân vẫn không muốn để ý đến hắn, chỉ càng dùng sức cắn môi mình hơn. Tạ Doãn nhìn mà đau lòng, không chút nghĩ ngợi cúi đầu hôn lên môi Ngôn Băng Vân, giải cứu cánh môi vẫn luôn bị y cắn, môi răng dây dưa với y. Ngôn Băng Vân muốn tránh. Tạ Doãn liền giữ chặt gáy y. Nụ hôn này càng giống như cắn xé, Tạ Doãn như phát điên mà hôn y, đầu lưỡi không chút lưu tình mà đảo qua mỗi một tầng trong khoang miệng Ngôn Băng Vân, hôn đến mức Ngôn Băng Vân không còn sức chống cự, bại trận rât nhanh.
Mắt thấy Ngôn Băng Vân sắp thở không ra hơi, Tạ Doãn thoáng buông lỏng ra, đầu chôn trên cổ Ngôn Băng Vân: "A Vân, làm thế nào em mới tin được là ta yêu em, ta chỉ yêu em thôi."
Kỳ thuật, khi Tạ Doãn dùng hết toàn lực hôn lên môi Ngôn Băng Vân, y cũng đã tin rồi. Còn chưa đợi Ngôn Băng Vân nói gì, Tạ Doãn đã lại lần nữa ngậm ấy cánh môi bị cắn đến sưng đỏ. Hắn thô bạo tháo đai lưng của Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân phản kháng không nổi, cũng không muốn phản kháng, trong khoảnh khắc bị Tạ Doãn tháo hết y phục, hai cổ tay y bị Tạ Doãn bắt lấy nhấc lên đỉnh đầu. Ngôn Băng Vân kêu lên, "Không cần", nhưng Tạ Doãn cũng không màng gì, dùng đai lưng gắt gao trói chặt tay Ngôn Băng Vân lên đầu giường. (Tình thú quá đi mất...)
"A Vân, ta yêu em, ta muốn em, ta chỉ cần em."
Lòng Tạ Doãn tràn đầy tình yêu không biết phải biểu đạt như thế nào, hắn chỉ biết mình điên cuồng muốn nam nhân trước mặt hoà vào cốt nhục mình. Tình dục, tình yêu, cùng với ấm ức thiêu đến mức hắn mất cả lý trí, chỉ nghĩ muốn cho Ngôn Băng Vân biết, không phải y thì không được.
_______________________
Nhân một ngày đẹp trời, rảnh rỗi sinh nông nổi, tôi đã lôi kéo Nee đào thêm cái hố mới, đảm bảo zui zỉa tấu hài và rất cuốn nhóo ~
Tag: Minh tinh Bo x Kim chủ a.k.a fan cp thành bạn trai Tán =)))))) Nôm na là câu chuyện về vị biên kịch họ Tiêu ngủ dậy xuyên vào truyện tranh BL làm tình tiết của người ta đi lệch đường tàu luôn =))))