Tiêu Chiến bị cưỡng ép nghỉ ngơi, nhưng Quý Hướng Không vẫn sẽ báo tình hình mỗi ngày trong thành với y. Thành Tương Dương càng ngày càng nhiều hoạt tử nhân xuất hiện, Trần Vũ đã hạ lệnh tăng mạnh phòng thủ trong thành, nhưng trong một đêm vẫn có tới 11 vụ án mạng xảy ra. Tiêu Chiến cảm giác không ổn, An Dương hay là Tương Dương, nhất định còn giấu một bàn tay đủ để khuấy động phong vân thiên hạ, nhưng y không có chút manh mối nào với chuyện này.
Không có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, Tiêu Chiến bình tĩnh gắn kết lại, rất nhiều manh mối hiện ra một lần nữa. Hoạt tử nhân bọn họ gặp được ở Phù Sinh Lâu rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là hoạt tử nhân sẽ thật sự thăng cấp theo thời gian? Tiêu Chiến cảm thấy không thể chờ được nữa, y cần phải đến Phù Sinh Lâu một chuyến nữa, gặp kỹ nữ đêm hôm đó.
Có Tạ Chiêu ở bên cạnh chăm sóc, thân thể Tiêu Chiến hồi phục rất nhanh. Quý Hướng Không bị Trương Tiểu Phàm quấn lấy, chuyện chăm sóc Tiêu Chiến liền đẩy lên người Trần Vũ. Hắn thật thà hơn Quý Hướng Không nhiều, dăm ba câu của Tiêu Chiến đã dỗ ngon ngọt đối phương để hắn đồng ý cho y ra ngoài. Thân phận Tiêu Chiến ra vào Phù Sinh Lâu tất sẽ gây ra chấn động, Tiêu Chiến thay đổi một bộ y phục công tử phú quý bình thường, ngồi xe ngựa vào Phù Sinh Lâu.
Lần này y không đi cửa sau, nếu như thật sự có vấn đề gì, người ở phía sau nhất định sẽ biết, vậy chi bằng có hào phóng tỏ ý dò hỏi một phen.
Tú bà kia quả là một nhân tinh, tuy rằng Tiêu Chiến ăn mặc bình thường, nhưng biểu tình kia vừa thấy đã có vẻ như người ở địa vị cao. Tú bà đương nhiên không dám chậm trễ, đón hai người họ vào liền đưa đến nhã gian.
Tú bà đầy mặt tươi cười hỏi: "Hai vị công tử có quen biết cô nương nào không?"
Tiêu Chiến liếc nhìn Trần Vũ một cái, Trần Vũ móc ra một thỏi vàng đặt lên bàn: "Công tử nhà ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi."
"Cái này, cái này...", Tú bà một bộ khó xử, "Chủ tử người không gặp khách đâu, xin công tử đừng làm khó tiểu nhân."
Trần Vũ không muốn phí lời với ả, giơ tay rút bội kiếm bên hông ra, bị Tiêu Chiến dùng quạt xếp nhè nhẹ chắn lại. Tiêu Chiến lấy toàn bộ túi tiền bên hông Trần Vũ đặt lên bàn, khoé miệng mang theo chút ý cười: "Ma ma, bà xem xem, bằng này tiền đã đủ chưa?"
Tú bà sờ một phen, trán đổ mồ hôi lạnh, ả nhìn bao nhiêu người, sao lại không biết cái vị công tử nhếch môi đầy hoà khí này mới là Diêm vương thật. Nếu ả còn không biết điều nữa, vị bên người y chỉ sợ sẽ lập tức lấy mạng ả thôi.
"Hai vị gia chờ một chút, để lão nô đi bẩm báo một tiếng."
Tiêu Chiến cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tú bà, lo rót trà cho mình.
Ước chừng nửa nén hương sau, trên hành lang có một hồi bước chân, tiếp theo đó là một mùi ám hương ngập tràn. Mùi hương ấy không nồng đậm, thậm chí người bình thường không thể ngửi được, nhưng Tiêu Chiến và Trần Vũ đều là cao thủ võ lâm, ngũ cảm khác với người thường, trong lòng Trần Vũ căng thẳng, vừa muốn nói gì, lại thấy Tiêu Chiến buông chén trà trong tay xuống, quạt xếp gõ vào tay hắn: "Đừng lo, hương này không có độc."
Chỉ là có hơi quen thuộc thôi, hình như là từng ngửi ở đâu rồi, nghĩ kĩ lại cảm thấy đau đầu.
Cái bệnh vặt này có từ lâu rồi, chỉ cần Tiêu Chiến nghĩ đến chuyện xảy ra mấy năm trước, huyệt thái dương liền đau như bị kim đâm, Tạ Chiêu từng khám cho y, nhưng cũng nói là không có gì đáng ngại, chỉ là tâm lí Tiêu Chiến bị ảnh hưởng mà thôi.
Không đợi Tiêu Chiến nhớ ra, đã có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, ngay sau đó, một vị nữ tử duyên dáng uyển chuyển đã đi đến. Trên mặt nữ tử đeo lụa mỏng, nhìn dáng người chẳng qua mới tầm hai mươi tuổi, cách ăn mặc của nàng không giống người Hán, mà giống nữ tử Miêu Cương hơn, lộ ra cánh tay và một đoạn eo nhỏ.
Tiêu Chiến trầm mặc không lên tiếng, hạ mi xuống.
"Hai vị công tử, không biết tìm nô gia có việc gì?"
Trần Vũ không nói gì, ngăn ở trước mặt Tiêu Chiến, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là Lâu chủ của Phù Sinh Lâu?"
Giọng nói nàng kia cực kỳ kiều mị, đôi cánh tay mềm mại như không có xương đáp lên bả vai Trần Vũ: "Đúng vậy, nô gia Tô Tiểu Tiểu tham kiến hai vị công tử..."
Lời nữ tử còn chưa nói xong đã bị Trần Vũ đẩy ra, Tô Tiểu Tiểu cười giận nói: "Sao vị công tử này lại nóng nảy thế?"
Tiêu Chiến ý bảo Trần Vũ ngồi xuống, trêu Trần Vũ một phen: "Vị Trần công tử này chỉ là thiếu niên lang thôi, Tô lâu chủ đừng doạ người ta thế chứ?"
"Đại, công tử! Ngài...", Trần Vũ vừa định phản bác, lại bị Tiêu Chiến trừng mắt một cái làm cho ngậm miệng.
Tô Tiểu Tiểu cười duyên dáng nhận lỗi với Trần Vũ: "Là ta đường đột rồi, lát nữa bảo mấy ma ma tìm một tiểu lang quân sạch sẽ đến hầu hạ Trần công tử nhé. Vậy vị công tử này phải xưng hô thế nào đây?"
"Tại hạ là thủ hạ của Tiêu thừa tướng, phụng mệnh đến điều qua vụ án hoạt tử nhân phát sinh ở nơi này, chẳng biết có ai gặp được vị cô nương hôm ấy không?"
Tô Tiểu Tiểu không hề làm khó bọn họ gật gật đầu với Tiêu Chiến: "Mời đại nhân đi theo ta. Còn vị Trần đại nhân này, ta gọi người đến hầu hạ nhé?"
Tiêu Chiến chớp mắt với Trần Vũ, Trần Vũ một vẻ buồn bực đồng ý.
Tiêu Chiến theo Tô Tiểu Tiểu đến hậu viện, sau khi đưa Tiêu Chiến đến, Tô Tiểu Tiểu liền thức thời rời đi.
Vị kỹ nữ họ Đường kia đang tiếp khách, Tiêu Chiến không bảo Tô Tiểu Tiểu kinh động đến nàng, một mình ngồi trong phòng chờ, lúc này Tiêu Chiến nghe được có động tĩnh rất nhỏ trên mái ngói.
Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Vương Nhất Bác, hoặc là cả ngày hôm nay người đợi ở trên đó, hoặc là cút xuống đây ngay lập tức."
Không gian yên tĩnh một hồi, rồi sau đó mới cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Vương Nhất Bác mặc một thân giáp mỏng đi đến.
"Sao ngươi biết là ta?"
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn một cái: "Trong thư ngươi có nói hôm nay sẽ tới, ta ở đâu chẳng lẽ ngươi lại không biết. Còn có, khinh công của ngươi thụt lùi nhiều quá, vừa rồi Tô Tiểu Tiêu còn chưa đi ta đã nghe được bước chân của ngươi rồi, bằng không ta việc gì phải tách Trần Vũ ra."
Vương Nhất Bác đi đến ghế bên cạnh Tiêu Chiến ngồi xuống, tay trái cởi giáp trên cánh tay phải: "Vốn dĩ hôm qua là đến được rồi, kết quả phải đến Nhạc An đánh một trận nên mới kéo dài đến hôm nay. Nóng lòng gặp ngươi, nên mới không để ý cất giấu bước chân."
Tiêu Chiến bị lời nói trắng trợn của Vương Nhất Bác làm cho đỏ mặt, lại nhịn không được quan tâm đến tình hình chiến đấu: "Nhạc An ở rất gần An Dương, lại là nơi trung chuyển lương thực của các ngươi, quân Liêu nhất định sẽ quấy rầy. Tình hình chiến đấu thế nào? Không bị thương chứ?"
Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt Tiêu Chiến quét qua cả người một lần mới yên tâm, dáng vẻ quan tâm ấy khiến Vương Nhất Bác hận không thể bị thương một chút trên chiến trường mới tốt, nửa ngày nghĩ xong mới nói với Tiêu Chiến, khoé miệng có chút ý cười kìm nén lại: "Ngươi vừa nói là cố ý tách Trần Vũ ra? Vì sao phải tách ra? Tiêu thừa tướng muốn yêu đương vụng trộm với ta à?"
Mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ ửng lên, y vừa mới gặp Vương Nhất Bác, không nghĩ nhiều đến thế, theo bản năng nói lời thật lòng ra. Vừa mới rồi y đoán được Vương Nhất Bác ở trên lâu, không biết vì sao lại nhớ đến chuyện năm đó ở Đại yến, Vương Nhất Bác phát hiện ra chuyện mình và Tạ Doãn ở Bách Hoa Lâu, y sợ Vương Nhất Bác lại hiểu lầm, cơ hồ không chút do dự đã bán Trần Vũ đi.
Chỉ là sao Tiêu Chiến có thể thừa nhận được, Vương Nhất Bác mãnh liệt quá, ép Tiêu Chiến đến mức vừa e thẹn vừa xấu hổ. Trên người hắn còn mặc giáp, thêm vài phần tính xâm lược so với ngày thường, lúc này hắn hơi đứng dậy hướng về phía Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm y một cách không hề che đậy.
Ánh mắt mang theo tính xâm lược và chiếm hữu dục ấy khiến Tiêu Chiến chỉ muốn tránh thoát nhưng lại không thể rời mắt nổi, trong miệng y không ngừng lắp bắp: "Ta, ngươi, ta..."
Vương Nhất Bác vừa định tiến thêm một bước nữa, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Vương Nhất Bác thừa nhận mình chưa từng có giờ khắc nào muốn giết người như lúc này.
__________________
Bắt đầu bận rồi nên tốc độ ra chương mới cũng sẽ lâu hơn 1 tý nha mọi ngừi 🥺