[Bác Chiến] Giang Sơn Vi Sính

Chương 62: Sáu mươi sáu




Từ chỗ hố ngàn người trở về, cả người Tiêu Chiến đều phát run.
Lúc ấy Vương Nhất Bác khăng khăng không cho y đến gần, bọn họ cùng nhau trốn trên một cây cổ thụ trăm năm, bóng đêm che phủ không ai có thể phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Màn đêm buông xuống, phía chân trời truyền đến một khúc ngâm thần bí cùng loại với nhạc khúc hiến tế. Mới đầu, âm thanh ấy còn rất mỏng manh, dần dần lại có thể nghe rõ ra từng âm tiết, tuy là hai người có thính lực hơn người, nhưng cũng không phát hiện ra được âm thanh quỷ dị này từ đâu mà đến.
Thi thể trong hố ngàn người đã hôi thôi cực độ, dưới bóng đêm không ngừng có ma trơi toả sáng, theo khúc ngâm mà tới, bắt đầu có những bộ xương khô vương qua lớp đất bò ra ngoài.
Mây đen giăng đầy trên bầu trời, xuyên thấu qua tầng mây rải rác ánh trăng mong manh, nhưng điều này cũng không cản trở Vương Nhất Bác nhìn thấy hết thảy. Tiếng ngâm khúc bên tai càng thêm quỷ dị, khiến người ta sinh ra một nỗi lạnh lẽo từ tận xương tuỷ, những bộ xương bỏ ra từ đáy hố còn mang theo đầy côn trùng, bất kể là ai nhìn thấy một màn như thế sẽ đều thấy không ổn. Tuy Vương Nhất Bác từng ở trên chiến trường giết người vô số, cũng bị cảnh tượng ghê tởm trước mắt khiến cho muốn nôn khan. Thị lực Tiêu Chiến không tốt lắm, từ góc độ của y chỉ có thể thấy mấy cái bóng trắng mơ hồ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn che kín mắt y lại theo bản năng: "Đừng nhìn."
Tiêu Chiến tự xưng là sóng to gió lớn gì cũng thấy rồi, vẫn muốn tiến lên nhìn đến cùng, lúc định nhảy xuống lại bị Vương Nhất Bác ôm chặt eo: "Nghe lời, đừng nhìn!"
Cản lại như thế chỉ có thể buông lỏng tay che mắt Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến nhìn thấy một một đạo ánh sáng bạc mờ nhạt, y dùng sức túm vạt áo Vương Nhất Bác một phen, Vương Nhất Bác chợt mất cân bằng, hai người dùng một tư thế cực kỳ xấu hổ ngã xuống nền cỏ. Một bàn tay Vương Nhất Bác đỡ sau đầu Tiêu Chiến, một tay khác còn ôm eo đối phương, thân thể lại đè mạnh lên người Tiêu Chiến, môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Trái tim Tiêu Chiến nảy lên thình thịch, nhưng giờ không phải lúc tán tỉnh hay tính sổ.
"Cẩn thận! Có thích khách!", giọng Tiêu Chiến vì thẹn thùng mà có hơi run. Vương Nhất Bác lo cho sợ an nguy của y, cực kỳ lý trí không nói gì vô nghĩa, ánh mắt hắn sắc bén ngẩng đầu lên, một mũi têm toả ra hơi lạnh cắm thẳng xuống nơi hai người vừa mới ẩn thân.
"Chúng ta bị ám toán rồi."
Vừa dứt lời, mưa tên dày đặc đánh về phía hai người, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liếc nhìn nhau, hai người dựa lưng vào nhau, cùng rút bội kiếm ra. Những người này cũng không phải cao thủ đứng đầu trên giang hồ, nếu không cũng không có khả năng dùng chiêu ám toán, hai người hợp lực đánh rớt mũi tên của đối phương xong, Vương Nhất Bác theo bản năng muốn đuổi theo, bị Tiêu Chiến cản lại: "Giặc cùng đường chớ đuổi theo, ngộ nhỡ trên người bọn họ mang độc thì không dễ xử lí đâu."
Trên đường về phủ cảm xúc của Tiêu Chiến vẫn luôn không tốt lắm, Vương Nhất Bác yên lặng ở bên cạnh y không nói gì.
Lúc trước Tiêu Chiến sống trong thâm cung, tuy rằng cũng biết nhiều thứ, như trong mắt y chẳng qua cũng chỉ có thân nhân ly hận. Từ khi sống lại đến nay, y mượn thân phận giả vào triều làm quan, từng bước nhìn lê dân bá tính ở trong thế như nước sôi lửa bỏng, bất tri bất giác, lý tưởng của y đã sớm thay đổi, ngôi vị Hoàng đế Tề quốc y sẽ giành, nhưng không phải vì thù riêng, mà là vì thiên hạ thái bình.
Chân tướng ôn dịch ở Tương Dương rốt cuộc là thế nào, theo sự phát triển của vụ án hoạt tử nhân, Tiêu Chiến đã sớm có phỏng đoán mới, chỉ là y vẫn luôn không muốn tin rằng, có người sẽ vì tư lợi của bản thân mà bày ra một tai nạn đáng sợ như thế.
Nhận thấy thân thể Tiêu Chiến hơi hơi phát run, Vương Nhất Bác cách lớp y phục nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Không sao cả, việc này không thể trách ngươi, ta sẽ cùng ngươi tìm ra chân tướng."
"Nếu ta đến Tương Dương sớm một chút, sớm một chút thôi, nhưng bá tính ấy sẽ không phải chết."
Tay Vương Nhất Bác giữ chặt bả vai Tiêu Chiến: "Tán Tán, ngươi không có khả năng biết trước được, ngươi không cần chuyện gì cũng tự mình làm. Ta là Hoàng đế Đại Yến, ta bảo đảm với ngươi, Đại Yến sẽ cùng Tề quốc vượt qua cửa ải khó khăn này, đổi lấy thái bình thịnh thế cho thiên hạ bá tính."
Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rất kiên định, Tiêu Chiến cứ chìm trong ánh mắt ấy dần dần bình tĩnh lại. Bên tai y có hơi nóng, nhưng Vương Nhất Bác cũng không làm khó y, hắn cực kì chu đáo thu tay về, sóng vai đi bên cạnh Tiêu Chiến: "Ta cho là hôm nay có người cố ý dẫn chúng ta đến hố ngàn người."
Sao Tiêu Chiến lại không hiểu Vương Nhất Bác đang cố nói sang chuyện khác để y không thấy xấu hổ được, trong lòng y khẽ động, lại có chút kinh ngạc, Vương Nhất Bác đổi tính trở nên dịu dàng như thế từ bao giờ vậy, chỉ là y không mở miệng được, đành phải nói tiếp theo Vương Nhất Bác:" Thật ra lúc trước bọn Quý Hướng Không đã đến hố ngàn người xem rồi, chỉ là bọn họ vẫn luôn đi vào ban ngày, trên mặt hố cũng không có dấu vết có thứ gì chui ra cả, hiện tại xem ra ban ngày có người cố ý lấp bằng mặt hố. Ta đoán kỹ nữ chiều nay gặp chúng ta đã chết rồi, Tô Tiểu Tiểu kia hoặc là người phía sau ả có lẽ đã sớm phát hiện ra cái gì, cho nên cố ý tung manh mối ra cho chúng ta, sau đó thiết lập mai phục ở hố ngàn người."
Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Ngươi nói không sai, ả hẳn là biết chúng ta phát hiện ra thứ sinh ra "hoạt tử nhân" là bí thuật Miêu Cương, bằng không cũng sẽ không cố ý để Tô Tiểu Tiểu mặc một thân Miêu nữ đến dụ chúng ta tin. Những hành động phía sau đều có người chỉ thỉ, có lẽ có liên hệ gì đó với hoàng cung Đại Yến, dù gì thì những cuốn sách ấy cũng cất trong hoàng cung Đại Yến."
Tiêu Chiến nhíu mày: "Chỉ là ta không nghĩ ra động cơ của người này là gì, nếu hắn muốn hợp tác với người Liêu, vậy sao lại không đẩy kế hoạch lên sớm một chút. Dùng hoạt tử nhân vào lúc bệnh dịch phát Tương Dương, ta nhất định sẽ luống cuống chân tanh, Tương Dương vừa phá là hắn có thể đánh thẳng lên đô thành... Nhất Bác, ngươi..."
Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại chắn trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn luôn cúi đầu đang nghĩ, suýt chút nữa đâm vào lồng ngực Vương Nhất Bác.
"Ngươi vừa mới gọi ta là gì?", khoé miệng Vương Nhất Bác lại hiện ra cái vẻ trêu đùa không đứng đắn mà Tiêu Chiến rất quen thuộc.
"Ta...", Tiêu Chiến lúc này mới kinh ngạc, từ sau đêm hôm đó, xưng hô của y với Vương Nhất Bác bất tri bất giác trở nên thân mật như thế.
Vương Nhất Bác đã sớm để ý, hắn vẫn luôn cười trộm trong lòng, lại bởi vì Tiêu Chiến đang nghiêm túc làm việc nên không hề vạch trần y. Đợi đến khi Tiêu Chiến đã gọi "Nhất Bác", "Nhất Bác" như thế cả một ngày, hắn mới nhân lúc Tiêu Chiến thả lỏng mà trêu trọc y.
Quả nhiên mặt Tiêu Chiến đỏ cả lên, ấp úng không nói được gì. Trong lòng y thấy thẹn, làm bộ xa lạ là y, buông lời tàn nhẫn cũng là y, nhưng người nhịn không được lại gần cũng là y. Tiêu Chiến cảm thấy mình không có tiền đồ, cũng cảm thấy Vương Nhất Bác thật sự xấu xa chết đi được, những lúc vô tình dịu dàng hôm nay nhất định chính là ảo giác của mình thôi.
Bọn họ dừng trước phủ của Tiêu Chiến. Lúc Tiêu Chiến còn đang không biết nói gì mới tìm lại được mặt mũi, Vương Nhất Bác thấp giọng cười một tiếng: "Được rồi, trở về nhớ bảo trù phòng nấu cho ngươi một bữa ăn khuya dễ tiêu một chút, ta đi trước."
Tiêu Chiến có chút nghi hoặc nhìn Vương Nhất bác, chỉ thiếu điều viết dòng "Ngươi không ở lại sao" trên mặt. Vương Nhất Bác ở Tương Dương trời xa đất lạ, bọn Tiêu Chiến lại ở trong phủ đệ rất lớn, về công về tư Vương Nhất Bác đều nên ở trong phủ của y, hơn nữa Tiêu Chiến chắc chắn tên lưu manh Vương Nhất Bác này muốn ở cùng một chỗ với y.
Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn y đong đầy ôn nhu, khoé miệng hắn hơi nâng lên, không phải là trêu đùa gì: "Ta ở khách điếm gần đây có lẽ ngươi sẽ tự tại hơn một chút."
Vương Nhất Bác nhìn theo Tiêu Chiến được hạ nhân đón vào phủ, lúc xoay người lại trong lòng nghĩ: Sao lại không muốn ở cùng với y chứ? Nhưng bọn họ còn rất nhiều thời gian, hắn có thể khiến Tiêu Chiến chậm rãi chấp nhận mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.