Hồ ly nào đó: Vương Nhất Bác, ngươi bắt lão tử đội nồi, sau này lão tử sẽ tính sổ từng cái với ngươi, một đống nồi cấm dục cả tháng
_____________________________
"Phía trước là ai thế?"
Tiêu Chiến xác định Vương Nhất Bác tuyệt đối nhìn thấy rõ, trong lòng mắng Vương Nhất Bác đến máu chó tung bay: Giả vờ em gái ngươi ấy, tuổi còn trẻ đã giả mù? Nhưng ngoài mặt vẫn làm ra bộ dạng hơi thở mong manh: "Thần thiếp Tiêu phi, xin thỉnh an bệ hạ."
Không có nội lực chống đỡ cái lạnh, vì đẹp mà Tiêu Chiến mặc rất mong manh. Lúc này thân thể quả thực đã đông cứng, môi cũng đều run cầm cập, chỉ là ý chí của y mạnh mẽ nên mới tỉnh táo rõ ràng như cũ.
"Tiêu phi, cô có Tiêu phi từ khi nào thế?" Vương Nhất Bác hỏi thái giám bên người, một bộ không muốn thừa nhận.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác cố ý khinh nhục y, cúi đầu không lên tiếng.
Trương Tận Trung vừa lúc nhắc nhở nói: "Bệ hạ ngài quên rồi ư, là hoàng tử Tề Quốc Tiêu Chiến đấy."
"Ồ", Vương Nhất Bác làm một bộ bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là bại tướng dưới tay cô," hắn một bên nói một bên quan sát thần sắc của Tiêu Chiến, chỉ thấy người nọ vẫn cúi đầu quỳ như cũ, đáy mắt không một gợn sóng. Vương Nhất Bác là một kẻ giỏi nhìn mặt đoán ý, cảm xúc chân thật trong đôi mắt của một người là khó giấu nhất, nhưng bộ dạng Tiêu Chiến quả thật không nhìn ra một chút bất mãn nào với việc hắn hạ thấp mẫu quốc của mình, chẳng lẽ không phải là muốn mượn thị tẩm để hành thích?
Thân thể Tiêu Chiến lung lay sắp đổ, trong đầu lại rất tỉnh táo: Lão tử đối với Tề Quốc thật sự chẳng có một chút tình cảm nào cả, thử em gái ngươi ấy, ta không muốn hành thích ngươi, ta chỉ muốn ngủ với ngươi, ấy, không đúng, là để cho ngươi ngủ.
Vương Nhất Bác để ý tới dáng vẻ Tiêu Chiến đã sắp không chịu nổi, thoạt nhìn quả thực trói gà không chặt, Tề quốc có lẽ sẽ không làm một chuyện vô ích như thế. Lại thấy trên lông mi mảnh dài của mỹ nhân đọng cả băng sương, nghĩ tới y bệnh nặng vừa khỏi, lúc này mới hỏi: "Vì cớ gì lại quỳ ở đây?"
Tiêu Chiến nghĩ mình lúc này tuyệt đối không thể nói là Vương quý phi Lý Thục phi ép mình, bằng không trong mắt Vương Nhất Bác, y và đám nữ nhân gây phiền phức kia sẽ chẳng khác gì nhau cả, vì thế liền làm ra một bộ run bần bật, lo lắng hãi hùng: "Là, là thần thiếp làm sai, thế nên mới..." Lời còn chưa nói xong, trước mắt Tiêu Chiến đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Vương Nhất Bác theo bản năng tiến lên, cong gối đem người ôm vào trong ngực, vừa ôm lên liền nhíu mày, thân hình Tiêu Chiến so với mình còn có vẻ cao hơn, nhưng vì sao lại nhẹ như vậy? Giống như một tờ giấy, có gió thổi qua liền bay đi mất.
Vị Yến đế giết người như rạ tự mình bế một người hồi cung quả thực giống như một tiếng sét nổ vang giữa hậu cung bình tĩnh đã lâu. Các cung nhân trên đường nhìn thấy đều hoảng sợ, lập tức lảng tránh, lại cũng đều tò mò người trong ngực Vương Nhất Bác rốt cuộc là ai. Thiên hạ này ai lại có bản lĩnh để cho vị quân vương huyết tẩy sơn hạ tự mình bế lên.
Đến lúc sắp trở về Chiêu Minh cung, Vương Nhất Bác mới bình tĩnh lại. Hắn thấy Tiêu Chiến ngã xuống theo bản năng nhớ tới lúc chính mình mới gặp Tiêu Chiến. Khi y yếu ớt vô cùng nằm trên giường, bị thái y báo rằng vô phương cứu chữa, vừa rồi chỉ lo Tiêu Chiến thật sự sẽ chết như vậy nên y mới bế người ở dưới lên, giờ ngẫm lại, hắn thế mà tự bế người lên ư? Tiêu Chiến tính là gì mà dám để cho hắn tự mình bế? Trên gương mặt vị quân chủ tàn bạo có chút không nhịn được, hai tay duỗi ra đưa Tiêu Chiến cho thị vệ bên người: "Các ngươi bế y đi, tay cô tê rồi."
Bọn thị vệ nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mà bế Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác làm bộ mắt nhìn thẳng, nhưng vẫn lén liếc nhìn người bên cạnh. Thị vệ là là kẻ thô tục, bảo hắn ôm một người so với khiêng đồ chẳng khác gì nhau, hơn nữa gương mặt xinh đẹp tựa vào lồng ngực nam nhân khác khiến trong lòng Vương Nhất Bác thế nào cũng không thấy vừa mắt.
"Đưa cho cô, cô nghỉ ngơi xong rồi."
Bọn thị vệ lại nơm nớp lo sợ đưa mỹ nhân cho Yến đế.
Yến đế lại đem người ôm vào trong ngực, trên đường các cung nhân nhìn thấy đều là một biểu cảm như gặp ma. Vương Nhất Bác lại bắt đầu cảm thấy tổn hại mặt mũi quân vương của chính mình, liền đối mặt với cung nữ đi theo sau nói: "Các ngươi lại đây ôm y đi!"
Các cung nữ run rẩy tiếp nhận Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến dù sao cũng là nam nhân, phải hai người cùng nhau mới đỡ được y. Vương Nhất Bác vừa thấy, liền cảm thấy thế có khác gì bế xác chết đâu! Hơn nữa Tiêu Chiến là một nam nhân, ở trong lòng ngực nữ nhân khác, hắn vẫn thấy rất khó chịu!
"Đưa y cho cô"
Hai cung nhân yên lặng liếc nhau tỏ vẻ: Cho người đấy cho người đây!
Cứ như vậy Tiêu Chiến bị vị Yến đế "khẩu tâm bất nhất" bế về tẩm điện của mình. Trương Tận Trung vừa định nhắc nhở xem hắn có muốn đưa Tiêu phi đến thiên điện không, liền thấy chủ tử nhà mình trực tiếp đặt người lên long sàng. Người trong cung đều mở to hai mắt nhìn: Long sàng ở Chiêu Minh Cung không phải chỉ có Đế hậu mới có thể nằm sao? Bệ hạ đây là chuẩn bị phong hậu ư?
Chính là khi các loại tin tức lục tục truyền ra ngoài cung, Vương Nhất Bác tuyên gọi Thái y đến chẩn trị cho Tiêu Chiến.
"Trị không hết cô sẽ để cả Thái Y viện chôn cùng!"
Loại thoại quen thuộc biết bao! Các thái y hiện tại vừa thấy Tiêu Chiến liền cảm thấy cổ chợt lạnh.
"Bệ hạ, Tiêu... Tiêu phi nương nương bệnh nặng mới khỏi lại nhiễm phong hàn, hàn khí nhập vào xương cốt, sợ là..."
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn thái y liếc mắt một cái: "Sợ là cái gì?"
Thái y cả kinh vội vàng sửa miệng: "Sợ là phải hồi lâu mới có thể tỉnh lại, tuy hôn mê nhưng mà có thể tỉnh lại, nhất định có thể tỉnh."
Vương Nhất Bác lúc này mới thu ánh mắt sắc bén, lão thái y thở hổn hển, có thể sống thêm một ngày thì tính một ngày.
Sau khi Tiêu Chiến ngất xỉu liền lâm vào cảnh trong mộng, trong mộng y tiến vào một cái thế giới kỳ quái. Nơi đó có phòng ốc cao ngất lên mây, trên mặt đất có những thứ bằng sắt trông như chiến xa chạy vội, thế gian thay đổi đến mức nữ tử cũng để lộ chân đi trên phố, mà y lại đi dạo lang thang không có mục đích, tay y bị người khác lôi kéo. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, đó là tay của một người nam nhân, tay mình hoàn toàn bị đối phương bọc trong lòng bàn tay, y ngẩng đầu muốn nhìn xem người kia là ai, lại phát hiện mình không thể nào thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Trong đại điện, Vương Nhất Bác vẫn luôn ngồi ở mép giường nhìn Tiêu Chiến nằm yên, trên tóc y có tuyết, tan ra làm ướt gối. Lúc bế y hắn còn cảm nhận được bên dưới y phục, người này gầy trơ cả xương, cả người lạnh như một khối băng, nhưng gương mặt y trong tuyết lại càng thêm kinh diễm, trắng tinh không tì vết, phảng phất như thế y là tinh linh trong tuyết.
Tiêu Chiến nhíu mi, Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ ngủ cũng chẳng yên của y, có chút không đành lòng. Đối phương vốn cũng xuất thân hoàng tộc, chỉ vì không được sủng ái mà bị sung quân đến nơi này làm con tin, trời lạnh giá rét còn bệnh nặng một hồi ở nơi tha nương này, vất vả lắm mới nhặt được cái mạng về lại bị trách phạt, như vậy truyền ra ngoài chỉ sợ là tổn hại đến thanh danh Đại Yến.
"Trương Tận Trung, đi điều tra rõ vì sao hôm nay Tiêu phi lại quỳ trong tuyết."
"Bẩm bệ hạ, nô tài đã hỏi qua mấy cung nhân ở Ngự hoa viên lúc ấy, là Quý phi nương nương và Thục phi nương nương không quen nhìn Tiêu phi nương nương là người Tề Quốc, nên mới mới cố ý trách móc nặng nề."
"Truyền chỉ xuống, Lý Thục phi sát hại phi tần, an bài vào lãnh cung. Lý thừa tướng dạy con không tốt, ý muốn khơi mào mâu thuẫn hai nước Yến Tề, khép vào tội phản quốc để xử. Vương Quý phi thiếu đức hạnh, hạ lệnh bế môn sám hối."
Lúc này Tiêu Chiến còn chưa biết, nhân lúc mình hôn mê, Vương Nhất Bác cho y đội hai cái nồi.
______________________
Chương này cười mệt ẻ =)))))))))))) Btw mọi ngừi đọc rồi cmt vote nhiệt tình lên ikkk 🥺 Thích đọc cmt của mng cực ấy