Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 17: Phinh phinh niểu niểu thập tam dư




Núi xanh ẩn hiện mơ hồ, làn nước xa xăm, tuổi trẻ đương thì đẹp rực rỡ như cánh bướm trong giấc mộng, vùn vùn bay đến. Thời gian nhẹ nhàng đem tuổi tác đến riễu cợt chúng ta.
Thổi những cánh hoa nổi dập dờn trên mặt nước, làm hương trà tản đi.
Say sưa vẽ cảnh sơn thủy bằng thủ pháp vẩy mực(2), cànglàm nổi bật thân ảnh bạch ngọc. Tôi nghiêng nghiêng vén tay áo lụa, khẽ ngáp một cái, một giọt nước trà trong suốt rơi trên giấy Tuyên Thành, rơi đúng vào lạc khoản(3) vừa đề xong. Tôi đón nhận ánh mắt hắn, bướng bỉnh cười, nhưng đón tôi là một ánh mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, tựa hồ khiến sông xuân rung động, là những con sóng ở sâu trong lòng, xanh biếc, lấp lánh. Thời gian lặng lẽ dừng lại, như thể trúng phải ma pháp của tinh linh, chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, một nơi nào đó trong đáy lòng dường như có dòng nước chảy từng giọt róc rách.
“Quốc cữu hôm nay lại đến đưa thuốc sao?” Mờ mịt nhìn về phía thân ảnh màu tím đang đi vào nhà thủy tạ hoa lệ, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Người bên cạnh cũng khẽ giật mình, dường như cũng vừa thoát khỏi giấc mộng.
“Tham kiến thái tử điện hạ, Bát công chúa điện hạ. Đúng là Tư Nho hôm nay đến để đưa thuốc cho Dung nhi.” Tay áo bạch ngọc khẽ khép lại, thoáng cúi thấp người rồi đứng lên, ánh mắt không màng danh lợi có chút màu sắc u tối khẽ vút qua. Nghe thấy cách xưng hô của Tiểu Bạch với tôi, con báo khẽ cau mày.
Hôm nay sao hắn lại qua đây? Trước kia, mỗi lần Vân Tư Nho vào cung đưa thuốc, đều không bao giờ gặp con báo, thế mà hôm nay hắn lại còn dẫn theo cả Ngọc Linh đến đây.
“Quốc cữu miễn lễ, ban thưởng ngồi.” Con báo đi đến bên cạnh tôi, khẽ cầm lấy tay tôi, chẳng hiểu vì sao tôi lại có chút khó chịu, lùi lại phía sau.
“Tiết xuân se lạnh, Vân nhi sao lại ăn mặc mong manh như thế này? Tuyết Bích, mang áo choàng lông bạch cừu đến cho nương nương.” Không để ý đến việc tôi vừa bước lùi ra sau, hắn vẫn cứ nắm tay tôi ngồi xuống. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, liền nhìn Vân Tư Nho, không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, nhưng hình như trong ánh mắt hắn mơ hồ có một tia thị uy.
“Linh nhi từng nghe nói bút pháp đan thanh của Vân công tử rất kỳ diệu, hôm nay hạnh ngộ, chẳng biết Vân công tử có thể hạ cố ban tặng cho Linh nhi một bức tranh được không?” Tôi có chút kinh ngạc nhìn Linh nhi, nha đầu kia xưa nay vốn rất tùy tiện, sao hôm nay lại trở nên ý tứ thế kia. Lại phát hiện hai má Ngọc Linh đỏ hồng, sóng mắt lay động, mang theo nét xấu hổ, thẹn thùng nhìn Tiểu Bạch. Chẳng biết vì sao, nhìn dáng vẻ đó, tôi thấy rất chói mắt, thấy khó chịu.
“Hạ cố ban tặng thì không dám, chẳng qua chỉ là chút tài mọn, dâng tặng công chúa mà thôi. Chẳng biết hôm nay công chúa muốn Tư Nho vẽ gì?” Tiểu Bạch thu lại ánh mắt, nhưng vẫn chưa nhìn về phía Bát công chúa, trong lòng tôi có chút vui vui.
“Linh nhi muốn mời Vân công tử họa một bức chân dung của mình, chẳng biết có được không?” Hai mắt Ngọc Linh vụt sáng, dừng lại trên người Tiểu Bạch.
“Thảo dân không dám.” Nói xong, Tiểu Bạch liền cầm lấy bút lông, ngẩng đầu quan sát Ngọc Linh, bắt đầu vẽ phác họa. Mỗi lần nhìn Ngọc Linh, mỗi lần hạ bút, là một lần tôi lại cảm thấy có cái gì đó cuộn lại trong lòng, chua xót, nhói đau. Cho đến bây giờ, Tiểu Bạch chưa từng vẽ tôi.
Chỉ vài nét bút, thần thái thiếu nữ xinh đẹp của Ngọc Linh đã hiện lên trang giấy, chỉ vài nét bút mà khiến cho tôi cảm thấy giống như bị dằn vặt cả mấy năm. Nhất thời, có chút buồn bực, vừa buồn bực vì sự ép buộc của con báo, vừa giận sự thẹn thùng của Ngọc Linh, vừa giận vì Vân Tư Nho vẽ tranh. Tôi bị làm sao vậy?
Sau khi Ngọc Linh nhận được bức tranh thì vui mừng trở về, tôi nhận lấy chiếc áo choàng từ Tuyết Bích, tránh khỏi bàn tay con báo muốn giúp tôi khoác áo: “Thần thiếp có chút mệt mỏi, lui xuống nghỉ trước.” Không để ý đến ánh mắt khó hiểu của con báo cùng Tiểu Bạch, tôi cúi đầu đi khỏi nhà thủy tạ, cứ như càng đi nhanh tôi càng có thể rũ bỏ được cảm giác kỳ lạ ở trong lòng, bước chân có chút hỗn loạn.
Ngày đó, trong đầu đều đầy ắp hình ảnh Ngọc Linh e ấp nhìn về phía Tiểu Bạch. Nhớ tới từ nhỏ đến lớn, Tiểu Bạch đã từng cho tôi vô số tranh vẽ, nhưng chưa từng có một bức nào vẽ tôi, trong lòng tôi có một loại khó chịu không thể nói thành lời, thô ráp, vặn xoắn, không thể gạt đi.
Thoáng cái, lại đến ngày Tiểu Bạch đưa thuốc cho tôi. Chẳng hiểu vì sao tâm tình lại có chút phức tạp, không muốn thấy hắn, từ sáng sớm đã trốn đến Lan Bình Uyển trêu chọc Tiểu Lam Miêu.
“Tiểu Lan Lan, ngươi có thể tự do ra vào cấm cung sao?”
“Đương nhiên!” Tiểu Lam Miêu chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi. Có thể vẻ mặt nịnh nọt đã bán đứng nội tâm tôi, Tiểu Lam Miêu lập tức tránh sang một bên nhìn tôi, rồi cầm sách làm bộ đọc rất nghiêm trang.
“Tiểu Lan Lan —” âm thanh nịnh hót khiến chính tôi cũng phải mềm nhũn. “Ngươi không cảm thấy trời hôm nay rất đẹp sao? Bầu trời thì xanh, mây thì trắng.” Chờ xem, từ trước tới nay chưa từng sử dụng ngữ điệu thành kính như vậy, khiến cho người khác phải để ý, phải động tâm.
“Ngươi không nên vọng tưởng ta sẽ mang ngươi ra khỏi cung. Hoàng huynh sẽ không cho phép ngươi ra khỏi cung đâu.” Tiểu Lam Miêu có lẽ bị những lời ngon ngọt của tôi làm cho phát ngấy, ngữ khí như muốn ói, run lên một chặp, rồi vùi đầu tiếp tục đọc sách.
“Không nên giả vờ. Sách vở gì cũng bỏ xuống hết. Chính vì con báo không cho phép nên ta mới cầu ngươi mà. Nể mặt ta đi mà—” Từ khi con báo cho phép tôi gọi hắn là con báo, tôi liền danh chính ngôn thuận mà đem cái biệt danh này của hắn dính ở bên mép, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra. Tiểu Lam Miêu lúc trước nghe thấy tôi gọi như thế thì vô cùng kinh ngạc. Song con báo không những không tức giận mà lại có vẻ vô cùng hài lòng, thì lại càng cảm thấy kỳ quái hơn. Chẳng qua giờ đã thấy quen rồi.
Tôi lấy tay chống cằm, khuỷu tay tựa lên bàn học của Tiểu Lam Miêu, chớp chớp mắt, “thâm tình” ngóng nhìn hắn.
Một phút.
Hai phút.
Hai phút rưỡi.
“Ngươi, nữ nhân này! Đứng nhìn ta nữa.” Tiểu Lam Miêu cuối cùng không chịu nổi liền quẳng sách đi, mặt đỏ đến tận mang tai. Ha ha ha, tôi biết mà, chiêu này lần nào cũng dùng được.
“Cũng được. Chỉ cần ngươi dẫn ta xuất cung, chỉ nửa ngày, chỉ nửa ngày thôi có được không—” chưa đạt mục đích, thề không bỏ qua.
“Haizzz!” Lam Miêu suy sụp thở dài “Nếu như ngươi có thể trả lời ta một vấn đề, ta sẽ đưa ngươi xuất cung.” Ánh mắt trông như thế chắc chắn tôi sẽ không trả lời được.
“Được. Ngươi hỏi đi.” Tôi cũng không tin tôi sẽ bại trong tay một đứa trẻ chín tuổi, tuy rằng bình thường hắn vẫn ra vẻ thâm trầm như đã mười ba tuổi.
“Cửa cung có đông người qua lại, nếu ngươi có thể nói được số người ra, vào trong một ngày thì ta sẽ tìm cơ hội đưa ngươi ra khỏi cung.”
Hả— vấn đề này sao, có chút xảo quyệt, tên tiểu hài tử này, chỉ có điều không thể làm khó tôi được.
“Cửa xung một ngày có ba người đi vào và ba người đi ra.” Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Ha ha ha! Hoàng cung tuy là cấm địa, nhưng một ngày cũng không thể chỉ có ba ngươi đi ra và ba người đi vào, lần này ngươi thua chắc rồi.” Tiểu Lam Miêu cực kỳ đắc ý.
“Cho dù ra hay vào bao nhiêu người thì cũng không ngoài “nam nhân”, “nữ nhân” và “hoạn quan”, vì vậy nên vào ba người và ra ba người. Tiểu Lan Lan cho rằng ta nói không có lý sao?” Tôi cười nhìn hắn.
“Ơ!” Tiểu Lam Miêu rõ ràng là sửng sốt, sau đó tuy chấp nhận số phận nhưng vẫn không cam lòng nói: “Được, tạm thời coi như ngươi nói có lý. Ta mang ngươi ra khỏi cung, chỉ có điều phải nói trước, chỉ nửa ngày thôi đấy! Phải về cung trước lúc hoàng huynh trở về.”
“Được! Ta cam đoan!!” Tôi đứng vụt dậy, giơ ba ngón tay phải lên thề, chấn an cực cưng.
“Chẳng trách người người đều nói ngươi xảo ngôn, giỏi biện bạch.” Tiểu Lam Miêu xoay lưng lại không biết nhỏ giọng thì thầm câu gì đó.
Tôi hóa trang thành Lục Kiều, cung nữ bên cạnh Tiểu Lam Miêu, theo Tiểu Lam Miêu nghênh ngang ra khỏi cung.
Nói ra thật hổ thẹn, tôi sống trong thời đại này đã mười ba năm nhưng chưa một lần bước chân đến đường lớn. Chính là từ sau khi cùng Tiểu Bạch gây huyên náo, mọi người đều biết cha trước nay chưa từng giận dữ như thế bao giờ. Ngày hôm nay khó khăn lắm mới lay chuyển được Lam Miêu hủ lậu này mang tôi ra ngoài, nói gì thì nói, cũng phải dạo chơi cho thỏa thích.
Nặn mặt người, biểu diễn tạp kỹ, kẹo đường, người kể chuyện, người bán hàng rong… Mỗi thứ tôi đều thấy hứng thú. Sau lại chạy đến trước quán thầy tướng số cùng một lão tiên sinh tán dóc đến nửa ngày, ngay khi tôi đang tình cảm mãnh liệt, nước bọt phun trào, thì cuối cùng, Tiểu Lam Miêu nhịn không được liền cưỡng chế lôi tôi đi.
“Tiểu Lan Lan, ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tôi thảm thương nhìn Tiểu Lam Miêu bên cạnh sắp phát hỏa.
Trên mặt Tiểu Lam Miêu đột nhiên ửng đỏ, tránh cái nhìn của tôi: “Phía trước có tửu quán.” Thật là, ăn cơm thì có cái gì mà…
“Đây là tửu quán sao?” Tôi kinh ngạc nhìn đình viện trước mặt, ngây người.
Những phiến sa thạch trắng nằm trên đất, chồng chất lên nhau, cây cối, mảng rêu, cát sỏi, hoặc dựng đứng như bức bình phong, hoặc đan xen vào nhau như cánh cửa, hoặc trùng điệp như bậc thang, thớ đá sắp xếp tỉ mỉ, không có nước, nhưng đứng từ xa nhìn lại thì người xem sẽ có cảm giác như thể nước từ vách đá cao chót vót đang chảy xuống, tạo thành vũng dưới chân cầu. Cây cối thấp thoáng trong một tòa lầu các, thấp khi đến gần mới nhìn rõ những chữ khắc trên tấm biển treo trên cửa: “Khô sơn thủy viên”, bốn chữ bút lực mạnh mẽ, nét chữ tươi đẹp, phóng khoáng, nhìn vô cùng quen mắt.
“Tấm biển này do lệnh tôn đề.” Lam Miêu dường như nhìn thấu tâm tư của tôi.
“À!” Thảo nào mà tôi lại thấy quen mắt thế, thì ra là nét bút của cha, có thể thấy được tửu quán này không giống như những quán rượu thông thường khác, tư thế này, ý cảnh này, lại còn có tể tướng đương thời đề tự, có thể thấy cha nhất định cũng rất thích nơi này, chỉ hy vọng hôm nay không bị cha bắt gặp. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay tôi đã dịch dung, cha có gặp cũng không nhận ra được, nhất thời lại thả lỏng tâm tư.
Tiểu Lam Miêu đưa tôi leo lên lầu các, tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi ở đây có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa. Ngoài cửa sổ yên tĩnh, cảnh trí thâm trầm của đình viện rơi vào trong mắt, cảnh đá cát có pha vài phần tư vị thiền tông “nhất sa nhất thế giới” (một hạt cát, một thế giới), mặc dù lịch sự tao nhã, nhưng rất sâu thẳm hàm xúc khiến cho người ta không thể nảy sinh tâm ý khinh nhờn, nơi này có thể uống trà nhưng ăn cơm thì e rằng không thể có tâm tư.
Cha đến nơi này còn có thể được, nhưng Tiểu Lam Miêu đến nơi này lại giả bộ thâm trầm cái gì. Tôi cong cong khóe môi.
“Một nơi như thế này có thể gọi đồ ăn sao?”
“Đương nhiên! Sao lại không! Nói ngươi hồ đồ thì có lúc ngươi ăn nói lại rất khôn khéo, nói ngươi khôn ngoan, thì có lúc ngươi lại thở ra những câu ngốc như vậy. Cái đồ nữ nhân này.” Lam Miêu lắc đầu than thở.
Tiểu hài tử này, dám nói tôi ngốc. Xem tôi làm thế nào thu thập hắn. Ma trảo lập tức duỗi về phía Tiểu Lam Miêu mập mạp, nhằm vào khuôn mặt, cố sức vừa chà sát vừa nhào nặn, Lam Miêu tránh không kịp, bị tôi nhéo đỏ cả mặt, “Bảo ai ngốc! Mau nhận tội với tỷ tỷ đi!”
“À… có phải hai vị khách quan vừa gọi món không?” Tôi quay đầu lại mới phát hiện ra bên cạnh có một tiểu nhị không biết xuất hiện từ bao giờ, không tồi, không tồi, tiểu nhị ra tiểu nhị, khăn lau ra khăn lau, khẳng định chắc chắn rằng đây chính là nơi để ăn uống.
“Gọi món ăn! Gọi món ăn nào!” Tôi nhận lấy thực đơn từ tay tiểu nhị, chọn toàn những món thịt cá, tôi chưa bao giờ thích đồ ăn chay, ngày hôm nay đi dạo cả nửa ngày, bao tử đã đói nhũn ra rồi.
Gọi xong liền trả cho tiểu nhị, ngẩng đầu lên thấy Tiểu Lam Miêu đang chu cái miệng nhỏ nhắn, ôm khuôn mặt bị tôi véo đỏ, giận dữ nhìn tôi: “Đồ nữ nhân nhà ngươi dám một vốn bốn lời… Ta… Đồ đại bất kính.”
“Tiểu hài tử dám bảo tỷ tỷ ngươi là ‘Đại bất kính’, mau chịu tội”
“Ai là tiểu hài tử! Ngươi mới là Tiểu Dung Dung! Vả lại nếu ta là tiểu hài tử, ta sẽ không đưa ngươi về cung nữa!” Tiểu Lam Miêu thở phì phì nghiêng mặt tránh.
Haizz! Chỉ có tiểu hài tử mới không chịu thừa nhận mình là tiểu hài tử, lại còn dám ngang nhiên gọi tôi là Tiểu Dung Dung.
“Gọi tỷ tỷ mau!” Tôi tiếp tục véo má Tiểu Lam Miêu, đứa trẻ này da tốt thật, véo rất thích, muốn ngừng mà không được.
Ông chủ Trương của “Thủy mặc trai” vừa bước vào “Khô sơn thủy viên”, liền bị một âm thanh êm ái, trong vắt như ngọc thu hút, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ vận xiêm y xanh biếc như nước hồ thu ngồi ở trước cửa sổ, duyên dán khẽ dựa vào bên bàn, dáng người như dương liễu thướt tha, những ngón tay thanh mảnh như hoa lan đang véo lên má một cậu bé đang ngồi ở phía đối diện, cậu bé này mình mặc áo gấm xanh, thắt lưng dắt một miếng ngọc bội trong suốt, tuổi chừng lên chín, lên mười, toàn thân toát lên vẻ sang quý. Mà thiếu nữ kia, tay áo phiêu phiêu trong gió, có lẽ tướng mạo cũng vô cùng xinh đẹp, nhìn kỹ lại, cũng không đến nỗi thất vọng, nhưng khuôn mặt mặc dù cũng có thể coi là mỹ nhân song nói chung thì vẫn không tương xứng với giọng nói cùng dáng dấp thoát tục như tiên nữ. Tuy nhiên ánh mắt linh động của nàng ấy thật khiến người khác nhìn vào phải chấn động, thật đúng là ánh mắt như hoa, như khói, chỉ cảm thấy nếu có thể khiến cho đôi mắt ấy lưu luyến, bịn rịn, thật không uổng đã sinh ra trên cõi đời này.
Ông chủ Trương liếc nhìn đôi thiếu niên bàn bên cạnh, đôi mắt như thể bị mê hoặc, dư quang vẫn cứ mãi quan sát hai người, không biết họ có quan hệ gì, thiếu nữ kia ăn vận xiêm y tôi tớ, nhưng lại chẳng có chút kính nể nào với cậu bé đó, ngược lại thái độ như thể là chủ nhân, thoạt nhìn không giống quan hệ chủ tớ, nếu nói là quan hệ tỷ – đệ có lẽ còn giống hơn.
“Tiểu Dung Dung! Tiểu Dung Dung! Tiểu Dung Dung!”
“Tiểu Thạch Lựu!(4) Tiểu Lan Lan! Nếu không gọi tỷ tỷ, ta sẽ nặn mặt ngươi thành đầu heo.” Thiếu nữ liên tục véo, nặn khuôn mặt của cậu bé nọ, đôi mắt trong suốt của cậu bé tuy lộ rõ vẻ không cam lòng, nhưng cũng chỉ dập dờn như sóng nước, thần sắc có vẻ dung túng thiếu nữ kia.
Hai người đùa nghịch khiến người khác không khỏi mỉm cười, mãi cho đến khi tiểu nhị đem đồ ăn lên mới dừng lại. Thiếu nữ nâng đôi đũa, bắt đầu vùi đầu vào ăn, ăn đến phồng cả hai má, nhưng lại khiến cho người ta thấy thật khả ái đáng yêu, mà không hề có cảm giác thô tục. Thiếu niên khi ăn thì chỉ lướt qua đồ ăn, dáng ngồi ưu nhã, thỉnh thoảng nhìn về phía thiếu nữ, nhìn thoáng qua cũng biết là con nhà quý tộc, không giống như những đứa trẻ ngây thơ khác.
“Ăn xong rồi! Chúng ta đi thôi!” Tôi thỏa mãn dùng khăn lau lau miệng.
“Tiểu nhị! Tính tiền!” Lam Miêu gọi tiểu nhị.
“Tới liền! Tổng cộng là mười lạng bạc.” Tiểu nhị cười tủm tỉm thông báo.
Thấy Lam Miêu thò tay vào trong ngực sờ soạn cả nửa ngày, cuối cùng tiu ngỉu nói: “Nguy rồi! Quên không mang bạc rồi.”
“Ha ha. Còn nói mình không phải là tiểu hài tử, hồ đồ như vậy, may mà ta mang theo!” Tôi đắc ý thò tay vào tay áo lấy ngân phiếu.
“Cầm ngân phiếu đi, trả tiền thừa lại cho ta.” Tôi rút ngân phiếu đưa cho tiểu nhị.
“Ôi chao… Vị khách quan này chớ đùa giỡn tiểu nhân, đây mà là ngân phiếu sao?” Tiểu nhị lộ vẻ khó xử đưa ngân phiếu trả lại cho tôi.
Tôi nhìn kỹ lại ——- thì ra là bức tranh Tang Lục Đồ mà trước đây Tiểu Bạch cho tôi! Tiếp tục lục tìm trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu khác, vừa nhìn thấy, lại vẫn là một bức tranh khác của Tiểu Bạch! Xong rồi! Chắc chắn là khi xuất cung vội vã, mở tráp, cầm mấy tờ giấy tưởng là ngân phiếu, không ngờ lại cầm nhầm tranh của Tiểu Bạch.
Làm sao bây giờ? Thật đúng là làm trò cười, không thể ăn của người ta rồi lại không trả tiền được. Lam Miêu cũng trắng bệch cả mặt, đoán chứng hắn được nuông chiều từ bé, chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ, nhất thời cũng không biết phải làm sao
“Vị tiểu ca này, không bằng như vậy đi. Bức họa này để lại cho ngươi để trừ vào tiền cơm, còn thừa cũng không cần phải trả lại, ngươi cứ giữ lấy coi như tiền boa. Tạm biệt, không cần tiễn.” Tôi nói xong một hơi, liền lôi Tiểu Lam Miêu đang ngây ngốc chuẩn bị nhấc chân rời đi.
“Vị khách quan này! Bản điếm mở cửa làm ăn buôn bán, chỉ nhận tiền, ‘Thủy mặc trai’ ta không nhận tranh, khách quan hãy cầm lấy đi. Nếu như không trả ngân lượng, tiểu nhân không thể làm gì khác hơn, đành phải đi báo quan. Chỉ có điều, ta thấy trên người tiểu công tử có miếng ngọc bội…” tiểu nhị khéo kéo cản bọn tôi lại.
“Ngươi…” Tôi nhất thời tức giận, không biết phải nói gì mới tốt. Tiểu Lam Miêu ngốc nghếch lại hồ đồ chuẩn bị tháo ngọc bội xuống, bị tôi ngăn lại.
“Cô nương có thể cho tại hạ xem bức tranh này được không?” Bên cạnh không biết khi nào thì xuất hiện một tiểu lão đầu, cười tủm tỉm, vuốt chòm râu mép.
Thoạt nhìn không giống người xấu, tôi liền đưa bức Tang Lục Đồ của Tiểu Bạch cho ông ta, sau khi ông ta nhận lấy bức tranh liền xem, càng xem càng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Cô nương có thể tặng lại bức tranh này cho tại hạ được không? Tại hạ nguyện trả tiền mua bức tranh này.” Tiểu lão đầu mắt lộ tinh quang, như thể bắt được bảo bối.
Ha ha, cuối cùng cũng gặp được kẻ ngu si tự nguyện bị mắc lừa. Vấn đề tiền cơm hôm nay cuối cùng cũng đã được giải quyết, xem ra bức tranh của Tiểu Bạch cũng có tác dụng. “Được! Thấy ngươi biết thưởng thức bút pháp đan thanh, chứng tỏ cũng là người tao nhã, bức tranh này bán cho ngươi.” Tôi làm bộ nói.
“Mời cô nương ra giá.” Tiểu lão đầu thấy tôi đồng ý bán bức tranh, hưng phấn đến chảy cả nước miếng, quả nhiên là một tên ngốc.
“Người ta vẫn nói khó nhất là gặp được tri âm, hôm nay gặp vị tiên sinh này cũng coi như được gặp tri âm, cho ông được chút tiện nghi, hai bức họa một trăm lượng.” Nhìn tiểu lão đầu như thể gặp được bảo bối, trong lòng tôi có chút chột dạ định giá, không hiểu có cao quá hay không, thôi thì mặc kệ.
“Một trăm lượng?!” Lão nhân kinh ngạc trợn tròn mắt. Xong rồi, xong rồi, chắc chắn là ra giá cao quá rồi. Đúng lúc tôi đang lo lắng, thì tiểu lão đầu kích động đoạt lấy bức tranh trong tay tôi, có vẻ rất sợ tôi sẽ đổi ý, bỏ lại tờ ngân phiếu một trăm lượng rồi vội vã đi mất.
Ngất, xem ra đúng là một kẻ ngu si.
Tôi đắc ý lấy ngân phiếu ra trả tiền cơm, cầm lấy tiền trả lại, nhìn dáng vẻ ảo não của tên tiểu nhị kia, trong ngực chỉ có một chữ: sảng khoái.
Lam Miêu cuối cùng cũng hoàn hồn, hỏi tôi bức tranh ấy của ai, tôi nói đó là tranh do Vân Tư Nho vẽ, Tiểu Lam Miêu cũng hóa đá luôn.
Về sau, có một ngày ở cùng một chỗ với Tiểu Bạch, tôi đột nhiên nhớ đến chuyện này, liền khoe với Tiểu Bạch là đã bán hai bức tranh của hắn được một trăm lượng, Tiểu Bạch nghe xong, cao hứng đến tái xanh cả mặt.
Vừa mới kiếm được bạc, trong lòng tôi như thể nở hoa, vừa đi vừa nhảy chân sáo, không ngờ khi xuống cầu thang, bước hụt một cái, cổ chân xoay một vòng.
“Đau quá!”
Tiểu Lam Miêu vội vàng đỡ lấy tôi. Tôi cúi đầu nhìn mắt cá chân, một cơn đau buốt ào đến, nguy rồi, nhạc cực sinh bi (vui quá hóa buồn), cái chân này chắc chắn bị thương rồi.
Đúng lúc tôi đang nghĩ chỉ có một chân thì phải đi thế nào, Tiểu Lam Miêu đã ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hai tay vòng ra sau: “Lên đi! Ta cõng ngươi.”
Kinh ngạc nhìn tấm lưng cao ngất, mảnh khảnh của Tiểu Lam Miêu, đột nhiên phát hiện ra ở trong cung ba năm nay, hắn tựa hồ đã cao lên không ít, tuy rằng ít hơn tôi bốn tuổi, nhưng hiện giờ so chiều cao cũng đã bằng tôi.
“Nhanh lên một chút, nếu không ta sẽ mặc kệ ngươi.” Tiểu Lam Miêu có chút sốt ruột giục. Nếu hắn tình nguyện cõng, thì cứ để hắn bị ngược đi, ai bảo hắn tự nguyện. Hai tay tôi liền vòng quanh cổ Tiểu Lam Miêu, nằm úp sấp lên lưng hắn, thân hình Tiểu Lam Miêu đột nhiên có chút lắc lư.
“Có phải ta nặng quá không?” Tôi ý tứ hỏi nhỏ, muốn xuống
“Đừng nhúc nhích, nằm úp sấp xuống là được rồi. Tự biết mình béo mà còn ham ăn như vậy.” Nói xong, liền cõng tôi đứng dậy đi về phía cửa. Dám chế tôi béo, tôi ủ rũ.
Không nghĩ rằng Tiểu Lam Miêu còn nhỏ tuổi như vậy nhưng lại rất khỏe, cõng tôi trên lưng nhưng không hề phải gắng sức mà vẫn vững vàng đi về phía trước, có một nô dịch như thế này cảm giác rất tốt, đặc biệt kẻ này lại luôn ngoan cố gọi tôi là “Tiểu Dung Dung”, tôi hài lòng nằm trên lưng Lam Miêu bắt đầu hát vang:
“Ta có một chú lừa, tới giờ vẫn chưa từng cưỡi. Một ngày chợt nảy ra ý nghĩ mình nên cưỡi thử xem sao. Ta liền cầm roi da trong tay, trong lòng thật đắc ý…”
“Đồ nữ nhân nhà ngươi, câm miệng!”
“Tiểu Lan Lan không thích lừa sao? Vậy ta đây sẽ đổi bài khác.” Hắng giọng cho thanh cổ họng: ” Ngựa ơi, mau phi nhanh, hò dô ta nào…”
“Còn hát nữa ta sẽ ném ngươi xuống đất.” Tiểu Lam Miêu tàn nhẫn nói, nhiệt độ trên lưng hình như lại tăng lên.
“Ta cứ hát, chú lừa hay ngựa con hay hơn nhỉ? Chúng ta tiếp tục… ‘Ta có một chú lừa, đến giờ vẫn chưa hề cưỡi…”
“Hừ!” Tiểu Lam Miêu ngoảnh mặt đi không thèm để ý. Tôi cười trộm, biết là hắn không dám quẳng tôi xuống mà, đúng là đồ hổ giấy.
——————–
Chú thích:
1. Đây là bài Tặng biệt kỳ nhất (Tặng lúc chia tay) của Đỗ Phủ:
娉娉袅袅十三余
豆蔻梢头二月初
春风十里扬州路
卷上珠帘总不如
Dịch nghĩa:
(Nàng ấy) mảnh mai yểu điệu, mới hơn mười ba tuổi,
(Tựa như) hoa đậu khấu trên ngọn cây mới nở vào đầu tháng hai.
Gió xuân thổi trên mười dặm đường Dương Châu,
Rèm ngọc đều cuốn lên, nhưng chẳng có ai giống như nàng.
2- Vẩy mực: một cách vẽ tranh thủy mặc
3- Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ
4- Tiểu Thạch Lựu: Cây lựu nhỏ, Vân nhi xuyên tạc Tiểu Thập Lục thành Tiểu Thạch Lựu
Lam Miêu cõng tôi chậm rãi đi dọc theo bờ sông, còn tôi thì khoan khoái hát vang.
Một giọt nước lạnh lẽo không hề báo trước từ trên trời rơi xuống, rơi đúng vào gáy tôi, tiếp đó là giọt thứ hai, thứ ba, thứ tư nối đuôi nhau rơi xuống. Tôi tức giận ngẩng đầu định mắng chửi nhà nào để điều hòa nhỏ nước ngay đường đi lối lại như thế, chợt nhớ ra thời cổ đại không có điều hòa, hồ đồ thật.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy mây đen bao phủ dày đặc, lác đác xuất hiện những hạt mưa lớn bắt đầu lộp bộp rơi xuống, một tia chớp rạch ngang chân trời, ngay sau đó liền có một tiếng sấm rền vang, cuồn cuộn từ chân trời vọng đến, tôi sợ run cả người, ôm chặt cổ Tiểu Lam Miêu, Tiểu Lam Miêu sững người lại, dừng chân, lưng nóng bừng như lửa thiêu.
Trên đường, mọi người bắt đầu nháo nhác tránh mưa, những quầy bán hàng rong cũng vội vàng thu dọn hàng hóa, đẩy xe đi thật vội vàng.
“Ngươi thế mà lại sợ sấm. Để ta tìm chỗ tránh mưa vậy.” Tiểu Lam Miêu một tay đưa lên lau nước mưa trên mặt, một tay vòng ra sau giữ lấy tôi, bước vội chừng mươi bước đến một cừa hàng gần nhất.
Vén tấm màn bằng vải bố xanh bước vào cửa, Lam Miêu nhẹ nhàng buông tôi xuống, nhìn thoáng thấy nước mưa đọng trên mặt tôi, liền móc trong tay áo một chiếc khăn tay định lau mặt cho tôi, tay vừa đưa lên giữa chừng, đột nhiên sững lại, như thể cảm thấy có điều không thích hợp, mặt liền đỏ đến tận mang tai, lập tức chuyển hướng, nhét chiếc khăn vào tay tôi.
“Lau nước mưa đi, đừng để bị cảm lạnh”
Tôi nhận lấy chiếc khăn, trong lòng thầm cười hắn là đồ cổ hủ, tuổi thì nhỏ mà có quá nhiều sự kiêng kị.
Tiểu Lam Miêu thấy tôi nhìn hắn, không tự chủ được liền đưa tay áo lau lung tung trên mặt, khi buông tay xuống, trên mặt hiện lên một mảng ửng đỏ, làn da vốn nhẵn nhụi giờ hơi mẩn lên, trắng nõn mềm mại như ngó sen, tôi nhìn thấy khẽ giật mình, nảy sinh một loại ham muốn.
Ôi chao, thật muốn chộp lấy mà cắn thử một miếng.
“Tiểu Lan Lan, ngươi đúng là bảo bối của ta…” Vừa phục hồi lại khuôn mặt hủ nho, Tiểu Lan Lan lại khẽ giật mình, hai bờ mi nhướn lên, ánh mắt sáng lấp lánh, “Bảo bối ‘Nhất chích nhĩ’ của ta” (Nhất chích nhĩ: Một tai, tên con heo của bạn Vân nhi. Trước mình để là Độc Nhĩ, giờ ‘trả lại tên cho em’ cho đúng nguyên gốc)
“Ngươi!…” Hào quang trong mắt liền tan biến, ngón tay chỉ vào tôi tức giận đến phát run: “Ngươi dám ngang nhiên so ta với…”
“Nhất Chích Nhĩ có gì không tốt, Nhất Chích Nhĩ cũng đáng yêu giống như ngươi vậy, mập mạp, mũm mĩm, ta thích nhất là véo nó.” Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lam Miêu làm ra vẻ ông cụ non, tôi đều tìm cách khiêu khích hắn, đúng là quán tính, thành quán tính mất rồi.
Khuôn mặt tươi sáng rực rỡ của Tiểu Lam Miêu vốn có chút đỏ hồng, giờ trở nên tái xanh, trên trán nổi đầy gân, nắm chặt tay quay mặt đi chỗ khác, dây giữ tóc bằng vàng trên đầu vì động tác đột ngột xẹt một đường ánh sáng trong không trung, hoàn một vòng, dừng lại.
“Vị tiểu công tử và tiểu thư này hạ cố đến tiểu điếm, chẳng hay muốn mua gì?” Tôi nhìn lại, mới phát hiện ra nơi chúng tôi vừa vội vàng bước vào là một cửa hàng bán đồ trang sức bằng ngọc thạch. Quầy hàng bên trong bầy đầy hàng hóa màu sắc rực rỡ, đủ các vòng tay, dây chuyền, hoa tai, ngọc bội, ngọc đôi lấp lánh, rực rỡ muôn màu. Mà người vừa cất giọng hỏi sau quầy có lẽ là ông chủ.
Tiểu Lam Miêu như thể không nghe thấy ông ta nói gì, vẫn lạnh mặt chỉnh đốn lại trang phục, trong chớp mắt khiến tôi chợt cảm thấy thật giống với con báo, không giận tự uy. Xem ra hắn đã giận thật rồi, Tiểu Lam Miêu tuy là hoàng tử, bình thường cũng rất chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, kính già yêu trẻ, rất ít khi phải nhìn sắc mặt hắn, song không nói lời nào như bây giờ quả thật có chút dọa người, lần này quả thực đã chọc giận hắn thật rồi.
Mất bò mới lo làm chuồng. “Tiểu Lan Lan, ngươi nhìn cái này đi… có thích không? Tỷ tỷ mua cho ngươi nhé.”
Cau mày, vẫn chỉnh đốn trang phục như cũ, góc áo rất nhanh bị hắn vò nhàu nhĩ.
“Cười một cái trẻ lại mười năm, đừng giận nữa mà…. đều là Nhất Chích Nhĩ không tốt, ta về nhất định sẽ không tha cho nó.” (Nhất Chích Nhĩ: lại nhắc đến ta nữa rồi… Sao ta lại kém may mắn đến thế, rơi vào tay một chủ nhân như vậy! Chẳng nhân hậu chút nào a— yêu cầu dùng kinh kịch Trường Khang niệm.”
Tiểu Lam Miêu tâm không cam, tình không nguyện bị tôi kéo đến trước quầy, giận dỗi liếc mắt: “Toàn là những thứ dung tục tầm thường, ngươi thích thì cứ mua đi.”
Ông chủ không nhịn được, tức giận đến nỗi từng sợi râu mép đều run lên.
“Không biết ông chủ có thể chế tác đồ trang sức theo bản vẽ không?” Tôi khẽ nâng đầu, xoay người hỏi trưởng quầy.
Con mắt của ông chủ nhìn tôi có chút sững sờ: “Có thể, có thể, nếu cô nương có bản vẽ, cứ giao cho thợ cả của bản tiệm, chỉ cần không phải kiểu dáng quá phức tạp, nhất định chỉ trong vòng một canh giờ là có thể hoàn thành.”
Tôi nghiền ngẫm một chút, hỏi mượn giấy bút, bắt đầu vẽ phác thảo, Lam Miêu vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ, thấy tôi vẽ, lập tức liền quên mất ai đã làm hắn tức giận, ghé vào bên cạnh tôi hiếu kỳ quan sát.
“Tranh của ngươi vẽ con yêu quái gì vậy?”
“Tiểu hài tử gia gia, không được nói bậy! Đây chính là cổ thần thánh thú! Nói bậy sẽ bị trời phạt.” Tôi tỏ ý không vui, rõ ràng bức tranh của tôi vẽ con mèo Gia Phỉ(1) đáng yêu, thế nào mà vào mắt Lam Miêu lại thành yêu quái.
Sau khi vẽ xong bức tranh tôi liền đưa cho ông chủ, chọn một miếng hồng ngọc giao cho người thợ cả để điêu khắc. Tôi và Tiểu Lam Miêu theo người thợ cả vào phòng chế tác, tự mình quan sát ông ta điêu khắc. Đây quả là một người thợ khéo tay, gõ leng keng, leng keng một hồi, ước chừng độ nửa canh giờ, một chú mèo Gia Phỉ dáng điệu ngây thơ đã hiện lên.
Tôi cầm con mèo Gia Phỉ bằng hồng ngọc, thỏa mãn khẽ thổi thổi vụn ngọc còn bám trên đó. Đưa tay cài miếng ngọc bội lên thắt lưng Lam Miêu.
“Tặng cho ngươi. Thánh thú này sẽ phù hộ cho Tiểu Lan Lan của chúng ta mau lớn.” Miếng ngọc bội này thật ra gửi gắm kỳ vọng tha thiết của tôi, mong cho hắn ăn tốt, ngủ tốt, mau chóng lớn lên giống như chú mèo Gia Phỉ mập mạp nổi tiếng này. Lúc trước vừa ở trên lưng Tiểu Lam Miêu, tôi phát hiện ra một điều, đứa trẻ này tuy khí lực rất lớn, nhưng vẫn còn lộ chút gầy yếu.
Tiểu Lam Miêu khẽ chạm lên miếng ngọc bội Gia Phỉ bên hông, nhất thời khuôn mặt lại bắt đầu tươi sáng rực rỡ, đầu mày nhẹ nhàng giãn ra.
“Ông chủ, tất cả hết bao nhiêu ngân lượng?” Tôi hỏi trưởng quầy, đột nhiên nhớ ra trong người cũng không có bao nhiêu bạc, có chút chột dạ.
“Tiểu nhân nào dám thu bạc của cô nương, bên ngoài đã có một vị gia gia đã trả tiền rồi, nói là chỉ cần cô nương và tiểu gia thích gì thì cứ tha hồ lấy.” Vẻ mặt chưởng quầy đầy nịnh nọt, bưng trà mời tôi và Tiểu Lam Miêu. “Nhị vị đã mệt rồi, ngồi xuống đây uống chén trà, cứ chọn thong thả.”
Tôi và Tiểu Lam Miêu đều sửng sốt, giờ mời phát hiện trong quầy ngoại trừ chưởng quầy còn có mấy người khách không rõ tung tích. Ai đài thọ cho chúng tôi vậy? Chẳng lẽ Tiểu Lam Miêu có người quen sao? Quay đầu lại dùng mắt hỏi Tiểu Lam Miêu, Lam Miêu cũng hướng về phía tôi lắc đầu, rõ ràng là cũng mờ mịt như tôi.
Hiếu kỳ bước một chân ra khỏi cửa, hai người đợi sau cửa liền soàn soạt quỳ xuống: “Nô tài thỉnh an chủ tử. Tam gia mời chủ tử lên thuyền một chuyến.”
Dọa chết người ta, tôi nhảy vội về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã vào lòng Tiểu Lam Miêu ở phía sau. Lam Miêu đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ cho tôi đứng vững.
“Đứng lên đi, Tam gia sao lại biết ta ở đây?” Lam Miêu đưa mắt nhìn hai người vạm vỡ đang quỳ dưới đất.
“Nô tài không biết, Tam gia chỉ phân phó nô tài đợi ở đây, chờ chủ từ đi ra thì dẫn đường cho chủ tử.” Nói xong, hán tử kia liền một trái một phải xòe ô che trên đầu tôi và Lam Miêu, mưa đã nhỏ bớt, dày đặc xiên ngang, ngăn cánh bởi màn mưa và con đường, mông lung có thể thấy được trên dòng sông trước mặt có một thuyền hoa đỏ thẫm đang đi tới.
“Đúng là Tam huynh. Đừng gọi kẻo huynh ấy nhận ra ngươi.” Tiểu Lam Miêu bất chấp bị mưa làm ướt, nghiêng người đỡ tôi lên thuyền hoa.
Chiêu Tài Miêu? Hắn muốn gì?
Bước lên thuyền hoa liền có cung nữ hành lễ với Lam Miêu, sau đó vén rèm cho chúng tôi tiến vào. Bên trong thuyền đốt xạ lan hương, làn khói màu xanh nhạt lượn lờ cùng với màn mưa ngoài cửa sổ làm nền, tôn lên một dáng người đang dựa vào tiểu kỷ làm bằng gỗ đào khảm trai, mi như viễn sơn(2), đôi mắt hẹp dài, lúc này đang nửa khép nửa mở, nhàn nhạt nhìn chằm chặp lá trà đang thong thả xoay vòng trong chiếc chén sứ trắng trên tay, như thể nhìn xuyên thấu vật gì đó qua làn nước trà xanh, bóng mi như lông thiên nga đen chậm rãi hạ xuống, in bóng xuống ngay phía dưới đầu mắt. Đúng là Chiêu Tài Miêu.
“Khời bẩm vương gia, Thập Lục Vương gia đến.” Cung nữ ôn nhu thông báo một tiếng.
Hàng mi đen nhướn lên, như con bướm muốn bay, giương rộng cánh.
“Lan Mậu bái kiến Tam hoàng huynh.” Tiểu Lam Miêu ôm quyền.
“Nô tỳ Lục Kiều tham kiến vương gia.” Tôi chắp tay đặt ở thắt lưng bên phải, khuỵu gối hành lễ.
“Miễn lễ. Vừa rồi đang thất thần nhìn cánh trà nên không nhìn thấy Thập Lục hoàng đệ vào. Mời dùng trà.” Chiêu Tài Miêu cầm tay Lam Miêu dắt đến một tiểu kỷ khác rồi sau đó quay lại ngồi vào chỗ của mình, con mắt cũng dừng lại trên người tôi, tôi cả kinh, cúi đầu, chỉ sợ bị hắn nhìn ra manh mối.
“Thập Lục hoàng đệ hôm nay thật có nhã hứng, đội mưa ra phố, có gặt hái được gì không?” Mặc dù cúi đầu, nhưng cảm giác như tầm mắt vẫn đang chiếu vào tôi.
“Cũng giống huynh ấy mà, hoàng huynh cũng du thuyền trong mưa, ý tình nhàn nhã, thú vui diệu kỳ. Lan Mậu chẳng qua chỉ là thú vui nho nhỏ, còn phải tạ ơn hoàng huynh khẳng khái như vậy.”
“Vi huynh chỉ một mình cô độc trên thuyền, không giống với hoàng đệ, có giai nhân làm bạn.” Lại nheo nửa con mắt quan sát tôi, cũng chẳng giải thích với Tiểu Lam Miêu vì sao lại biết hai chúng tôi tránh mưa trong điếm.
“Chẳng qua chỉ là một thị nữ mà thôi.”
“Hoàng đệ hôm nay mua được đồ trang sức bằng ngọc gì vậy, có thể cho ta xem được không?” Chiêu Tài Miêu cuối cùng cũng thôi quan sát tôi, ánh mắt chuyển hướng về phía Tiểu Lam Miêu.
“Cái này…” Tiểu Lam Miêu tựa hồ như không tình nguyện lắm, cuối cùng chậm chạp tháo miếng ngọc bội hồng ngọc trên người ra đưa cho Chiêu Tài Miêu.
Chiêu Tài Miêu tỉ mỉ quan sát đến nửa ngày “Miếng ngọc này khắc gì vậy?”
“Co người nói đó là cổ thần thánh thú, có thể đem đến sự bình an cho người đeo nó.” Tiểu Lam Miêu đem câu chuyện tôi bịa ra lừa hắn kể lại một lần nữa.
“Vậy sao? Không biết thánh thú này tên gì?” Chiêu Tài Miêu hỏi tiếp.
“…” Tiểu Lam Miêu ngây người, đúng là một đứa trẻ, ngay cả bịa chuyện cũng không biết.
Không thể làm khác hơn, tôi đành lên tiếng: “Bẩm vương gia, thánh thú này có tên là Gia Phỉ.”
Chiêu Tài Miêu lại dùng con mắt hẹp dài như lá trúc nheo lại quan sát tôi, như thể vì cuối cùng khiến tôi mở miệng mà cảm thấy cao hứng, chỉ mong đó là ảo giác của tôi.
“Gia Phỉ? Giải thích như thế nào?” Chiêu Tài Miêu này sao mà lắm chuyện thế, ba nghìn câu hỏi vì sao của Lam Miêu cũng chưa bằng hắn.
“Phúc lộc hữu gia, duyên hoa tự phỉ(3).Đó là nguyên do gọi nó là ‘Gia Phỉ’” Đến tôi cũng phải bội phục bản lĩnh ba hoa của mình, tôi đúng là đệ tử chân truyền của Bản Sơn đại thúc(4).
“Rất tốt. Rất tốt. Bản vương kiến thức nông cạn, hôm nay mới được mở mang tầm hiểu biết.”
“Vương gia khiêm tốn quá, ai chẳng biết vương gia kiến thức uyên bác, hiểu biết rộng rãi, nô tỳ chẳng qua ngẫu nhiên nhớ đến một điển cố mà thôi.”
Khóe miệng Chiêu Tài Miêu thấp thoáng ý cười, tựa hoa sen mới nở, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi cánh trà đang nổi dập dờn trong chiếc chén sứ trắng, hé miệng nhấp một ngụm, trà nóng khiến môi hắn trở nên hồng nhuận, đẹp đến yêu mị. “Lục Kiều? Xuân ‘Lục’ dương phương thảo trường đình(5), thúy’Kiều’ kim tước ngọc tao đầu(6). Tên cũng đẹp, người cũng đẹp.”
“Tạ ơn vương gia khích lệ, nô tỳ là người phàm tục, tên này là do Thập Lục vương gia ban cho nô tỳ.” Tiểu Lam Miêu ngồi một bên thấy Chiêu Tài Miêu rất có hứng thú với tôi, có vẻ vô cùng khẩn trương, chỉ sợ tôi bị nhận ra, lòng bàn tay tôi cũng đổ mồ hôi. Chiêu Tài Miêu nhìn như ôn hòa, song giơ tay nhấc chân đều tạo cho người khác cảm giác áp bách, có thể là bẩm sinh hoàng gia đã có uy nghiêm. Hiện giờ có thể lý giải được những người đó vì sao lại sợ khuôn mặt lạnh lùng của con báo đến vậy, chỉ có điều tôi lại không sợ con báo, trái lại, đối với hắn là cảm giác hận đến nghiến răng muốn đánh người.
Chiêu Tài Miêu không đáp lời, chỉ quay lại nhìn tôi cười nhạt nhẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.