Cỏ cây nhuộm khói tà dương, hương bạc hà mát rượi dường như không nhẹ nhàng lay động theo gió mà làn hương thơm mát ấy lại men theo con đường nhỏ, ẩn mình dưới tán lá bách rậm rạp mơ hồ lộ ra một góc áo vàng. Thập Lục hoàng tử giảo hoạt cười, bất tri bất giác bước đi thật êm, như thể một chú mèo con tiến dần đến, lại bị cảnh trí trước mắt làm cho mê hoặc, ngơ ngác… Chiếc quạt tròn vẽ hoa nhẹ nhàng lay động, lướt một chút xuống phía dưới ống tay áo rộng thùng thình, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, làn da trắng như tản mát ra ánh sáng thanh nhã lung linh, con bướm nhỏ đậu trên nhành tuyết liễu kích thước bằng lưng áo dựa nghiêng vào ghế trúc, phía trước mặt đặt một bức tranh hoa điểu tinh xảo, đang ngưng mắt nhìn vào lạc khoản ở một góc, ánh mắt như có tinh linh nhảy nhót, dịu dàng tình tứ, đầu mày hiếm khi mềm mại ngây thơ đến vậy, mỹ nhân như chìm giữa hoa và mây… Chú mèo con vốn định quấy rối lại hóa ngẩn ngơ.
“Ngươi đã biết tình hình chiến sự chưa?”
Âm thanh giòn tan vẫn còn mang theo âm điệu của trẻ con nhưng gắng tỏ ra uy nghiêm bỗng nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, vừa ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Lam Miêu chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh, sắc mặt ửng đỏ.
Tôi không hiểu nguyên cớ gì liền hỏi lại: “Tình hình chiến sự gì cơ?”
“Trận chiến mở màn của hoàng huynh đã giành được thắng lợi! Quyết tiêu diệt cẩu tặc Tuyết Vực kiêu căng ngạo mạn! Nhìn ngươi vui vẻ như thế, ta còn tưởng rằng ngươi đã biết rồi.” Tiểu Lan Lan kỳ quái đưa mắt nhìn tôi, tôi vội ho một tiếng, bưng chén trà trên bàn mây uống một ngụm nhằm che dấu biểu hiện của mình. Vừa rồi trông tôi rất vui vẻ sao? Kỳ thật tôi đang ngắm bức tranh Tiểu Bạch cho tôi, vừa nhìn đã nhớ đến hắn, rồi lại cảm thấy kỳ đưa thuốc sắp tới sao mà dài đằng đẵng.
“Thật sao? Như vậy rất tốt, sắp thu hồi được lãnh thổ quốc gia rồi.” Tôi ứng phó qua loa với Tiểu Lam Miêu, đứa trẻ này giờ cũng đã lớn, ánh mắt dần dần đã có chút sâu sắc, đôi khi ánh lên vẻ uy phong khiến người khác không dám nhìn gần. Nhưng Tiểu Bạch lại không như vậy, nhiều năm đã qua đi, ánh mắt trước sau vẫn trong suốt như thế, thuần khiết như thể bầu trời sau cơn mưa, không nhiễm chút bụi trần. Trong vô thức, tôi bất giác lại nhớ đến hắn.
Phát hiện mình lại thất thần, tôi vội vàng thu lại tâm tư. May mà Tiểu Lam Miêu cũng không phát hiện ra tôi có điều khác thường, bắt đầu hướng khuôn mặt tươi như hoa về phía tôi kể chuyện con báo đa mưu túc trí ra sao, anh dũng giết địch như thế nào.
Tôi nghe qua, thầm nghĩ con báo quả thật có chút mưu trí, trận chiến này cho thấy hắn đúng là bậc thầy quân sự, đánh một cách đẹp mắt. Con báo sau khi đến thành Kim Lũ liền án binh bất động cho quân nghỉ ngơi trong mấy ngày liền, đến khi Tử Hạ Phiêu Tuyết không kiềm chế được mà khai chiến trước, con báo bấy giờ mới xuất quân nghênh địch, sau đó giả thua, dụ Tử Hạ Phiêu Tuyết đưa hạm đội vào thủy vực chật hẹp của thành Kim Lũ. Lúc này, hướng gió đột nhiên thay đổi, gió nam bỗng chuyển thành gió bắc, binh sĩ Tuyết Vực Quốc không quen sóng gió, Hương Trạch Quốc lại đột ngột quay lại phản kích, quân địch biến thành một mảnh hỗn loạn. Lúc này, con báo ra lệnh một tiếng, lệnh cho chúng tướng sĩ phóng hỏa tiễn cùng thuốc nổ. Do vải bạt mà hạm đội của Tử Hạ Phiêu Tuyết dùng may buồm đều được làm từ vải dầu, nên hơn chín trăm chiến thuyền nhanh chóng chìm trong biển lửa. Một trận đánh này, binh sĩ Tuyết Vực Quốc bị thương quá nửa, sĩ khí tổn thương trầm trọng. Tử Hạ Phiêu Tuyết trăm triệu lần không thể ngờ được con báo lại cũng dùng kế hỏa công. Tin chiến thắng truyền về, triều đình Hương Trạch Quốc trên dưới đều phấn khởi vui mừng, cho rằng thái tử dẫn quân đại phá quân địch, thu hồi đất đai đã mất, sắp đưa đại quân chiến thắng trở về.
Tiểu Thập Lục đi rồi, tôi luống cuồng lo sợ. Nếu con báo trở về, tôi và Tiểu Bạch phải làm sao đây. Những lời con báo nói trước khi đi giờ vẫn còn quanh quẩn ở bên tai tôi. Cập kê! Viên phòng! Trước đây tôi chưa hiểu được lòng mình, chưa nhìn rõ tâm ý của Tiểu Bạch, thì vẫn còn có thể mê mê tỉnh tỉnh mà ngủ chung giường với con báo, nhưng hiện giờ thì tuyệt đối không thể. Tôi tuy là người hiện đại, nhưng chưa cởi mở đến mức vừa yêu một người lại vừa cùng một kẻ khác đồng sàng dị mộng, đây chính là sự thiếu tôn trọng giữa vợ chồng với nhau, hơn nữa vừa nghĩ đến sự tổn thương của Tiểu Bạch, lòng lại không khỏi đau xót.
Nhưng nếu cùng Tiểu Bạch bỏ trốn ra khỏi cung cấm thì con báo cùng hoàng thất quyết sẽ không bỏ qua cho Vân gia của tôi, đến lúc đó thì cho dù tôi và Tiểu Bạch có trốn thoát nhưng Vân gia chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảnh cả nhà bị tịch thu gia sản, liên lụy cả chín tộc tai ương ngập đầu, cái gọi là hòa thượng trốn được nhưng miếu không trốn được(1) cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Một khoảnh khắc trước tôi còn chìm đắm trong mộng ảo ngọt ngào tinh khiết, mà tình cảnh hiện giờ lại quá mức bi thảm chẳng có đường lui. Trong lòng chỉ còn biết oán hận chế độ phong kiến cùng lão hoàng đế già vạn ác. Trằn trọc suốt một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau là ngày Tiểu Bạch đến đưa thuốc.
Khi tôi bước vào phòng khách, thấy bóng áo trắng vân đạm phong khinh ấy, không hiểu sao bao nỗi lo sợ bất an của một đêm đột nhiên lại an tĩnh trở lại. Giây phút này, tôi mới phát hiện ra Tiểu Bạch đối với tôi giống như không khí, không có nơi nào là không vây quanh tôi, trong suốt ôn nhu mà lại lặng yên không một tiếng động, đó là nguồn sống nuôi dưỡng cội nguồn tâm linh cho tới nay tôi vẫn thường ỷ lại. Xuyên không đến một thời đại mà tôi không biết chút gì, trong lòng không phải không có nỗi bất an, nhưng tôi nhanh như vậy đã vui vẻ, sống vô lo vô nghĩ suốt hơn chục năm trời, bởi vì tôi biết cho dù tôi chỉ là một chiếc lá phiêu bạt giữa biển khơi tối tăm mịt mùng, thì vẫn luôn có một người kiên định thủy chung ở bờ bên kia đợi tôi dừng lại. Hắn vẫn luôn chờ…
Thứ tình yêu tôi cần không phải là những lời thề non hẹn biển khiến trời long đất lở, cũng không phải hoa ngọc lãng mạn dưới ánh trăng, cái tôi cần thật đơn giản, chỉ là người có thể cùng tôi dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau trong vòng tay ôm ấm áp.
“Dung nhi…” Tiểu Bạch bước nhanh đến trước mắt tôi, trong mắt đong đầy sự dịu dàng và nỗi tương tư nồng đượm không thể che dấu được, vốn định đưa tay ôm tôi, nhưng ngại bọn cung nữ đang ở đó, nên không thể làm gì khác hơn là thu tay lại rất nhanh thả xuống bên người.
Tôi mỉm cười, cho Tuyết Bích và Thất Hỉ lui ra, cho các nàng đợi ở sau hoa tạ
Vùi đầu trong ngực của Tiểu Bạch, tôi hít một hơi thật sâu, tham lam hấp thu lấy hương vị ấm áp ấy. Ánh mặt trời rực rỡ chảy tràn quanh thân hắn, đôi mắt trong suốt đắm đuối lấp đầy hình ảnh của tôi, không thể dung nạp thêm bất cứ vật gì khác.
“Dung nhi, nói cho ta biết đây không phải là mơ đúng không. Không nhớ rõ là đã bao nhiêu lần, nàng đều nửa đêm ở trong giấc mộng nhào vào trong vòng tay ta, nhưng đúng lúc lòng ta tràn ngập vui sướng thì nàng lại xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình ta thất vọng đến vô bờ… Nếu như đây là một giấc mộng, vậy thì hãy để ta không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Lòng đau đớn quặn thắt, trong giọng nói có chút run rẩy không xác định khiến tôi vô cùng hối hận vì trước đây đã không đủ nhạy cảm để nhận ra, thế nên khiến cho hắn bị tổn thương đến như vậy. Tôi cầm lấy tay hắn, há miệng hung hăng cắn một miếng, sau đó lại lồng vào trong bàn tay của tôi, khiến mười ngón tay sít sao giao nhau, quấn quít cùng một chỗ.
“Đồ ngốc, từ nay trở về sau không cho phép chàng được nói câu này. Có thấy đau không?”
Không nhận được câu trả lời của hắn, mà nhận được một nụ hôn dịu dàng lên môi, vừa đam mê lại mang theo cả sự nâng niu che chở, lưu luyến triền miên. Sau khi kết thúc nụ hôn như thiên trường địa cửu, tôi dựa vào lòng hắn thở dốc, hắn ôm lấy tôi, chiếc cằm nhãn nhụi nhiều lần dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi.
“Dung nhi cắn đâu có đau, chỉ thấy ngọt ngào thôi.”
Tôi cấu vào lưng hắn, sẵng giọng: “Hừ, học được thói miệng lưỡi trơn tru như thế từ bao giờ!”
Thế nhưng Tiểu Bạch lại nghiêm túc xoay mặt tôi về phía hắn, trịnh trọng nhìn vào hai mắt tôi mà thề: “Những câu vừa mới nói đều là tự tâm can, cả đời này đối với Dung nhi quyết không hai lòng.”
Tôi vuốt ve khuôn mặt hắn, chậm rãi nói: “Đồ ngốc, vừa rồi là ta nói đùa, sao phải khẩn trương đến thế.”
Tiểu Bạch ôm lấy tôi, như muốn khắc sâu tôi vào trong ngực hắn. “Bảo ta sao không khẩn trương cho được, ở gần Dung nhi nhiều năm như vậy, chẳng bao giờ có hy vọng xa vời rằng tình cảm của mình sẽ được Dung nhi đáp lại, thầm nghĩ cuộc đời này cứ đứng nhìn nàng như vậy là tốt lắm rồi, hôm nay Dung nhi nói thích ta, sao lại không cho ta được vui sướng hân hoan!” Dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Hôm thái tử… cưới Dung nhi vào cung… Nhìn ánh mắt của nàng…” Ngữ khí bắt đầu có chút hỗn loạn bất ổn, như thể vết sẹo cũ lại vỡ ra khiến máu chảy đầm đìa, nghĩ lại mà hoảng sợ, tôi nắm chặt tay hắn, mong muốn truyền cho hắn quyết tâm kiên định của mình, hắn lại nắm lấy tay tôi, cuối cùng cũng bình ổn lại.
“Lại còn cả Yêu vương… dám đến đây đòi Dung nhi! Ta hận không thể mọc ra đôi cánh mang Dung nhi bay ra khỏi nơi trần tục ô uế này, không để cho bất cứ kẻ nào có thể nhòm ngó. Dung nhi có hiểu không?”
“Ta hiểu, ta đều hiểu.” Tôi thì thào, khẽ vuốt ve lên mu bàn tay Tiểu Bạch mà an ủi hắn.
“Dung nhi, nàng có nguyện cùng ta ra khỏi cung, đến một nơi chỉ có hai ta không?” Tiểu Bạch trịnh trọng nắm hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt cầu khẩn và thành kính, lộ ra sự kiên định, nhưng ngữ khí lại có chút lo lắng.
“Đồ ngốc, nếu thích chàng, tất nhiên là không thích ở lại trong cung này nữa, chàng đi đến đâu ta sẽ theo đến đó, đến lúc chàng thấy ta phiền phức muốn vứt bỏ ta cũng chẳng được. Chỉ có điều, nếu chúng ta đi, cha, cô cô và Vân gia trên dưới phải làm sao?”
Tiểu Bạch mừng rỡ ôm lấy tôi, trong đôi mắt như có pháo hoa nở rộ, ngón tay giao hòa quấn quít lấy ngón tay tôi: “Đời này, kiếp này sẽ không bao giờ buông Dung nhi ra! Điều Dung nhi lo lắng cũng là những điều mà từ lâu ta hằng lo nghĩ, Dung nhi cứ yên tâm!”
Đúng lúc tôi cảm thấy nghi hoặc không giải thích được thì Tiểu Bạch lại bước nhanh tới trước cửa, thong thả gọi một người, chính là nha hoàn mà hôm nay hắn mang vào cung, nha hoàn đó quỳ gối hành lễ với tôi, không phải là nghi lễ kiểu cung đình: “Nô tỳ Vân Dật thỉnh an Lục tiểu thư” Đã lâu không nghe thấy có người gọi tôi là Lục tiểu thư, khiến tôi có chút cảm giác ấm áp của gia đình. Nha hoàn đoan trang trước mắt, tư sắc xinh đẹp, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, hẳn là nô bộc của Vân gia, chỉ có điều tôi không nhận ra. Nhân khẩu trong Vân gia gồm nhiều loại, chi hệ khổng lồ, ngay đến tôi sống trong Vân gia mười năm cũng không thể biết được rốt cuộc có bao nhiêu thân thuộc huống chi là nha hoàn nô bộc, thế nhưng dáng người yểu điệu nhã nhặn này lại khiến cho tôi có vài phần cảm giác quen thuộc, song lại không nghĩ ra rốt cuộc là giống ai. Tôi quan sát nàng, nàng đưa tay bóc lớp da trên mặt xuống, để lộ một khuôn mặt thanh tú.
Tiểu Bạch lấy từ trong ống tay áo ra một viên thuốc màu đen đưa cho Vân Dật, Vân Dật không chút do dự nuốt luôn xuống. Một lát sau, ngũ quan trên khuôn mặt tựa như bị ngoại lực từ bên ngoài lôi kéo, bắt đầu vặn vẹo biến dạng, mỗi sợi gân xanh tựa như sâu bọ rắn rết trườn qua trườn lại trên khuôn mặt, con mắt xung huyết long lên sòng sọc, chăm chú nhìn chòng chọc vào tôi, vô cùng dữ tợn, tôi hoảng sợ lui về phía sau, Tiểu Bạch ôm tôi vào lòng, trấn an: “Dung nhi đừng sợ.”
Đợi đến khi quay đầu nhìn lại, phát hiện ra khuôn mặt của Vân Dật đã ngưng vặn vẹo, như con bướm sau khi lột xác, từng lớp da vẫn còn mang theo tơ máu, diện mạo rực rỡ như vừa phá kén chui ra, nhìn kỹ dung nhan sau khi biến hóa khiến tôi khiếp sợ run lên.
Giống tôi như đúc! Kể cả nốt ruồi dưới đuôi mắt phải cũng không khác một chút nào.
Giây phút này tôi đột nhiên hiểu được: “Đây… đây chẳng lẽ là ‘Điệp thuế’ (Bướm lột xác), thuật dịch dung tối cao mà Phương sư gia nói đến hay sao?”
“Dung nhi thông minh lắm, chính là Điệp thuế.” Tiểu Bạch nắm tay tôi khen. Tôi trắng cả mắt, trong lòng thầm nghĩ nếu tôi không đoán được chẳng lẽ tôi sẽ biến thành kẻ ngu si chăng.
Trước đây khi Phương sư gia dậy tôi thuật dịch dung đã từng nhắc tới Điệp thuế, nói đó là cảnh giới cao nhất của thuật dịch dung, bởi vì nếu sử dụng Điệp thuế, chẳng khác nào toàn bộ dung mạo đã thoát thai hoán cốt(2), biến thành một người khác, người ngoài bất luận thế nào cũng không thể thông qua dung mạo thường ngày mà phát hiện ra được người đã dùng Điệp thuế để dịch dung. Chỉ có điều thuốc Điệp thuế rất khó điều chế, kể cả có luyện được thì cũng rất ít người dám dùng, bởi thuốc này vốn dĩ chính là thuốc độc mạn tính, sau khi uống vào, không quá hai năm sẽ chết bất đắc kỳ tử. Trong lúc uống thuốc sẽ cùng lúc nhìn một ai đó, diện mạo sau khi lột xác sẽ giống người đó ý hệt.
Thảo nào vừa rồi tôi vừa nghĩ Vân Dật sao lại có hình dáng và giọng nói có chút quen thuộc, thì ra là giống tôi, hôm nay ăn xong thuốc Điệp thuế thì cơ bản so với tôi chính là một người. Tử sĩ của Vân gia có một nhóm được gọi là “Vân thủ”(3), võ nghệ thân thủ của bọn họ không nổi trội, nhưng sự tồn tại của họ lại không thể thiếu, tất cả phải trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ, hoặc có giọng nói hoặc dáng người tương đồng với những nhân vật trọng yếu của Vân gia, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là mô phỏng theo giọng điệu, cử chỉ của chủ nhân, cố sức cho thật giống, tùy vào thời khắc nguy hiểm mà chết thay cho chủ nhân. Nói ngắn gọn, chính là thế thân. Tôi vẫn biết có một nhóm người như thế tồn tại, lại không hề biết trong đó cũng an bài người thế thân cho tôi, ngày hôm nay lần đầu tiên thấy, ít nhiều có chút khiếp sợ.
Thế những Tiểu Bạch đem Vân Dật đi như vậy sao có thể dấu được cha tôi? Chẳng lẽ cha cũng biết việc này? Lẽ nào cha đã ngầm đồng ý? Có điều dựa theo sự hiểu biết của tôi về cha, tuy rằng cha rất cưng chiều tôi, nhưng cha thuộc về kiểu người nguyên tắc, loại việc trong mắt cổ nhân bị coi là “Loạn luân” này, cha sẽ trăm ngàn lần không đồng ý…
“Vân nhi chớ lo lắng, cha cũng không biết việc này, thuốc là do chính ta luyện, Vân Dật cũng được ta bố trí giả chết, cha vẫn tưởng rằng Vân Dật đã chết, cũng không biết đã bị ta mang theo tiến cung.” Tiểu Bạch như nhìn thấu nỗi nghi hoặc của tôi, hướng về phía tôi giải thích sơ lược.
“Có điều, Điệp thuế là chất kịch động, sau khi ăn vào tính mạng sẽ không giữ nổi…” Vì tình yêu mà khiến một người vô tội phải mất mạng thì bảo tôi sao có thể chịu nổi.
“Tính mạng của Vân Dật và người nhà đều do thiếu gia cứu, vì thiếu gia mà phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ. Chỉ có điều người nhà của Vân Dật đều phải giao phó cả cho thiếu gia và tiểu thư nâng đỡ một chút.” Vân Dật quay về phía chúng tôi quỳ xuống, dập đầu xuống đất ba cái.
“Ngươi yên tâm, người nhà của ngươi ta sẽ an bài thỏa đáng.” Tiểu Bạch đưa tay đỡ hờ một chút, rồi xoay người nói với tôi: “Dung nhi chớ lo, mặc dù khó giải, nhưng ta đã chế được một phương thuốc có thể làm chậm lại độc tính, chỉ cần dùng đúng hạn thì có thể giữ được tính mạng, chỉ có điều khi phát tác thì có chút đau đớn.”
Lòng tôi cuối cùng cũng được buông lỏng. Sau đó, tôi và Vân Dật thay đổi y phục, cởi Tích Huyết Noãn Ngọc trên đai lưng xuống, đem tính năng chẳng khác gì đặc tính của hệ thống định vị toàn cầu GPRS thời hiện đại của viên ngọc nói rõ cho nàng biết, dặn nàng phải luôn mang theo bên người. Tôi dùng mặt nạ da người mà Vân Dật dùng lúc bước vào, phủ lên khuôn mặt mình để dịch dung, căn cứ theo tập tính thường ngày ở chung cùng con báo mà tôi nắm rất rõ, bao gồm cả khi ngủ, và tất cả những chuyện lớn nhỏ khác đều miêu tả một lượt cho Vân Dật nghe. Đến nỗi chính tôi cũng kinh ngạc sao mình có thể nhớ rõ tất cả những chi tiết liên quan đến con báo như vậy, chỉ có điều hiện giờ không có thời gian để suy nghĩ đến điều đó.
Phát hiện thấy Tiểu Bạch ở bên cạnh càng nghe lông mày càng nhíu chặt, tôi vội vàng xoa xoa mu bàn tay hắn, dịu dàng kiên định nhìn hắn. Hai tròng mắt đen đặc của Tiểu Bạch cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ sáng trong.
May mà trước đó Tiểu Bạch đã huấn luyện nghi lễ cung đình cho Vân Dật nên tôi không cần phải nói thêm nữa. Sau khi bàn giao xong, trời đã chạng vạng, mặt trời đã sắp khuất núi. Vân Dật gọi Tuyết Bích và Thất Hỉ từ sau hoa tạ ra bắt đầu nói: “Tuyết Bích đưa quốc cữu ra khỏi cung đi thôi.” Từ âm thanh cho đến thần thái, từng cái vung tay nhấc chân so với tôi đều giống như đúc, đến chính tôi cũng bị mê hoặc.
Tiểu Bạch ở bên cạnh kéo tay tôi, tôi mới định thần lại, cúi đầu theo sau hắn đi theo sự dẫn đường của Tuyết Bích ra khỏi hoa tạ, dọc theo hành lang quanh co lắt léo hướng ra ngoài đông cung.
Ngay vào lúc tôi thầm cầu khẩn hết lần này tới lần khác để đừng đụng vào ai, nhưng ông trời chăng chiều lòng người, tại chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, một làn hương hỗn hợp của phấn hoa và son bay tới, một thân ảnh trâm cài lược dắt kiều diễm hiện ra trước mắt.
“Nô tỳ Tuyết Bích tham kiến trắc phi nương nương, trắc phi nương nương kim an!(4)” Tuyết Bích lập tức dừng bước rồi hành lễ cung đình. Người vừa đến không phải ai khác, chính là Cơ Nga, mang theo một đám cung nữ, thái giám đứng ở đầu hành lang.
Tôi vội vàng quỳ xuống, mùi phấn hoa cùng mùi son xộc thẳng vào mũi, tôi cố nén cảm giác muốn hắt hơi, nói: “Nô tỳ tham kiến trắc phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!” Tiểu Bạch không chút hoang mang, khẽ vúi người hành lễ: “Tư Nho tham kiến trắc phi nương nương.”
“Đều miễn lễ. Quốc cữu hôm nay vào đưa thuốc cho nương nương sao?” Cơ Nga vừa hỏi vừa tiến gần đến chúng tôi vài bước. Tôi chỉ cảm thấy như có chiếc lông chim không ngừng cọ cọ vào mũi, khí quản như có con sâu nhỏ nhúc nhích, vô cùng khổ sở, trong lòng chỉ muốn hắt hơi, rồi lại sợ lộ tẩy, cố nén lại, trán túa ra một tầng mồ hôi dầy đặc.
“Đúng vậy. Tư Nho đến đưa thuốc cho nương nương, giờ muốn xuất cung hồi phủ.” Tiểu Bạch biểu đạt ý muốn rời đi thật rõ ràng. Tôi cúi đầu, nhưng vẫn có cảm giác ánh mắt của Cơ Nga đảo qua trên người mình, trong ngực cả kinh, không phải nàng ta nhìn ra manh mối gì đấy chứ…
“Mắt thấy vầng thái dương xuống núi, thái tử phi nương nương sao lại không lưu quốc cữu ở lại dùng bữa rồi hãy đi?” Cơ Nga cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, tôi sắp chịu không nổi rồi.
“Tỷ tỷ nói đùa rồi” Đúng lúc Tiểu Bạch mở miệng định đáp lời t hì Vân Dật từ đầu hành lang chậm rãi đi tới, phía sau là Thất Hỉ và Vương Lão Cát. “Trong cung có quy củ, đàn ông bên ngoài cung nếu không có thánh chỉ không được lưu lại dùng bữa, tỷ tỷ không phải nhất thời hồ đồ, đến nỗi quy củ của tổ tông cũng quên đấy chứ!”
“Các ngươi xem ta này, đúng là nói toàn lời vô vị, nhất thời hồ đồ mà quên mất” Cơ Nga bị Vân Dật nói, xấu hổ ngượng ngập. Dường như không ngờ thái tử phi sẽ xuất hiện, trong chớp mắt khiếp sợ cùng hoang mang, chỉ có điều trong chốc lát đã khôi phục thái độ bình thường.
“Vân gia trên dưới đều đang chờ Tư Nho hồi phủ khai tiệc, thứ cho Tư Nho cáo biệt.” Tư Nho chắp tay vái chào Cơ Nga và Vân Dật.
“Ca ca trở về đi, thay bản cung vấn an cha.”
“Vâng” Tiểu Bạch cúi người, mang theo tôi xoay người rời đi.
Phía sau, Vân Dật che miệng hắt hơi. “Thất Hỉ, ở đây dường như có phấn hoa, mau đỡ ta về Lãm Vân Cư uống thuốc.”
“Vâng” Thất Hỉ lên tiếng nói.
Xem ra Cơ Nga bắt đầu nhận được tin gì đó nên mới đến đây, chỉ có điều tin tức không phải quá xác thực, bởi vì sau khi thấy Vân Dật xuất hiện, nàng rõ ràng vô cùng kinh ngạc, xem ra Vân Dật khéo ứng biến đã khiến nàng hoàn toàn hết nghi ngờ.
Ra khỏi cung, khuôn mặt tôi đỏ không khác gì quả cà chua chín. Bước một chân cùng Tiểu Bạch lên thuyền hoa, tôi mới dám buông lỏng hai hàm răng nghiến chặt, hít một hơi thật sâu, hàng loạt cái hắt hơi đua nhau xông ra khỏi miệng, khí quản ngứa ngáy, nước mắt trào ra.
Tiểu Bạch đưa tôi vào một gian phòng đẹp như tranh ở trên thuyền, yêu thương ôm tôi, lấy ra loại thuốc tôi thường uống, tự mình mớm cho tôi, vừa lấy khăn giúp tôi lau nước mắt, hôn lên trán tôi: “Dung nhi phải chịu khổ rồi, sau này nhất định phải tìm được danh y chữa cho Dung nhi khỏi bệnh.”
Dưới thuyền hoa, nước an tĩnh chảy, mái chèo vẽ nên trùng trùng điệp điệp những gợn sóng nhỏ lăn tăn, loang rộng ra, đến khi chạm vào bức tường đỏ mái vàng của hoàng cung thì từ từ biến mất giữa trời chiều. Tôi tựa vào Tiểu Bạch, trong lòng có một cảm giác giải thoát nhẹ nhõm nói không nên lời.
Chú thích:
1- Hòa thượng trốn được nhưng miếu không trốn được: ý nói nhất thời trốn thoát, nhưng do một thứ khác không sao tránh khỏi liên lụy nên cuối cùng vẫn là không thể thoát được.
2- Thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt, nhưng nếu Việt hóa thì cụm từ này thường được hiểu theo nghĩa tốt đẹp, kiểu như một thứ gì đó thay đổi theo hướng phát triển, nên mình để nguyên âm Hán Việt.
3- Vân thủ: chữ thủ ở đây có nghĩa là phòng thủ, bảo vệ.
4- Kim an: kim ở đây nghĩa là vàng. Mình không hiểu lắm, có lẽ do thân phận hoàng tộc nhưng là trắc phi nên bề dưới khi thỉnh an sẽ dùng từ kim an.