Trong bữa trưa ngày hôm sau, Đậu Xanh không đem đến cho tôi một bát thuốc lớn giống như mọi ngày nữa mà rất bận rộn bày ra một bàn đầy ắp đồ ăn. Ngửi thấy mùi thức ăn đã lâu không được ăn, tôi thiếu chút nữa chảy nước miếng, tin chắc trù nghệ của Đậu Xanh vô cùng cao siêu, Hiểu thang chính là một ví dụ chứng minh. Đáng tiếc là những đĩa thức ăn trên bàn đều bị những chiếc bát nhỏ úp lên che mất, bởi Đậu Xanh nói thiếu gia bảo bối của cậu cũng muốn ăn cùng, cho nên phải chờ một chút, mở ra thì đồ ăn sẽ nguội mất.
Ước chừng khoảng một khắc sau, tên Hoa Phỉ đáng ghét kia mới lề mề, rề rà đi vào cửa, Tiểu Đậu vội vã chạy ra nghênh đón, hầu hạ hắn ngồi xuống, mở bát ra.
Sâu róm chiên dầu, bọ cạp kho tàu, rết ướp muối tiêu, đỉa dầm chua ngọt, nhện độc hun khói (so với nắm tay tôi còn lớn hơn), còn cả một đĩa sâu rang xanh mướt… Chút hành băm nhỏ nổi lềnh bềnh trên mặt tô canh không biết nấu từ cái gì…
“Đồ nhi ngoan, đến đây, đến đây, đến đây, không nên khách khí, ăn hết mình vào nhé! Những thứ này đều là sở trường của Tiểu Đậu đấy, bình thường không mấy khi được ăn đâu.” Hoa Phỉ cười tủm tỉm kéo tôi ngồi xuống bàn, nhiệt tình liên tiếp gắp đồ ăn vào bát tôi đầy ắp.
Nhìn con nhện lông lá xồm xoàm, tôi lao ra cửa, vịn vào cây cột bên hành lang, gập người “ọe” một cái, bắt đầu nôn mửa như dời sông lấp biển.
Sau khi nôn xong quay trở lại, thấy Hoa Phỉ gắp một đũa sâu róm ngũ sắc đưa lên miệng, nhai rất ngon lành: “Ừm… mềm mại mọng nước, ngoài xốp trong giòn, chiên vừa độ ngon.” Khen ngợi xong liền xoa xoa đầu Tiểu Đậu: “Trù nghệ của Tiểu Đậu tiến bộ không ít.”
Tiếp đó, tôi lại bật người lao ra ngoài nôn mửa.
“Đồ Nhi cô nương làm sao vậy?” Tiểu Đậu hiếu kỳ hỏi Hoa Phỉ.
“Có thể là mang thai.” Hoa Phỉ đang ăn rết, vì con rết quá dài nên một nửa trong miệng, một nửa thò ra ngoài.
“Ai mang thai?” Tôi tức giận nhìn hắn.
“Không mang thai sao lại nôn ói?” Hắn tiếp tục tấn công đống đồ ăn một cách không thương tiếc. “Thơm quá!”
“Ngươi… ngươi… ngươi là yêu quái sao? Ăn những thứ này?!”
“Đồ Nhi cô nương ghét đồ ăn Tiểu Đậu nấu nên không ăn sao?” Đậu Xanh nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất nhìn tôi.
“Không phải. Ta không ghét Tiểu Đậu, tay nghề của Tiểu Đậu rất tốt… Có điều, những thứ này không thể ăn được.” Trong ấn tượng của tôi, ngoài chim chóc ăn những thứ này ra, thì ngay cả những người Quảng Đông hiếu kỳ muốn thử những món ăn lạ cũng không ăn những thứ như vậy.
“Vì sao không thể ăn? Không ăn những thứ này thì ăn thứ gì? Đồ Nhi tiểu thư ăn gì Tiểu Đậu cũng đều có thể nấu được.”
Nửa sống nửa chết, nói không ra hơi: “Ta muốn ăn cơm tẻ! Cơm tẻ!” Tôi thảm thương lôi kéo Tiểu Đậu, tên yêu quái Hoa Phỉ kia thì không thể trông cậy gì được.
“Thiếu gia, cơm tẻ là gì vậy? Ăn ngon không? Đồ Nhi cô nương thích như vậy, chắc là rất ngon, ta cũng muốn ăn.” Đậu Xanh nghi hoặc không hiểu quay đầu lại hỏi.
Hoa Phỉ không giảm chút hứng thú, đầu cũng chả buồn quay lại, rất khinh thường mà trả lời: “Đó là thứ đồ ăn gì đó của con người, tiên gia chúng ta không ăn mấy thứ tạp nham đó. Tiểu Đậu không phải là muốn bị đuổi ra khỏi thiên giới đấy chứ?” Cuồng tự kỳ, biến thái! Giờ mới biết có người tự kỷ đến mức tự phong mình làm thần tiên, nghe những lời hắn nói mà tôi muốn ói máu.
“Tiểu Đậu không dám. Tiểu Đậu phải làm thần tiên.” Đúng là đầu độc đệ tử.
Tôi không để ý tới Hoa Phỉ, trực tiếp kéo Đậu Xanh. Tôi hỏi cậu đã nhìn thấy hạt thóc chưa, cậu lắc đầu, hỏi cậu đã nhìn thấy lúa mạch chưa, cậu lắc đầu, cuối cùng tôi hỏi cậu đã nhìn thấy một thứ nho nhỏ, màu trắng, dạng hạt, hơi dài, sau khi nấu chín thì rất mềm, có mùi thơm, đó chính là gạo.
Không ngờ cậu hưng phấn gật lấy gật để: “Có có, Đồ Nhi tiểu thư thích ăn cái đó hả? Để ta đi chưng một chén.” Trời ạ, cuối cùng cũng có một thứ có thể ăn.
Thế nhưng, khi Đậu Xanh đem “Gạo” đến trước mặt tôi, thì tôi lại bắt đầu lại có cảm giác buồn nôn – một chén trứng côn trùng gì đó không biết, nhìn thoáng qua quả thật đúng là hơi giống gạo.
“Không phải à?” Đậu Xanh có chút thất vọng, có điều như nghĩ ra điều gì: “Được rồi, có một thứ này nhất định là gạo của Đồ Nhi tiểu thư.” Nói xong nhảy tung tăng vào bếp.
Không lâu sau liền bưng lên một chén gì đó, tôi vừa đưa mắt nhìn, giờ thì nôn cũng không nổi nữa. Đó là một chén giòi trắng bóng chưng chín! Còn kinh dị hơn cả bát trứng côn trùng vừa rồi.
Tôi vô lực ngồi xuống ghế, đột nhiên nhớ đến cháo bát bảo, nếu gã Hoa Phỉ gọi nơi này là Bát Bảo Lâu, như vậy Đậu Xanh hẳn sẽ biết nguyên liệu nấu cháo bát bảo, tôi ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Tiểu Đậu có biết làm cháo bát bảo không? Chính là đem hạt ý dĩ, hạt sen, táo đỏ, ngân nhĩ nấu chung thành cháo ấy?”
Đậu Xanh trừng mắt nhìn tôi như không thể tin nổi, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi: “Đồ Nhi tiểu thư muốn ăn thịt người! Đồ Nhi tiểu thư là ma quỷ! Đồ Nhi tiểu thư muốn ăn thịt Ý Dĩ ca ca, Hạt Sen ca ca, Táo Đỏ tỷ tỷ…” Nói xong sợ hãi nhảy nhảy mũi, bắt đầu khóc.
Hoa Phỉ cuối cùng cũng buông bát, trừng mắt nhìn tôi đầy trách cứ, hắn nói: “Long Nhãn à! Sao ngươi lại kén chọn thế? Những món này đều là mỹ vị mà thế gian muốn ăn cũng không được, quên đi, niệm tình ngươi mới đến tiên giới chưa biết, chưa quen, vi sư gắng gượng xuống bếp làm cho ngươi chút đồ ăn vậy.”
Những thứ hổ lốn mà hắn làm tôi lại càng không dám ấp ủ bất kỳ hy vọng nào. Vì thế, khi đĩa cá sông hấp tỏa ra mùi thơm ngào ngạt được đặt xuống trước mặt, tôi quả thực thiếu chút nữa thì òa khóc.
Vốn đã đói sẵn, hơn nữa vừa rồi lại nôn mửa, bao tử tôi đã hoàn toàn khô quắt mà teo lại rồi. Như gió cuốn mây tan, con cá kia chỉ trong vòng đôi ba đũa đã bị tôi giải quyết.
Thế nhưng chỉ một lúc sau, tôi bắt đầu khó thở, miệng tê dại, con ngươi giãn ra…
“Đây… đây là … là cá gì?” Tôi lôi kéo Hoa Phỉ khó nhọc phát âm.
“Chính là cá nóc! Con người các ngươi không phải đều nói ngon nhất là cá nóc sao?” Tôi chỉ biết… Tôi chỉ biết… Tên kia đưa gì thì ăn đó. Sao tôi không nhớ ra. Nghĩ cũng biết hắn cho cái gì thì cái đó tuyệt đối không thể không có độc, hắn sao có thể rửa sạch máu và ruột cá nóc được.
Sau khi hắn giải độc cho tôi, lại gắp một miếng cá, nhấm nháp ăn: “Mùi vị con cá này cũng không tệ, có điều còn kém xa bọ cạp.” Tôi rốt cục hiểu ra ngày đó hắn nói Tiểu hiết là cái gì. “Có điều, Long Nhãn à, sao ngươi yếu ớt thế, ăn có con cá cũng trúng độc.”
Đâu phải tại tôi yếu ớt, người bình thường có mấy ai được như hắn, da dày thịt béo, ruột gan như tường đồng vách sắt, dùng độc thay cơm. Quên đi, tôi không cần phải giảng đạo lý với loại người bất bình thường như vậy. Chỉ vấp ngã một lần thôi, lần sau sẽ không tin hắn nữa.
Tiếp đó, tôi kiên trì uống Hiểu thang của Đậu Xanh, ngoài thứ đó ra thì không chịu ăn thứ gì khác. Cảm nhận thấy thân thể dần dần bình phục, tôi liền muốn Hoa Phỉ đưa ra khỏi núi, tôi muốn chứng thực lại câu nói cuối cùng cha nói bên tai tôi.
Ai ngờ Hoa Phỉ không chấp thuận, nói độc trong người tôi tuy đã được giải hết nhưng nếu trong thời gian ngắn mà rời khỏi hắn thì sẽ bị phản phệ, tiếp đó độc bùng phát mà chết, hơn nữa tôi là đồ đệ của hắn, không được sự cho phép của hắn thì không thể tùy tiện rời đi. Tôi nghĩ nếu như độc vẫn chưa hoàn toàn được giải hết, cũng chỉ khiến cho người thân thêm thương tâm, liền nghe theo lời hắn mà ở lại, đến khi nào tôi được giải hết độc thì thôi, đương nhiên nửa câu nói sau của hắn tôi tự động quên đi, coi như không nghe thấy. Có điều, tôi cũng không bỏ lỡ cơ hội này mà chế nhạo hắn một phen, nói hắn uổng phí khoe khoang là y thuật cao minh, kỳ thật cũng chẳng hơn được ai. Nhìn hắn đỏ mặt muốn cãi lại mà không nói nên lời, trong lòng tôi cuối cùng cũng có cảm giác báo thù được chuyện bị ói mửa.
Qua hai ngày, hắn hưng phần nói phải bắt đầu dạy bảo tôi một chút, liền bắt tôi đến một gian phòng trúc nhỏ, chờ tôi thích ứng với ánh sáng bên trong, sau đó liền quay đầu bỏ chạy.
Bên trong tường đầy sâu là sâu, xanh mướt, béo tròn, nhúc nhích, nhúc nhích… Con lớn nhất cỡ bằng gối đầu của đứa trẻ! Kinh khủng nhất chính là…
Là lũ sâu này không có cánh, nhưng lại có thể bay! Tôi thấy con sâu lớn nhất “vèo” một cái đã bay đến đầu vai tôi, tôi bắt đầu thét chói tai, biểu hiện như thế nào, mời xem một bức tranh Tiếng hét của một danh họa nổi tiếng.
Người đầu têu trò này chỉ đứng nhìn tôi la hét, rồi sau đó dịu dàng cầm con sâu béo mập khổng lồ trên vai tôi, sửa lại tư thế cho nó nằm ngay ngắn trên vai, rồi vươn tay ôn nhu vuốt ve nó, như thể chăm sóc tình nhân, con sâu nheo mắt lại, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, một con sâu có thể lộ ra biểu hiện của con người, đó là một cảm giác nói không nên lời… Tôi sởn gai ốc…
“Đồ nhi, sao ngươi lại làm Tiểu Lục sợ? Ngươi xem nàng đang sợ đây này. Có điều, thoạt nhìn có vẻ nàng rất thích ngươi.” Hoa Phỉ đáng khinh kia nở nụ cười.
“Ngươi cái đồ biến thái này! Thế mà lại đi thích loại sâu.”
“Đồ nhi chẳng phải cũng rất thích còn gì? Loại canh ngươi ăn mỗi ngày chính là bảo bảo(1) của Tiểu Lục đun cách thủy”
“…Không thể nào!” Tôi không chịu tin: “Chẳng phải nói canh đó là Hiểu thang hay sao?”
“Hiểu thang chính là cách gọi chung cho loại canh đun cách thủy từ bảo bảo của Tiểu Lục.” Hắn tiếp tục kích động tôi.
Tôi nổi giận: “Trước kia vì sao ngươi không nói rõ!”
“Aizz, mạch suy nghĩ của bản tọa rất nhanh, tốc độ nói không đuổi kịp, vì thế nên thích dùng tên gọi tắt.”
Tôi giống như Phật Thích Ca đối đáp với Thượng đế, người bắt đầu an giấc ngủ ngàn thu.
Nhưng mà, chỉ cần sống bên cạnh tên Hoa Phỉ này, không có hành vi biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.
Hắn thản nhiên ra lệnh cho tôi chăn nuôi bảo bối Tiểu Lục cho hắn, tôi đương nhiên mặc kệ. Sau đó hắn hạ độc tôi, khiến toàn thân tôi mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng hắn.
Sau khi trở thành người chăn nuôi tôi mới biết được vì sao trước đây khi ăn canh tôi lại ngửi thấy hương trà cùng mùi trúc tươi, bởi vì loại sâu này chỉ ăn trà xanh cùng lá trúc. Tôi mỗi lần đem lá trà và lá trúc đến đều ném vào phòng rồi mau chóng đóng cửa chạy trốn, nhưng tốc độ của con sâu khổng lồ đó quả thực có thể so với tốc độ của ánh sáng, mỗi lần đều là tôi chưa kịp nhìn thấy nó đâu thì nó đã bay vào đến nằm sấp trên đầu vai tôi, mới đầu tôi còn la hét, sau liền cầm gậy khều xuống ném sang một bên.
Về sau Hoa Phỉ lại sai tôi giúp Đậu Xanh việc bếp núc, tôi nghĩ không bằng giết tôi đi, tất nhiên kiên quyết không đồng ý. Tên Hoa Phỉ lạm dụng trò cũ, lại hạ độc tôi lần nữa.
Từ đó về sau, nếu như ai đó ở tại Bát Bảo Lâu nhìn thấy trong bếp có một người nhanh nhẹn tay trái rửa sâu róm, tay phải nhấc chảo, đồng thời chân trái bên dưới đang cố giữ một con bò cạp bỏ trốn, có lúc rảnh rỗi lại gắp ra một con rết nếm thử, trên bàn bếp bò lổm ngổm một đám nhện kịch độc, thì đề nghị không được nghi ngờ, vì người đó chính là tôi!
Thế nên có người mới nói, thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ.
Mãi một năm sau, bất kể Hoa Phỉ cho tôi uống độc dược gì, tôi đều coi như nước trắng, tôi mới biết được người của Ngũ Độc Giáo làm sao lại luyện được một thân bách độc bất xâm.
Có điều, cái tên Hoa Phỉ này…
Tôi trước mỗi ngày mới đều lầm rầm khấn: “Phân hóa học(2) dễ bị bay hơi màu xám đen…”(3)
———————————-
Chú thích:
1- Bảo bảo của Tiểu Lục: ý bạn Tiểu Phỉ nói chính là con của Tiểu Lục, tức là sâu non.
2- Phân hóa học- đọc là Hóa Phì = Hoa Phỉ.
3- Đoạn này nguyên văn Tiếng Trung như sau: “黑化黑灰化肥灰会挥发发灰黑讳为黑灰花会回飞; 灰化灰黑化肥会挥发发黑灰为讳飞花回化为灰 ! !”
Phiên âm Hán Việt: ”Hắc hóa hắc hôi hóa phì hôi hội huy phát phát hôi hắc húy vi hắc hôi hoa hội hồi phi; hôi hóa hôi hắc hóa phì hội huy phát phát hắc hôi vi húy phi hoa hồi hóa vi hôi ! !”
Tiếng Việt của mình cũng có nhiều câu “đau mồm” như thế, ví dụ như:
– Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc, luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc;
– Lúc nào lên núi lấy nứa về làm lán nên lưu ý nước lũ;
– Hôm qua nói lộn cái lời hôm nay nói lợi cái lợi nói lộn hôm qua
– Liềm chị lộn liềm em.