Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 31: Tháng ba đổi lửa




“Đậu Xanh!
Aizzz!
Khi Hạt Sen chẻ củi thì Táo Đỏ làm gì?
Tán dóc!
Khi Ý Dĩ luyện công thì Ngân Nhĩ ở đâu?
Tìm Cẩu Kỷ!
Vì sao ta tìm thế nào cũng không thấy Hoa Sinh?
Hắn cũng hạ phàm!
Hoa Phỉ, Long Nhãn, Tiểu Lục thật may mắn là người một nhà!”(1)
Bốn chữ “lãnh nhược băng sương” không đủ để hình dung sắc mặt của Táo Đỏ lúc này, tiếp đó, từ sân sau truyền đến tiếng nổ như bộc phá khiến tôi đủ lý do để tin rằng Hạt Sen không phải đang chẻ củi mà đang dùng ngực đập vỡ một tảng đá lớn…
Chưa từng có chuyện gì khiến tôi hối hận như vậy, hối hận đến đen cả ruột.
Tôi thật không nên nhất thời nhẹ dạ nghe Hoa Phỉ ồn ào kêu rên vết thương bị đau khiến hắn không ngủ được mà hát ru cho hắn nghe, mà dù có hát cũng không nên hát khúc “Cát tường tam bảo”(2). Mấy ngày hôm nay, đến nói hắn cũng chẳng buồn nói, hễ mở miệng ra là lại hát, cùng Đậu Xanh kẻ xướng người họa, hát đối với nhau, nghe kinh chết đi được… Hơn nữa, cuối cùng luôn kết thúc bằng câu: “Hoa Phỉ, Long Nhãn, Tiểu Lục thật may mắn là người một nhà!”…
Tôi nhồi cả nắm hành và châu chấu nướng, cuối cùng cũng thành công khiến hai vị này ngậm miệng.
“Thiếu gia hôm nay phải hạ phàm sao?” Yên tĩnh chưa được hai giây, Đậu Xanh bừng bừng hăng hái hỏi Hoa Phỉ. Thì ra hôm nay hắn muốn xuống núi.
“Phải, bản tiên tọa quyết định hạ phàm một chuyến.” Hoa Phỉ thâm trầm xoa xoa cái cằm trơn nhẵn, lúm đồng tiền nhỏ thấp thoáng ẩn hiện nơi khóe miệng.
“Ta và ngươi cùng nhau hạ sơn.” Tôi đặt đũa xuống, quyết định.
Đương nhiên, Hoa Phỉ cực lực phản đối, tìm mọi cách để cản trở, thậm chí hắn còn ra đòn sát thủ – hạ độc, cũng không thể ngăn cản được tôi, bởi hiện giờ tôi hầu như đã miễn dịch với hầu hết các loại độc.
Cuối cùng, Hoa Phỉ đành co rút xương mà dịch dung thành thiếu nữ, cõng tôi – lúc này đã hóa trang thành một đấng tu mi nam tử, phi thân rời khỏi Tiêu Sơn ẩn sâu trong rừng trúc. Khinh công xuất thần nhập hóa chính là ưu điểm đáng khen nhất còn sót lại của Hoa Phỉ, tuy rằng võ công của hắn thì quả thực không dám khen tặng.
Núi non trùng điệp, theo ấn tượng đầu tiên của tôi là ở rất gần Tây Lũng Quốc, cùng với cảnh sông nước tươi đẹp diễm tình của Hương Trạch Quốc khác biệt hoàn toàn, địa hình của Tây Lũng Quốc phần lớn là núi và các thung lũng lòng chảo, có một nhánh của sông Hoàng Hà chảy ngang qua gọi là sông Thệ, đây chính là sông cái của Tây Lũng Quốc.
“Dung nhi, dân chúng Tây Lũng Quốc rất thuần hậu chất phác. Sau này chúng ta sẽ tìm một nơi thôn dã, cuốc đất trồng rau, nắm tay nhau đi suốt cuộc đời, được không?” Tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang trải dài ra trước mắt, một màu hoa cải vàng óng như nối liền trời và đất, hương thơm mộc mạc như có như không, một bóng áo màu nguyệt bạch thấp thoáng, ngoái đầu lại mỉm cười, từng sợi tóc bay bay trong gió… Gió xuân mềm mại tựa lông vũ, nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt tôi, trên môi mơ hồ còn sót lại chút dư vị…
Không dám chớp mắt, bởi vì tôi biết, hy vọng và thất vọng chỉ ở trong khoảnh khắc bờ mi tôi khép lại.
“Long Nhãn đồ nhi, ngày mai chúng ta sẽ đến kinh thành.” Hoa Phỉ gào to cắt ngang mạch tư lự của tôi, tôi cười khổ, cho dù là ảo giác cũng không nên ngắn như vậy. Nếu như không phải câu nói của cha trước lúc tôi lâm chung, tôi nghĩ cho dù Hoa Phỉ có biết thuật diệu thủ hồi xuân thì cũng không thể đưa tôi từ bên bờ vực tử thần quay trở về, một người nếu như mất đi niềm tin làm chỗ dựa, thì sống cũng chẳng có ý nghĩa.
Khi đó, cha lo lắng nói bên tai tôi: “Dung nhi, Nho nhi vẫn chưa chết, giờ đang ở Tây Lũng Quốc.”
Trong suốt một năm trị độc, tôi không phải không muốn tìm cách báo cho cha biết mình vẫn còn ở lại trên dương thế này, thế nhưng cũng giống như việc Vân gia cài vô số mật thám trong cung, thì hoàng thất cũng cài vô số mật thám trong Vân gia để nghe ngóng nhất cử nhất động. Ba chữ “Vân Tưởng Dung” thật quá nặng. Đối với Vân gia, chỉ sợ ba chữ ấy mang đến nhiều tai họa hơn là may mắn. Đối với hoàng thất, sự tồn tại của ba chữ ấy không khác gì nỗi hổ thẹn của những phụ nữ đức hạnh trong hậu cung. Đối với con báo, chỉ khi nào ba chữ ấy hoàn toàn biến mất, hắn mới có thể thực sự thoát khỏi gông xiềng của một tình yêu đau đớn để niết bàn tái sinh. Ngày nào mà tôi liên hệ với cha, ngày đó hoàng thất cũng biết được, đến lúc đó, lại bắt đầu một hồi gió tanh mưa máu.
Người đời cho rằng Vân Tưởng Dung đã chết, vậy thì cứ để Vân Tưởng Dung hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này, trời xanh đúng là rất nhân từ, cho tôi cơ hội được sinh ra lần nữa, tôi không thể bỏ qua cơ hội thứ hai này, lần tái sinh này tôi nhất định phải nắm chặt lấy vận mệnh của mình. Câu nói kia của cha thực ra tôi không tin chắc mười phần, loại trừ việc cha vì muốn xoa dịu tôi mà đến lúc ấy bịa ra một lời nói dối thiện chí, thì trong lòng tôi vẫn mơ hồ nghĩ Tiểu Bạch nhất định vẫn còn sống, dù sao tôi cũng chỉ nhìn thấy tro cốt và hộp nhạc hắn mang theo người chứ chưa từng nhìn thấy thi thể hắn. Nhưng với thân phận nhạy cảm của hắn, nhất cử nhất động đều bị hoàng cung phái nội thị theo dõi, giám sát sít sao, kể sả sau khi bị nhiễm bệnh và hỏa táng, có vẻ như khả năng giả mạo là không nhiều. Hơn nữa, với tính cách của hắn, dường như không thể bỏ mặc tôi lại trong chốn thâm cung chịu đủ những nỗi tủi nhục dằn vặt, có lẽ còn có ẩn tỉnh nào khác chăng… Hư hư thực thực, khó phân biệt thật giả, chỉ có cách là tôi phải tự mình điều tra rõ.
Đền kinh thành Tây Lũng Quốc đúng vào lễ Hàn Thực, cả thành cấm khói lửa, chỉ được ăn món lạnh, ngay cả hoàng thất cũng không là ngoại lệ. Hoàng đế Tây Lũng Quốc hôm đó sẽ tự mình đăng đàn tế lễ tổ tiên, đến hoàng hôn sẽ dùng cành du châm lửa lên thánh đàn trên cổng thành, tiếp theo, cung nữ sẽ lấy lửa từ thánh đàn phân chia vào cung và các gia đình quan lại, làm lửa mới cho năm sau, cuối cùng, mỗi nhà lại truyền lửa xuống phía dưới. Chính là “Tam nguyệt quang âm hòe hỏa hoán, lưỡng phân tiêu tức hạnh hoa tri” (Tháng ba đổi lửa, nhắn tin hoa hạnh biết).
Cho dù chỉ ăn món lạnh, nhưng nhìn bát cháo hoa đào trước mặt, tôi vẫn vạn phần cảm khái, xúc động không thể nói nên lời – tròn một năm! Tròn một năm tôi chưa được nhìn thấy hạt gạo trắng bóng!… Ai biết trong một chén cơm, từng hạt từng hạt đều là đắng cay, cực nhọc. Nước bọt trở thành dung môi có tác dụng biến tinh bột thành vị ngọt, nhìn tửu quán huyên náo người qua kẻ lại, tôi cảm động đến rơi nước mắt. Đây mới là thức ăn và những con người bình thường.
Bên cạnh, Hoa Phỉ sau khi đảo đảo được hai thìa cháo lạnh vào miệng thì chán ghét đem cả bát hất đi, miệng lẩm bẩm: “Những thứ con người ăn quả nhiên không thể cho vào miệng được.”
Tôi không để ý đến hắn, tiếp tục vùi đầu vào bát cháo, những câu chuyện phiếm của các thực khách xung quanh liên tục truyền vào tai.
“Có nghe nói gì không? Tâm bệnh cũ của hoàng thượng vài ngày trước lại tái phát.” Một nam tử ít tuổi dáng dấp thư sinh bát quái với một nam tử chừng bốn mươi tuổi dáng dấp thương nhân. Quả nhiên, ở bất cứ đâu, cung đình mãi mãi là tâm điểm trong câu chuyện phiếm của dân chúng nơi trà dư tửu hậu, là nguồn bát quái vô cùng vô tận.
“Thật không? Ta chưa nghe thấy ai nói chuyện đó. Tân hoàng chuyên cần, yêu dân, danh tiếng rất tốt, thân thể xương cốt còn trẻ như thế vậy mà…” Thương nhân lắc đầu.
Thư sinh kia đột nhiên nhướn mày, thần bí ghé sát vào thương nhân, thấp giọng nói: “Nhị đại gia gia của ta có người ở trong cung, nghe nói hoàng thượng… người… rất lâu… tâm bệnh này…” Bởi vì âm thanh cố gắng đè thấp xuống nên tôi nghe bập bõm, có mấy chữ không nghe được.
“Lời này không thể nói bừa.” Thương nhân nghe xong kinh ngạc tròn miệng, chợt nhíu mày: “Hiện nay, thánh thượng đối với hoàng hậu nương nương một dạ si tình, tất cả mọi người đều biết. Không từ mà biệt, sau khi hoàng thượng đăng cơ, ngoại trừ hoàng hậu không hề lập thêm một phi tử nào chính là một ví dụ tốt nhất để chứng minh. Ta nghĩ so với hoàng đế Hương Trạch Quốc say đắm Hương Thảo mỹ nhân thì hoàng thượng cũng si tình chẳng kém…
Đột nhiên không muốn nghe tiếp nữa, tôi quay đầu, không ngờ phát hiện thấy Hoa Phỉ đang lén khuấy thứ gì đó vào bát của tôi, thấy tôi quay lại, hắn lập tức chột dạ rụt tay. Người này không phải lại cho cái gì vào bát tôi để hạ độc đấy chứ! Tôi chặn tay hắn lại, trong lòng bàn tay hắn cầm một túi bột màu xanh nhạt: “Chính ngươi tự mình giao cho ta, hay là…” Tôi bẻ từng đốt ngón tay.
Hắn cắn răng xoay đầu, rất có phong thái của Giang liệt sĩ năm nào, chỉ thiếu một chiếc khăn dài màu đỏ quàng trên cổ. (Tác giả nhỏ giọng nói thêm: Giang Tả mặc áo màu xanh lam, không phải áo màu xanh sâu rau…)
Quân địch (tôi) đem bàn tay tội ác hướng về phía Giang Tả… Thọc lét tứ chi, chọc, gãi, quấy nhiễu!
Một lát sau, Hoa liệt sĩ quyết tâm làm phản cách mạng. (Hoa Phỉ yêu quái này da dày thịt béo chẳng sợ cái gì, chỉ sợ ngứa.)
“Ta… ta… đưa. Đây… đây là Vong Ưu Thảo…” Hoa Phỉ nhỏ giọng lúng túng, vừa cần thận quan sát sắc mặt tôi.
Vong Ưu Thảo? Chu Hoa Kiện? Tôi vốn thường hoài nghi Hoa Phỉ cũng xuyên không đến nơi này, có điều Trái Đất không thể tồn tại loại sinh vật như hắn, lẽ nào hắn thực sự là người ngoài hành tinh…
“Là loại độc gì?” Tôi nhìn hắn chằm chằm.
“Chính là… chính là… linh dược quên ưu sầu, phiền não… Không phải… không phải độc dược… Oa ~~~ đồ nhi, ngươi hành hung… Ô ô ô~~” làm hắn khóc, mọi người xung quanh đều bất bình nhìn về phía tôi đầy khiển trách, chắc là nghĩ tôi đang bắt nạt một tiểu cô nương.
Vong Ưu Thảo? Thảo nào suốt cả một năm qua tôi cứ cảm thấy tinh thần có chút hốt hoảng, chỉ cần nhớ lại chuyện cũ sẽ không thể tập trung, cuối cùng không nhớ được là mình muốn nhớ lại cái gì, chỉ cảm thấy có một chuyện gì đó rất quan trọng, thì ra là do loại thuốc này gây ra. Có điều, vong ưu – quên sầu, tuy rằng chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc, nhưng thật ra cũng là Hoa Phỉ có ý tốt. Có điều hiện giờ khả năng kháng dược của tôi càng ngày càng cao, tác dụng của thuốc này trên người có lẽ càng ngày càng yếu.
“Đại lễ truyền lửa bắt đầu rồi! Đại lễ truyền lửa bắt đầu rồi!” Đột nhiên, những người bên cạnh bắt đầu nhao nhao ồn ào chạy ra ngoài. Tôi ngẩng đầu nhìn ra, hoàng hôn đã buông xuống. Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến. Nhất thời, có mười thái giám vừa thở hổn hển chạy đến vừa vỗ tay. Những thái giám này hội ý, đều hiểu là “Tới rồi, tới rồi”, cầm long trướng trấn giữ bách tính xung quanh đang muốn tràn xuống đường.
Nhìn cảnh này, nhất định là hoàng đế khi đăng đàn châm lửa nhất định phải đi qua đây, thái giám cung nữ đã sớm xuống đường. Đã lâu rồi không thấy cảnh náo nhiệt như vậy, tôi cũng không nén được liền thò đầu ra khỏi cửa sổ tửu quán để xem.
Sau một tiếng hô dài trang trọng, mười thái giám mặc áo đỏ cưỡi ngựa chậm rãi, thong thả đi tới, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc vọng đến. Hai lá cờ long phượng, chim trĩ cúi đầu, lại có lô huân ngự hương bằng vàng, tiếp đó là hai chiếc tán long phượng màu vàng. Lại có thái giám trị sự cầm hương châu, khăn thêu, phất trần. Một đội đi qua, tiếp sau là mười sáu thái giám khiêng kiệu vàng cửu long cửu phượng. Ngồi bên trong có lẽ là hoàng đế và hoàng hậu Tây Lũng Quốc, có điều giữa màn trướng dày đặc không thể nhìn thấu vào bên trong. Bách tính vây quanh cũng dài cổ muốn một lần được chiêm ngưỡng thánh nhan.
Hoa Phỉ ở cạnh bên lầm bẩm: “Đều là bọn phàm nhân, chẳng khác gì kẻ trộm. Long Nhãn đồ nhi, chúng ta đi thôi.” Nói xong liền tính tiền.
Tôi kéo hắn, “Hiện giờ tấc cả các con đường đều bị tắc nghẽn, cũng chẳng có việc gì cần phải đi, chi bằng đứng lại xem náo nhiệt. Chúng ta đứng đây cách thánh đàn trên lầu thành cũng không xa lắm, vị trí này ngắm cảnh rất tốt. Hơn nữa vừa rồi nghe nói hoàng thượng rất sủng ái hoàng hậu, chắc vị hoàng hậu này là một đại mỹ nhân khó có thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn một chút sao?”
Hoa Phỉ không giống như những vị hoa hoa công tử khác hễ nghe nói đến mỹ nhân là sáng mắt lên, ngồi xuống mà toàn thân cứ loi choi như bọ chó, càng không ngừng khuyên tôi đi. Tôi không trả lời, tự hắn búng người bật dậy.
Chiếc chuông long phượng được đánh trên thành lâu, trước tiên hoàng hậu được cung nữ dìu ra khỏi kiệu vàng, cho dù cách xa như vậy, hoàng hậu xoay người bước đi, trâm phượng nhẹ nhàng lay động, dáng người vẫn bay bổng như mây khiến cho lòng người rung động, do tôi đứng cách xa nàng, lại không có ánh lửa, nên không thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng tôi nghĩ nàng nhất định là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Kế tiếp, hai thái giám khom người dìu hoàng đế Tây Lũng Quốc từ trong kiệu bước ra, tôi mở to mắt muốn nhìn xem hoàng đế Tây Lũng Quốc tròn méo thế nào, Hoa Phỉ liền dùng một tay xoay mặt tôi lại: “Đồ nhi ngoan, nhìn hoàng đế này không thích. Ngươi nhìn thần tiên sư phụ của ngươi đây này, tuấn dật vô song, phong lưu phóng khoáng.”
Nói nhảm quá nhiều! Tôi không nhịn được đẩy tay hắn ra, quay đầu lại.
“Xèo!”
Cành du dẫn lửa châm lên thánh đàn, ánh lửa rực rỡ nhảy nhót sáng rực, chiếu sáng bầu trời đêm Tây Lũng Quốc, đồng thời cũng soi sáng người cầm cành du ở phía sau, một khuôn mặt thần tiên như lưu phong hồi tuyết…
————————
Chú thích:
1- Đây là lời bài hát do bạn Hoa Phỉ chế từ bài Cát tường tam bảo mà Vân nhi hát cho bạn ấy nghe.
2- Cát tường tam bảo: cát tường nghĩa là may mắn, tam bảo chỉ Phật, Pháp, Tăng.
3- Lưu phong hồi tuyết: gió thoảng tuyết tan. Nhưng mình thấy để âm Hán Việt hay hơn nên không chuyển thuần Việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.