Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 42: Say biệt lầu tây nay quên hết (*)




(* Nguyên gốc ‘Túy biệt tây lâu tỉnh bất kí’- 1 câu trong bài “Điệp luyến hoa (IV)” của Án Kỷ Đạo)
Edit: Windy
Bức rèm thủy tinh uốn lượn đổ xuống, phía sau rèm, có người khoác một tấm lụa mỏng gảy đàn, tiếng đàn chảy xuôi theo đầu ngón tay lên xuống, hư hư thật thật, biến đổi thất thường, như khe suối chảy từng giọt nước mát lạnh mà kỳ ảo, tinh xảo đặc sắc, để rồi tụ thành dòng nước mạnh mẽ chảy ào ạt, như sinh mệnh ngoan cường mà xuyên qua núi non trùng trùng điệp điệp, bãi đá ngầm hiểm trở, hội tụ vào sông biển sóng cả cuồn cuộn, cuối cùng lại dần dần yên ả, chỉ đọng lại dư âm dằng dặc, giống như cá nhảy lên mặt nước làm bọt nước bắn lên.
Hai cung nữ mặc cung trang nhẹ gõ chuông nhạc, tiếng chuông khi thì réo rắt trong vắt, khi thì tang thương như từ thời xa xưa, hòa với đàn cổ mơ hồ xa xăm.
Rượu màu hổ phách, chén rượu ngọc bích, bình rượu vàng, khay ngọc bích, món ăn như bức họa, rượu như suối nguồn, tiếng đàn cổ rả rích, tiếng chuông leng keng. Những bông hoa trang trí bốn phía đại điện rủ xuống như những cái chuông nhỏ, đài hoa trắng noãn, nụ hoa rực rỡ, đầu cánh hoa là một màu tím nhạt không đồng nhất, như được nhuộm mà cũng như tự nhiên vốn có.
Trên nền đại điện được lót đá phản chiếu lại giọt lệ như hạt châu trong suốt, hình ảnh thanh tao, cảnh đẹp như những bông hoa bị ngăn cách bởi đám mây, khiến cho người ta không nhận rõ đâu là cảnh thật đâu là bóng phản chiếu.
Nếu người đánh đàn kia không phải Tử Hạ Phiêu Tuyết, nếu trăm hoa khắp điện kia không phải là cây anh túc, tôi nghĩ khung cảnh lộng lẫy như thế có thể nói là hoàn mỹ.
Hiển nhiên Tử Uyển nhích tới nhích lui trong lòng tôi cũng hồn nhiên không bị cảnh vật trước mắt, tiếng đàn bên tai ảnh hưởng, mỹ thực trên mấy cái bàn trước mặt nó hiển nhiên càng có lực hấp dẫn hơn. Thân mình nhỏ mềm dựa tới bên tôi lôi kéo tay tôi làm nũng, một chốc thì chỉ cái này một chốc lại chỉ cái kia, tôi mà gắp bón cho nó thì nó mới bằng lòng ăn.
Tôi thấy nó cố sức ăn toàn món mặn, mà món chay thì không nhìn một cái, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đáy lòng cũng phải sám hối một chút, khẩu vị của nó hơn phân nửa là di truyền từ mình. Lúc trước mình thì không sao, bây giờ đã làm mẹ đúng là lo nghĩ không yên, cân đi nhắc lại chế độ dinh dưỡng của Tử Uyển, lựa lúc sơ hở gắp một gắp rau chân vịt tươi cười dỗ nó ăn.
Lông mày Tử Uyển khẽ nhíu, đôi mắt to bất mãn nheo lại, mắt phượng càng trở nên hẹp dài, sau vài giây giằng co với tôi khó được ngoan ngoãn há mồm cắn xuống một ngụm rau chân vịt. Thừa dịp lúc nó đang nhấm nuốt, tôi múc một muỗng canh hạt sen uống.
“Ai.” Tử Uyển còn nhỏ mà thở dài như ông cụ non, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, một câu kế tiếp của Tử Uyển thiếu chút nữa khiến tôi bị ngụm canh hạt sen kia làm nghẹn chết, “Nương tử, nàng không cần phải dùng mỹ nhân kế với ta.”
Nhìn cái bộ dạng phụng phịu liên tiếp lắc đầu như người lớn của nó, tôi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa của nó bật cười ra tiếng, lại sửa đúng lời nó: “Là ‘nương, không phải ‘nương tử’.”
Có điều, thằng bé này hiển nhiên là không để lời nói của tôi trong lòng, hơn nữa trong lúc tôi càng uốn nắn nó, nó đều ngoảnh mặt làm ngơ, gọi “Nương tử” đã thành thói quen, dần dần tôi cũng bó tay, để tùy ý nó.
Không ngờ ngày sau, vị này bễ nghễ thiên hạ, người tuấn tú tài năng vô song trong miệng thế nhân – Thịnh Nguyên đại đế Tử Uyển bệ hạ, vì cái thói quen xưng hô sai lầm này mà khiến cho những người ái mộ hiểu lầm, gián tiếp làm cho tình lộ nhấp nhô khúc chiết. Đối với Thịnh Nguyên đại đế xưa nay mọi thứ đều không để vào mắt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi cũng chưa từng nếm qua mùi vị thất bại mà nói có thể xem như một vết nhơ trên người, may mà cuối cùng hiểu lầm tiêu tan, người hữu tình cũng thành người nhà, nếu không thật đúng là oan khuất.
Sau này, tôi cười với nó “Tự làm bậy, không thể sống.” Tiểu tử này lại nhếch đôi mắt hoa đào xinh đẹp lên, ngả ngớn khoác vai tôi, kiêu ngạo nhìn tôi, “Nương tử, trẫm cảm thấy mấy lão già viết Sử của Thư Lâm viện bị phụ hoàng ban ruộng rồi đuổi đi kia nói không phải không có lý. Họa thủy a…….Đúng thật là họa thủy…….” Đúng là không biết trên dưới làm cho người ta chán nản. Đương nhiên, việc này nói sau.
Lại nói tôi và Tử Uyển cười đùa, không phát hiện tiếng đàn phía sau rèm thủy tinh không biết từ khi nào đã ngừng lại, trong đôi tử mâu như sương như khói nhìn về phía này. Đợi đến lúc tôi phát hiện tiếng đàn đã ngừng lại, Tử Hạ Phiêu Tuyết đã đứng trước mặt chúng tôi, Tử Uyển ồn ào cách mấy cái bàn nhào vào trong lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn mới vừa ăn xong dính đầy dầu mở trực tiệp chôn ở vạt áo trước của Tử Hạ Phiêu Tuyết, cái hành động lấy long bào chùi miệng cho Tử Uyển của Tử Hạ Phiêu Tuyết cũng không có dấu hiệu lơ đễnh hay phát hỏa.
Căn cứ vào một thời gian dài tôi quan sát, không thể không nói Tử Hạ Phiêu Tuyết là một sự tổng hợp của mâu thuẫn quái dị, vừa có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng lại không để ý Tử Uyển bẩn bao nhiêu hắn cũng dám ôm, tôi không chỉ một lần thấy Tử Uyển nghịch ngợm giống như mèo con đầy bùn nhào vào lòng hắn, lần đầu tiên tôi còn lo lắng, sau vài lần tôi mới phát hiện cái bệnh sạch sẽ của hắn chỉ ngoại lệ với Tử Uyển. Nếu nói đây là biểu hiện cho việc hắn thương yêu Tử Uyển, thì hắn lại thường thường bất ngờ phóng ám khí vào Tử Uyển, hơn nữa ra tay cũng không thủ hạ lưu tình, ám khí kia từ trước đến này vừa nhanh vừa ngoan độc, nếu không phải là Tử Uyển thông minh, sợ là mèo có chín mạng cũng phải đi đời nhà ma. Hơn nữa, tôi cũng thật sự không nghĩ ra hắn có lý do và lập trường gì mà lại yêu thương Tử Uyển……
Có điều, nếu tôi có thể đoán được suy nghĩ của hắn phỏng chừng tôi cách biến thái cũng không xa. Ví dụ như lúc gần tối hai ngày nay, hắn đều sai người ta đưa tôi từ trong thạch thất tối tăm kia đến Thấm Tuyết điện cùng Tử Uyển bồi hắn dùng bữa tối, hôm nay còn nổi hứng thú đánh đàn, không biết có ý gì. Dường như hắn hết sức hứng thú với việc tôi dỗ Tử Uyển ăn cơm. May mà mấy mỹ nhân dáng người nóng bỏng trong hậu cung khổng lồ của hắn không có ở đây, nếu hắn dám ở trước mặt Tử Uyển làm mấy chuyện vượt giới hạn thì tôi không thể không tìm cơ hội đánh chết hắn.
Mùi vị nước ùa đến trước mặt, trong lúc tôi thất thần Tử Uyển đã bị bế đi, tên yêu nghiệt kia lại phất tay áo một cái rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, hái một cây hoa anh túc đặt đưới mũi nhẹ ngửi, khép hờ mi mắt che dấu ánh sáng yêu mị trong trẻo nhưng lạnh lùng trong mắt, đóa hoa tím nhạt kia cùng mái tóc tím dưới kim quan của hắn hắt ra một vẻ hài hòa lộng lẫy thần bí.
“Rất đẹp nhưng cũng vô cùng độc hại, Vân mỹ nhân đúng là giống như loài hoa này.” Từ từ nhắm hai mắt lại, hắn chậm rãi mở miệng.
“Cây anh túc vốn không độc, chẳng qua là vì người có lòng dạ không thuần khiết hướng bàn tay tội ác về nó, có dã tâm dùng trái của nó để chế thành độc dược. Lỗi không phải ở đóa hoa đẹp, lỗi là ở người dùng vẻ đẹp của nó để làm vũ khí.” Tôi bắt đầu thưởng thức rượu hổ phách, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghĩ đến việc cái mạng nhỏ của mình và con còn ở trong tay hắn, mà hắn thì đang tính toán bất kỳ lúc nào cũng có thể ngấm ngầm hại Con Báo, nên vẫn mở miệng châm biếm hắn một câu xem như đáp lời.
“Ha ha” Hắn cười lạnh một tiếng nhìn tôi, hai mắt mở ra, giống như từng ánh sáng tím như mũi tên trong nháy mắt bắn ra bốn phía, “Phải dùng cho hết thôi. Trên đầu chữ ‘sắc’ có một cây đao, đã có một vũ khí sắc bén như vậy, nếu ngươi không huy đao mới là cô phụ thiên tư mà trời ban tặng.
Lười tiếp tục cãi cọ vô vị với hắn, hơn nữa hắn ngồi bên cạnh tôi làm tôi cảm thấy nhiệt độ quanh thân giảm xuống rất nhiều, nên liền tự rót cho mình một chén rượu ấm thân. Tên yêu nghiệt kia cũng không giận, còn cầm chén rượu ngọc lưu ly đưa tới trước mặt tôi. Tôi liếc mắt nhìn hắn, cũng rót đầy cho hắn.
Hương vị của rượu này cũng thật đặc biệt, mùi hương ngọt ngào ngấm mũi, không có mùi cồn nồng nặc làm gay mũi, có chút giống như nước trái cây, tôi không khỏi uống hơn hai chén. Nhưng nhìn cảnh vật trời đất quay cuồng cùng với mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, tôi còn sót lại một chút sự trấn tĩnh mới ý thức được cái gì là tác dụng chậm…..
Trong mơ mơ hồ hồ, dường như có con muỗi đang chích tôi, lúc ở ngón tay lúc lại ở môi, hơn nữa càng lúc càng chích xuống dưới, tôi không nhịn được vươn tay gãi gãi cái cổ, gắng gượng mở mắt ra nhưng cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ mơ hồ có thể thấy một góc xiêm y màu trắng.
Tôi xoay người dán vào chăn tơ tằm lẩm bẩm: “Ca…….Có muỗi……Ngứa……Muỗi……Thật ngứa……” Có người nằm xuống sát bên tôi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng mà đưa tay đẩy ra, trong lòng có chút buồn bực.
“Ca……..Tiền Chung Thư (*) từng nói…….Từng nói…….” Đầu lưỡi dường như có chút sưng lên, không nghe lời, “Ông ấy nói, con người luôn vì tìm kiếm một phút vui vẻ, mà phải đổi lại một đời đau khổ……Thật sự là buồn cười……Rõ ràng là, rõ ràng là ‘đau khổ’, mà lại dùng, lại dùng từ ‘kiếm’……A, ha ha…..Ca nói xem, muội không phải cũng kiếm được rồi đấy sao?” Đầu thật nặng, tôi vô lực chống đỡ.
(*Tiền Chung Thư: nhà văn Trung Quốc (1910-1998) )
“Phải, muội hẳn là đã kiếm được……Ông ấy nói vui vẻ chốc lát…….Dường như muội không chỉ một phút, mà muội có mười năm……Mười năm…….” Tôi lung tung giờ ngón tay lên. Có điều sao Tiểu Bạch không trả lời? “A, muội quên mất…..Huynh….Huynh không biết cái gì là ‘một phút’……”
“Phút chính là……Đem giờ chia làm sáu mười phần…….Một phần nho nhỏ trong đó chính là phút……Từ từ, ‘giờ’ huynh cũng không biết ư?” Tôi phì cười, đột nhiên có vào phần đắc ý, “Một nửa của một canh giờ chính là ……Chính là giờ……..không đúng, hình như…….Hình như một nửa của một giờ là một canh giờ……Hay là một phần ba……Ai nha, cũng không phải……Muội không nghĩ ra, làm sao bây giờ, ca……Muội nghĩ không ra……..” Tôi thống khổ giật tóc, muốn lôi chút manh mối ra, lại bị nắm chặt cổ tay.
“Nàng nhìn cho rõ ta là ai!” Bên tai có hàn khí ùa qua, là ai? Không phải Tiểu Bạch sao? Là ai? Trong nháy mắt mơ mơ hồ hồ, cổ tay bị một đôi tay lạnh như băng nắm lấy. Tay lạnh như băng? Con Báo? Tay hắn luôn lạnh mà.
“Ha ha……” Tôi lấy tay sờ soạng kéo lấy cổ hắn, dựa vào ngực hắn cười ngây ngô, “Báo……Con Báo……Đứa bé……Đứa bé chưa chết……ha ha…..Đôi mắt……” Tôi xoa xoa đôi mắt phương của hắn, “Đôi mắt……Rất giống…….”
Hai má dán vào ngực Con Báo, tiếng tim đập trầm ổn như thôi miên, “Báo…..Chàng biết không, người làm ăn luôn nói đến hai mươi tám quy tắc, thật ra……Thật ra những quy tắc này đều……đều được áp dụng cho tất cả. Bởi vì, con người luôn u mê, luôn u mê. Đem tám phần tình cảm và tinh lực của mình không oán không hối hận mà dâng cho người chỉ trả giá hai phần với mình, mà đối với người trả giá tám phần cho mình này, chúng ta lại chỉ bỏ ra hai phần yêu thích đáng thương.”
“Báo…..Con Báo…… Vì sao chàng lại đối với ta tốt…..Tốt đến như vậy? Vì sao lại muốn để trong cơ thể ta chảy dòng máu của chàng?” Tôi bắt lất cổ tay hắn hà hơi một lần lại một lần, nơi đó, từng vì tôi mà bị lưỡi dao sắc bén nhiều lần xẹt qua, “Có còn đau không? Còn đau hay không……Nhiều máu như vậy, nhiều như vậy……Thật mệt a, nhưng mà nơi này…….” Tôi đánh lên ngực mình, “Nơi này đau quá……Đau quá!”
“Nhân sinh quá mệt mỏi qua khó khăn lại quá dài, nếu, nếu có kiếp sau, ta chỉ nghuyện……Chỉ nguyện làm một cái cây bụi cỏ, sớm nở tối tàn, vô tâm vô tính……Chàng thì sao? Kiếp sau chàng muốn làm gì? Báo……Báo, chàng có đang nghe ta nói không?”
“A!” Môi đau quá, cái gì đang cắn tôi, vừa tanh vừa ngọt, đau đớn khiến tôi mờ mịt mở to mắt.
“Nàng nói ta là ai!” Một đôi mắt tím lạnh băng phóng đại trước mắt tôi, ánh lên tầm mắt tôi, tôi nháy mắt mấy cái, lông mi quét qua mi mắt hắn. Hương nước chảy bao vây lấy tôi.
“Yêu nghiệt!” Tôi một phen níu lấy vạt áo trước của hắn, đột nhiên cảm thấy cả người tràn trề sức lực, giơ tay đánh đến, “Ngươi thả con của ta ra! Mau thả nó ra!”
Đôi tay lạnh như băng thoáng cái nắm chặt tay tôi, khí lạnh trong nước lan đến toàn thân, tôi tránh nửa ngày cũng không tránh được, vô lực xụi lơ, khổ sở thầm thì: “Tên yêu nghiệt này……Thượng thiện nhược thủy (*), ngươi từng nghe chưa? Ngươi rõ ràng là ác độc như thế……Vì sao……Vì sao toàn thân lại có hương vị của nước?……Thật sự là buồn cười, rất buồn cười…….”
(*Thượng thiện nhược thủy: hiền hòa như nước)
Cười cười, bỗng nhiên trong dạ dày khó chịu khuấy đảo, thiên toàn địa chuyển, có gì đó không thể kiềm chế được như muốn trào ra ngoài, trươc khi ngã vào hôn mê tôi có chút vui sướng khi người gặp họa, tên yêu nghiệt kia khẳng định là bị tôi làm dơ rồi……..
Ánh chiều tà hắt lên song cửa sổ, nhuộm một màu vàng nhạt lên sa trướng.
Tôi từ từ mở mắt ra, dường như toàn thân không chỗ nào không đau, ngay cả mở mắt một cái như vậy cũng khiến cho thần kinh của tôi phát đau. Đây là đâu? Tôi mờ mịt nhìn mạn giường xa hoa bị trời chiều nhuốm một màu bích kim, ngọ nguậy một hồi rồi ngồi dậy, “A!” Chỗ eo truyền đến cảm giác như bị hỏa thiêu, tôi không khỏi kinh hô ra tiếng.
“Vân cô nương tỉnh rồi?” Một cung nữ cung kính đứng ngoài màn che.
“Ừ.” Tôi lẩm bẩm hai tiếng.
Cung nữ kia buông mắt rủ mi đưa tay vén mạn giường lên, “Thỉnh Vân cô nương theo nô tỳ đến noãn huân trì tắm rửa thay quần áo.” Tôi còn chưa đáp lời, hai cung nữ vẫn chờ ở bên cạnh tiến lên nâng tôi dậy, cung nữ lúc nãy đã cầm một ngọn đèn cầy có chuôi dài tỏa hương thơm đi trước dẫn đường. Tôi khập khiễng theo sau cô ấy xuyên qua tẩm điện rộng lớn, đi vào noãn huân trì phía sau.
Bể được lát đá bạch ngọc, gương bạc thiếp lên tường, hơi nước dày đặc lượn lờ, trên mặt hồ rải rác mấy phiến lá bạc hà, Tử Hạ Phiêu Tuyết quyết định đổi chỗ giam giữ tôi. Ký ức duy nhất tối qua tôi còn sót lại là uống rượu ói lên người hắn, nhưng khi tôi tỉnh lại rõ ràng quần áo trên người đã được thay rồi, trên người cũng không có mùi vị khác lạ, chắc là được cung nữ xử lý rồi. nhưng sao trên người lại đau như vậy? Chẳng lẽ là bị hắn đánh?
Thị nữ cởi quần áo trên người tôi ra, tôi chậm rãi đi vào ôn tuyền, nhìn thân hình được phản chiếu trong gương bạc của tôi.
Đó là cái gì?! Tôi nhìn vào gương, ngạc nhiên hít một ngụm khí lạnh.
Hoa khai lục biện, phiến phiến thanh kì, vô căn chi thủy, tụ ngưng nhi lạc (*)—-Một bông tuyết màu đen nở rộ rõ rệt trên lưng bên phải của tôi, rõ ràng vốn là một loài hoa tinh khiết nhất trên đời, lại nhiễm một màu mực đen như đêm hè, có vẻ tà ác mà chói mắt.
(*Từng cánh hoa nở, trong suốt yên lặng, không nước đâm rễ, tụ lại mà rơi— *mình chém =’> *)
Chẳng trách tôi vẫn cảm thấy eo đau đến vậy, thì ra là vì cái hình xăm không biết ở đâu ra này, Tử Hạ Phiêu Tuyết đúng là biến thái! Tôi đã cách xa sự phẫn nộ rồi, không biết hình dung cảm thụ giờ phút này thế nào. Nghĩ đến việc nếu tôi chống đối chọc giận hắn, thì hắn không giết tôi cũng phải tra tấn tôi.
“Vân mỹ nhân cảm thấy đóa hoa này so với hoa anh túc kia thế nào?” Một cái tay thon dài lạnh như băng nắm lấy eo tôi, ngón tay sáng như ngọc, cùng với hình xăm mặc tuyết kia rõ ràng đối lập nhau…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.