Sau nhiều lần đánh giá tình trạng cơ thể Giang Tự và thảo luận với nhóm chuyên gia trong tổ phẫu thuật, cuối cùng Thẩm Phương Dục xác định sẽ phẫu thuật vào ngày dự sinh đã tính ra trước đó... ngày 1 tháng 4.
Giang Tự cũng dọn vào chỗ Trịnh Kỳ đã chuẩn bị trước đó 1 tuần.
Mỗi ngày Thẩm Phương Dục sẽ dành ra một khoảng thời gian đến Tế Hoa làm phẫu thuật để duy trì cảm giác rồi mở họp với tổ phẫu thuật. Thời gian còn lại hắn đều ở bên cạnh Giang Tự.
Vì thế Giang Tự và Thẩm Phương Dục lại cùng xem video phẫu thuật của Kenn và nửa đầu video phẫu thuật của Albert không biết bao nhiêu lần, cả luận văn của hai người kia cũng sắp thuộc hết.
Trải qua một loạt cân nhắc và thảo luận, phương án phẫu thuật cuối cùng cơ bản là gần giống với luận văn của Kenn, chỉ thay đổi ở một vài chi tiết mà thôi.
Nhà ở vùng ngoại ô rộng rãi hơn nhiều so với nhà trong nội thành. Chỗ ở sạch sẽ và yên tĩnh, Giang Tự và Thẩm Phương Dục thường cùng nhau đọc tài liệu trong phòng làm việc rồi cùng thảo luận, hoặc là cùng nhau xem lại cái video kia tới mức muốn nôn ra tới nơi.
Thỉnh thoảng Thẩm Phương Dục không nhịn được sẽ rên rỉ hai câu: "Sau khi thi đại học hơn chục năm thì lần thứ hai anh có cảm giác như mình đang trở lại lúc ôn thi đại học vậy."
Liên tục làm đi làm lại các dạng bài tập giống nhau, rồi thi thử hết lần này tới lần khác. Sau đó lại phân tích, tổng kết tìm ra lỗi sai lặp đi lặp lại không ngừng, mãi đến khi con số đếm ngược trên bảng càng ngày càng nhỏ mới thôi.
Giang Tự cúi đầu nhìn máy tính bảng, ánh hoàng hôn nhàn nhạt rơi trên gò má anh. Thẩm Phương Dục nhìn qua, thậm chí hắn còn có ảo giác như Giang Tự đang cùng hắn ngồi trong phòng học, cùng hắn ôn thi đại học vậy.
Thời gian phẫu thuật càng lúc càng đến gần, rốt cuộc vào một ngày chạng vạng, Thẩm Phương Dục xem xong video một lần cuối cùng rồi lập tức tắt màn hình máy chiếu, cũng cướp cái máy tính bảng trong tay Giang Tự đi.
"Không cho xem nữa, tối nay em phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng." Hắn đứng lên kéo Giang Tự: "Đi, anh làm ớt xanh da hổ cho em ăn."
Ghế xoay của Giang Tự xoay 90 độ theo động tác của Thẩm Phương Dục, bị ép phải xoay mặt về phía hắn.
Anh hơi bất đắc dĩ ngồi im trên ghế, để tuỳ Thẩm Phương Dục nắm hai tay anh, hơi ngửa đầu nhìn hắn trách móc: "Anh không học thì thôi, còn không chịu để cho người khác học nữa."
Thẩm Phương Dục bị anh chọc cười: "Lúc này em nên tém tém khí thế học sinh xuất sắc lại chút đi bạn học Giang. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông nữa mà thôi. Chỉ có người nước tới chân mới nhảy thì mới phải xem gấp, còn anh đã thuộc nằm lòng cả rồi, không thể sai được đâu."
"Tự tin đấy!" Giang Tự bật cười, nắm tay Thẩm Phương Dục lắc lắc: "Kéo em lên."
Thẩm Phương Dục hơi dùng sức, Giang Tự lập tức nương theo sức hắn đứng lên. Sau đó buông tay hắn ra đỡ eo nói: "Đúng là càng lúc càng nặng nề."
"Để anh ước lượng thử xem."
Thẩm Phương Dục nói xong đột nhiên cúi xuống bế anh lên. Giang Tự bị nhiều riết quen, biết Thẩm Phương Dục sẽ không làm anh ngã nên cũng lười giãy giụa, để mặc hắn bế.
"Sao giờ em hiền quá vậy?" Thẩm Phương Dục ngạc nhiên cảm thán.
Giang Tự vòng tay ôm cổ hắn, đáp: "Em quen rồi."
Dù là một người đàn ông mang thai thì vẫn có hơi mệt mỏi. Thẩm Phương Dục bế anh đi vào nhà bếp, đặt anh lên cái ghế có lót đệm mềm rồi mới từ từ thả ra.
Hắn vừa rửa rau vừa trò chuyện vu vơ với anh.
"Giang Tự này, buổi tối trước ngày thi đại học em đã làm gì vậy? Có mất ngủ không?"
"Trước ngày thi đại học à? Để em nhớ lại xem..."
Giang Tự chống đầu nhìn Thẩm Phương Dục mặc tạp dề đứng rửa rau, trông cũng có chút dáng vẻ đầu bếp lắm.
"Em nhớ hình như lúc đó em cực kỳ thèm ăn mì gói nhưng ba mẹ em vẫn không cho em ăn. Vậy nên sau khi tan học em đã đi siêu thị mua một hộp, rồi đợi lúc ba mẹ em ngủ thì lén chế mì ăn. Vậy mà ngon lắm đó."
"Hình như ăn xong em cũng đi ngủ luôn, không có mất ngủ gì cả."
Thẩm Phương Dục nghe xong cũng hiểu ra vì sao lúc trước nhà Giang Tự có cả tháp mì gói như vậy.
"Anh thì sao?" Giang Tự hỏi hắn.
"Anh thì đi xem phim ở rạp chiếu phim gần nhà anh ấy. Lúc đó rạp chiếu phim vẫn chưa có đông đúc như vậy giờ. Mà thành phố B mình cũng ít người, người trong rạp chiếu phim còn chẳng được 1/5 nữa. Anh thì có một người quen làm ở rạp chiếu phim đó, hôm đó anh lười không muốn học, nghĩ dù sao trong nhà cũng không có ai nên chạy ra đó xem phim luôn."
"Anh còn nhớ đã xem phim gì không?"
"Anh không nhớ rõ. Nhưng chắc chắn không phải phim ma." Thẩm Phương Dục kiên quyết nói.
Giang Tự nhịn không được bật cười, sau một lúc anh bỗng đứng lên, đi đến sau lưng Thẩm Phương Dục cởi tạp dề của hắn.
"Em làm gì đó? Phòng bếp play à?" Thẩm Phương Dục trêu chọc anh.
Giang Tự liếc hắn một cái, thấy hắn cười thì vươn tay cởi một nửa tạp dề ra: "Anh đừng nấu cơm nữa, bọn mình đi mua mì gói đi."
"Hả?"
"Nói không chừng..." Giang Tự dừng một chút, chậm rãi nói.
"Đêm nay chúng ta làm chuyện trước khi thi đại học đã làm thì ngày mai cũng sẽ suôn sẻ như khi thi đại học vậy."
Thẩm Phương Dục nghe vậy thì sửng sốt, hàng mi khẽ run rẩy.
Một lát sau, hắn lau khô tay rồi cởi tạp dề ra, sau đó nắm tay Giang Tự nói: "Được, chúng ta cứ mê tín một lần đi. Đi thôi, anh với em đi mua mì gói."
Hai bác sĩ ngày mai phải lên bàn mổ tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng nhau nghiêm túc ăn mì gói, sẵn tiện mở một bộ phim hài bằng máy chiếu trong phòng khách rồi ngồi xem.
Không biết là do áp lực quá lớn nên giờ phút này ngược lại được giải thoát. Hay là do trước đó vẫn luôn xem phim kinh dị, giờ lại xem một bộ phim hài khiến hai người thấy mới mẻ mà hai vị bác sĩ cười tới mức ngả tới ngả lui, hiếm thấy được thả lỏng thoải mái một lần.
Đến khi nằm lên giường, Thẩm Phương Dục mới nghịch tóc mái trên trán Giang Tự, nói: "Lần đầu tiên anh thấy em cười vui vẻ như vậy đấy."
Giang Tự im lặng nở nụ cười, không nói gì.
Thẩm Phương Dục nhìn anh, thấy anh im lặng thì cúi đầu hôn lên ngón tay anh một cái: "Nghĩ gì vậy em?"
Giang Tự đặt tay lên bụng, vẫn luôn im lặng không trả lời hắn. Qua một lúc lâu anh mới nói với Thẩm Phương Dục: "Anh nói "Ngày mai gặp nhé" với con bé đi."
"Được." Thẩm Phương Dục hơi ngừng một lát rồi ngồi dậy, cúi đầu hôn lên bụng bầu phồng to của Giang Tự. Vừa dịu dàng vừa thân mật nói với Tiếu Tiếu: "Ngày mai gặp nhé con.."
Có lẽ câu "Ngày mai gặp" này khiến cô nhóc luôn quậy ầm ĩ có hơi chờ mong, nên tối nay hiếm khi con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, không làm phiền Giang Tự ngủ nữa.
Vốn Giang Tự cho rằng tối nay anh sẽ mất ngủ, nhưng thật ra anh ngủ còn ngon hơn bất kỳ đêm nào trong cả tháng này. Giang Tự đi vào giấc ngủ quá nhanh và ngủ cũng quá ngon giấc, đến độ Thẩm Phương Dục mất ngủ đến khuya anh cũng không phát hiện.
Sáng sớm, chiếc xe đã hẹn trước chở anh đi thẳng đến bệnh viện. Trước khi phẫu thuật phải nhịn ăn nhịn uống khiến Giang Tự hơi uể oải. Sau khi kiểm tra trước phẫu thuật xong, Giang Tự thay quần áo và giày, lần đầu tiên dùng thân phận bệnh nhân bước vào phòng mổ. Sau đó anh phát hiện chỉ có một mình Thẩm Phương Dục trong phòng phẫu thuật mà thôi.
"Những người khác đâu anh?" Giang Tự hỏi.
"Đợi lát nữa họ mới tới. Em nằm lên trước đi."
Thẩm Phương Dục chỉnh tấm rèm che giúp anh trước, rồi chỉnh màn ảnh trên đỉnh đầu lại. Đây là yêu cầu của Giang Tự, anh hy vọng có thể được quan sát toàn bộ quá trình phẫu thuật.
Hắn lo lắng Giang Tự xem cảnh này sẽ xuất hiện phản ứng căng thẳng nhưng Giang Tự chỉ nói với hắn: "Anh dám mổ thì em cũng dám xem."
"Góc nhìn này ổn chưa em?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Giang Tự gật gật đầu.
Thẩm Phương Dục giơ ngón tay cái lên: "Thủ thế này có nghĩa là tạm dừng."
Sau đó hắn lật ngón tay cái chỉ xuống dưới: "Thủ thế này có nghĩa là em có chuyện muốn nói với anh."
Vì phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn, bọn họ đã chuẩn bị cho Giang Tự sử dụng máy thở xuyên suốt quá trình phẫu thuật. Mặt nạ oxy sẽ làm Giang Tự khó nói chuyện nên Thẩm Phương Dục mới nghĩ cách dùng mấy ám hiệu này: "Nếu giữa ca mổ mà em cảm thấy có vấn đề, bất kể là cơ thể em xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn hay em chú ý được chi tiết gì đó, hoặc sau khi mổ mở khoang bụng phát hiện tình huống đặc biệt cần phải thảo luận và điều chỉnh phương án phẫu thuật với anh thì em có thể gọi anh bất kỳ lúc nào."
Giang Tự "Ừ" một tiếng, đợi một lúc lâu nhưng vẫn thấy Thẩm Phương Dục đứng bên cạnh anh, dùng cồn lau đi lau lại màn hình trên đỉnh đầu. Nếu không biết hắn đang khử trùng thì còn tưởng là hắn xông hương nữa đấy.
Giang Tự bị sặc ho khan hai tiếng, hormone thay đổi ở cuối thai kỳ khiến anh có chút cáu kỉnh: "Anh lau cái quỷ gì mà lau hoài vậy?"
Kỳ diệu thật.
Câu này của Giang Tự khiến họ giống như đã quay lại thời điểm đối chọi nhau gay gắt, khiến Thẩm Phương Dục vẫn luôn lo lắng đột nhiên bình tĩnh lại. Thậm chí còn có thể vui đùa một câu:
"Em đừng sợ! Anh lấy kinh nghiệm nhiều năm hành nghề ra hứa với em. Nếu em không còn sống bước xuống bàn mổ thì anh sẽ bỏ tiền mua một ngôi mộ tốt cho em luôn."
Giang Tự quay đầu đi: "Đệt ai thèm sợ..."
Chỉ cần nói không sợ... thì sẽ không sợ nữa.
Giang Tự đeo mặt nạ oxy vào, giọng nói của anh cũng bị ngăn lại.
Trước khi máy quay trong phòng mổ được bật lên, trong mắt bác sĩ Thẩm cà lơ phất phơ chỉ còn lại tình yêu sâu đậm.
"Bây giờ anh không thể hôn em, nhưng anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em."
"Giang Tự, mặc dù đứa bé này được sinh ra vào ngày cá tháng tư, nhưng em hãy tin anh, anh không phải tới đây để đùa giỡn."
Thẩm Phương Dục nói xong thì hít sâu một hơi, ngẩng đầu ấn nút bật camera ghi hình, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng mổ.
"Chuẩn bị khử trùng và gây tê."
Đợi đến khi hắn quay lại lần nữa, đội ngũ phẫu thuật đều đã vào vị trí của mình, mà trên mặt Thẩm Phương Dục cũng không còn biểu cảm gì nữa.
Hắn đội mũ phẫu thuật màu xanh dương, giơ hai bàn tay đã khử trùng đợi ý tá mặc áo phẫu thuật vô trùng cho hắn dưới ánh mắt chăm chú của Giang Tự.
Bao tay cao su màu trắng bọc lấy cổ tay áo, nút thắt bên hông cởi ra rồi đưa dây lưng bên phải cho y tá. Sau khi vòng một vòng sau lưng thì chậm rãi buộc lại trước ngực.
Động tác đã làm vô số lần hiện tại vẫn thành thạo như cũ, hầu như không có gì khác nhau.
Thẩm Phương Dục bước đến trước bàn mổ, nhìn phần bụng đã được phủ khăn khử trùng. Dưới sự che chắn của khẩu trang màu xanh nhạt, hắn từ từ hít thật sâu một hơi.
Tấm rèm che rất dài, từ góc độ của hắn không nhìn thấy được mặt Giang Tự.
Thẩm Phương Dục cụp mắt, lúc hắn cầm dao mổ lên thì hắn phải trở thành một bác sĩ mổ chính bình tĩnh tuyệt đối.
Dao mổ sắc bén cắt ra từng lớp trên cơ thể người hắn yêu, từng mệnh lệnh vang lên liên tiếp.
"Chuẩn bị lấy thai nhi ra."
"Rửa sạch nước ối và cặn nhau thai."
"Xác nhận tình huống co lại của tử cung."
"Chuẩn bị kiểm tra khoang bụng."
"Tình trạng nội tạng đều tốt, chuẩn bị cắt bỏ."
"..."
Tay Thẩm Phương Dục rất ổn định, mà dấu hiệu sinh tồn của Giang Tự cũng rất vững vàng.
Hắn bình tĩnh nhìn hình ảnh phẫu thuật quen thuộc trên màn hình, trong đầu liên tục so sánh nó với video phẫu thuật kia của Kenn.
Ngoại trừ lúc nhịp tim hắn đập nhanh hơn khi nghe tiếng khóc của Tiếu Tiếu thì các số liệu của hắn đều tương đối ổn định.
Bác sĩ Thẩm đỡ đẻ quá nhiều lần chỉ kịp nhìn mặt con gái một cái lúc cắt dây rốn, sau đó lại tập trung sự chú ý trên người Giang Tự.
Con bé khóc rất vang, tóc con bé đen như mun, sắc mặt cũng rất hồng hào.
Em bé mới sinh phần lớn đều nhăn nheo, trên người dính đủ thứ dơ bẩn. Nhưng Tiếu Tiếu lại không có, không biết có phải bệnh ở sạch của Giang Tự di truyền cho con bé không nữa.
Nhưng dù chỉ nhìn thoáng qua thì Thẩm Phương Dục cũng biết Tiếu Tiếu là một cục cưng rất khoẻ mạnh.
Vì để không cản trở cuộc phẫu thuật tiếp tục nên bác sĩ khoa sơ sinh lập tức mang Tiếu Tiếu sang phòng khác. Lồng ấp đã chuẩn bị trước đó cũng không cần sử dụng, bé Tiếu Tiếu vừa sinh ra đã được nhóm bác sĩ y tá nâng niu nên đang bận hưởng thụ khoảnh khắc vừa chào đời này. Trong khi hai người ba của bé vẫn đang miệt mài chiến đấu hăng hái trong phòng phẫu thuật.
Nhưng có lẽ từ giây phút bé cưng may mắn này chào đời, con bé đã tự động thêm buff siêu may mắn cho hai người ba của mình rồi.
Quá trình phẫu thuật suôn sẻ ngoài dự kiến của mọi người. Các cơ quan nội tạng trong người Giang Tự không hề bị dính liền, tình trạng gần như giống hệt với người bệnh trong video phẫu thuật kia của Kenn.
Toàn bộ quá trình phẫu thuật căn bản không khác gì với phương án phẫu thuật mà mọi người đã chuẩn bị trước đó. Từng bước từng bước lần lượt được thực hiện một cách chắc chắn. Có thể nói đây là một ca phẫu thuật lặp lại hoàn mỹ ca phẫu thuật của Kenn.
Bởi vì tình huống rất suôn sẻ nên động tác của Thẩm Phương Dục cũng rất gọn gàng. Thậm chí toàn bộ thao tác còn nhanh hơn cả Kenn.
Đây là tình huống mọi người không dám chờ mong hay ảo tượng trước khi phẫu thuật.
Nhưng nó đã trở thành sự thật!
Trái tim treo lơ lửng đã lâu cuối cùng cũng hạ xuống. Ngay khi khâu những mũi khâu cuối cùng, Thẩm Phương Dục bỗng nhớ lại cuộc trò chuyện về kỳ thi đại học với Giang Tự tối qua.
Thật ra nửa năm trước kỳ thi đại học hắn đã phải chịu rất nhiều áp lực.
Hắn tự nói với mình chắc chắn phải thi được trạng nguyên, nhất định không thể thua anh trai hắn được. Vì thế hắn thức khuya dậy sớm, tìm tòi vô số đề thi đại học, làm vô số đề thi với độ khó tăng dần.
Mà Tứ Trung là một trong hai trường cấp ba mạnh nhất ở thành phố B nên càng nâng cao độ khó của đề thi hơn. Đến mức khiến đám học sinh oán than, hoảng sợ không chịu nổi.
Khi đó vì cái gọi là "thúc đẩy học sinh" nên có vô số đề thi nâng cao độ khó bị buộc phải làm xong trong hai tiếng hoặc hai tiếng rưỡi. Toàn bộ quá trình viết như sắp chết đến nơi, chỉ cần phân tâm một giây thôi là có khả năng không thể hoàn thành bài thi được.
Nhưng đến cuối cùng, khi hắn ngồi trong phòng thi đại học nhìn thoáng qua đề thi, Thẩm Phương Dục lại phát hiện những áp lực khi cày ngày cày đêm với vô số đề thi khó nhằn đều biến mất. Tất cả chỉ còn lại sự bình tĩnh sau khi đã luyện qua đủ thể loại đề.
Thẩm Phương Dục cũng từng có vô số lần nghĩ rằng chẳng may hắn không đậu trạng nguyên, chẳng may hắn nhìn lầm điều kiện, chẳng may hắn viết thiếu một số lẻ, chẳng may hắn gặp một đề khó không biết làm, chẳng may hắn làm bài không kịp giờ thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng trên thực tế những tình huống đó đều không xảy ra.
Trong cuộc sống có nhiều lúc giống như lần thi đại học đó vậy.
Thường quá trình chuẩn bị là quá trình khó khăn nhất, và đây cũng là lúc kiểm tra tố chất tâm lý của mọi người.
Khi mọi người chuẩn bị đầy đủ, tâm lý cũng ổn định thì thời khắc thử thách đến cũng sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng đâu.
Cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, tượng tượng ra đủ loại tình huống khó khăn nghìn trùng, thậm chí cả chuyện sống chết cũng nghĩ đến. Nhưng cuối cùng lại phát hiện bởi vì mọi chuyện quá suôn sẻ nên những thứ đó cũng trở nên vô dụng.
Đó là sự may mắn, cũng là món quà ông trời ngẫu nhiên ban tặng cho những người can đảm không ngại gian khó.
Giống như Giang Tự hiện tại, và cả hắn của năm đó nữa.
Thẩm Phương Dục còn nhớ rõ môn thi cuối cùng, sau khi hắn kiểm tra lại bài làm hai lần thì vẫn còn 10 phút nữa mới hết giờ thi.
Thẩm Phương Dục chán ngắt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang giữa mùa hè xanh mát.
Tiếng chuông nộp bài thi vang lên, hắn cầm túi văn phòng phẩm trong suốt và phiếu dự thi đi ra khỏi trường thi, trước mặt là ánh nắng rực rỡ của ngày hè.
Thẩm Phương Dục đứng trên hành lang lười biếng vươn vai với ánh mặt trời. Nhưng hắn không để ý cách đó không xa, có một cậu học sinh ở Lục Trung cũng đang dựa vào hành lang đắm chìm dưới áng mặt trời giống hắn. Cậu học sinh đó nghiêm túc quan sát ngọn cây phản chiếu ánh nắng và cả những chiếc bóng chồng lên nhau.
Xe buýt đưa đón của Tứ Trung và Lục Trung đậu ở hai phía đối diện. Một bên treo biểu ngữ "Lục Trung tất thắng", một bên dán khẩu hiệu "Tứ Trung vô địch".
Còn hắn và người yêu tương lai lại đi lướt qua nhau hướng tới hai chiếc xe buýt riêng biệt, đi về hai hướng khác nhau.
Nhưng không sao...
Bởi vì tối hôm đó, hắn đã gặp lại cậu học sinh Lục Trung đó ở tiệm net thành phố B.
Mà lần gặp này, chính là cả đời.
...
"Vất vả nhiều rồi."
"Bác sĩ Thẩm vất vả rồi."
"Mọi người đều vất vả nhiều rồi."
"... Còn có bệnh nhân.." Thẩm Phương Dục không thể gọi tên anh, nhưng hắn muốn nói ra câu này.
"Em cũng vất vả rồi."
Camera ghi hình đã tạm dừng giữa những lời nói làm việc vất vả, bác sĩ gây tê nói với Thẩm Phương Dục: "Bác sĩ Thẩm đi nghỉ ngơi trước đi, tổng cộng cũng đã phẫu thuật 3, 4 tiếng rồi. Chỗ này cứ để tôi canh là được."
Thẩm Phương Dục lắc đầu, cố gắng canh Giang Tự đến khi hết thuốc tê rồi mới đẩy anh vào phòng ICU.
Thật ra tình huống của Giang Tự rất tốt, mọi người đều đồng ý không cần phải vào đó. Nhưng để đề phòng nên vẫn đẩy vào đó ở một đêm, sợ nhỡ may có tình huống nào đó phát sinh đột ngột thì lại trở tay không kịp.
Giang Tự mệt mỏi nằm trên giường bệnh, sau khi mọi người tản đi Thẩm Phương Dục mới ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm bàn tay đang truyền nước của anh.
"Em có thấy không? Tiếu Tiếu cực kỳ xinh đẹp luôn."
Giang Tự không thể tận mắt nhìn thấy con bé, nhưng có thể nhìn thấy được khoảnh khắc Tiếu Tiếu được lấy ra từ bụng anh nhờ màn hình mà Thẩm Phương Dục đã chuẩn bị cho anh trước.
Thật ra anh có hơi muốn gặp Tiếu Tiếu, nhưng hiện tại cũng không thích hợp.
Thẩm Phương Dục bắt được chút buồn bã chợt loé lên trong mắt Giang Tự, hắn cười đùa một câu: "Đến cả lục phủ ngũ tạng của em cũng rất đẹp."
"Chậc! Chưa thấy ai khen người khác như vậy bao giờ." Giang Tự giương mắt nhìn trần nhà.
Thấy ý cười trong mắt anh, Thẩm Phương Dục nắm tay anh vuốt ve khuôn mặt chính mình: "Sáng nay lúc thức dậy, Chương Trừng đã nhắn tin cho anh nói chuyện bất động sản đã ra quyết định rồi. Đợi em khoẻ hơn thì chúng ta có thể bắt đầu xem sơ đồ căn hộ được rồi."
Giang Tự khẽ "ừm" một tiếng.
Ngày đầu tiên của tháng tư, tiếng chim hót lảnh lót dễ nghe vô cùng.
Hai giờ chiều nắng chói chang rực rỡ, phản chiếu những ánh vàng trên cành cây dạt dào sắc xuân.
"Hai tháng nữa hoa sen sẽ nở. Lúc đó chúng ta có thể dẫn Tiếu Tiếu đi ngắm hoa sen, đợi tới mùa thu lại dẫn con bé đến dưới tàng cây hoa phù dung ở đại học y A chụp ảnh. Vào mùa đông chúng ta có thể đến vườn mai... mà thôi, đi vườn mai đừng dẫn Tiếu Tiếu theo thì hơn." Hắn cười nói.
Giang Tự trừng mắt liếc hắn một cái, Thẩm Phương Dục cong khoé môi tiếp tục nói: "Đợi mùa xuân năm sau Tiếu Tiếu tròn một tuổi thì chúng ta sẽ dẫn con bé đi xem đồi hoa cải vàng rực rỡ. Anh khiêng thiết bị giúp em, em chụp ảnh cho con bé. Bảo đảm còn đẹp hơn cả ảnh studio chụp luôn."
"... Chúng ta sẽ chụp thật nhiều ảnh rồi dán trong nhà, không thì làm album cũng được."
"Chúng ta sẽ ở trong căn nhà lớn hơn, sẽ sống cùng với Tiếu Tiếu, sẽ trải qua cuộc sống ngày một hạnh phúc và tốt đẹp hơn."
Một năm có bốn mùa, cuộc đời có bốn chuyện vui.
Tương lai tốt đẹp được kỳ vọng dưới tình yêu lâu dài, Giang Tự nhắm mắt lại hỏi: "Đây là lời dặn bác sĩ Thẩm dành cho em à?"
"Đúng vậy. Nhưng vẫn còn thiếu một câu quan trọng nhất."
Thẩm Phương Dục dịu dàng nói: "Anh yêu em, bác sĩ Giang của anh."
Kết thúc chính truyện
- ------
Sau gần 3 tháng thì tui cũng làm xong chính truyện của bộ này rồi huraaa 🎉Giờ cứ thấy trống vắng kiểu gì dù còn tận 13 ngoại truyện nữa!