Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1262: Mỗi người một nửa




Xấu hổ!
Vô cùng xấu hổ a!
Hơn mười vạn đại quân hưng trí dào dạt chạy tới nơi này, nào biết được đối phương ngay cả một binh lính cũng không phái đến, đã có thể làm cho bọn họ nửa bước khó đi.
Thật sự là rất mất hứng.
Từ ngày Tống Triều khai quốc tới nay, chưa bao giờ khống chế được địa khu Yến Vân, điều này đối với vương triều người Hán, là một việc vô cùng bi ai, bởi vì ngươi không có địa khu Yến Vân, như vậy không khác gì không có trường thành, ngươi sẽ hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của dân du mục, người ta muốn đánh ngươi lúc nào thì đến lúc đó.
Đương nhiên, triều Tống cũng muốn đoạt lại Yến Vân trở về, vì vậy mà cùng nước Liêu đánh mấy thập niên tại địa khu Yến Vân này, trải qua hiệp ước Thiền Uyên, đòi về được ba châu Trác, Doanh, Mạc, nhưng vài cái yếu địa chiến lược ở địa khu Yến Vân thì vẫn còn nằm trong tay nước Liêu.
Sau khi vương triều nhà Liêu diệt vong, triều Tống rốt cục xem như nắm trong tay một nửa địa khu Yến Vân, nhưng còn chưa kịp củng cố thống trị nơi này thì đã bị nước Kim cướp về mất rồi.
Lý Kỳ lần này xuất binh, có thể nói là lần thứ ba triều Tống phát động chiến tranh đối với địa khu Yến Vân.
Đừng nhìn người của triều Tống lúc nào cũng nói rằng địa khu Yến Vân là của mình đấy, nhưng trên thực tế, Lý Kỳ xuất binh lần này, thiên thời địa lợi nhân hòa cũng không đứng về phía hắn, không nói đến hắn, ngay cả Chủng Sư Đạo cũng không hiểu rất rõ về tình hường địa lý của địa khu Yến Vân, đặc biệt là Vân Châu, sau đại tướng Dương Nghiệp, triều Tống đã không bước vào Vân Châu nửa bước, lần này dường như là lần đầu tiên.
Chủng Sư Đạo sống hơn nửa đời người, đây cũng là lần đầu tiên đến Vân Châu, bởi vậy không hiểu được rõ về tình hình địa lý ở Vân Châu.
Nhắc tới mấy ngày mưa to liên tục gần đây, đừng nói Giang Nam, ngay cả Khai Phong cũng thường xuyên gặp phải, lúc Lý Kỳ quan sát sông Hồn Hà cũng đã thấy mực nước dâng cao, vốn hắn cho rằng có một chút lượng mưa ấy còn chưa đủ để ngăn cản bọn họ qua sông, nhưng hắn vạn lần không ngờ được rằng nước sẽ dâng thành như vậy, sông đều biến thành biển rồi. Che mất cả thôn trang, đất vườn phụ cận, gần như là không nhìn thấy bờ, hơn nữa nước sông chảy xiết, nhìn thôi đã dọa người.
Một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, vô cùng buồn cười.
Nhưng vào lúc này, Lý Kỳ thấy xa xa phía "biển" đứng đối diện một đội nhân mã, bởi vì quá xa, mặc dù có thiên lý nhãn cũng không nhìn được quá rõ ràng, nhưng Lý Kỳ cũng có thể đoán được phía đối diện là ai, nhất định là Hoàn Nhan Tông Hàn hoặc Hoàn Nhan Tông Vọng chạy tới chê cười hắn.
Không có cách nào, ông trời đều trợ giúp nước Kim. Lý Kỳ chỉ có thể suất lĩnh đại quân thối lui đến một thôn nhỏ phụ cận để tạm thời đóng quân, bởi vì dân chúng nơi này biết sắp đánh trận nên đều chọn tránh đi nơi khác.
Lần đầu tiên tiến công đã không công mà lui rồi.
Nhưng bọn họ cũng tiếp thu giáo huấn, nhanh chóng phái người chung quanh đi tìm dân chúng địa phương, hỏi một chút lần nước lũ này khi nào mới có thể rút đi.
Thật vất vả tìm được vài người đánh cá, nhưng mà không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì càng tổn thương sĩ khí a!
Theo lời mấy người đánh cá này, thì ra vùng thượng du của sông Tang Thiên bắt nguồn từ địa khu cao nguyên đất cát vàng ở Tây Bắc, một khi nước dâng cao, sẽ có một số lượng lớn cát sông từ thượng du đổ về đây, thế nên hàm lượng cát ở sông Tang Thiên này cao đến mức để người nghẹn họng không nói lên lời.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho vùng này hàng năm đều bị ngập nước.
Thời điểm nước Liêu thống trị Vân Châu, đã từng nhiều lần phái người tu kiến lòng sông, để cho mực nước giảm xuống, nhưng gần hai mươi năm, do chính trị nước Liêu hủ bại, bọn quan viên chỉ lo hưởng lạc, ai còn quan tâm đến sông với ngòi gì, thế cho nên sông Tang Thiên này đã nhiều năm thiếu tu sửa, nước lũ năm sau mãnh liệt hơn năm trước. Nhất là những năm gần đây, do nơi này không ngừng có chiến sự, khiến cho tuyến đường sông này bị phá hoại nghiêm trọng, cũng không có ai quản lý, thế cho nên, khoảng thời gian này hàng năm chỉ cần có vài ngày mưa liên tục, thì nơi này sẽ bị ngập nước, chỉ là lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Bởi vì mấy hôm trước có mấy trận mưa to khiến nước sông chảy khá là xiết rồi, hơn nữa mấy ngày này liên tục có mưa, do vậy đã biến thành bộ dạng hiện giờ, còn vấn đề bao giờ thì nước lũ rút đi à, ít thì bảy tám ngày, nhiều thì khoảng nửa tháng, chủ yếu là xem đợt mưa này còn kéo dài bao lâu.
Lại càng thêm đáng chết đó là nếu muốn đi vòng qua sông Tang Thiên, phải đi một quãng đường vòng cực xa.
Nếu đi lâu như vậy thì viện quân của quân Kim cho dù cưỡi lừa cũng chạy tới rồi.
Người cuối cùng là không thể làm trái ý trời được.
- Báo! Khởi bẩm Bộ Soái, Chủng tướng quân phái người truyền tin đến, do mực nước dâng lên quá cao, nếu cứ ép buộc phái thuyền đến thì sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lý Kỳ thở dài nói: - Ta biết rồi.
Đây là điều đã sớm dự đoán được.
Nhạc Phi cau mày nói: - Cho dù Chủng lão tướng quân phái thuyền đến, tên Hoàn Nhan Tông Hàn kia chỉ cần phái một vạn quân canh giữ ở bờ bên kia, chờ chúng ta qua sông, lúc chúng ta lên bờ thì xông lên tiêu diệt hết cũng không muộn.
Chủng Sư Đạo nói: - Nhạc Phi nói không sai, dưới loại tình huống này, cứ cố ép qua sông sẽ là một lựa chọn không sáng suốt.
Lý Kỳ đương nhiên cũng biết điều ấy, cho dù là đội Thủy sư ở Phúc Châu của Hàn Thế Trung đến đây, hắn cũng không dám tùy tiện qua sông, hắn hỏi lại: - Vậy thì phải làm sao bây giờ.
Chủng Sư Đạo nói: - Hiện giờ xem ra, muốn nắm giữ được Vân Châu ngay là không thể nào, chúng ta xuất binh chuyến này, không chỉ thu phục lại được đất đai bị mất là Hà Bắc, hơn nữa còn thu phục được lục châu của phủ Yến Sơn, mặt khác còn có Úy Châu, Ứng Châu và những nới khác, ta xem cũng không kém nhiều lắm. Viện quân của quân Kim sẽ lập tức chạy tới hoặc có khi đã đến rồi, mà chúng ta lại không có viện quân, lão phu cho rằng chúng ta nên thừa dịp nước lũ này khẩn trương lui binh, củng cố phòng tuyến của Ứng Châu, Đại Châu, Sóc Châu, Úy Châu.
Các tướng sĩ còn lại đều gật đầu, nếu không chiếm được Vân Châu thì phải nhanh chóng lui binh lại, nếu không đợi đến lúc viện quân của quân Kim càng ngày càng nhiều, ở tại chỗ này thật sự rất nguy hiểm.
Lý Kỳ trầm mi suy tư một phen, đột nhiên lắc đầu nói: - Không, tình huống hiện nay còn không đến nỗi phải rút quân.
Chủng Sư Đạo cau mày hỏi: - Vậy ý của ngươi là gì?
Lý Kỳ cười giải thích: - Nếu chúng ta đã tới rồi, sao có thể dễ dàng lui binh thế được, lúc trước khi đàm phán, tiền để có Vân Châu chúng ta đều cho rồi, thì chúng ta ở trong này cũng là chuyện đương nhiên, nếu có thể chiếm lĩnh toàn bộ là tốt nhất, nếu không, chúng ta cũng phải được một nửa.
- Phân một nửa?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, lấy sông Tang Thiên làm ranh giới, mỗi bên một nửa, huyện Hồn Nguyên chính là phủ Đại Đồng của Đại Tống ta.
Hắn nói là một nửa, kỳ thật cũng chỉ là giữ lấy một phần ba địa bàn của Vân Châu, đại bộ phận địa khu, bao gồm cả phủ Đại Đồng vẫn còn nằm trong tay người Kim.
Chủng Sư Đạo trầm ngâm một lát rồi cười ha ha nói: - Chủ ý này hay, sông Tang Thiên ở phía đông nam, gần với phía đông Úy Châu, phía nam dựa gần Ứng Châu, Đại Châu, phân chia như này thật sự là không thể thích hợp hơn được.
Nhạc Phi nói: - Hiện giờ nước lũ rất mãnh liệt, mặc dù viện quân của bọn chúng có tới thì bọn chúng cũng không dám qua sông, chúng ta có thể nhân cơ hội ở bờ sông bên này xây dựng thành lũy, đào chiến hào. Đợi đến lúc nước lũ rút xuống, bọn chúng cũng không dám tùy tiện tiến công.
- Nói rất đúng, cứ làm thế đi.
Lý Kỳ gật đầu cười, lại nói: - Ồ, còn phải đưa một phong thư đến Chiết Gia Quân, bảo bọn họ phải tử thủ ở biên cảnh Sóc Châu, không cần liều lĩnh tiến lên. Chúng ta chỉ cần theo bọn chúng dây dưa hao tổn.
- Tuân mệnh.
Lý Kỳ là một người chắc chắn, nói xong làm luôn, ngày đấy đã sai binh lính tại những chỗ yếu đạo xây dựng thành lũy. Nơi này dù sao cũng có hơn mười vạn người, tốc độ phải nói là nhanh đến một tiêu chuẩn nhất định rồi.
Chuyện đến nước này, Lý Kỳ ngược lại hy vọng nước lũ rút lui muộn chút.
Nói thật ra, với các bộ phận cấu thành hiện tại của đội quân này, muốn tiến công Vân Châu thật sự có chút mạo hiểm, nhưng muốn phòng thủ thì vẫn còn dư giả.
Chủng Sư Đạo làm người thiết kế chính của hệ thống phòng ngự lần này, mà Nhạc Phi thì chỉ huy ở tiền tuyến, mọi người đội mưa đội gió, gấp rút cải tạo hệ thống phòng ngự. Cũng may huyện Hồn Nguyên ban đầu đã có một bộ thiết bị phòng ngự đầy đủ, giảm bớt không ít áp lực cho Lý Kỳ.
Tại bờ bắc sông Tang Thiên.
Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn hai vạn binh mã đóng ở chỗ này, nếu quân Tống dám qua sông, vậy thì gã sẽ phi thường hoan nghênh, đương nhiên, gã cũng hiểu được, chỉ cần đầu óc quân Tống không có vấn đề thì bất kể thế nào cũng sẽ không mạnh mẽ qua sông.
Vốn là gã tính toán đóng quân ở huyện Hồn Nguyên. Tranh thủ không cho quân Tống tiến vào Vân Châu một bước, nhưng Hoàn Nhan Hi Doãn đột nhiên chạy gấp từ tiền tuyến trở về, khiến gã khẩn trương rút lui đến bờ bên kia sông Tang Thiên đi, bởi vì gã hiểu rõ nơi này vô cùng, gặp trận mưa to như này, dự đoán được mực nước sông Tang Thiên rất có thể sẽ dâng lên cao. Nếu ngươi cứ trú đóng ở huyện Hồn Nguyên, thì một khi nước sông Tang Thiên dâng lên, như vậy ngươi sẽ không còn đường lui nữa rồi, hơn nữa cũng sẽ ngăn cách liên hệ với chiến tuyến phía tây nam. Đến lúc đấy nếu như quân Tống tấn công cả hai mặt thì căn bản là không ngăn được.
Hơn nữa, nước lũ cũng có thể ngăn lại quân Tống một cách dễ dàng, đến lúc đó, chỉ cần chờ viện quân đến là có thể giải nguy cho Vân Châu rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong thì ra lệnh cho Hoàn Nhan Hi Doãn thống lĩnh ba vạn quân chủ lực đi đến chiến tuyến phía tây nam, hội hợp cùng khoảng hai vạn quân chủ lực của Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, tranh thủ thống cho Chiết gia quân một kích.
Mà chính gã thì suất lĩnh hai vạn binh lính, nhanh chóng lui về bờ tây bắc của sông Tang Thiên trước khi nước lũ dâng lên.
- Thưa Đô thống, quân Tống đã rút lui rồi.
Chằng bao lâu, lại có một gã thám tử về báo lại: - Khởi bẩm Đô thống, viện quân của chúng ta có thể tới đây trong vòng 3 ngày nữa.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe được cười ha ha, nói: - Thật sự là trời cũng giúp ta. Không quá ba ngày, quân Tống nhất định rút lui, đến lúc đó chúng ta phản công với quy mô lớn, cùng Hoàn Nhan Tông Vọng hai mặt giáp công, đoạt lại phủ Yến Sơn.
Một vị phụ tá bên cạnh gã tên là Cao Khánh Duệ lại nói: - Đô thống, ngài không được sơ suất, nếu chúng ta xuất binh đánh phủ Yến Són, nếu thiếu quân thì cũng vô dụng, còn nếu nhiều thì chẳng may mấy vạn quân Tống nhân lúc phía tây nam ít người mà tiến vào thì Vân Châu sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta có khả năng đụng phải quân Tống hai mặt giáp công.
Hoàn Nhan Tông Hàn khiêm tốn hỏi: - Vậy không biết Cao tiên sinh có đề nghị gì không?
Cả đời gã coi trọng nhất nghĩa khí, lại coi vị Cao Khánh Duệ này là tri kỷ, tôn trọng gọi y là Cao tiên sinh, trong lịch sử thì Hoàn Nhan Tông Hàn cũng bởi vì Cao Khánh Duệ bị gian thần hãm hại mà tức chết, hai người này có thể nói là một đôi quá mệnh cơ hưu, vì vậy Hoàn Nhan Tông Hàn phi thường coi trọng ý kiến của Cao Khánh Duệ.
Cao Khánh Duệ nói: - Đội quân tài giỏi nhất của quân Tống đều ở Tây Bắc, Hà Sóc Quân chỉ là danh nghĩa, ở Hà Bắc không có đội quân nào có thể là đối thủ của tướng quân, đội cấm quân này là từ kinh thành tới, sớm muộn gì cũng phải rút lui, như vậy phủ Yến Sơn chẳng khác nào đơn độc treo bên ngoài, lúc ấy nhị Thái tử tất nhiên sẽ đi cướp lấy phủ Yến Sơn. Hiện tại chúng ta phải làm là củng cố Vân Châu, thêm nữa là sau khi đội cấm quân này rút lui thì chúng ta phải nhanh chóng xuất binh tiêu diệt quân Tống ở Ứng Châu, Sóc Châu, sau đó mới mưu đồ đến Thái Nguyên, nếu chúng ta nắm Tây Bắc trong tay, không những có thể khiến cho quân Tống bị thương nặng mà còn có thể chặt đứt tuyến đường vận chuyển lương thực của triều Tống, một khi Thái Nguyên thất thủ, chúng ta có thể tiến thẳng đến Khai Phong, còn về phần phủ Yến Sơn, dù cho chúng ta đánh hạ được thì Hoàng thượng cũng không có khả năng để cho chúng ta quản lý toàn bộ địa khu Yến Vân, đến lúc đó nhất định sẽ sai nhị Thái tử đi trấn thủ phủ Yến Sơn, nếu vậy thì sao chúng ta không để cho nhị Thái tử đi đánh chiếm, chúng ta thừa cơ hội này mà chiếm Tây Bắc.
Tài năng quân sự của Hoàn Nhan Tông Hàn rất cao, nhưng phương diện chính trị thì không tốt lắm, cùng Thái Kinh là hai kẻ vô cùng khác nhau, ở phương diện này gã vẫn luôn nghe theo đề nghị của Cao Khánh Duệ, suy tư một lát, gã cũng hiểu được ý của Cao Khánh Duệ, gã và Hoàn Nhan Tông Vọng nắm giữ binh quyền, cũng đã ở một trình độ rất lớn làm suy yếu quyền lực của Hoàng đế, Hoàn Nhan Thịnh có ngu ngốc thì cũng sẽ không ngu đến mức cho ngươi một mình nắm giữ binh quyền, vậy thì Hoàng đế ta đây còn làm cái gì, cho ngươi làm luôn đi, cho nên Hoàn Nhan Thịnh nhất định sẽ cân bằng thế lực của hai người bọn họn, ba người chẳng khác nào một tam giác, kiềm chế lẫn nhau, một khi phá vỡ sự cân bằng này, thì sẽ không một ai có thể khống chế được thế cục như vậy, gã gật đầu đồng ý: - Tiên sinh nói có lý, tất cả nghe theo tiên sinh, đợi viện binh đến đây, chúng ta sẽ ngay lập tức xuất binh đến Sóc Châu.
Nhưng không được bao lâu, một gã thám tử lại đi tới bẩm báo: - Khởi bẩm Đô thống, quân Tống vừa đi đã quay lại, lại tiếp tục đóng quân ở bờ bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.