Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1263: Chiến loạn ở Yến Vân




Việc quân Tống lui binh vốn nằm trong dự liệu của Hoàn Nhan Tông Hàn, nhưng quân Tống đi rồi mà quay lại thì lại khiến cho gã không hiểu được, gã lập tức ra lệnh cho thám tử đi tìm hiểu lại xem, thậm chí còn phái người đi phía nam quan sát, nhìn xem có đội tàu thuyền qua sông không.
Nhưng gã cũng không khẩn trương, nếu quân Tống dám qua sông, vậy gã sẽ làm cho quân Tống nếm thử chút lợi hại của mình.
Tên thám báo được phái đi ở bên ngoài vòng vo một vòng, lúc trở về bẩm báo cho Hoàn Nhan Tông Hàn rằng quân Tống căn bản không hề có ý định qua sông, cũng không thấy xuất hiện đội tàu thuyền mà là đang xây dựng thành lũy ở bờ sông.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe vậy thì choáng váng, lập tức cùng một vị đại tướng đi ra bờ sông, từ xa xa nhìn sang bờ bên kia, phát hiện những tên binh Tống đó khiêng đầu gỗ, cầm thiết chùy lớn, đập gõ đập gõ, căn bản cũng không đem quân Kim để vào mắt.
Những thanh âm đông đông đông kia dường như là muốn gây hấn với quân Kim, có bản lĩnh ngươi tới đánh ta đi.
Hoàn Nhan Tông Hàn đánh trận cả đời, thật đúng là lần đầu tiên thấy có người dám chạy đến trong nhà đối phương xây lô cốt, hành vi này cũng quá vô lý đi, gã kinh ngạc hỏi: - Bọn chúng đang làm gì đó?
Cao Khánh Duệ suy tư một hồi, ai ôi!!! Một tiếng nói: - Đô thống, việc lớn không tốt, bọn chúng muốn dùng sông làm ranh giới, cùng chúng ta chia đều Vân Châu.
- Cái gì?
Hoàn Nhan Tông Hàn kinh hô một tiếng, hỏi lại: - Chia đều Vân Châu? Buồn cười, ý nghĩ của bọn chúng không khỏi cũng quá kì lạ đi, hiện tại ta không đi thu hồi Sóc Châu đã là ban ơn to lớn cho bọn chúng rồi, bọn chúng còn muốn mưu đồ cả Vân Châu, thật sự là nực cười.
- Đô thống, ngài mau nhìn.
Một vị tướng phía sau Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên chỉ hướng bờ bên kia, Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn theo ngón tay của gã, chỉ thấy từng lá cờ một được dựng lên.
Cao Khánh Duệ tuy rằng không nhìn được rõ lắm nhưng tổ hợp nhan sắc kỳ lạ của lá cờ này vô cùng đặc biệt, nói: - Này --- này hình như là lá cờ mặt trời không lặn của triều Tống. Xem ra bọn chúng thật sự tính toán lấy con sông làm ranh giới với chúng ta.
Cái này còn phải nói sao, Quốc kỳ đều dựng lên rồi, tức là khẳng định vùng này là thuộc địa phận Đại Tống đấy.
Lý Kỳ vẫn luôn phi thường cao điệu ở phương diện quốc thổ, nếu hắn đã tính toán phải lấy về một nửa này, thì điều đầu tiên phải làm đương nhiên là dựng Quốc kỳ, tuyên bố chủ quyền, nói cho mấy người gần đây, nơi này thuộc quyền thống trị của Đại Tống, thuận tiện mượn việc này thông báo cho Hoàn Nhan Tông Hàn một tiếng "ngươi đừng có mà vượt biên giới đấy nha".
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn từng lá cờ mặt trời không lặn kia, trong lòng hận cực kỳ, lúc trước khi triều Tống muốn có Vân Châu, gã có chết cũng không cho, gã từ sớm đã có kế hoạch đem Vân Châu trở thành đại bản doanh của mình, hiện giờ Lý Kỳ lại muốn chia cắt nhà gã, cơn tức này gã làm sao mà nuốt xuống được.
Những đại tướng bên này thấy vậy, đều tức giận cực kỳ, gặp qua người vô liêm sỉ, nhưng cũng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức này, đánh trận cũng chưa đánh, các ngươi vừa mới tới, đã muốn chiếm địa bàn cho mình rồi, trong thiên hạ làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.
Cao Khánh Duệ nói: - Tướng quân, bọn quân Tống không lui cũng không đánh, thì sông Tang Thiên này ngược lại trở thành trở ngại cho chúng ta, hiện giờ Úy Châu, Ứng Châu, đã nằm trong tay bọn chúng, bọn chúng chỉ cần phòng thủ hai mặt tây, bắc, nếu lại để cho bọn chúng lập thêm thành lũy, chỉ sợ chúng ta cũng khó mà đánh lui được bọn chúng.
Hoàn Nhan Tông Hàn tức giận đến mức tóc đều dựng thẳng lên, một khắc trước gã còn cảm kích trận nước lũ này đến đúng lúc, giờ khắc này gã lại hận chết nước lũ rồi, nếu không có trận nước lũ này ngăn cản, dù thế nào gã cũng phải xông lên liều mạng cùng quân Tống, không thể đợi để bị người bắt nạt như vậy được.
Nhưng hiện tại bọn họ lại không thể làm gì, đừng nói viện quân còn chưa tới, cho dù tới rồi mà nước lũ không rút thì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Tống ở bên kia xây dựng cải tạo thành lũy.
Tức giận đến mức Hoàn Nhan Tông Hàn muốn điên lên.
Bờ sông bên kia, Lý Kỳ cùng Nhạc Phi và các tướng lĩnh liên can đứng xa xa nhìn bờ đối diện. Lý Kỳ cười ha ha hỏi: - Nhạc Phi, ngươi đoán Hoàn Nhan Tông Hàn lúc này đang suy nghĩ gì?
Nhạc Phi cười nói: - Ta nghĩ gã nhất định tức chết rồi, bọn chúng chắc không ngờ rằng chúng ta chẳng những không lui binh, hơn nữa còn muốn chia đôi Vân Châu với bọn chúng.
Lý Kỳ lại hỏi với sắc mặt ngưng trọng: - Đúng rồi, đợi đến lúc viện quân của kẻ thù tới, nước lũ rút đi, ngươi có nắm chắc sẽ trấn giữ được không?
Nhạc Phi nói: - Nếu muốn đánh chiếm Vân Châu, thì mạt tướng sẽ không dám vọng ngôn, nhưng nếu chỉ là bảo vệ mảnh đất này, thì mạt tướng vô cùng nắm chắc.
- Hả? Vô cùng nắm chăc? Lý Kỳ cười nói: - Ta không phải là không tin ngươi, ta chỉ muốn hỏi rằng, sao ngươi lại lại có lòng tin đến vậy?
Nhạc Phi giải thích: - Mặc dù viện quân của quân địch đuổi tới, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ khoảng mười vạn đại quân, tương đương với quân số của chúng ta, nếu gã chia quân ra để đồng thời tấn công chúng ta cùng Chiết Gia Quân, vậy thì bọn chúng khả năng còn bị chúng ta tiêu diệt, nhưng nếu như gã không phân binh ra, tập trung binh lực qua sông tấn công chúng ta thì Chiết Gia Quân lại có thể nhân cơ hội tiến quân vào Vân Châu, trực tiếp đánh chiếm phủ Đại Đồng, chúng ta chỉ cần bám trụ bọn chúng, một khi Chiết Gia Quân tấn công chiếm phía đối diện, như vậy thì bọn chúng chắc chắn sẽ rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Nhưng nếu bọn chúng tập trung binh lực tấn công Sóc Châu thì sao?
Nhạc Phi cười nói: - Vậy thì càng đơn giản, Chiết Gia Quân chỉ cần không ngừng lui về phía sau, quân Kim tuyệt đối cũng không dám mạo hiểm tiến quân, một khi chiến tuyến quá dài, chúng ta có thể nhân cơ hội qua sông tiến thẳng đến phủ Đại Đồng, bọn họ đồng dạng cũng rơi vào hoàn cảnh khó cả trước lẫn sau.
Lý Kỳ nghe vậy cười ha ha nói: - Nếu chúng ta không chiếm được Vân Châu thì chiếm được một nửa cũng không tệ lắm. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi đến lúc tạnh mưa, ngươi mang thêm ít cung nỏ, thêm chút đạn pháo, mỗi ngày chờ đến nửa đêm, hướng bờ bên kia bắn mấy tên, ta muốn khiến cho Hoàn Nhan Tông Hàn mỗi ngày phải sống giữa ác mộng.
Một chiêu này thật đúng là mỉa mai, xem ra Bộ Soái vẫn trước sau như một nha, bất kể là đánh giặc hay buôn bán cũng thế. Nhạc Phi ngượng ngùng gật đầu nói: - Vâng, mạt tướng nhớ kỹ.
Đúng lúc này, Trương Hiến đột nhiên chạy tơi bẩm báo: - Bộ Soái, theo lời dân chúng địa phương, chung quanh đây có tổng cộng ba cây cầu nổi, chẳng qua tạm thời bị nước lũ bao chùm thôi, chúng ta có cần hủy trước đi hay không?
Nhạc Phi vội vàng nói:
- Không cần hủy đi, binh lực của chúng ta cũng không kém, chỉ cần bảo vệ tốt những nơi có cầu, nếu kẻ thù dám qua sông, chúng ta có thể nhân thời cơ tiêu diệt.
Lý Kỳ cũng tỏ vẻ đồng ý, nói: - Trương Hiến, dặn dò binh sĩ gia tăng phòng ngự, cần hoàn thành hết thảy trước khi nước lũ rút xuống.
- Tuân mệnh!
Bởi vì sự tồn tại của nước lũ mà hai bên nhân mã ở chung phi thường hòa hợp, một bên xây dụng thành lũy, một bên ở bờ bên kia lo lắng suông. Nhưng chiến tranh ở địa khu Yến Vân đã hoàn toàn khai hỏa rồi.
Phía tây nam Vân Châu, sau khi Hoàn Nhan Hi Doãn lĩnh quân đánh lui Chiết Gia Quân, cho quân một đường thẳng tiến xuống phía nam đánh tới huyện Sơn Âm ở Sóc Châu, nhưng đến huyện Sơn Âm lại gặp phải sự ngoan cường chống cự của Chiết Gia Quân, mấy lần tiến công đều bị Chiết Gia Quân đánh lui, hơn nữa, viện binh của Thái Nguyên, Phủ Châu, Phượng Tường đã lần lượt chạy tới.
Trong lòng Hoàn Nhan Hi Doãn lo lắng chiến sự ở phủ Đại Đồng, không dám đánh sâu vào, chỉ có thể dẫn binh đi vòng vèo. Nhưng vừa mới trở về đã nhận được phong thư của Hoàn Nhan Tông Hàn, biết quân Tống muốn lấy con sông làm ranh giới cai trị với bọn họ, đây cũng là điều mà gã không nghĩ tới, bởi vì không biết bên đó đến tột cùng ra sao, nên gã phi thường lo lắng, vì thế giao chiến tuyến phía tây nam cho Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, còn chính gã thì suất lĩnh một ít nhân mã chạy về phủ Đại Đồng.
Mặt khác, Úy Châu cũng bị một đám quân Kim đến từ Võ Châu tấn công, cũng may Lý Kỳ có chuẩn bị từ sớm, để lại Ngô Giới trấn thủ Úy Châu, hơn nữa binh lực của đối phương cũng không nhiều, Ngô Giới phi phường thoải mái đánh lui quân Kim.
Nhưng đấy chỉ là những trận chiến quy mô nhỏ, nhưng do thế cục ở Vân Châu biến hóa, nên chiến hỏa dần dần từ địa khu Yến Vân chuyển đến sáu châu của phủ Yến Sơn.
Sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng về tới Bình Châu, lập tức triệu tập binh mã, chuẩn bị rửa sạch nỗi nhục lúc trước, tại xa nơi kinh đô khi Hoàn Nhan Thịnh biết tin thất bại của Hoàn Nhan Tông Vọng, cũng sợ Hoàn Nhan Tông Hàn một nhà độc đại, lập tức tăng lên binh lực cho Bình Châu, dành sự ủng hộ lớn nhất cho Hoàn Nhan Tông Vọng.
Rất nhanh, Hoàn Nhan Tông Vọng có được năm vạn đại quân, chia binh ra hai đường, tấn công Đàn Châu, Kế Châu, chuẩn bị thừa dịp quân Tống chưa kịp yên ổn ở những địa phương này đánh cho quân Tống trở tay không kịp.
Lúc ban đầu, quả nhiên là quân Tống bị đánh cho liên tiếp bại lui, Hoàn Nhan Tông Vọng thuận lợi chiếm về Kế Châu, nhưng, Tông Trạch, Trương Thúc Dạ quyết đoán triệu tập tất cả binh lực của phủ Yến Sơn, thậm chí có thể nói là tất cả những người có thể đánh giặc, tổng cộng có gần mười vạn đại quân, chia binh làm hai đường, tiến đến nghĩ cách cứu viện.
Những binh lính này đều là được triệu tập tạm thời, hơn nữa bởi vì nhân số quá nhiều, rất nhiều binh lính không có cả vũ khí, Tông Trạch liền hạ lệnh cho bọn họ cầm côn gỗ vừa to vừa dài lên đánh trận, cùng Hoàn Nhan Tông Vọng đánh một trận chiến lớn ở trong địa phận Kế Châu.
Lúc trước khi Hoàn Nhan Tông Vọng ở phủ Yến Sơn, thiếu chút nữa đã mất mạng trong tay Tông Trạch, vì vậy nên kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, tự mình ra trận chỉ huy, trải qua ba ngày ba đêm hăng hái chiến đấu, cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi trận địa côn gỗ của Tông Trạch.
Cũng đừng có xem thường đám côn gỗ này, ngươi mặc giáp sắt, có thể phòng ngừa đao kiếm, nhưng đối mặt với loại vũ khí không sắc bén như côn gỗ thì lại không ngăn được. Tông Trạch ra lện cho những binh lính này trước đánh vào đầu ngựa sau mới đánh vào người.
Kể từ đó, lực sát thương của côn gỗ là phi thường khả quan.
Dưới sự chỉ huy của Tông Trạch, dùng dân binh ngay cả vũ khí cũng không có, mạnh mẽ ngăn chặn gót sắt của quân Kim, đem quân Kim bức lui khỏi Kế Châu.
Bên kia Trương Thúc Dạ cũng ra sức nghênh chiến, chặn sự tiến công của Lưu Ngạn Tông, giữ được Đàn Châu.
Nhưng quân Kim vẫn còn nắm giữ quyền chủ động, hơn nữa kế hoạch tấn công mạnh vào Kế Châu của Tông Trạch cũng đều bị Hoàn Nhan Tông Vọng đánh lui. Ngay tại thời điểm hai bên hiện ra trạng thái vô cùng lo lắng thì đội Thủy sư của Hàn Thế Trung khoan thai đến chậm, sau khi y đem lương thảo vận chuyển về phủ Yến Sơn thì Tông Trạch lập tức khiến Hàn Thế Trung dẫn binh theo đường thủy tấn công Nam Kinh Bình Châu của nước Kim.
Bình Châu giáp với vịnh Bột Hải, đường thủy tương đối phát đạt, Hàn Thế Trung suất lĩnh đội Thủy sư Phúc Kiến, tung hoành trên mặt sông, trùng trùng điệp điệp tiến quân vào Bình Châu, kẻ thù trong nước có thể nghe ngóng rồi chuồn nhưng kẻ thù ở bên bờ thì lại không biết làm gì, vậy thì thật đúng là kiêu ngạo rối tung rối mù.
Tuy rằng Hoàn Nhan Tông Vọng biết đây là kế sách vây Ngụy cứu Triệu của Tông Trạch, nhưng gã lại không thể làm gì được đội Thủy sư của Hàn Thế Trung, đại chiến Hoàng Hà đến nay còn rõ mồn một trước mắt, giáo huấn bằng máu đã nói cho gã, ngươi phái thủy binh đi đánh Hàn Thế Trung thì không khác nào đưa người cho y chém giết.
Cái này cũng không có cách nào, không có phủ Yến Sơn, Nam Kinh Bình Châu chính là đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Vọng, gã chỉ có thể buông tha cho Kế Châu, triệt binh hội cứu.
Quân Tống lại một lần nữa đoạt lại Kế Châu, Tông Trạch thấy Hoàn Nhan Tông Vọng lui binh rồi, lập tức phái người thông báo cho Hàn Thế Trung khẩn trương trở về, đừng đi nữa, có đi cũng không chiếm được Bình Châu.
Vì thế Hàn Thế Trung lại suất lĩnh đội Thủy sư trở lại phủ Yến Sơn, Tông Trạch muốn y ở lại đây, nếu Hoàn Nhan Tông Vọng ngươi dám đến, ta liến tấn công hang ổ của ngươi.
Quả nhiên, Hoàn Nhan Tông Vọng kiêng kị đội Thủy sư của Hàn Thế Trung, thật sự không dám liều lĩnh nữa.
Hai bên lại rơi vào cục diện bế tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.