Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 186: Hay lắm




“Khi thành lập Liên minh Tân Tú, võ chủ bệ hạ của Bạch Lộc từng tuyên bố rằng, hễ là linh thổ đại quốc thì đều có thể gia nhập Liên minh Tân Tú”.
Hạ Giang dăn lửa giận trong lòng xuống, trầm giọng hỏi: “Vì sao Đại Hạ Vũ Triều không thể gia nhập?”
“Linh thổ đại quốc?”
Nam tử nhếch môi nở nụ cười cay nghiệt: “Đại Hạ của ngươi không có lấy một vị Động mà cũng dám nói chuyện minh ước với chúng ta?”
“Ngươi!”, Hạ Giang vừa giận vừa chua xót.
Tuy lời của đối phương thật cay nghiệt, nhưng đó lại là sự thật!
Nước yếu muốn thiết lập ngoại giao...
Suốt khoảng thời gian qua, không biết ông ta đã phải đứng ngoài cửa bao nhiêu lần.
“Vũ chủ, đi thôi”, Mộc Trạch lộ vẻ bi phẫn.
Muốn trách chỉ có thể trách Đại Hạ bọn họ chưa đủ mạnh, ba vị Đan Sư của bọn họ muốn vào đó để trao đổi kinh nghiệm mà cũng không được.
“Kỳ Lân Tử, là do ta vô dụng..."
Hạ Giang lộ vẻ cay đẳng.
Chặng đường phục hưng Sở tộc vẫn còn rất dài.
Ông ta đại biểu cho tộc Hạ Thị, phụ tá Kỳ Lân Tử của Sở tộc, thúc đẩy Đại Hạ quật khởi, để tương lai Kỳ Lân Tử có thể lãnh đạo binh lính.
Tại Hội nghị Tân Tú đỉnh cao có không ít Đan Sư, Linh Trận Sư, Linh Khí Sư xuất hiện, đương nhiên là cơ hội cầu hiền nhược khát.
'Thế nhưng...
Ông ta không thể tiến vào Tân Tú Lĩnh được.
“Ngươi chính là cấp dưới của vị tân Siêu Phàm Cực Cảnh Bắc Vương kia?”, lúc này, nam tử kia mới chú ý đến Dương Diệp.
“Thoạt nhìn thì thiên phú cũng không tệ!”
“Đại Hạ từ phàm thổ hóa linh chỉ mới mấy tháng mà ngươi đã đột phá đến siêu phàm rồi!”
“Nhẩm tính thời gian thì hành trình đến bí cảnh Hóa Long đã chấm dứt, vị Bắc Vương kia có lẽ đã chết đâu rồi, hay là ngươi gia nhập vào Bạch Lộc Vũ Triều của ta đi! Chắc chắn có thể được một nửa chức quan, miễn cho đến khi Đại Hạ diệt vong, ngươi lại trở thành một cỗ xương khô”.
Giọng nam tử hờ hững nhưng lại lời nói lại vô cùng chói tai.
Bắc Vương đã mấy tháng không hiện thân, lại nói, tung tích của hắn cũng không phải là bí mật.
Một Siêu Phàm Cực Cảnh lại đi tranh đấu cùng các đại quốc nằm trong Thanh Châu Bách Cường, thậm chí đối đầu với Tứ Đại Hoàng Triều, rất nhiều người đều cho rằng Bắc Vương lần này sẽ lành ít dữ nhiều.
Chưa kể, Bắc Vương còn dám khiêu chiến với Đông Thắng Thái Tử trên Thanh Châu Kiêu Tử Bảng.
Vùt
Âm thanh kiếm ngân sắc bén thoáng chốc vang vọng khắp nơi.
Dương Diệp đột nhiên xoay người, áo đen bồng bềnh, hiển nhiên là hắn ta đã rút kiếm.
Oanh!
Ngàn binh sĩ thuộc Bắc Vương Quân cũng đồng loạt chấp mâu cầm thuẫn, bộc phát khí thế khắc nghiệt.
Vì Đại Hạ, bọn họ có thể nhẫn nhịn tất cả những lời khinh miệt, mỉa mai.
Nhưng làm nhục Bắc Vương thì không được!
“Các ngươi có chắc muốn động thủ với ta không?”, nam tử cười mà không cười, nhìn chằm chằm vào Dương Diệp và Bắc Vương Quân.
'Trong Tân Tú Lĩnh, có rất nhiều hùng chủ Động cảnh, hơn nữa, cha của hắn ta nhận trách nhiệm thủ hộ Tân Tú Lĩnh, đại biểu cho Bạch Lộc Hoàng Triều.
Đám người này dám ra tay với hắn ta thì chẳng khác. nào châu chấu đá xe.
“Làm nhục Vương giả của chúng ta, còn muốn ta khách sáo với ngươi à?”, Dương Diệp sải bước tiến về phía trước, trường kiếm vù vù, suất lĩnh một ngàn Bắc. Vương Quân xông lên.
Hạ Giang cũng sầm mặt.
Tộc Hạ thị hiện lấy Kỳ Lân Tử của Sở tộc làm đầu, sau đó mới đến bá tánh Đại Hạt!
Đồng thời ông ta cũng hiểu hãn tướng Bắc Cảnh và tín nhiệm của Bắc Vương Quân!
Muốn chiến vậy thì chiến!
Thỏa hiệp và nhượng bộ vốn không đổi được tôn nghiêm!
“Thật thú vị, vậy thì ta sẽ chơi đùa cùng các ngươi, để xem xương cốt của đám tu giả thờ phụng Bắc Vương rốt cuộc cứng bao nhiêu!?”, nam tử duỗi lưng một cái, lập tức, một luồng khí thế Siêu Phàm cực kỳ mạnh mẽ bộc phát, khiến cho không khí cũng phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Dương Diệp dừng bước. Không phải hắn ta sợ, mà là hắn ta biết rõ sự chênh lệch cảnh giới giữa mình và đối phương, nên âm thầm tìm ra sơ hở.
Nụ cười khinh miệt trên môi nam tử dần mở rộng, hắn ta nhấc chân tiến lên.
Bỗng...
Thân hình hắn ta cứng đờ, kế đó vô thức lui mạnh về sau.
Vù.
Một khắc sau đó, một vòng sáng lạnh tựa như sao. trên trời giáng xuống, hóa thành một thanh ngọc kiếm mang theo sát ý dày đặc, chẳng biết từ lúc nào đã cắm ngược ở nơi nam tử kia vừa đứng.
'Thoáng chốc, tựa như có tiếng thét dài của ma quỷ, khí thế chấn nhiếp phóng xạ khắp toàn trường, khiến cho. người ta có cảm giác sợ hãi từ tận linh hồn.
“Muốn thử tướng lãnh Đại Hạ Bắc Cảnh ta?”
'Trên cao, giữa không trung, một thanh niên áo trắng chân đạp hoa sen bước đến, vạt áo hắn theo gió bồng bềnh.
“Hay lắm!”
“Dương, cầm kiếm này, lấy thủ cấp hắn, để đám đại quốc kia biết được Đại Hạ ta mạnh hay yếu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.