Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm Tân Tú Lĩnh.
Đám Thuật Sư có bản lĩnh thông linh gần như nín thở.
Tại mảnh đất Thanh Châu này, một kỹ tại thân chỉ có thể sống được không tệ, muốn có được quyền lên tiếng thì nhất định phải là tu giả có vũ lực siêu cường.
Trong cơn tức giận, một hùng chủ Động có thể dễ dàng huyết tẩy đám... thuật sư bọn họ.
Dù sao thì Linh Thuật Sư cũng có phân đẳng cấp, mà bọn họ chỉ mới là nhất giai, cùng lắm chỉ đáng để Siêu Phàm liếc mắt.
“Hóa ra là các vị hùng chủ của Vân Hiên Vũ Triều!”
Trên bệ đá lơ lửng, một vị quốc chủ hồ hởi đứng dậy, tỏ vẻ cung kính lấy lòng: “Liên minh Tân Tú ta có thể đón khách quý bực này quả thực là một vinh hạnh, xin mời chư vị!”
Vân Hiên Vũ Triều!
Bốn chữ này khiến cho rất nhiều Siêu Phàm phải hít một hơi khí lạnh.
Đây là một đại quốc xếp hạng thứ 14 trên Thanh Châu Đại Quốc Bảng!
Đừng thấy Bạch Lộc Vũ Triều làm lãnh đạo, có thể thành lập được Liên Minh Tân Tú mà lấy làm kiêu ngạo.
Nếu so với Vân Hiên Vũ Triều thì bọn họ vốn không đáng nhắc đến.
Đó là một tồn tại rất gần với Tứ Đại Hoàng Triều, là một đại quốc siêu cường bậc nhất, có mấy trăm Siêu Phàm, mấy chục vị hùng chủ Động cảnh, là nơi mà các Thuật Sư cấp hai hướng đến.
Đại Hạ Bắc Vương sao lại trêu vào đại quốc siêu cường bực này?!
Nghe thấy lời nịnh hót, 30 vị Động sừng sững giữa bầu trời lại chẳng chút phản ứng, vẻ mặt bọn họ vẫn lạnh như băng.
Người vừa thi lễ chợt cảm thấy lúng túng.
Đây không phải là nhục nhã, chỉ đơn giả là thờ ơ.
Bọn họ cảm thấy Đại Hạ không có tư cách ngồi đàm luận chuyện tương lai với mình, thì 30 vị Động này cũng có tâm tính như thế, không phải sao?
Thân mang uy thế của Vân Hiên đại quốc, đương nhiên có thể xem nhẹ Liên minh Tân Tú!
“Bái kiến chư vị tiền bối!”, Bạch Lộc võ chủ một thân xinh đẹp quý phái cúi đầu thi lễ, kế đó, bà ta mới ra hiệu cho một vị Động.
Vùng đất Thanh Châu chỉ có Bách Cường Đại Quốc. mới có tư cách trao đổi với bọn họ.
“Chúng ta đến là để tiêu diệt Bắc Vương - kẻ đã lập Siêu Phàm Ngũ Cực!”
“Không muốn chết thì lui ral”, vị Động thân cao bảy xích, dáng người bệ vệ, là một vị tráng hán, huyết khí như thủy triều sôi trào.
Siêu Phàm Ngũ Cực! Những lời này khiến cho 16 vị hùng chủ đang đứng
trên bệ đá lơ lửng giữa không trung cảm thấy trước mắt tối sâm, suýt nữa thì đã lăn khỏi bệ đá.
Trước khi Đại Hạ Bắc Vương đến bí cảnh Hóa Long, bọn họ chỉ nghe đồn đối phương đã tiến vào Siêu Phàm Nhất Cực.
Hiện tại chỉ mới hơn ba tháng, vậy mà hắn đã nhảy vọt mấy bước liền, bước vào lĩnh vực Ngũ Cực mà mỗi một người Thanh Châu đều hướng đến nhưng không thể được?
Đây chính là con đường vô địch mà yêu nghiệt bán thuần huyết mới có thể đi được đấy!
“Vương...”
Dương Diệp kích động đến nỗi cơ thể phát run.
Thiếu niên ngày xưa cuối cùng cũng đã lột xác thành thiên kiêu chói mắt khắp vùng đất Thanh Châu này rồi sao?
Vị tráng háng kia từ trên cao nhìn xuống Sở Ninh, chợt, ông ta giơ tay lên, bốn ngọn cờ bay vọt ra, cắm xuống bốn hướng.
Ông!
Quang huy mờ nịt từ trong cờ tuôn ra dẫn dắt linh khí xung quanh, một tầng bảo hộ cực lớn tựa như một cái chén úp ngược, có kích thước rộng đến trăm dặm, bao trùm toàn bộ Tân Tú Lĩnh.
“Đó là linh trận cấp hai, Tù Lung Tỏa Trận, có thể vây khốn Động!”
Một vị Linh Trận Sư kinh hô.
Sát ý của Vân Hiên Vũ Triều đối với Đại Hạ Bắc Vương quá mạnh mẽ, bọn họ không tiếc vận dụng đến linh trận cấp hai.
“Siêu Phàm Ngũ Cực chỉ là phù dung sớm nở tối tàn”.
“Thậm chí, ngay cả cơ hội bước lên đỉnh Thanh Châu Kiêu Tử Bảng mà hắn cũng không cớ”.
Tráng hán nhìn xuống Sở Ninh, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng noãn.
Đoàn của ông ta đã theo dõi Sở Ninh suốt mấy ngày, tận mắt nhìn thấy hắn ho ra máu, xem phản ứng của Hạng Bàng thì không giống giả bộ chút nào.
Thậm chí, bọn họ còn nghe ngóng xem khi Bắc. Vương giao đấu với Đông Thắng Thái Tử, hắn có bị thương hay không.
Nhưng phía Đông Thắng Hoàng Triều lại ngậm miệng không nói.
Việc này khiến bọn họ đưa ra kết luận, hơn phân nửa là Bắc Vương bị thương, bọn họ xuất động nhiều Động như vậy, lại bố trí linh trận cấp hai, hẳn là không có biến cố phát sinh.
Thành tựu Ngũ Cực quá mức đáng sợ, tuy không lay động được căn cơ của Tứ Đại Hoàng Triều nhưng có thể
uy hiếp được các đại quốc xếp hạng phía trên.
Hơn nữa, tại bí cảnh Hóa Long, Sở Ninh đã giết chết thiên kiêu của Vân Hiên Vũ Triều!
“Đại Hạ Bắc Vương!”
“Tính ra thì ngươi cũng chọn cho mình một nơi chôn xương không tệ đấy!"
Cả người tráng hán như thiên thạch giáng xuống, lướt về phía Sở Ninh.
“Gia liều mạng với các ngươi!”
Thấy Sở Ninh sầm mặt, vẫn đứng sừng sững bất động, Hạng Bàng xách theo côn sắt định xông lên.