Bạch Bào Tổng Quản

Chương 354: Thị uy




Sở Ly vẫn duy trì vẻ kinh ngạc:
- Lời này của Vương gia ta không hiểu, thủ đoạn gì chứ?
Dưới Đại Viên Kính Trí hắn đã sớm nhìn thấy An vương vẫn dòm ngó ở trong tối.
Hắn quay đầu nhìn về phía Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp, cau mày nói:
- Trịnh thống lĩnh, Mạnh phó thống lĩnh, ta xem các ngươi nên trở về dưỡng lão đi. Không ngờ lại để cho thích khách công khai mò tới như thế, hơn nữa đấu lâu như vậy, không ngờ lại không có ai lại đây kiểm tra!
Sắc mặt của Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp rất khó coi, chỉ cúi đầu không nói.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta rất kỳ quái, lẽ nào tiểu thư không được coi trọng như thế? Biết rõ có cao thủ võ lâm muốn ám sát nàng mà còn không phái thêm cao thủ bảo vệ, trái lại còn mở rộng cửa, đem tất cả trọng trách đặt ở trên người ta? Chẳng lẽ các ngươi muốn thừa cơ giết chúng ta hay sao?
Trịnh Lập Đức ôm quyền một cái, than thở:
- Đại tổng quản, thuộc hạ vô năng, quả thực không có nhân thủ có thể phái ra nữa. Bên Vương gia, còn có Tống vương phi và Tiết vương phi đều cần nhân thủ, bên Vương phi có Đại tổng quản rồi, võ công của Đại tổng quản trác tuyệt, chúng ta cũng yên tâm.
Sở Ly cười lạnh một tiếng:
- Yên tâm? Nếu như xảy ra chuyện, ai có thể đảm đương nổi chứ?
Hắn quay đầu ôm quyền nói:
- Vương gia, tại hạ có một ý kiến... Có phải là việc lấy tiểu thư không quan trọng lắm hay không?
An vương đang nâng Lãnh Thu dậy, sờ sờ mạch tượng của nàng, nàng chỉ ngất lịm đi mà thôi, cũng không có gì đáng ngại, phục dụng chút dược là không sao nữa.
- Bị dọa ngất, ngươi có ý gì?
Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly, hận không thể rút đao chém hắn thành thịt nát, nhưng hắn lại nhịn xuống, sắc mặt âm trầm khôi phục lại vẻ hờ hững:
- Nói ta nghe một chút, có lẽ chủ ý của Đại tổng quản sẽ cực kỳ cao minh.
Sở Ly nói:
- Đã thiếu nhân thủ như vậy, không bằng mời hộ vệ cấm cung hỗ trợ.
Sắc mặt của An vương hơi thay đổi, lắc đầu một cái:
- Nhân thủ bên cấm cung cũng không sung túc như vậy, cho nên vẫn không nên quấy rầy mẫu hậu thì hơn!
Lúc này Hư Ninh không ở bên cạnh hắn, Sở Ly có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Chắc chắn An vương sẽ không mời hộ vệ cấm cung, một là không muốn để cho hoàng thượng cảm thấy năng lực của hắn không đủ, hai là không muốn để cho hộ vệ cấm cung vào phủ, tránh cho việc bản thân làm ra bị hoàng thượng biết được, bộc lộ ra dã tâm của mình.
Sở Ly nói:
- Hộ vệ cấm cung thiếu người như vậy sao? Đã như vậy, vậy ta có một ý kiến khác.
- Nói.
An vương lạnh nhạt nói.
Sở Ly nói:
- Đồng thời chuyển ba vị Vương phi tới đây. Để Tống vương phi và Tiết vương phi chuyển tới nơi này. Như thế, lực lượng hộ vệ vương phủ cũng sẽ không phân tán, nếu lại có thêm cao thủ võ lâm tới đây thì không cần phải sợ nữa!
An vương cau mày liếc hắn một cái.
Kiến nghị này nhìn qua không tệ, nhưng không thể làm thế được.
Dao Quang viện và Toàn Cơ viện cách nhau rất xa, đó là bởi vì hắn không muốn để cho các nàng tụ lại với nhau, người này thì tốt rồi, kiến nghị để ba nữ nhân này ở một chỗ. Hắn hiềm vương phủ không đủ loạn, dụng tâm hiểm ác!
Đặt ba nữ nhân vào một chỗ, không cần suy nghĩ nhiều là đã có thể đoán ra được, nhất định sẽ đánh đến mức náo loạn, toàn bộ vương phủ sẽ không được yên bình!
Đến lúc ấy, gây ra chuyện cười lớn, mình sẽ trở thành chuyện cười trong Thần Đô, một khi hiền danh nửa đời mất sạch thì cũng sẽ phá huỷ đại kế của hắn!
Thê thiếp không yên, nếu là thành hoàng thượng, như vậy hậu cung há có thể yên bình, thiên hạ há có thể bình an được sao?
Trịnh Lập Đức vội nói:
- Điện hạ, ý đồ này rất tốt!
Mạnh Chấp cũng vội vàng gật đầu:
- Vâng, như vậy sẽ giải quyết được vấn đề nhân thủ.
Bọn họ đã sớm nghĩ tới ý này, thế nhưng cũng không dám nói gì.
Vương gia khôn khéo như vậy, nhất định cũng đã nghĩ đến, thế nhưng một mực không nói đó là không thích, nếu như bọn họ nói ra, trái lại sẽ bị Vương gia ghi hận. Dưới tình hình như vậy sẽ khiến cho Vương gia bất mãn, quả thực là chán sống.
Sở Ly làm cho bọn họ cảm thấy phấn chấn, rốt cục đã có người nói ra!
Chia nhân thủ ra làm hai nhóm, bên An vương một nhóm, bên ba vị Vương phi một nhóm, cho dù có nhiều cao thủ võ lâm hơn nữa đi vào thì cũng đã đủ để ứng đối, không có chút sơ hở nào!
Mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể không cho thích khách thực hiện được âm mưu. Như vậy thống lĩnh như hắn cũng tròn trách nhiệm.
Mấy lần ám sát liên tiếp này khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, không nhấc nổi đầu lên ở trong phủ, sắc mặt của mỗi Vương phi đều rất không tốt, cho dù là đám hạ nhân cũng đều có chút tỏ vẻ, bọn họ đã chịu đủ khinh thường rồi.
Sở Ly cười híp mắt nhìn về phía An vương:
- Điện hạ, nếu lại tiếp tục như thế, vương phủ chúng ta sẽ trở thành chuyện cười, chuyện trước đó cứ gác lại một bên, giải quyết vấn đề thích khách mới là chuyện lớn.
- Thích khách cuồn cuộn không ngừng, giải quyết thế nào chứ?
- Giết!
Sở Ly trầm giọng nói:
- Chỉ cần tập trung nhân thủ thì sẽ không bị tiêu diệt từng bộ phận, thích khách sẽ có đi mà không có về, tới một người giết một người, đến hai người thì giết hai, cũng như người này vậy!
Hắn chỉ chỉ vào Chúc Thiên Thọ nằm ở trên đất, hừ lạnh nói:
- Không giết thì không đủ để lập uy... Cao thủ Thiên Ngoại thiên đều là căn cơ của các phái, chết mấy người, ta không tin các môn phái võ lâm còn lại cũng không dám tới đi tìm cái chết!
An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.
Hắn hoài nghi Sở Ly đã nhìn thấu ra thân phận của Chúc Thiên Thọ, sau khi mình hét lên một tiếng nhưng vẫn hạ sát thủ, đồng thời cũng triệt mất đường sống của Chúc Thiên Thọ. Sở Ly đang tỏ vẻ uy phong với hắn!
Chúc Thiên Thọ thân mang dị thuật, tốc độ rất nhanh, lực lượng mạnh, lại luyện thể, vừa vặn là người có thể khắc chế được Sở Ly, rất có hi vọng giết chết được Sở Ly.
Hắn đã phải bỏ ra cái giá rất lớn mới có thể chiêu được đối phương tới, vốn định để Chúc Thiên Thọ lấy danh nghĩa thích khách giết chết Sở Ly. Cho dù thực sự không địch lại thì hắn cũng hiện thân tại chỗ ngăn cản Sở Ly hạ sát thủ, nói là thử võ công của Chúc Thiên Thọ một chút.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới tình thế biến hóa quá nhanh, Chúc Thiên Thọ vốn đã chiếm thượng phong, thế nhưng trong chớp mắt lại trực tiếp biển ảo, hắn trúng kiếm, bên này vừa mới mở miệng thì kiếm thứ hai của Sở Ly lại đâm ra, không thể cứu được nữa!
Tuy nói Sở Ly không hỏi ra cái gì, nhưng bằng vào sự thông minh của hắn, không hẳn sẽ không phát hiện được chỗ kỳ lạ, tương kế tựu kế giết chết Chúc Thiên Thọ, cho mình một bài học!
Nghĩ tới đây, An vương khẽ cắn răng, tâm tư giết Sở Ly càng dày đặc hơn!
Vương phủ là địa bàn của mình, muốn giết hắn cũng không khó, một kế không được, còn có biện pháp khác, cũng không thể để cho đối phương sống sót!
Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp gật đầu theo.
- Vương gia, biện pháp của Đại tổng quản có thể được!
Trịnh Lập Đức trầm giọng nói:
- Xin hai vị Vương phi di giá về Thiên Xu viện!
- Hồ đồ!
An vương trầm giọng hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Hai vị Vương phi há có thể hạ mình ở Thiên Xu viện chứ? Không bằng để hai vị Vương phi tới gần đình viện của ta, cũng có thể phối hợp được một, hai.
- Như vậy cũng tốt.
Trịnh Lập Đức vội nói.
An vương bình tĩnh liếc mắt nhìn Sở Ly:
- Ý ngươi muốn nói, để Tiết vương phi và Tống vương phi cùng với đình viện phía Tây của ngươi sao?
Sở Ly mỉm cười nói:
- Đương nhiên không thể để cho hai vị Vương phi ở phía Tây với ta được rồi. Ta phải ở gần bên cạnh hai vị Vương phi, tuy nói như vậy có chút mất lễ phép. Nhưng vì an nguy của các Vương phi thì cũng chỉ có thể như vậy mà thôi!
An vương lạnh nhạt nói:
- Nếu như ba vị Vương phi làm ầm ĩ lên, ngươi có thể ngăn được sao?
- Vậy thì phải xem bản lĩnh của Vương gia.
Sở Ly mỉm cười nói.
- Vương gia...
Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp khom người ôm quyền.
An vương quét mắt nhìn ba người một chút, hắn xoa xoa mi tâm.
Tống vương phi ngoài nhu trong cương, Tiết vương phi kiên cường mạnh mẽ, không có một người nào là dễ thuyết phục được. Phải phí một phen miệng lưỡi, hắn thực sự không muốn đặt tinh thần lên trên người hai nữ nhân này, Sở Ly này…
- Như vậy đi…
An vương lạnh nhạt nói:
- Nếu chủ ý là của Sở Ly đưa ra, vậy sẽ do Sở Ly đi làm. Chuyện thuyết phục hai vị Vương phi sẽ giao cho Sở Ly ngươi!
Sở Ly vội nói:
- Vương gia, ta phải canh giữ ở bên người tiểu thư, thực sự không thể nào phân thân được.
- Các nàng sẽ còn tới thăm Tiêu phi, ngươi nhân cơ hội này thuyết phục là được rồi, cứ như vậy đi.
Hắn xoay người ôm lấy Lãnh Thu rời đi.
Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp không vội vã theo sau.
Lúc này đã có người tới đây quét dọn đình viện sạch sẽ, dọn mùi máu tanh, sau đó hai người ôm quyền một cái, cảm ơn Sở Ly.
Bên trong Vương phủ, người dám nhắc tới đề nghị này cũng chỉ có mình Sở Ly mà thôi.
Hắn thân là nhất phẩm, có đủ lực lượng đối nghịch cùng Vương gia, hai người bọn họ thì lại không được, Vương gia hơi không vui thì có thể hạ chức bọn họ thậm chí là giết bọn họ.
Sở Ly nói:
- Hai vị thống lĩnh, vị ta vừa giết, lẽ nào là cao thủ mà Vương gia vơ vét sao?
- Cái này...
Vẻ mặt hai người có chút chần chờ, rất bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
Sở Ly gật gù:
- Ta đã hiểu rõ, vậy thì không tiễn.
Bọn họ chung quy vẫn là người của An vương, chắc chắn sẽ không phản bội An vương, An vương ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phải tới giết mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.