Bạch Bào Tổng Quản

Chương 363: Đắc tâm




Sở Ly đánh giá hắn vài lần, nhẹ nhàng nói:
- Ứng hộ vệ, ngươi một thân một mình đúng không?
Ứng Vô Cầu lạnh lùng nói:
- Không sai.
Sở Ly gật đầu:
- Chẳng trách.
Ứng Vô Cầu trầm giọng hừ lạnh nói:
- Đại tổng quản có ý gì?
- Nếu như ngươi có thê nhi thì khác.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Như vậy ngươi sẽ không nói ra lời nói này, nếu như người lần này bị cướp đi chính là muội muội của ngươi, hoặc là phu nhân của ngươi, thậm chí là mẫu thân của ngươi, ngươi còn có thể nói như thế sao?
- Chỉ là mấy nha hoàn mà thôi!
Ứng Vô Cầu nhếch miệng cười cười, không thèm để ý nói:
- Nếu như là người nhà của ta, tự nhiên ta sẽ lập tức đi cứu!
Sở Ly thở dài:
- Là người nhà của ngươi, ngươi mới đi cứu, là người Vương phủ thì ngươi sẽ không đi cứu?
Ứng Vô Cầu không thèm để ý nói:
- Nếu như người bị bắt chính là các tiểu thư thì chúng ta mới có thể điều động, những người còn lại, còn chưa đủ tư cách này!
Sở Ly nói:
- Ý nghĩ của Ứng hộ vệ, mọi người đều tán đồng sao?
Mọi người trầm mặc không nói.
Bọn họ đều là cao thủ Thiên Ngoại thiên, Sở Ly giết chết mười cao thủ Thiên Ngoại thiên trong phủ, có mấy người có quan hệ rất tốt với bọn họ, nhưng lại mạnh mẽ bị Sở Ly chém giết. Trong lòng sẽ khó tránh khỏi sinh ra cảm giác mèo khóc chuột, rất phản cảm người Đại tổng quản như Sở Ly.
Sở Ly biết lúc này không thích hợp để lập uy, bằng không, lòng người sẽ lập tức sụp đổ, mình cũng không thể giết chết mấy cao thủ Thiên Ngoại thiên này?
- Chư vị, người sống cả đời, chú ý một chữ trung.
Sở Ly trầm giọng nói:
- Trước đó ta là người của phủ Quốc Công thì trung với phủ Quốc Công, bây giờ là người của Vương phủ, sẽ trung với Vương phủ!
Mọi người nhìn hắn không hiểu ra sao.
Sở Ly trầm giọng nói:
- Nhưng phủ Quốc Công, Vương phủ, dựa vào cái gì để ta trung thành tuyệt đối?
Mọi người cau mày, lời này có chút kỳ quái.
Sở Ly nói:
- Ta không biết một nha hoàn có đủ tư cách để điều động cao thủ Thiên Ngoại thiên hay không, ta chỉ biết là, phàm là người tiến vào Vương phủ, mặc kệ là thị vệ hay là nha hoàn, mặc kệ là cao thủ Thiên Ngoại thiên hay là người bình thường không biết võ công, đều là người của Vương phủ, đều sẽ được Vương phủ bảo vệ!
Hai mắt của hắn tỏa sáng. Sáng quắc bức người:
- Phàm là người trong Vương phủ ta, chỉ cần bị thương, Vương phủ tất sẽ phái người đi cứu viện, tất sẽ trả thù lại trả thù gấp mười lần!
Ánh mắt của Sở Ly rất sắc bén. Trầm giọng hừ lạnh nói:
- Nếu như các ngươi tự cao mình là cao thủ Thiên Ngoại thiên, không muốn cứu người, như vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng, ta sẽ tự mình đi, cho dù không cứu các nàng lại được thì cũng phải để cho các nàng biết, Vương phủ cũng không từ bỏ các nàng, các nàng là một phần tử của Vương phủ!
Lời nói của hắn như muốn tiến vào trong lòng của mỗi một người vậy.
- Chư vị là cao thủ Thiên Ngoại thiên, có thể tung hoành thiên hạ, vì lẽ đó không biết khi một người gặp phải tuyệt cảnh sẽ khát vọng đồng bạn tới cứu giúp cỡ nào đâu!
Hắn nhìn về phía Trịnh Lập Đức nói:
- Trịnh thống lĩnh, nếu mọi người đã không muốn đi ta cũng không miễn cưỡng, cứ để bọn họ ở đây bảo vệ Vương gia, dù sao an nguy của Vương gia quan trọng hơn. Tự ta đi là được.
Trịnh Lập Đức thầm than lợi hại.
Không hổ là người tuổi còn trẻ đã có thể trở thành nhất phẩm, tâm trí thủ đoạn đều hơn người.
Hắn vốn cho là y theo tính khí của Đại tổng quản, tuyệt đối sẽ mạnh mẽ giáo huấn Ứng Vô Cầu, lập uy làm cho mọi người kinh sợ, để bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.
Thế nhưng hắn lại không hề nghĩ rằng, Đại tổng quản lại dùng nhu thắng cương, khắc chế tính khí, lấy tình động người.
Bản lĩnh đầu độc lòng người của vị Đại tổng quản này đúng là nhất tuyệt, nếu lời nói này truyền đi, nhất định sẽ được mọi người bên trong phủ ủng hộ, uy vọng càng tăng thêm.
Nếu như đám người mình thờ ơ không động lòng, không có hành động, nhất định sẽ bị chỉ trích, sẽ trở thành công địch của tất cả mọi người bên trong phủ, bị cô lập.
Dù sao trong Vương phủ vẫn là người bình thường chiếm đa số, cao thủ Thiên Ngoại thiên chỉ có mười mấy người, hơn trăm người còn lại đều là người bình thường, bị bọn họ cô lập và căm thù, mùi vị đó tuyệt đối không dễ chịu, quan hệ bên trong phủ đan xen chằng chịt. Không biết tới chỗ nào sẽ phải chịu làm khó dễ, mà bị gây khó dễ khắp nơi thì bọn họ sẽ nửa bước khó đi.
Sở Ly quét mắt nhìn mọi người một chút, xoay người rời đi.
- Đại tổng quản!
Trịnh Lập Đức vội nói:
- Mọi người cùng đi đi!
- Cùng đi đi!
Mọi người vội nói.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Được, vậy mọi người chúng ta cùng cứu nha hoàn của Vương phủ về, mạnh mẽ thu thập đám người kia, để cho bọn họ biết, người của An vương phủ chúng ta không thể động vào!
- Vâng!
Mọi người trầm giọng nói.
Mấy câu nói của Sở Ly rõ ràng, vang vọng toàn bộ Vương phủ, tất cả mọi người đều nghe được, làm cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tiêu Thi nằm ở Thiên Xu viện cũng nghe thấy rất rõ ràng, nàng lắc đầu mở miệng mỉm cười.

Sở Ly suất lĩnh chín vị cao thủ Thiên Ngoại thiên nhẹ nhàng rời khỏi An vương phủ, vòng qua phố lớn, lặng lẽ ra khỏi Thần Đô, đi tới một rừng cây hạnh rậm rạp ở bên ngoài thành.
Đám người Trịnh Lập Đức không hỏi nhiều, theo sau tiến vào rừng cây hạnh.
- Mọi người cẩn thận một chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, người đang ở bên trong.
Sở Ly hạ thấp giọng.
Chín người chậm rãi gật đầu.
Bọn họ thả nhẹ tay chân, chầm chậm áp sát, nhìn thấy ở trong nơi sâu của rừng rậm có một tòa trang viên, nếu không thâm nhập vào trong rừng rậm thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra trang viên ở nơi này.
Bên trong trang viên có mười ba ngôi nhà, nối liền thành một hình vòng tròn, ở giữa là một luyện võ trường bằng phẳng, đang có một đám mười mấy người luyện công.
Ánh mặt trời sáng rõ chiếu lên thân thể để trần của bọn họ, bắp thịt cân xứng mà hiện ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy.
Chín vị cao thủ Thiên Ngoại thiên tới gần, bọn họ tự có cảm giác, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Sở Ly và chín người khác.
Sở Ly trầm giọng quát lên:
- Vọt vào!
Thân pháp của mọi người đột nhiên tăng nhanh, vọt thẳng vào bên trong.
Sở Ly không tiến theo cùng bọn hắn mà tiến vào một căn phòng khác.
Trong phòng, trên một cái giường nhỏ, y phục của bốn thị nữ xốc xếch, bị ném lên trên giường nhỏ, ngang dọc tứ tung, đang trợn mắt lên, ngơ ngác nhìn Sở Ly.
Sở Ly nhìn thấy y phục của các nàng tuy loạn, nhưng lại không có dấu hiệu bị xâm phạm, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đưa tay giải huyệt đạo các nàng ra, nhíu mày.
Ở dưới giường của các nàng có một thiếu nữ đang hấp hối, trong miệng phun ra bọt máu, trong ngực có cắm một cái chủy thủ, mắt thấy sẽ không sống được nữa.
Tiếng ầm ầm bên ngoài rất nhanh đã dừng lại, đám người Trịnh Lập Đức vọt vào.
- Đinh Ninh!
Tam nữ được giải huyệt đạo, lập tức tiến đến trước mặt nữ tử kia, nắm lấy tay của nàng, nước mắt ào ào chảy xuống.
Trịnh Lập Đức vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đám người bại hoại này muốn gây rối đối với chúng ta, Đinh Ninh tự sát, doạ lui bọn họ!
Một thiếu nữ lau nước mắt nói.
- Con bà nó, không nên thả cho chạy bọn họ!
Trịnh Lập Đức oán hận vỗ bàn một cái.
- Rầm!
Bàn vỡ vụn một chỗ.
Sở Ly từ trong lòng móc ra một cái bình ngọc màu trắng, đổ ra một viên đan dược màu đỏ thắm, nhét vào trong miệng của Đinh Ninh, lại vận công vỗ nhẹ ngực của nàng mấy lần, sau đó chậm rãi nhổ chủy thủ ra, không khiến cho quá nhiều máu chảy ra ngoài.
- Đinh Ninh sẽ chết sao?
Một thiếu nữ vội hỏi.
Sở Ly lắc đầu:
- Đừng lo lắng, nàng không chết được... Trịnh thống lĩnh, trước tiên cứ đưa các nàng trở về đi đã.
- Đại tổng quản, Đinh Ninh đã được phục dụng Kỳ Nguyên đan đúng không?
Trịnh Lập Đức hỏi.
Sở Ly gật gù.
Trịnh Lập Đức than thở:
- Khâm phục!
Kỳ Nguyên đan quý giá chẳng khác nào có thêm một cái mạng, nhưng lại để cho một nha hoàn ăn vào.
Xem ra lời nói trước đó của hắn không phải là nói xuống, Đại tổng quản như vậy quả thực đáng giá để nghe lệnh, đổi lại là Vương gia, tuyệt sẽ không nỡ dùng viên Kỳ Nguyên đan này!
- Đại tổng quản, có thể theo được đám người kia không?
Trịnh Lập Đức oán hận nói:
- Chúng ta phải làm thịt bọn họ!
Ánh mắt Sở Ly quét một chút ở trong phòng, nhìn thấy trên đầu giường có một sợi tóc, hắn đưa tay nhặt lấy, lại hỏi thiếu nữ lúc trước:
- Là tóc của bọn họ sao?
- Vâng.
Thiếu nữ vội vàng gật đầu:
- Là bị Đinh Ninh giật lấy!
- Vậy thì có thể tìm được bọn họ!
Sở Ly nói.
Trịnh Lập Đức liếm môi một cái:
- Chúng ta phải nhổ sạch sào huyệt của bọn chúng, để cho bọn chúng sợ hãi, biết Vương phủ chúng ta lợi hại ra sao!
- Đúng, diệt sào huyệt của bọn chúng!
Những người còn lại trầm giọng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của bốn thiếu nữ này, Điền Ưng tức giận, hận không thể đại khai sát giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.