Bạch Bào Tổng Quản

Chương 417: Đồng mệnh




Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một luồng lực lượng mãnh liệt, ngưng tụ vào chưởng của nàng, hình thành một đường viền bàn tay như có như không, lực lượng trong hư không không ngừng vọt tới, càng lúc càng nhanh, cuối cùng ngưng tụ thành một bàn tay trắng như ngọc trắng.
Không khác gì bàn tay phải của Lục Ngọc Dung cả, giống như dựa theo tay nàng làm mẫu, dùng ngọc trắng điêu khắc mà thành một bàn tay bằng ngọc trắng vậy.
Nhìn như rất chậm, kỳ thực lại cực nhanh, trong một cái chớp mắt đã ngưng tụ thành hình, chưởng ấn bằng ngọc biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở trước ngực của Tam nương, vô thanh vô tức biến mất ở ngực của nàng.
- Phốc!
Tam nương ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
Phía sau nàng như có dây thừng đột nhiên kéo một cái, bay lên thẳng tắp, đụng vào trong lồng ngực của Điền Thạch.
Điền Thạch vội vàng kêu lên:
- Tam nương!
Lục Ngọc Dung lại nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Lực lượng trong hư không ở trước bàn tay nàng ngưng tụ ra một đạo chưởng ấn, sau một khắc đã xuất hiện ở ngực của Điền Thạch, sau đó như giọt nước mưa rơi xuống mặt đất đang bị hạn hán, vô thanh vô tức biến mất.
- Phốc!
Điền Thạch đập vào vách tường, phun ra một ngụm máu, mềm nhũn nằm ở trên người Tam nương.
Tam nương gắng gượng làm cho mình không nhắm mắt lại, mỉm cười nhìn Điền Thạch.
Điền Thạch vất vả mới xòe bàn tay ra được, lau đi máu ở khóe miệng của nàng, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ mỉm cười, ôn nhu nói:
- Tam nương, chúng ta không trốn được... Đời này xin lỗi nàng, nhất định đời sau ta sẽ cố gắng trả lại tình ý của nàng!
Tam nương nở một nụ cười hài lòng:
- Có thể nằm ở trong ngực của chàng ra đi, ta đã thỏa mãn, ông trời không tệ với ta.
- Tam nương...
Điền Thạch thở dài một tiếng, thâm tình nhìn chăm chú vào hai mắt của nàng:
- Chúng ta không nên gặp nhau, nếu như chưa thấy ta thì sẽ không làm lỡ một đời của nàng.
- Ta rất cao hứng vì chúng ta có thể gặp được nhau.
Âm thanh của Tam nương càng ngày càng suy yếu, nhưng cười càng thêm ngọt ngào:
- Vì chàng, ta làm cái gì cũng sẽ cao hứng, thế giới hoàn mỹ như vậy, ta không cảm thấy khổ cực như vậy nữa.
- Tam nương...
Điền Thạch nhẹ nhàng lắc đầu.
Tam nương suy yếu nói:
- Đáng tiếc ta vô dụng, học võ công của Quang Minh Thánh giáo cũng không thể cứu được chàng. Vốn ta định, đợi lúc chàng báo thù, nếu như chàng gặp phải nguy hiểm, ta có thể cứu chàng đi ra ngoài. Nếu như không gặp phải nguy hiểm, ta sẽ ở bên cạnh chàng, chúng ta cao bay xa chạy... Đáng tiếc võ công của Quang Minh Thánh giáo ta không luyện tốt được.
- Tam nương, nàng là một nha đầu ngốc...
Tay của Điền Thạch thâm tình sờ lên trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, mỉm cười nói:
- Cả đời này ta chỉ vì báo thù mà sống, không nghĩ tới lại có thể có nàng làm bạn ở bên người, cũng coi như không uổng công một đời.
Sắc mặt của Lục Ngọc Dung trở nên trắng bệch, đánh ra hai chưởng này, trong cơ thể nàng như là lầu trống, cực kỳ suy yếu.
Nếu không phải đang ở trong Cảnh Vương phủ thì nàng sẽ không dám thi triển ra bí thuật này.
Mặt của Tam nương mang theo nụ cười vui tươi, chậm rãi không một tiếng động.
Điền Thạch nhẹ giọng thở dài:
- Tam nương...
Hắn xoa xoa khuôn mặt của nàng, tay nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt dọc theo khóe mắt của hắn chậm rãi chảy xuống.
Tay của hắn chậm rãi dừng lại, ngồi ngay ngắn bất động, khí tức biến mất.
Trong đại sảnh vô thanh vô tức, mọi người nhìn chằm chằm vào hai người, không nói ra lời.
Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung lóe lên, mặt ngọc không lộ vẻ gì.
Một lát sau, Cảnh Vương mới thở dài nói:
- Hậu táng hai người!
- Vâng.
Tám tên hộ vệ ôm quyền, nâng hai người lên chậm rãi lui ra phòng khách.
Lục Ngọc Dung lẳng lặng ngồi ở bên trong ghế Thái sư, dường nhưng đang ở trong trầm tư, không nhúc nhích.
Vẻ mặt Cảnh Vương rất âm trầm, không có vui vẻ sau khi trừ bỏ thích khách.
Một lúc lâu sau, Cảnh Vương thở dài một tiếng:
- Mất đi Điền Thạch, ta như mất một tay, ài... Điền Hoành, ta thực sự không nhớ ra được người này!
- Thúc, chung quy hắn không phải là người của thúc.
Lục Ngọc Dung nói:
- Nếu như tương lai vào lúc mấu chốt hắn ra tay một chút, như vậy tổn thất rất nặng nề, không có cách nào đánh giá được, hiện tại loại trừ cũng tốt.
- Đúng vậy...
Cảnh Vương vỗ tay vịn của ghế, thở dài không ngớt:
- Thực sự đáng tiếc... hắn cũng thực là, ài... Ài...
Vẻ mặt của hắn rất tiếc nuối, lắc đầu không ngớt.
Lục Ngọc Dung lặng lẽ không nói.
- Ngọc Dung ngươi không sao chứ?
Cảnh Vương đánh giá nàng, thân thiết nói:
- Trừng trị bọn họ mất rất nhiều khí lực đúng không?
- Bí thuật của Quang Minh Thánh giáo vô cùng lợi hại.
Lục Ngọc Dung nói:
- Phải thừa dịp nàng không thể hoàn toàn thúc giục ra được diệt sát nàng, bằng không, cuối cùng sẽ không áp chế nổi, toàn bộ Vương phủ sẽ gặp xui xẻo!
- Lợi hại như vậy sao?
- Bảo thân vương là người hiểu rõ ràng nhất.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hắn cũng không áp chế nổi.
-... Ta quyết định, hậu táng hai người, bên ngoài thì lại nói Tiểu Phong bị đâm bỏ mình!
Cảnh Vương trầm giọng nói.
Hắn nhìn thấy võ công của Lục Ngọc Dung, suy nghĩ nhi tử của mình, rốt cục hắn đã hạ quyết tâm, không quản cái khác nữa. Trước tiên cứ ném hắn vào bên trong phủ Quốc Công rồi lại nói sau. Là long hay là trùng thì phải xem vận mệnh của chính hắn, nếu cứ để như thế, chung quy sẽ vẫn là một phế nhân mà thôi.
Lục Ngọc Dung khẽ gật đầu nói:
- Thúc thúc anh minh!
- Sau này nó giao cho ngươi, trừng trị hắn ra sao, ngươi tự quyết định.
Cảnh Vương hừ lạnh nói:
- Ta không gặp không hỏi!
Lục Ngọc Dung tươi cười.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Ngọc Dung ở bên trong tiểu viện của mình từ từ luyện công, thân thể ung dung, sau một đêm, cảm giác uể oải suy yếu của nàng đã biến mất, Cửu thiên huyền nữ thần công chính là thứ thần kỳ như thế.
Sau khi luyện công xong, nàng mặc một bộ trường bào rộng rãi vào, ngồi vào bên trong tiểu đình.
Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, khí trời vô cùng tốt, tâm tình của nàng thì lại rất không được, lười biếng không nhấc lên được chút tinh thần nào cả.
Hai thị nữ nhìn thấy tâm tình của nàng cho nên biết điều không quấy rối, rón rén, bưng trà đưa nước, đặt trái cây lên trên bàn đá, sau đó đứng ở một bên không lên tiếng.
- Ầm!
Cửa viện bị đột nhiên phá tan.
Lãnh Phong nổi giận đùng đùng tiến vào tiểu viện, vọt vào tiểu đình, lớn tiếng chất vấn:
- Biểu muội, có phải là ý của muội không?
Lục Ngọc Dung nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, hỏi:
- Ý định gì?
- Rõ ràng là thích khách chết, sao lại nói là ta chết chứ?
Lãnh Phong lớn tiếng nói:
- Ta còn sống sót sờ sờ, tại sao lại bị chết chứ?
- Thúc thúc quyết định, ngươi cứ đi hỏi thúc thúc đi, đừng đến làm phiền ta!
Lục Ngọc Dung lúc lắc bàn tay ngọc, cầm lấy chén trà khẽ nhấp một cái.
- Cho dù là phụ vương quyết định thì cũng nhất định là do ngươi đưa ra ý này, có đúng không?
Lãnh Phong tức giận hừ lạnh nói:
- Ném ta vào phủ Quốc Công làm tạp dịch, biểu muội, muội nghĩ như thế nào mà lại làm vậy?
Lục Ngọc Dung khẽ nhấp trà, cũng không thèm nhìn hắn.
- Ta biết, nhất định là muội chê ta chướng mắt!
Lãnh Phong hừ lạnh nói:
- Ở đây làm rối chuyện của muội và Sở Ly, đúng hay không?
- Đúng vậy.
Lục Ngọc Dung gật đầu, thả chén trà xuống:
- Ngươi nói không sai!
- Họ Sở hắn có cái gì tốt cơ chứ?
Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong đỏ lên, lớn tiếng kêu lên:
- Không phải là một thị vệ hay sao, ánh mắt của muội cũng quá thấp, không ngờ lại coi trọng người như vậy!
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nhìn hắn:
- Ngươi cảm giác mình mạnh hơn so với Sở Ly sao?
- Đương nhiên!
Lãnh Phong hừ lạnh nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Võ công của ngươi cao hơn so với Sở Ly sao? Tâm trí mạnh hơn so với Sở Ly? Trừ việc ngươi là nhi tử của Vương gia ra, bản thân ngươi có bản lĩnh gì chứ?
- Muội...
Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong càng đỏ hơn.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Ta không phải là đối thủ của Sở Ly, ngươi thì sao? Ngươi tiếp được một chưởng của ta sao?
- Biểu muội, muội đừng đùa quá mức!
Lãnh Phong hừ lạnh nói:
- Sao ta lại yếu đuối như vậy chứ?
- Ngươi chính là người yếu đuối như vậy!
Lục Ngọc Dung nói:
- Như vậy đi, nếu như ngươi có thể tiếp được một chưởng của ta mà không bị thương, như vậy ngươi có thể không đi phủ Quốc Công, nếu như không tiếp nổi, ngươi phải đàng hoàng làm tạp dịch của ngươi đi!
Lãnh Phong tức giận hừ lạnh nói:
- Được, một chưởng thì một chưởng.
- Chuẩn bị xong chưa?
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.
- Đến đây đi!
Lãnh Phong dùng hai tay che ở trước người, hừ lạnh nói:
- Ta đã không còn là mình một năm trước nữa rồi!
Lục Ngọc Dung vỗ ra một chưởng.
- Ầm!
Lãnh Phong bay ra ngoài đình viện.
- Đóng cửa lại!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.