Bạch Bào Tổng Quản

Chương 496: Dây dưa đến chết




Sở Ly thân ở dưới hai nguời vây công mà vẫn thành thạo điêu luyện thi triển ra Tu La chưởng.
Bản thân Tu La chưởng vừa tinh diệu, lại có rất nhiều diệu dụng, có lúc một chưởng đánh ra, thân thể đột ngột tăng nhanh, nhanh như hình ảnh, có lúc một chưởng đánh ra, tốc độ đột nhiên chậm lại.
Biến hóa chợt nhanh chợt chậm này đủ để khiến cho người không thể dự đoán, không biết làm thế nào. 
Hắn chẳng khác nào một cái bóng qua lại ở giữa hai người, tiến thoái như thường.
Hai người thiêu đốt tinh huyết, ngũ quan rất là nhạy cảm, Sở Ly rất khó để đánh trúng được bọn họ, mất một lúc, năm mươi tám chưởng, một chưởng cũng không thể đánh trúng được. Nhiều lắm chỉ có thể va chạm với chưởng của bọn họ mà thôi.
Sở Ly bỗng nhiên nhíu mày, lại có người tới đây! 
Hắn khẽ quát một tiếng, không lo tới việc tôi luyện Tu La chưởng nữa mà phát động Chỉ xích thiên nha, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau trung niên tuấn dật, ấn xuống một chưởng, nhanh như chớp giật, không cho phép hắn tránh né.
- Ầm!
Trung niên tuấn dật bay ra ngoài. 
Sở Ly bắn về phía trung niên mập mạp.
Trung niên mập mạp khiếp sợ vì thân pháp hắn quá nhanh mà vươn tay ra đón đỡ, hai chưởng giao nhau.
- Ầm! 
Sở Ly lùi về phía sau một bước, đồng thời một vệt sáng từ tay trái của hắn bắn ra.
- Ây...
Trung niên tuấn dật ở trên không trung vừa mới nhận được báo động thì phi đao đã cắm vào ngực của hắn. 
- Lão Hà!
Trung niên mặt tròn gầm thét.
Sắc mặt của thanh niên mặc nho sam âm trầm lại, lạnh lùng nói: 
- Được! Được! Rất tốt, không giết sạch Bí vệ phủ các ngươi, Thánh Giáo ta tuyệt sẽ bỏ qua!
Lục Ngọc Dung bình tĩnh không lay động, phun ra hai chữ:
- Buồn cười! 
Sở Ly lần nữa xuất hiện ở sau lưng của trung niên mặt tròn, vỗ ra một chưởng.
Trung niên mặt tròn đã sớm có chuẩn bị, đột nhiên tránh ra.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở bên trái của hắn. 
Trung niên mặt tròn lần nữa đánh ra.
Công kích lần này của hắn là nhất tuyệt, cương mãnh bá đạo.
Sở Ly biết uy lực của nó cho nên không gắng đón đỡ, sau khi tránh né hai lần hắn lại bắn ra một thanh phi đao. 
- Hừ!
Ngực của trung niên mặt tròn đã trúng một đao, nhưng không để ý tới một chút nào mà tiếp tục đánh về phía Sở Ly.
Đến gần, hắn bỗng nhiên mở miệng ra, trong miệng bắn ra một đạo hàn quang. 
Sở Ly nghiêng đầu ung dung tránh ra.
Chiêu này khó lòng đề phòng, cao thủ chết ở một chiêu này của hắn không dưới mười mấy người.
Lúc Sở Ly né tránh, lại bắn ra một đao. 
- A...
Trung niên mặt tròn đỏ mặt rống to, dùng tốc độ càng nhanh hơn đánh về phía Sở Ly.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất, hắn đụng phải khoảng không, lại là phi đao bắn vào ngực hắn. 
Trung niên mặt tròn lảo đảo vài bước, không cam lòng ngã xuống mặt đất.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Thanh niên mặc nho sam quát lên. 
Hắn không nghĩ tới hai vị cao thủ hàng đầu nói chết là chết, lại không đỡ nổi được một đòn như vậy, hơn nữa lại còn trẻ tuổi như vậy, tuyệt nhiên không giống suy nghĩ lúc trước của hắn.
Sở Ly nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
- Chúng ta đi! 
Hắn đến bên người Lục Ngọc Dung, đưa tay nắm lấy cổ tay của nàng.
Lục Ngọc Dung muốn tránh ra, lại bị hắn nắm tay thật chặt, không thể tránh khỏi.
- Chạy đi đâu! 
Thanh niên mặc nho sam hừ lạnh một tiếng, thi triển khinh công đuổi theo ở phía sau.
Lục Ngọc Dung triệt hồi bí pháp, lạnh nhạt nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? 
Tuy rằng nàng đã triệt hồi bí pháp, thế nhưng tâm tình vẫn còn ở bên trong bí pháp, tất cả vạn vật thế gian đều ở hiện ra ở trong lòng, tất cả đều hư vô không thật.
Sở Ly nói:
- Cứu viện của bọn họ đã tới rồi. 
- Võ công rất mạnh sao?
- So với tên kia còn hơn một bậc!
Sở Ly liếc mắt nhìn về phía sau. 
Thanh niên mặc nho sam mang theo mặt lạnh âm trầm, theo sát sau lưng hắn, khoảng cách càng ngày càng gần.
- Quang Minh Thánh giáo quả thực là nhân tài đông đúc!
Lục Ngọc Dung cảm thấy nếu như lại có thêm một tên như vậy xuất hiện thì mình tuyệt đối sẽ không chiếm được lợi ích. 
Sở Ly nói:
- Có hai người tới.
- Hừm, ta tạm thời không còn năng lực động thủ nữa. 
- Phải bao lâu mới có thể khôi phục được?
- Nửa canh giờ.
- Được, ta sẽ ngăn cản. 
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã có hai lão giả áo xám xuất hiện ở bên người thanh niên mặc nho sam, ba vị cao thủ hàng đầu theo sát không dừng.
- Nếu không, đi thẳng về được chứ?
Lục Ngọc Dung liếc mắt nhìn ba người ở phía sau. 
Hai lão giả cộng thêm thanh niên mặc nho sam kia, ba người liên thủ, mình không thể động thủ thì sẽ trở thành phiền toái, biện pháp sáng suốt nhất của Sở Ly chính là trực tiếp lợi dụng thần thông quay trở về.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Có thể giết được kẻ nào thì hay kẻ đó. 
- Trước tiên cứ đưa ta đi, sau đó lại giết bọn họ cũng không muộn.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly lắc đầu. 
Lục Ngọc Dung chỉ cần một canh giờ, chịu một canh giờ không thành vấn đề.
Nếu như thực sự không được thì hắn sẽ chạy đi.
Hắn muốn giữ chân ba người này, lại phải mang theo Lục Ngọc Dung, có thể để cho ba người bọn hắn đuổi tiếp. Mà ưu thế lớn nhất của mình chính là nội lực vô cùng vô tận. 
Tu vi của ba người phía sau sâu tới mấy thì cũng không sánh bằng nội lực của mình, đây là thời điểm nên lợi dụng đầy đủ ưu thế, làm không cẩn thận thì còn có thể giết chết được bọn họ.
Loại cao thủ hàng đầu này giết một ít một, sẽ có tổn hại rất lớn đối với thực lực của Quang Minh Thánh giáo, tương lai dù có bị trả thù thì cũng nhẹ hơn một chút.
Linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt chui vào, hóa thành nội lực không ngừng lưu chuyển ở trong thân thể. 
Hắn truyền vào một luồng nội lực Tu La chưởng vào trong thân thể của Lục Ngọc Dung, chí âm chí hàn, tương tự với nội lực Cửu thiên huyền nữ thần công của Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc, luồng nội lực này nàng không có chút cảm giác bài xích nào cả.
Sở Ly nói: 
- Có thể sớm khôi phục lại như cũ được không?
- Không thành vấn đề!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói: 
- Ngươi đúng là biết rất nhiều đó!
Sở Ly mỉm cười đối mặt.
Hắn chạy ở phía trước, ba người theo sát phía sau. 
Bọn họ có thể thấy Lục Ngọc Dung đang ở thời kỳ suy yếu sau khi dùng bí thuật, lại nhìn thấy tốc độ của Sở Ly chậm hơn cho nên đuổi theo càng hăng say hơn nữa.
Sở Ly không ngừng cuồn cuộn cung cấp nội lực, trợ giúp Lục Ngọc Dung khôi phục nhanh hơn.
Hắn bỗng nhiên hơi vung tay lên, bắn ra một cái phi đao. 
Phi đao giống như lưu quang xẹt qua, ba người thanh niên mặc nho sam ung dung tránh ra.
Nhìn thấy Sở Ly như vậy, bọn họ càng ngày càng chắc chắc hắn đang hoang mang, sợ là nội lực không còn đủ, cho nên truy đuổi càng hăng say hơn nữa.
Sở Ly không nói câu nào, cúi đầu chạy về phía trước, từ ngọn núi này chạy đến một ngọn núi khác, dán vào ngọn cây lao nhanh đi. 
Ba người phía sau vẫn tiếp tục truy đuổi, vẻ mặt mỉm cười.
Sở Ly mang theo một người, khinh công có lợi hại đến đâu cũng không thể không bị ảnh hưởng, thời gian càng lâu thì ảnh hưởng phải chịu cũng càng lớn, giống như cõng một người đi đường vậy. Ban đầu không có cảm giác gì, thế nhưng càng về sau lại càng cảm thấy nặng nề.
Bọn họ muốn làm cho nội lực của Sở Ly tiêu hao hết, sau đó bắt sống hai người, không cần chịu nguy hiểm chống cự mà lại có thể mang bọn họ tới Đại Ly, giết hai đệ tử Thánh Giáo, dù thế nào thì cũng phải bị dằn vặt vài ngày thì mới có thể chết được. 
Hai bên tâm tư khác nhau, thế nhưng đều muốn dây dưa đối phương đến chết.
Nửa giờ sau, Lục Ngọc Dung thấp giọng nói:
- Được rồi! 
Sở Ly gật gù không nói lời nào.
Lục Ngọc Dung liếc mắt nhìn ba người theo sát không nghỉ ở phía sau, mở miệng cười cợt, hiểu rõ tâm tư của Sở Ly, cho nên cũng không nói thêm nữa.
Sau nửa canh giờ, thân thể của Sở Ly càng ngày càng chậm, ba người phía sau cũng chậm đi, dường như muốn một hơi đuổi theo nhưng có tâm mà không có lực. 
Sau một canh giờ, Sở Ly càng ngày càng chậm, tốc độ gần như giống một cao thủ Hậu thiên vậy.
Sau một canh giờ rưỡi, Sở Ly lôi kéo tay của Lục Ngọc Dung chạy chậm ở trên quan đạo, tốc độ chỉ nhanh một tia so với người thường mà thôi.
Mà ba người phía sau cũng mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt. 
Đến một bước này, chỉ kém một hơi cuối cùng, ai cũng không muốn từ bỏ, đuổi theo đối phương, tâm tư giết chết đối phương ngày càng kiên quyết, không thể lay động.
Một vầng trăng treo ở trên bầu trời, ánh sáng màu xanh chiếu rọi.
Nhưng bóng đêm đối với bọn họ mà nói, hầu như với không có ảnh hưởng, dù có ảnh hưởng thì cũng là nhỏ bé không đáng kể. 
Sở Ly bỗng nhiên nở một nụ cười, quay đầu nói:
- Giết sạch bọn họ!
- Được! 
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Nàng âm thầm khiếp sợ nội lực của Sở Ly thâm sâu, quả thực vô cùng vô tận.
Hai người vồ về phía sau, như quỷ mỵ, đến trước người của ba người kia. 
Cả hai tay của Sở Ly đồng thời ném ra.
- Sưu! Sưu!
Hai đạo lưu quang phân biệt bắn vào ngực của hai lão giả. 
Hai lão giả kia cố gắng nghiêng người tránh ngực ra.
Lúc này hai đạo lưu quang khác lần nữa bắn đến, không thể tránh khỏi, ngực lập tức bị xuyên thủng, phi đao mang theo một chùm máu tươi bắn ra phía sau của bọn họ.
- Ây... 
Hai lão giả khó có thể tin trừng mắt nhìn về phía hắn.
Bọn họ là cao thủ hàng đầu trong giáo, thân phận siêu nhiên, vốn cho rằng bắt hai người Sở Ly sẽ như Kim Ưng bắt thỏ, thế nhưng bọn họ vạn lần không nghĩ tới thỏ lại hóa thân trở thành mãnh thú!
- A... 
Thanh niên mặc nho sam phẫn nộ rống to, sắc mặt dữ tợn:
- Thánh Giáo nhất định sẽ diệt các ngươi!
Hắn đã triệt để hiểu rõ ba người mình đã bị lừa. 
Sở Ly cười cợt, vỗ ra một chưởng, ngọc chưởng của Lục Ngọc Dung cũng đồng thời đập xuống.
Thanh niên mặc nho sam dùng hai tay phân biệt tiếp một chưởng.
- Ầm! 
Hắn lập tức bay ra ngoài.
Sở Ly vung tay ra một cái, phi đao hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo hắn, trực tiếp bắn vào mi tâm, găm sâu vào trong đó.
- Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phi đao vậy? 
Lục Ngọc Dung thở ra một hơi, quay đầu hỏi.
Sở Ly cười ha ha một tiếng, lúc hắn đang muốn nói chuyện thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, đột nhiên đánh về phía Lục Ngọc Dung.
- Sưu! 
Một vệt ánh đao đột nhiên xuất hiện, cắt vào vai phải của Sở Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.