Bạch Bào Tổng Quản

Chương 521: Rời đi




Không có hộ vệ cản ngươi hay sao?
Lãnh Đào nói.
- Có bốn người. 
- Sở Ly thì sao?
- Sở Ly không ra tay.
- Ồ? 
Tiếng ồ của Lãnh Đào rất dài, hắn lắc đầu cười nói:
- Thật không biết hắn nghĩ như thế nào, mười vạn lượng bạc đó, không có ý động thủ mà để ngươi mang theo người nghênh ngang rời đi hay sao?
- Đúng vậy. 
Chúc Thiên Hoa chậm rãi gật đầu.
Sau đó hắn có nghĩ mãi cũng không thông, tại sao Sở Ly không ra tay ngăn mình lại cơ chứ?
Kỳ thực dưới tình hình như vậy, nếu như Sở Ly ra tay, mình sẽ không mang Mộ Thanh đi được, thậm chí chính mình cũng chưa chắc đã có thể chạy thoát được. 
Quả thật trong An Vương phủ có không ít cao thủ, hai người trẻ tuổi giao thủ với mình đều rất lợi hại, chỉ kém mình một bậc mà thôi.
- Ha ha, thật không biết hắn đang ra chiêu gì!
Lãnh Đào lắc đầu một cái, hắn nắm chén trà cau mày trầm tư, liếc mắt nhìn Chúc Thiên Hoa, ánh mắt có chút quái lạ. 
Chúc Thiên Hoa bị hắn nhìn thấy vậy có chút sững sờ, vội hỏi:
- Thế tử, không phải ngươi đang hoài nghi ta nương tựa vào hắn đó chứ?
- Đương nhiên sẽ không! 
Lãnh Đào vội vã xua tay:
- Ta có ngốc cũng biết, nhất định là họ Sở dùng kế ly gián, cố ý để ta nghi thần nghi quỷ!
Chúc Thiên Hoa nở một nụ cười nói: 
- Đa tạ Thế tử tín nhiệm!
Lãnh Đào khoát tay nói:
- Ngươi là người do ta tự mình chiêu mộ vào phủ, không tín nhiệm ngươi thì tín nhiệm ai chứ? Được rồi, trà ta cũng đã uống qua, ta sẽ không quấy rầy thời gian ngọt ngào của các ngươi nữa, cố gắng hưởng thụ đi. 
- Ta tiễn Thế tử.
Chúc Thiên Hoa nói.
Trước khi ra cửa Lãnh Đào liếc mắt nhìn vào trong, có chút không nỡ. 
Đáng tiếc cửa rèm không có động tĩnh gì, mỹ nhân bên trong không có ý đi ra đưa tiễn, quả thật là khiến cho hắn có chút phiền muộn lưu luyến, hận không thể xông vào gặp mặt nàng.
Chúc Thiên Hoa càng ngày càng không thích, chờ đối phương rời đi, hắn vội vã đóng cửa lại.
Mộ Thanh nhẹ nhàng đi ra, người mặc một bộ la sam màu tím nhạt, khuôn mặt như tuyết, quyến rũ mê người. 
- Chúc đại ca, xem ra chúng ta không ở lại đây được nữa rồi.
Mộ Thanh khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói:
- Từ xưa hồng nhan họa thủy, ta lại hại Chúc đại ca rồi. 
- Đi sao?
Chúc Thiên Hoa ngẩn ra, vội hỏi:
- Ở lại Vương phủ rất tốt, rất an toàn, Sở Ly dù có lợi hại đến đâu cũng không thể xông tới, không cướp ngươi đi được. 
- Người ta lo lắng không phải là Sở Ly.
Mộ Thanh lắc đầu than thở:
- Ta lo lắng vị Thế tử này. 
- Thế tử rất tín nhiệm ta, có gì phải lo lắng cơ chứ?
Chúc Thiên Hoa miễn cưỡng cười cười.
Mộ Thanh than thở: 
- Ánh mắt của hắn ta đã thấy quá nhiều, không có ý tốt, hận không thể nuốt ta, nếu không đi nữa, sợ là sẽ hại Chúc đại ca... Ài, đều là ta sai, không nên ra mặt!
Nàng nói xong khẽ nhăn mặt thở dài.
- Không thể nào chứ? 
Chúc Thiên Hoa cau mày nói:
- Thế tử cũng là người va chạm xã hội rất nhiều, sao bởi vì nữ nhân mà…
Hắn nói tới chỗ này, bỗng nhiên nghĩ đến hành động của Lãnh Đào lúc trước, lập tức im bặt đi. 
Lại nghĩ tới biểu hiện lúc trước của Lãnh Đào.
Mộ Thanh xinh đẹp như vậy, hắn há có thể không thèm nhỏ dãi cơ chứ?
Mộ Thanh đỡ hắn đi tới bên cạnh cái bàn đá rồi ngồi xuống, lại rót ra một chén trà cho hắn, ôn nhu nói: 
- Điều ta lo lắng chính là, bây giờ hắn đã hoài nghi Chúc đại ca ngươi.
- Hoài nghi ta cái gì chứ?
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói: 
- Ta cũng không tư thông với Sở Ly, hắn có thể hoài nghi cái gì được chứ?
- Hắn lo lắng ngươi đã nương nhờ vào Sở Ly.
Mộ Thanh nhẹ nhàng lắc đầu nói: 
- Cảm thấy ngươi trở về là có mục đích khác, cho dù hắn chỉ có một chút hoài nghi, thế nhưng bởi vì ta hắn cũng sẽ ép buộc mình hoài nghi ngươi càng sâu hơn nữa.
Trong lòng nàng mang cảm kích đối với Sở Ly, nếu không có hắn, mình tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi Thanh Vân lâu.
Ánh mắt của Lãnh Đào làm cho nàng phản cảm, giống như đã lột trần nàng ra mà nhìn vậy, cho dù nàng còn hoàn bích thế nhưng cũng biết điều này có ý vị gì. 
Chúc Thiên Hoa cau mày không nói.
Mộ Thanh than thở:
- Chúc đại ca, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn! 
- Ta không sao cả.
Chúc Thiên Hoa lắc đầu nói:
- Ta chỉ lo lắng cho ngươi... Nếu như Thế tử hoài nghi ta thật, chúng ta sẽ rời khỏi Vương phủ, từ đây tự do tự tại, tìm một chỗ yên tĩnh rồi sinh sống! 
- Như vậy không thể tốt hơn.
Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng nhìn sắc mặt không để ý của Chúc Thiên Hoa, trong lòng âm thầm thở dài. 
Không biết tất cả những chuyện này có phải đã nằm trong dự liệu của vị Sở Đại tổng quản kia hay không?
Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngả về phía tây, Lãnh Đào lại đi tới tiểu viện của Chúc Thiên Hoa.
Chúc Thiên Hoa đang luyện công, nhìn thấy hắn đi vào, vội vã mời hắn ngồi xuống, tự mình pha trà. 
- Mộ Thanh cô nương đâu rồi?
Lãnh Đào thất vọng hỏi.
- Thân thể của nàng không khỏe, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. 
Chúc Thiên Hoa có chút tay chân vụng về pha trà, đưa tới trước mặt của hắn.
Lãnh Đào vội vã vung vung tay lên, hỏi:
- Ta không khát, thân thể không khỏe sao? Có sao không? 
- Có khả năng là bỗng nhiên đi tới một nơi xa lạ, có chút không thích ứng được.
Chúc Thiên Hoa cười nói:
- Không quá đáng lo, nghỉ một chút là tốt rồi. 
- Không được, thân thể không tốt đương nhiên phải tìm đại phu rồi.
Lãnh Đào vội vàng khoát tay nói:
- Để ta đi tìm thái y tới xem một chút! 
- Thế tử, không cần.
Chúc Thiên Hoa ngăn cản hắn nói:
- Nếu như ngày mai không tốt, khi đó lại đi mời thái y cũng không muộn. 
- Như vậy cũng tốt.
Lãnh Đào gật gù, hắn đứng lên rồi nói:
- Để ta đi xem xem. 
Chúc Thiên Hoa lần nữa ngăn cản hắn rồi nói:
- Thế tử, không cần.
Lãnh Đào muốn đẩy thân thể hùng vĩ của đối phương ra, hắn nói: 
- Đừng cản ta, Mộ Thanh cô nương sinh bệnh, sao ta có thể mặc kệ được chứ!
Chúc Thiên Hoa che thân ngăn cản hắn lại, cau mày nói:
- Thế tử, ta thay nội tử đa tạ Thế tử quan tâm, hiện tại nàng không thích hợp tiếp người lạ! 
Hắn gần như là nghiến răng nói ra hai chữ người lạ.
- Ta cũng không phải người ngoài.
Lãnh Đào không tỏ vẻ gì mà nói. 
Chúc Thiên Hoa nói:
- Thế tử, ngươi là người ngoài, nội tử không nhọc Thế tử bận tâm!
Đôi mắt nhỏ của Lãnh Đào híp lại nhìn về phía hắn. 
Chúc Thiên Hoa không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người như có ánh lửa lập lòe.
- Hay, hay, không nghĩ tới lão Chúc ngươi lại có mưu mô như thế! 
Lãnh Đào hừ lạnh nói.
Chúc Thiên Hoa nói:
- Mưu mô? Mong rằng Thế tử bớt tới bên này quấy rối nội tử thì hơn! 
Lãnh Đào phẫn nộ nói:
- Ta có lòng tốt, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy, quả thật là làm cho ta thất vọng, ta đi đây!
Hắn dứt lời xoay người rời đi. 
Chúc Thiên Hoa nhìn hắn rời đi, cau mày ngồi vào bên cạnh cái bàn đá.
Mộ Thanh từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra, thở dài sâu kín rồi ngồi vào bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta là một tai họa. 
- Nói bậy!
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Nơi đây quả thực không thích hợp ở lâu thêm, đêm nay chúng ta sẽ rời đi! 
- Đi...
Mộ Thanh nhíu mày nói:
- Ta chỉ sợ Lãnh Đào không chịu buông tha cho chúng ta! 
- Hắn là một người thông minh.
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói:
- Hắn nên rõ, thêm một cừu địch là cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì không phải là hành động sáng suốt! 
-... Được rồi.
Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
Chúc Thiên Hoa đã quyết định, trái lại còn cảm thấy như được giải thoát, đặc biệt ung dung, hắn nắm chặt tay của Mộ Thanh ôn nhu nói: 
- Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nhất định sẽ làm cho nàng sống những ngày tháng bình yên!
- Ừm.
Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu, để lộ ra nụ cười quyến rũ mê người, nói: 
- Ta chỉ cầu có thể trải qua cuộc sống của một người bình thường, không cần vinh hoa phú quý, chúng ta tìm một nơi sơn dã ở lại là được.
Chúc Thiên Hoa nở một nụ cười.
Nghĩ đến những tháng ngày tươi đẹp sau này, hắn không khỏi đề cao tinh thần, không thể chờ đợi được nữa mà muốn rời đi, hận không thể làm cho mặt trăng nhanh chóng xuất hiện. 
Bóng đêm dâng lên, sau khi bọn họ ăn cơm tối xong, Chúc Thiên Hoa ôm Mộ Thanh, ngay cả y phục cũng không mang, hai người nhẹ nhõm rời đi.
Vừa mới ra khỏi tiểu viện thì phía đối diện đã có ba cao thủ Thiên Ngoại Thiên xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.