Bạch Bào Tổng Quản

Chương 533: Kích động




Làm phiền Mã tiền bối mong nhớ, quả thực ta đã trở về!
Âm thanh của Sở Ly đột nhiên vang lên.
Hắn nhấc theo Chu Linh Phong xuất hiện ở trong đại sảnh. 
Phó Mộng Sơn nở một nụ cười:
- Tiểu Sở, cuối cùng cũng coi như ngươi đã trở về!
Sở Ly ném Chu Linh Phong xuống đất, ôm quyền một cái: 
- Xin chào thống lĩnh, hung thủ ở đây!
Phó Mộng Sơn đi tới trước mặt Sở Ly, đánh giá Chu Linh Phong đang nằm bất động ở trên đất một chút, hỏi:
- Chính là người tu luyện A Tu La thần công kia hay sao? 
Sở Ly gật đầu.
Phó Mộng Sơn thở dài:
- Đây là một phiền toái rất lớn! 
Sở Ly nói:
- Hoàng thượng có thể giết chết được hắn chứ?
- Đúng là Hoàng thượng có thể giết chết được hắn. 
Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:
- Đáng tiếc hoàng thượng sẽ không giết hắn.
- Vì sao? 
Sở Ly hỏi.
Phó Mộng Sơn quét mắt nhìn chung quanh một chút, khoát tay nói:
- Được rồi, các ngươi đi làm việc đi. 
Bốn người Ninh Bá Viễn ôm quyền, lại ôm quyền với Sở Ly một cái.
Sở Ly vung vung tay, bốn người bọn họ đi ra ngoài.
Mã Côn thì lại đứng đó không đi. 
Phó Mộng Sơn cau mày nhìn hắn:
- Lão Mã, làm sao ngươi không đi vậy?
- Thống lĩnh, ta cũng muốn nghe một chút. 
Mã Côn cười nói.
Phó Mộng Sơn tức giận:
- Cũng không liên quan tới ngươi, nghe cái gì chứ? 
- Làm sao lại không liên quan chứ, hai thủ hạ của ta đã chết ở trên tay tên này đó!
Mã Côn vội nói.
- Ngươi còn có mặt mũi nói ra sao? 
Phó Mộng Sơn không nhịn được nói:
- Bằng vào bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể bắt được tên này sao?
- Sở Ly có thể, vì sao ta không thể cơ chứ? 
Mã Côn hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Mã tiền bối, có câu gọi là một tướng vô năng, hại chết tam quân, Mã tiền bối ngươi chính là như vậy! 
Sắc mặt của Mã Côn đỏ lên, hung tợn nói:
- Ngươi nói cái gì?
Sở Ly liếc mắt nhìn Chu Linh Phong nằm ở trên đất, than thở: 
- Ngươi thực sự không xứng làm một Bách phu trưởng, bằng vào năng lực của ngươi, ngay cả thủ hạ ta cũng hiềm ngươi vô năng!
- Họ Sở, làm càn!
Mã Côn quát lên. 
Khóe miệng của Sở Ly mang theo một nụ cười lạnh lùng:
- Ta để huynh đệ Ninh Thị tra manh mối, phía sau còn có Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn để phòng ngừa vạn nhất, ngươi thì sao chứ? Ngươi chỉ phái hai cao thủ Tiên Thiên qua đó, có phải ngươi cảm thấy Bí vệ phủ vô địch thiên hạ hay không?
- Ngươi... 
Mã Côn trợn to mắt.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Chính là bởi vì ngươi ngạo mạn và xem thường cho nên mới dẫn tới hai đồng liêu mất đi tính mạng, Bách phu trưởng như ngươi, quả thực chính là gieo vạ cho Bí vệ phủ, sự bất lực của ngươi sẽ chôn vùi bao nhiêu đồng liêu nữa đây? 
- Ngươi nói láo!
Mã Côn rống to.
Sở Ly nhìn Phó Mộng Sơn ôm quyền một cái, trầm giọng nói: 
- Thống lĩnh, theo lý thuyết ta không có tư cách nói ra những lời này, nhưng nhìn thấy hai vị đồng liêu kia chết như thế, quả thực ta không nhịn được. Người ngu xuẩn như Mã Côn thực sự không tư cách làm Bách phu trưởng, cho dù công lao của hắn đủ thì cũng không thể làm Bách phu trưởng!
- Họ Sở, lão Mã ta cẩn trọng làm việc nhiều năm như vậy, tên nhóc con miệng còn hôi sữa như ngươi lại dám càn rỡ như vậy, ngươi thật là to gan!
Mã Côn hét lớn: 
- Thống lĩnh, ta muốn quyết đấu với hắn!
Phó Mộng Sơn khoát tay nói:
- Quyết đấu cái gì chứ, chỉ là đấu miệng lưỡi mà thôi! 
Mã Côn nói:
- Thống lĩnh, ngươi đừng che chở cho hắn, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng!
Sở Ly lạnh nhạt nói: 
- Ta biết trời cao đất rộng, chỉ sợ Mã tiền bối ngươi không biết mà thôi! Lẽ nào hai vị đồng liêu kia cứ chết vô ích như thế hay sao? Tất cả đều là do ngươi sơ sẩy bất cẩn gây ra, e rằng không phải lần đầu ngươi phạm phải loại sai sót này đó chứ?
- Nói láo, ta muốn quyết đấu với ngươi!
Mã Côn tiến lên phía trước một bước rống to, hai mắt tràn ngập tơ máu, gân xanh lồi lên, phẫn nộ như muốn phát điên. 
Phó Mộng Sơn khoát tay nói:
- Tiểu Sở, ngươi vượt quyền, Mã Côn có thể trở thành Bách phu trưởng hay không, không phải ngươi nói là được!
- Vâng. 
Sở Ly ôm quyền nói:
- Ta chỉ không cam lòng cho nên mới nói chuyện quá mức, mong rằng thống lĩnh thứ lỗi... Có điều ta không thể không nói, Mã Côn làm như vậy thực sự không xứng làm Bách phu trưởng, hắn sẽ hại chết càng nhiều đồng liêu hơn nữa!
- Ngươi muốn chết! 
Mã Côn cũng không nhịn được nữa mà nhằm về phía Sở Ly đánh ra một quyền.
Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, thân pháp của hắn lại cực nhanh.
Sở Ly ầm một cái, bị một quyền mạnh mẽ của hắn đánh trúng vai, không thể tránh né. 
- Dừng tay!
Phó Mộng Sơn cau mày.
Mã Côn đã tức giận đến mức phát rồ, không nghe người bên ngoài nói chuyện, hắn lại đánh một quyền về phía đầu của Sở Ly, dường như muốn dùng một quyền đánh nát đầu của đối phương mới hả giận vậy. 
Sở Ly hừ nhẹ, nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng:
- Mã tiền bối ngươi nên bình tĩnh một chút!
- Ầm! 
Một chưởng này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng tốc độ rất nhanh, Mã Côn càng không tránh khỏi, bị đánh trúng.
- Ầm!
Mã Côn như mũi tên rời cung bắn ra ngoài, nặng nề va chạm vào trên cây cột ở đại sảnh, cả đại sảnh rung động, có thể thấy được lần va chạm này mạnh mẽ ra sao. 
Mã Côn mềm nhũn từ trên cột trượt xuống, ngồi dưới đất phụt một cái, phun ra một ngụm máu.
Sở Ly nhìn Phó Mộng Sơn ôm quyền nói:
- Thống lĩnh, thực sự xin lỗi, ta không thể nhịn được, ta tự nguyện bị phạt! 
Mã Côn động thủ trước, hắn cũng có lỗi, nhận trước là tốt nhất.
Sắc mặt Phó Mộng Sơn âm trầm trừng mắt nhìn hai người.
Mã Côn lau máu ở khóe miệng, hung tợn trừng mắt Sở Ly: 
- Họ Sở, ta không đội trời chung với ngươi!
Sở Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Mã tiền bối ngươi thất thố rồi! 
- Thất thố cái rắm, ta muốn làm thịt ngươi!
Mã Côn hung tợn mắng:
- Họ Sở, ngươi chờ đó cho ta, nếu như ngươi có thể sống quá một tháng, họ Mã ta sẽ đổi sang họ ngươi! 
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không có nhi tử như ngươi!
- Ngươi muốn chết! 
Mã Côn từ trên mặt đất nhảy lên, bắn về phía Sở Ly.
Sở Ly nhẹ nhàng lùi một bước, khi nắm tay sắp đánh trúng người thì tránh ra, khiến cho Mã Côn vui mừng trượt một hồi.
Hắn ôm quyền nói với Phó Mộng Sơn: 
- Hay là thống lĩnh để Mã tiền bối yên tĩnh một chút đi, tại hạ tuỳ việc mà làm, không nghĩ tới Mã tiền bối lại kích động thất thố như thế.
- Tiểu nhân hèn hạ!
Mã Côn rống to, lại đánh tới một quyền. 
Bốn người Ninh Bá Viễn còn chưa ra khỏi đại sảnh, đang đi ra ngoài thì lại nghe được tiếng quát, bọn họ bất giác dừng chân lại, lúc đến cửa đại sảnh thì thấy hai người đã động thủ.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới hai người lại nóng nảy như vậy.
Bọn hắn tưởng rằng Bách phu trưởng chê cười Mã Côn vài câu xả giận mà thôi, không ngờ Bách phu trưởng lại có năng lực kích động Mã Côn động thủ như vậy, đây chính là phá hoại quy củ, sẽ bị phạt nặng! 
Khi nắm đấm của Mã Côn sắp tới gần thì Sở Ly lần nữa tránh ra.
- Dừng tay cho ta!
Phó Mộng Sơn quát một tiếng, chẳng khác nào sấm nổ. 
Động tác của Mã Côn tức thì chậm lại, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Tóc gáy của hắn dựng thẳng lên, cả người cảm thấy lạnh lẽo, vội vã lùi về phía sau một bước, ôm quyền hành lễ:
- Thống lĩnh, là ta thất thố! 
Vừa nãy dưới sự tức giận, tất cả sự thù hận và sát ý của hắn bộc phát ra, cho nên mới sẽ điên cuồng như thế, bây giờ vừa nghĩ lại, hắn lập tức phát hiện ra mình làm ác là bị họ Sở kia tính toán!
Phó Mộng Sơn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, mặt không hề có chút cảm xúc nào cả.
Mã Côn vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn đã phát hiện ra không ổn, cho nên mới vội vàng mở miệng trước khi đối phương lên tiếng: 
- Thống lĩnh, xin thứ cho ta thất thố... Đều là do họ Sở này từng bước từng bước dụ ta nổi giận, cho nên ta mới sẽ như vậy, nếu như bình thường, chắc chắn ta sẽ không động thủ, mong rằng thống lĩnh minh giám!
Phó Mộng Sơn lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Mã Côn vội hỏi: 
- Ta không nên động thủ, thế nhưng thống lĩnh ngươi xem, ta cũng bị hắn đả thương, hắn có mưu đồ đã lâu, bằng không làm sao lại đánh ta tàn nhẫn thế chứ?
Phó Mộng Sơn cười gằn không nói.
Mã Côn vội vã lại nói: 
- Thống lĩnh, lão Mã ta ở Bí vệ phủ làm việc bao nhiêu năm, lại trung thành tuyệt đối đối với thống lĩnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.