Bạch Bào Tổng Quản

Chương 679: Manh mối




Phó Mộng Sơn nói:
- Vậy hãy cứ cho tiểu Trần dẫn ngươi đi đi, thi thể đang ở trong viện của bọn hắn. 
Sở Ly quay đầu ôm quyền nói:
- Trần Bách phu trưởng, làm phiền rồi.
Trần Đông Hải lạnh lùng liếc hắn một cái: 
- Thi thể ta đã xem qua, không để lại một chút manh mối nào cả, lẽ nào ngươi có thể tra xét ra được thứ gì sao?
Sở Ly mỉm cười nói:
- Ánh mắt của mỗi người không giống nhau, Trần Bách phu trưởng ngươi không được, chưa chắc ta đã không được, phải nhìn mới biết được. 
Trần Đông Hải hừ lạnh một tiếng:
- Được, vậy ta rất muốn xem xem, vị Sở Đại tổng quản đại danh đỉnh đỉnh như ngươi có bản lĩnh gì, đi thôi!
- Hai người các ngươi! 
Phó Mộng Sơn tức giận:
- Có chừng có mực, đừng quên còn có phủ quy, nếu như gây ra chuyện thì ai cũng đừng mong được sống dễ chịu!
Sở Ly cười nói: 
- Bách phu trưởng yên tâm, chúng ta sẽ giữ miệng.
Hắn nói xong liếc mắt nhìn Trần Đông Hải, lắc đầu một cái, đi ra khỏi phòng khách trước.
Trần Đông Hải bị ánh mắt của hắn nhìn vào cực kỳ khó chịu, vì vậy mới lạnh lùng hừ lạnh nói: 
- Thống lĩnh, gia hỏa cuồng ngạo như vậy, nên đuổi ra khỏi phủ chúng ta mới đúng!
- Nếu như ngươi có bản lĩnh của hắn, nhất định ta sẽ đuổi hắn ra ngoài!
Phó Mộng Sơn khoát tay một cái nói: 
- Bí Vệ phủ chúng ta, người có tài đứng trên kẻ tầm thường ở dưới, ngươi đừng quên kỳ hạn ba ngày, nếu không bắt được hung thủ, ngươi đừng mong làm Bách phu trưởng nữa!
- Vâng!
Trần Đông Hải hừ một tiếng, xoay người sải bước rời đi. 
Hắn có thể cảm giác được thống lĩnh thiên vị Sở Ly, mà hắn cũng biết nguyên nhân.
Bản lĩnh của họ Sở này hơn người khác một bậc, bọn họ đều là người trong nghề, biết những vụ án mà Sở Ly đã từng phá qua có bao nhiêu khó khăn.
Nhưng địa vị đầu rồng Mai Nhất viện của hắn không thể bị lay động được, hắn phải liều mạng, phải nghĩ trăm phương ngàn kế vững vàng ép Mai Nhị viện một đầu! 
Hắn đi ra bên ngoài hiên, lúc này Sở Ly đang chắp tay đứng tại chỗ, đánh giá phong cảnh ở xung quanh.
Hắn mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, cảm thấy rất là chướng mắt.
Chờ người thì chờ, sao lại còn ra vẻ nhàn nhã tự tại như thế, hắn nhìn như thế nào cũng rất là khó chịu. 
- Đi theo ta!
Trần Đông Hải hừ lạnh một tiếng.
Sở Ly sóng vai mà đi với hắn, ôn hòa nói: 
- Trần Bách phu trưởng có nắm chắc hay không, ngươi không sợ ước hẹn ba ngày trôi qua mà ngươi không phá được hay sao?
- Không liên quan tới ngươi.
Trần Đông Hải liếc nhìn hắn một chút. 
Sở Ly nói:
- Có thể bắt được hung thủ hay khônh?
- Chỉ là hung thủ mà thôi, muốn bắt thì đều có thể bắt được. 
Trần Đông Hải hừ lạnh nói.
Sở Ly nhíu nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Ngươi dám làm như vậy hay sao? 
Trần Đông Hải nói:
- Tại sao không dám chứ?
Sở Ly lắc đầu than thở: 
- Sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện.
- Hừ, xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Trần Đông Hải cười lạnh nói: 
- Ngươi còn rất non, đừng tưởng rằng có mấy phần bản lĩnh thì đã có thể hoành hành thiên hạ, đến mức không biết trời cao đất rộng, đạo hạnh ở trong đầu cần phải tích lũy, chậm rãi học tập đi!
Sở Ly cau mày nói:
- Ngươi nói, kỳ thực thống lĩnh cũng biết, trong lòng rõ ràng thế nhưng lại giả bộ hồ đồ hay sao? 
- Hừ, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Đông Hải thuận tay bẻ một cành mai ven đường, dùng tay vò thành một đống vụn, lại xòe tay ra để đống vụn vặt này bay đi, bĩu môi nói:
- Hắn chỉ cần giả bộ hồ đồ là được rồi, vạn nhất thực sự xảy ra chuyện thì sẽ đẩy lên trên người ta, ta lại đẩy lên trên người thủ hạ. Bí vệ không tra được án cũng không sao cả, nhiều lắm sẽ bị điều đến nơi khác, qua một đọa thời gian lại được triệu hồi về! 
Sở Ly lắc đầu nói:
- Thật là mở mang hiểu biết!
- Ngươi hẳn phải biết được chứ, nhiều vụ án như vậy sao có thể phá hết được đây? 
Trần Đông Hải hừ lạnh nói:
- Chỉ cần không làm oan uổng người tốt là được, những con dê thế tội kia đều là người có chết cũng chưa hết tội, bị chết cũng không oan một chút nào cả!
Sở Ly lắc đầu. 
Trần Đông Hải bỗng nhiên dừng bước, hung ác trừng mắt nhìn về phía hắn:
- Ngươi đã hiểu chưa, ước hẹn ba ngày thì đã làm sao chứ, ngươi thật sự cho rằng có thể làm gì được ta sao?
Sở Ly mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu một cái. 
Trần Đông Hải có cảm giác như một quyền đánh vào cục bông, không có nơi phát lực, hắn nặng nề hừ một tiếng xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi tới Mai Nhất viện.
Ngôi viện này gần như bằng Mai Nhị viện, nhưng người bên trong lại có nhiều hơn. 
Mai Nhị viện chỉ có mười ba, mười bốn người, nhưng Mai Nhất viện lại có hơn một trăm người, trong mỗi một gian phòng đều có người, tuyệt nhiên không giống như Mai Nhị viện trống rỗng.
- Bách phu trưởng.
Một lão giả tóc hoa râm tiến lên đón hai người: 
- Thế nào rồi?
- Ài, ngươi nhận ra vị này chứ?
Trần Đông Hải chỉ tay về phía Sở Ly: 
- Sở Bách phu trưởng, ta dẫn hắn đi xem hộ vệ của Sơn Thế tử!
- Vâng.
Lão giả cười nói: 
- Sở Bách phu trưởng, tiểu lão nhi Chu Phàm, xin mời đi theo ta.
Trần Đông Hải xoay người nhanh chân rời đi, vứt Sở Ly ở lại nơi này.
Sở Ly đã sớm biết hắn sẽ làm như thế cho nên cũng chẳng muốn tức giận, lần sau đòi lại là được rồi, hắn ôm quyền một cái với Chu Phàm rồi nói: 
- Làm phiền rồi!
Chu Phàm cười ha ha nói:
- Không dám không dám, Sở Bách phu trưởng là tuấn kiệt trẻ tuổi, tiểu lão nhi cực kì kính phục, Bách phu trưởng chúng ta tính tình thẳng thắn, Sở Bách phu trưởng đừng để ý tới hắn. 
- Ha ha, tính tình thẳng thắn...
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Dẫn đường đi. 
Trong bụng Trần Đông Hải này cong cong mềm mềm có rất nhiều, không có chút nào giống như là tính tình thẳng thắn cả.
Chu Phàm cười ha hả đi ở phía trước dẫn đường.
Sở Ly đứng ở trước thi thể của hộ vệ trung niên này, cau mày. 
Trên người chỉ có một vết thương ở ngực, là một đòn trí mạng, nhìn như rất là vừa vặn.
Sở Ly nhắm mắt lại, thúc giục Vạn Tượng Quy tông.
Đại Viên Kính Trí nhìn khắp từng tấc trên thân thi thể, xương cốt, bắp thịt, lục phủ ngũ tạng, tay chân và đầu, còn có tóc, da dẻ, không để sót một nơi nào cả. 
Những thứ này sẽ là hòn đá kiên cố ở dưới chân Vạn Tượng Quy tông.
Cửa ải khó nhất của Vạn Tượng Quy tông chính là ánh mắt, cấp độ của Vạn Tượng Quy tông càng thấp thì năng lực ngũ quan sẽ càng yếu, năng lực tìm kiếm ở bên ngoài càng yếu, kết quả được phân tích ra cũng sẽ không chính xác.
Sở Ly cảm giác Vạn Tượng Quy tông của mình chính là một cái hệ thống phân tích và dự đoán tin tức loại cỡ lớn, dùng tri thức kiếp trước để giải thích, đầu óc của hắn giống như một cái siêu máy tính vậy, có thể phân tích và dự đoán động thái của đối tượng. 
Mà Đại Viên Kính Trí lại là cánh tay đắc lực thu thập số liệu cho hệ thống, số liệu càng chuẩn xác thì phân tích và dự đoán kết quả cũng càng chuẩn xác.
Sư phụ Trầm Húc mà hắn vừa mới bái không có Đại Viên Kính Trí, vì lẽ đó uy lực của Vạn Tượng Quy tông cũng rất yếu, uy lực của công pháp hai người sẽ khác nhau một trời một vực, cũng không trách được Vạn Tượng Phong lại suy sụp, bởi vì công pháp có yêu cầu quá cao đối với người tu luyện.
- Sở Bách phu trưởng? 
Chu Phàm cẩn thận từng li từng tí một gọi một tiếng.
Hắn nhìn dáng vẻ của Sở Ly giống như đã ngủ, đứng ở bên cạnh một bộ thi thể mà ngủ gà ngủ gật, quả nhiên là kỳ tài đều có hành động không giống bình thường, đều có chỗ cổ quái.
Sở Ly mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc, sáng sủa bức người, sau đó chậm rãi tản đi. 
Nhưng lông mày của hắn lại nhíu lại rất sâu.
- Hừm, chúng ta đi thôi.
Sở Ly xoay người đi ra ngoài: 
- Đa tạ ngươi!
- Không dám nhận.
Chu Phàm vội hỏi: 
- Sở Bách phu trưởng có thể nhìn ra được cái gì không?
Sở Ly gật gù:
- Có một chút thu hoạch. 
- Thu hoạch gì?
Chu Phàm vội hỏi.
Sở Ly quay đầu liếc hắn một cái, như cười mà không phải cười. 
Chu Phàm vội vã cười bồi, ngượng ngùng nói:
- Nhìn ta này, ta quá nóng ruột, hận không thể lập tức bắt được hung thủ nha!
Sở Ly nói: 
- Trở về thay ta nói một tiếng cảm tạ với Trần Bách phu trưởng, không cần đưa tiễn nữa!
- Để tiểu lão nhi đưa Bách phu trưởng ra ngoài đi.
Chu Phàm vội nói. 
Sở Ly không nói thêm nữa mà sải bước đi ra ngoài.
Sau khi Chu Phàm đưa Sở Ly rời đi lại vội vã trở về đại sảnh, đi vào trong rồi ôm quyền nói:
- Bách phu trưởng, hắn đã đi rồi. 
Trần Đông Hải ngồi ở bên trong ghế Thái sư, thả chén trà xuống, lười biếng hừ lạnh nói:
- Thế nào?
- Dường như hắn đã tìm ra được manh mối. 
Chu Phàm nói.
Trần Đông Hải cau mày nói:
- Thật sựcó thể tìm ra được cái gì sao? 
Chu Phàm nói:
- Chỉ một quyền kia, cái gì cũng không nhìn ra được, lẽ nào ánh mắt của hắn tốt như vậy hay sao?
- Tiểu tử này có chút bản lĩnh mà người khác không có. 
Trần Đông Hải hừ lạnh nói:
- Lần này ta đã đi nhầm một bước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.