- Nhân sinh cũng giống như nước vậy, có lúc thì khí thế bàng bạc, có lúc lại êm dịu nhu mì vô cùng!
Yến Cơ nói:
- Bây giờ ta cũng thay đổi rồi. Ta thích mặt biển tĩnh lặng hơn.
- Sau cơn bão tố thì sóng sẽ yên, gió sẽ lặng. Đó mới là nhân sinh chân chính!
Lưu Sâm nói:
- Cũng giống như hai cuộc đại chiến vừa qua vậy. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng trở lại bình thường, không bao lâu sau, mọi người sẽ quên chúng đi thôi.
Yến Cơ không muốn nhắc đến chiến tranh nữa, nàng chuyển đề tài:
- Ngươi có biết Phong thần không? Ông ta chính là đã chết trên biển như vầy đây.
Sắc mặt Lưu Sâm lộ vẻ kỳ quái:
- Lão thật đã chết rồi sao?
Tuy người ta nói Phong thần đã chết, nhưng năng lượng trên người mình đúng là của Phong thần kia mà. Thông qua hắn, truyền kỳ về Phong thần vẫn đang được tiếp nối. Vậy thì vì thần nhân đó thật sự đã chết rồi sao? Kể ra cũng rất kỳ quái, đối với các thần của Ma Cảnh, hắn có tư cách để khinh thị, nhưng đối với vị lão Phong thần của ba trăm năm trước, hắn vẫn cảm thấy lão cực kỳ thần bí. Trước khi chết, lão còn có thể di lưu năng lượng của mình lại cho hậu thế. Loại thần như vậy thật rõ ràng không giống với phàm nhân rồi.
- Lão là người rất thông minh!
Yến Cơ ngồi xuống mặt băng, rồi nói tiếp:
- Nghe nói lão là người thông minh nhất trong toàn bộ Ma Cảnh. Có người nói lão đã phá giải được một bí mật, và chỉ một tháng sau đó, công lực của lão đã tiến bộ thần tốc, vượt lên trên cả các vị thần đồng bối khác. Nhưng cũng chính vì sự thông minh của mình nên lão đã rước lấy họa sát thân vào người....
Vừa nói đến đây, thanh âm của Yến Cơ cũng từ từ hạ xuống, dường như đang suy tư điều gì đó.
- Bí mật gì?
Nhịp tim của Lưu Sâm bắt đầu đập nhanh. Bí mật khiến cho công lực tiến bộ một cách thần tốc. Đó chính là bí mật mà hắn vẫn đang đi tìm. Khắp thiên hạ, e rằng chỉ có nữ hài ở trước mắt đây mới có thể giúp cho hắn biết được đáp án này mà thôi.
- Là bí mật về nguyên tố ma pháp!
Yến Cơ nói:
- Nghe nói lão đã dùng một thông đạo đặc biệt để hấp thu nguyên tố ma pháp vào trong người và mặc sức mà sử dụng. Phương thức này hữu hiệu hơn phương thức được lưu truyền trong Ma Cảnh từ hơn ngàn năm nhiều lắm, bởi vì không có một ai có thể làm được việc đó, kể cả Ma quân!
Thông đạo riêng biệt? Đáp án này vừa nằm trong dự liệu của Lưu Sâm, và ít nhiều gì cũng nằm ngoài dự liệu của hắn luôn. Hắn hỏi:
- Vậy các ngươi đã dùng phương thức gì để hấp thu nguyên tố ma pháp vào người?
Hắn tất nhiên biết là người trong Ma Cảnh phải có phương pháp riêng của họ, bởi vì ma pháp của Ma Cảnh cao thủ rất cao minh, mà thân thể tố chất của họ cũng cực tốt, bao gồm cả Tư Cầm ở trong đó. Nếu là người bình thường thì sẽ không có cách nào để cưỡng gian nàng ta được, bởi vì thân thể tố chất của nàng ta khác hẳn với người thường. Do đó mà họ cũng phải có phương cách đặc biệt để hấp thu nguyên tố ma pháp mới được.
- Ngươi rất thông minh!
Yến Cơ cười nhẹ:
- Đây vốn là bí mật khiến cho thực lực của Ma Cảnh giỏi hơn đại lục, và cũng là phương pháp bí mật của người Ma Cảnh khi tu luyện ma pháp. Người của Ma Cảnh quả thật có thể hấp thu nguyên tố ma pháp, nhưng trong mắt Phong thần, phương pháp đó chỉ là trò chơi trẻ con, chỉ là thỉnh thoảng dẫn đạo nguyên tố ma pháp vào trong người một chút mà thôi, căn bản không thể coi là hấp thu hẳn. Do đó, trong suốt mấy chục năm, lão đã tận sức khai phá một loại phương thức hoàn toàn mới mẻ khác. Vào ba trăm năm trước, khi Ma Cảnh tiến nhập đại lục, rốt cuộc lão đã khai phá thành công, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thực lực của lão đã tăng tiến kinh khủng!
Một phương thức hoàn toàn mới mẻ? Phải chăng đó là phương thức mà mình đang sử dụng hiện nay? Trực tiếp hấp thu ma tinh? Công năng này là do Phong thần khai thác hay sao? Chẳng những lão đã di lưu năng lượng mẫu thể lại cho mình, mà đồng thời, ở trong năng lượng mẫu thể ấy lại còn bao gồm luôn cả công pháp bí mật đã được khai phá hay sao? Đây là pháp môn tuyệt diệu gì vậy chứ? Vị lão tiền bối này đã tự tay đào tạo ra truyền nhân kế thừa Phong thần. Càng nghĩ, Lưu Sâm càng cảm thấy kính phục ông ta hơn. Hắn tất biết rõ việc phá vỡ truyền thống mà khai sáng một pháp môn hoàn toàn mới mẻ là khó tới bậc nào, đặc biệt là đối với các phương pháp tu luyện ma pháp đã được lưu truyền hơn cả ngàn năm. Những ai có thể khai sáng ra pháp môn mới chính là những kẻ đại trí tuệ vậy!
Nhưng lúc này hắn lại nghĩ tới một việc đáng sợ khác:
- Ngươi vừa nói vì trí thông minh của mình mà ông ta đã....
- Đối với việc tu luyện ma pháp, ông ta đúng là rất siêu việt, nhưng đối với việc đối nhân xử thế thì lại không cao minh cho lắm!
Vừa nói tới đây, thanh âm của Yến Cơ liền trở nên cổ quái:
- Có một số việc sẽ không ai chấp nhận có sự đột phá, nhất là khi địa vị của ông ta đã là Phong thần, vậy lại càng không thể đột phá hơn nữa.
Lưu Sâm giật mình, hỏi:
- Ngươi muốn nói tới Ma quân? Là Ma quân đã kiêng kỵ sự tiến bộ của ông ta? Chẳng lẽ....chẳng lẽ cái chết của ông ta là....
Suy đoán này đúng là quá ly kỳ, nhưng hắn chỉ có thể nghĩ ra điều đó mà thôi.
- Đúng vậy!
Yến Cơ gật đầu rồi chậm rãi nói:
- Người ngoài đồn rằng, Phong thần đã chết dưới tay của người Thánh Cảnh, nhưng kỳ thật, ở trong Ma Cảnh cũng sớm đã có định luận: Phong thần thật sự bị chết ở dưới tay Ma quân! Bởi vì ông ta đã uy hiếp đến địa vị của Ma quân. Người này vì quyền lực của mình, vì địa vị của mình, chắc chắn đã không cho phép bất luận kẻ nào giỏi hơn mình được. Dù cho ngay bản thân lão cũng rất quan tâm đến sự bí mật đó, nhưng so với địa vị của mình thì Ma quân chỉ đành bỏ qua nó mà thôi.
Lưu Sâm thở dài nói:
- Con người quả thật có nhiều lúc còn đáng sợ hơn cả ma thú nữa!
Yến Cơ dõi mắt về phía trước, trong ánh mắt của nàng có vẻ bi thương nhàn nhạt. Trong tình huống hiện nay, trông nàng không còn oai phong lẫm lẫm như Thủy thần nữa, mà chỉ giống như một nữ hài bình thường đang suy tư vậy. Nàng đang suy tư về sự huyền bí của nhân sinh, và cũng đang cảm thương về chân lý "nhân loại phức tạp".
Một lúc lâu sau, Lưu Sâm nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì thế?
Yến Cơ chậm rãi quay lại nhìn hắn, rồi hỏi:
- Na Trát, ngươi có....nhà không? Và trong nhà ngươi còn có ai nữa chăng?
Đây không phải là nàng đang muốn điều tra lai lịch của hắn, mà chỉ là một loại tâm tình đơn thuần.
Lưu Sâm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Kỳ thật ta cũng không biết rằng mình có nhà hay không nữa......Ngươi đang nhớ tới lệnh tiên tôn đúng không?
- Khi ta còn bé, mẫu thân đã không còn tại thế nữa. Bình thường tiên phụ vẫn nói với ta rằng, thế sự như nước, biến ảo khôn lường. Chỉ khi nào cõi lòng được yên tĩnh như nước thì mới có thể lĩnh hội được chân lý. Ông đã làm được rồi, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc của thế sự......
- Ông không thoát được sự ràng buộc của thế sự, nhưng nữ nhi của ông ta thì làm được!
Lưu Sâm cất giọng ôn nhu, nói:
- Hiện tại ở trước mặt ngươi là đại dương mênh mông, ở đây ngươi có thể lớn tiếng hát vang, và cũng có thể khiêu vũ ngay trên biển này. Yến Cơ, đừng suy nghĩ nhiều!
- Tốt!
Yến Cơ hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Chúng ta ngắm mặt trời lặn!
Trên đại dương, bóng tịch dương thật là mỹ lệ. Vầng thái dương đỏ hồng chậm rãi chìm xuống đáy biển, phản chiếu lên mặt nước một màu đỏ au, đồng thời cũng chiếu rọi gương mặt của hai người thành đỏ hồng.
Màn đêm dần buông, hai người vẫn ngồi yên trên mặt băng, lưng dựa lưng. Lúc nãy vừa ngắm xong mặt trời lặn thì bây giờ lại ngắm sao.
Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt của Yến Cơ lấp lánh quang mang. Không ai thốt lời nào. Bỗng nhiên ở cuối chân trời có một ngôi sao xẹt ngang qua bầu trời. Hai người cùng kêu lên:
- Sao xẹt!
Lại một lần nữa rất ăn ý. Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Có người nói, khi nhìn thấy sao xẹt, nếu người ta cầu nguyện một điều gì đó, thì lời cầu nguyện ấy sẽ trở thành sự thật. Ngươi có muốn cầu nguyện điều gì không?
Đây là lời lẽ để nói với con nít, chứ với hai vị thần nhân thì không đáng nhắc tới. Bởi lẽ với bản lãnh của họ, họ không cần ông trời giúp đỡ gì cả, mà tự mình cũng có thể đi làm được.
Thế nhưng Yến Cơ lại tỏ ra hứng thú với việc này. Nàng hỏi:
- Còn ngươi?
- Chưa kịp cầu!
Ngôi sao lúc nãy xẹt qua bầu trới quá nhanh.
Yến Cơ thản nhiên cười, nói:
- Rồi sẽ có thêm sao xẹt mà, hãy nghĩ xem nên cầu nguyện điều gì đi!
Nàng khẽ ngọ nguậy cọ vào lưng hắn, biểu thị nàng rất có hứng thú với trò chơi này.
Lưu Sâm hỏi:
- Ngươi nghĩ ra chưa?
- Xong rồi!
Yến Cơ nói:
- Giờ chờ sao xẹt xuất hiện.
Hai người lẳng lặng ngồi đợi sao xẹt. Rốt cuộc ở phía chân trời lại sáng bừng lên, lại thêm một ngôi sao xẹt bay qua. Đến khi sao xẹt biến mất ở chân trời, Yến Cơ hỏi lớn:
- Ngươi cầu nguyện chưa?
- Xong rồi!
Đã chuẩn bị sớm như thế, tất nhiên là cũng phải cầu nguyện xong rồi chứ.
- Ngươi vừa cầu gì đó?
- Thật muốn ta nói ra miệng sao?
Lưu Sâm có đôi phần do dự. Vừa rồi hắn vừa cầu nguyện cho tâm nguyện lớn nhất của mình sẽ thành đạt.
- Ta muốn biết!
- Ta mong rằng....có thể nhìn thấy ngươi vui vẻ!
Yến Cơ nghe vậy thì chợt sững người. Phải một lúc sau mới hỏi lại:
- Đó thật là nguyện vọng của ngươi?
- Thật!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta đuổi theo ngươi là muốn nói cho ngươi biết, ngươi đã vì đại lục mà hy sinh rất nhiều. Không chỉ một mình ta, mà tất cả mọi người của đại lục đều muốn nhìn thấy ngươi vui vẻ!
- Ta không quan tâm những người khác muốn gì!
Giọng Yến Cơ có vài phần xúc động:
- Bọn họ chưa chắc đã có tâm nguyện như vậy. Thật ra thì lúc nãy ta cũng có cầu nguyện!
- Ngươi cầu cái gì?
- Nguyện vọng này....nguyện vọng này để ngày mai mới nói cho ngươi biết.
Đại dương không một tiếng động, những âm thanh rền rĩ ở bốn phía cũng đều biến mất. Lúc này mặt trăng đã ẩn sau vài áng mây, những vì sao cũng ẩn vào những áng mây. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng tựa như một bàn tay ôn nhu đang vỗ về ru hai người vào giấc mộng đẹp. Lưu Sâm dần dần nhắm đôi mắt lại. Trải qua những cuộc chiến liên tục, rốt cuộc ai cũng phải mệt nhọc thôi, cho dù là hắn thì cũng không ngoại lệ chút nào.
oooOooo
Vầng thái dương màu vàng kim từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Một buổi sáng sớm khác lại đến. Lưu Sâm chậm rãi mở mắt ra, hắn bỗng thấy hơi kinhngạc, bởi vì trước mắt hắn là một tòa Băng sơn thật lớn. Chẳng lẽ mới qua một đêm mà hai người đã trôi đến Nam cực rồi sao? Yến Cơ đâu?
Lưu Sâm quay sang nhìn bên cạnh. Hắn không khỏi sửng sốt, bởi vì không thấy Yến Cơ đâu cả!
Bốn phía chỉ là nước biển mênh mông, không có dấu hiệu của thuyền bè, cũng không có đảo, và lại càng không có người nào cả. Rốt cuộc nàng cũng bỏ đi, nhưng tại sao lại không chờ nói lời từ giã mà chỉ để lại một tòa Băng sơn thôi chứ?
Lưu Sâm chợt phóng người lên tòa Băng sơn. Đây là một tòa Băng sơn rất kỳ quái. Nó giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng vậy. Ở đây có núi có thác, và ở trên thác nước còn có một gian nhà nhỏ.
Nhìn tòa Băng sơn này, nhìn gian nhà nhỏ kia, đôi mắt của Lưu Sâm chợt nhòe lệ.
"Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết tâm nguyện của ta!" Đó là câu nói sau cùng của nàng lúc tối qua. Sáng sớm nay nàng đã chế tạo nên tòa Băng sơn này. Ý nàng muốn dùng nó để nói cho hắn biết tâm nguyện của mình, đó là nàng cũng muốn có một mái nhà nhỏ, một gia đình!