Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 39: Sát Nhân Phong




Lưu Sâm nắm chặt thanh chủy thủ trong tay. Con vật ở trước mắt có lớp lông đen tuyền, còn đôi mắt thì đỏ ngầu. Thân thể của nó so với những con chó bình thường thì có vẻ dài hơn. Trong sách ma pháp có ghi lại một loại động vật rất giống nó: Ma lang! Ma lang đã trưởng thành thuộc về ma thú cấp ba, có sức chiến đấu tương đương với ma pháp sư cấp hai, lại thêm rừng rậm là nhà của nó, nên sức chiến đấu còn hơn hẳn một bậc nữa.

Đây là một con ma thú còn lợi hại hơn cả gã Na Nhĩ Tư.

Lưu Sâm không sợ nó, mà nó dĩ nhiên cũng không hề sợ hắn. Thế rồi một người một thú cứ đứng nhìn chằm chặp vào đối phương như vậy. Một lúc sau, Ma lang đột nhiên gầm lên một tiếng rồi xông mạnh tới trước. Khi thấy nó vừa gập người lại thì Lưu Sâm cũng bắt đầu dời bước. Trong lúc hắn di chuyển sang một bên thì Ma lang đã phóng đi được hơn một trượng, tốc độ cực nhanh. Gió thổi, lá bay ào ạt.....chỉ tiếc vị trí mà nó xông tới lại không có người, và đỉnh đầu của nó liền bị một thanh chủy thủ sáng loáng đâm mạnh vào.

Tốc độ của Ma lang đã kinh người, nhưng thứ mà Lưu Sâm không sợ nhất lại chính là tốc độ!

Ma lang đáng lẽ phải sử dụng tới ma pháp để giao đấu với hắn, tức Hỏa ma pháp, hơn nữa năng lực phản ứng của nó cực nhanh, nếu là tấn công từ xa thì hươu chết về tay ai vẫn chưa biết được, nhưng con súc sinh này đã bỏ xa lấy gần, dùng thân thể để tấn công Lưu Sâm. Hắn mỉm cười đắc ý, vì với thanh chủy thủ đang đâm vào đầu của nó, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được cái tư vị đặc biệt khi lưỡi dao nhọn cắm phập vào thân thể của nó nữa kìa.

Nhưng bỗng nhiên có một tiếng "cách" vang lên, thanh chủy thủ đã bị gãy làm hai đoạn!

Ma lang rơi phịch xuống đất, nó lồng lộn hú lên một tiếng, rồi lại nhảy dựng lên và bắn thẳng về phía Lưu Sâm. Trong lúc bất ngờ và không kịp đề phòng, thân thể của hắn chợt lướt nhanh ra sau, hắn lướt đi tới hơn hai trượng, nhưng trước mắt lại có hồng quang lóe lên, nhiệt khí ập vào mặt rất mạnh. Hỏa ma pháp! Con súc sinh đó rốt cuộc đã phải sử dụng tới tuyệt kỹ sở trường của nó rồi.

Dường như thân thể của Lưu Sâm đã đụng vào một thân cây nên không thể lui lại được nữa, nhưng chân của hắn chỉ khẽ nhún một cái, lập tức tránh được quả cầu lửa kia. Đột nhiên lúc này Ma lang lại xuất hiện ở phía bên phải của hắn, Lưu Sâm lập tức vung quyền phải ra, "bùng" một tiếng vang lên, con Ma Lang to lớn liền bị hất bổng lên không rồi va vào một thân cây, sau đó mới rớt xuống đất.

Lưu Sâm vuốt vuốt quả đấm của mình, đồng thời cũng mỉm cười nhẹ nhõm. Tuy chủy thủ bị gãy, nhưng quả đấm của hắn vẫn còn dùng tốt. Quả đấm cũng có thể đánh gục Ma lang dễ dàng như vậy.

Lưu Sâm dùng thanh chủy thủ bị gãy mà cắt đằng sau ót của Ma lang ra, chỉ một việc đó thôi mà hắn cũng phải đổ mồ hôi trán đầm đìa rồi. Thì ra muốn lấy được ma tinh của con Ma lang này cũng khó khăn như thế, tuy chủy thủ của hắn khá bén, nhưng đầu của con súc sinh này dường như có vẻ hơi kỳ quái, cứng rắn một cách kỳ lạ. Nếu như chủy thủ còn bị gãy tiếp, e rằng hắn chỉ còn cách cắt đầu nó mang về làm chiến lợi phẩm thôi.

Một ma pháp sư cấp bốn mà có thể mang chiếc đầu của Ma lang trở về, chỉ e học viện sẽ lại một phen náo nhiệt hẳn lên. Coi bộ sự kiện đó sẽ không thua kém cho việc hắn có ma pháp phụ của cấp một ở trong tay đâu.

Rốt cuộc Lưu Sâm cũng lấy được ma tinh. Nhìn viên cầu màu đen trong tay, Lưu Sâm mỉm cười đầy hứng chí. Đây là con mồi thứ ba của hắn, mà phân lượng cũng không nhẹ chút nào.

Phải chăng là mình đã đến gần mức vạch định rồi? Theo lý thuyết, Ma lang thường lui tới ở những nơi gần cấm địa, hơn nữa những nơi nào có chúng xuất hiện thì đúng là vùng cấm địa chân chính rồi, bởi vì ngoài hắn ra, không có học viên nào khác có thể tránh thoát sự tấn công của Ma lang được, nhưng dây lụa đỏ ở đâu?

Lưu Sâm quay trở lại chỗ cũ, hắn nhìn ngó xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của dây lụa đỏ ở đâu cả, ngay cả một chút màu hồng hay đỏ cũng chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ con Ma lang này là loại đặc biệt ở trong bầy, nó ngang nhiên dám vượt biên giới? Đúng vậy, chỉ còn cách giải thích này mà thôi.

Tiếp tục đi về phía trước! Lần đầu tiên hoạt động tập thể, hắn không thể mang tay không trở về được! Dù cho không tìm thấy dây lụa đỏ thì cũng phải kiếm cho thật nhiều ma tinh mới được, bởi vì đây là vị trí của hắn phải tiến vào rừng mà.

Lưu Sâm không ngừng quan sát khắp nơi, và xuyên qua cây cối ở hai bên. Sau khi đi được chẳng bao lâu, hai bên đường đã thấy ma thú lục tục xuất hiện rồi, đại đa số đều là Phong thỏ, ngoài ra cũng có mấy loại heo khác nhau, nhưng Lưu Sâm không hề xuất thủ, bởi vì sau khi giết Ma lang rồi, những động vật xứng cho hắn xuất thủ cũng không còn nhiều lắm. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn

Rốt cuộc ở phía trước đã trông thấy tí đỉnh màu đỏ, là một tảng lớn màu hồng. Chẳng lẽ đã tìm được rồi sao? Lưu Sâm bước nhanh vài bước, đột nhiên hắn đứng sững người ra. Cái đám màu đỏ đỏ hồng hồng đó tự nhiên nhúc nhích, không chỉ có nhúc nhích, mà còn bắt đầu bay ra nữa - nhằm hắn mà bay tới.

Trong không gian vang lên những tiếng vù vù nhẹ, ánh mắt của Lưu Sâm thoáng có tia sợ hãi. Đây là một loại động vật mà hắn chưa gặp bao giờ, chúng trông giống như loài ong mật vậy, nhưng so với ong mật thì lớn hơn nhiều lắm, gần giống như chim vậy. Chúng có vòng eo rất nhỏ, chân nhỏ, ngực to đầu nhỏ, nếu chúng là nữ nhân thì nhất định sẽ là những mỹ nữ; nếu chúng là ma thú thì nhất định sẽ là những loại ma thú rất đáng sợ, bởi vì chúng có số lượng rất đông, bay giăng khắp trời, chỉ sợ có tới hơn ngàn con là ít. Toàn thân của chúng đều là màu hồng, cánh cũng màu hồng, khắp không gian đều là chúng cả.

Lưu Sâm quay đầu bỏ chạy, hắn vận dụng tốc độ lên đến cực điểm, chỉ trong nháy mắt thì đã chạy đi xa hơn mười trượng, nhưng lúc này hắn đã phải dừng lại, bởi vì trước mặt hắn cũng có loại quái vật kia chặn đầu hắn. Thì ra chúng đã bao vây lấy hắn.

Với tốc độ của Lưu Sâm, một khi triển khai lên tới mức tối đa thì ngay cả chim bay ở trên trời cũng phải kém hắn ba phần, vậy tại sao bầy ong này lại có thể bao vây hắn? Chỉ có một giải thích mà thôi, đó là bầy quái phong này vốn đã có mai phục từ trước.

Hừ, lại biết dùng kế? Trong lòng Lưu Sâm đột nhiên cảm thấy giá buốt, tiếng quạt cánh ở trên không trung bắt đầu vang lên ù ù, chúng đã bắt đầu tấn công rồi đây! Vũ khí tấn công của quái phong cũng giống như ong mật vậy, chúng dùng mũi châm mà đâm thẳng về phía Lưu Sâm.

Đây là những mũi tên sắc bén nhất và cũng là những mũi châm dài nhất. Lưu Sâm hầu như có thể khẳng định, những mũi châm đen tuyền kia nhất định là rất kịch độc.

Nếu là tấn công ở mặt đất, Lưu Sâm vốn có thể nhảy lên cao tới bảy, tám thước, đáp lên một cây đại thụ nào đó, vậy là có thể xoay chuyển thế cuộc rồi, nhưng tiếc thay, đối phương đang tấn công hắn từ trên không, nên hắn chỉ có thể đứng lại ở trên mặt đất mà thôi.

Lưu Sâm đột nhiên phất tay phải ra, thanh chủy thủ gãy liền xẹt qua ngang lưng của một con quái phong ở ngay trước mặt, nó lập tức bị cắt làm đôi. Thế rồi hắn huơ tay liên tục, bầy ong tuy bay kín bầu trời, nhưng thủ pháp của Lưu Sâm cũng rất nhanh. Số lượng của chúng tuy đông nhưng cũng có một chỗ tốt, đó là thân thể của chúng cũng khá lớn. Mỗi lần tấn công thì chúng chỉ có khoảng hai mươi con cùng xông tới mà thôi, bằng không thì chúng sẽ không có đủ chỗ để vỗ cánh.

Tuy tốc độ của chúng khá nhanh, mà phương vị tấn công thì hầu như đều bao quát hết, nhưng Lưu Sâm sớm đã quen thuộc với loại tình huống này. Mỗi tối hắn đều tập luyện với loại tấn công kiểu này, chỉ có hai điểm khác nhau, một là quái phong là vật sống, còn lá cây là vật chết; hai là hắn có thể cho phép lá cây bị bỏ sót, nhưng với bầy ong này thì không thể để lọt lưới con nào, một con cũng không được! Đây là loại quái vật không biết tên, nên hắn cũng không dám lấy thân mình ra để thí nghiệm độc tính của chúng.

Toàn thân trên dưới đều bị tấn công, quang cảnh khắp nơi đập vào mắt cũng chỉ là một màu đỏ hồng, mà hắn thì lại không nhìn thấy gì ở sau lưng, nhưng hắn căn bản cũng không cần nhìn, bởi vì hắn biết ở phía sau cũng có.

Thân thể hắn cứ liên tục xoay tròn không ngừng, trong lúc chuyển động thì tay không thể bỏ xuống, mà chỉ phóng lên cao hoặc hạ xuống thấp, chợt trái chợt phải mà thôi. Thi thể của quái phong rơi đầy đất, nhiều đến nỗi cao đến bắp chân của hắn luôn, nhưng cuộc chiến này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Cuộc chiến vừa bắt đầu thì Lưu Sâm sợ hãi vô cùng, hắn không lo mình bị thi thể của quái phong chôn sống, nhưng chỉ lo một điểm, đó là sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đuối sức và ngã xuống. Nếu là hắn của trước kia, thì sau khi xoay người liên tục mười vòng mà không muốn ngã là không được, nhưng hiện tại thì đã khác xưa, tuy hắn có thể bảo đảm mình có thể xoay người liên tục một ngàn vòng cũng chưa ngã, nhưng khi đối trận với địch thủ, bản thân mình mà lại bị ngất xỉu rồi ngã nhào xuống thì đó là một kết cuộc buồn cười nhất.

Đối phó với địch nhân bao vây khắp không gian, phải dùng biện pháp gì để có hiệu quả nhất đây? Trong lúc vừa chuyển động vừa giết địch, Lưu Sâm vẫn không ngừng suy nghĩ. Nếu là những ma pháp sư khác gặp phải tình huống này, họ sẽ làm thế nào? Ma pháp!

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Sâm liền cực kỳ vui mừng. Thế rồi một cổ cuồng phong chợt nổi lên và không ngừng lượn quanh. Sau khi thành lập một tấm Phong thuẫn ở sau lưng xong, Lưu Sâm chỉ cảm thấy tiếng gió thổi vun vút ở sau lưng, chứ không phải là loại gió khiến người ta rùng mình sởn gáy. Thế là hắn được yên tâm rất nhiều. Bây giờ đã dễ hơn rồi, chỉ có trước mặt là gặp địch, khó khăn của hắn đã giải quyết được phân nửa rồi.

Chỉ còn lại một mặt, Lưu Sâm tất nhiên có thể chém giết cho thỏa thích. Hắn hét lớn một tiếng, hai tay cùng huy động, mỗi lần tay phải phất chủy thủ lên, tất nhiên sẽ có ít nhất là một con bị cắt lìa làm đôi; còn khi tay trái đánh ra thì tất nhiên cũng có quái phong bị bắn văng ra. Bầy ong bị đánh văng đi tứ tung, nhiều con bị va vào thân cây mà thân thể nát nhừ, máu thịt bầy nhầy không còn ra hình thù gì nữa. Đôi tay của Lưu Sâm cùng lúc xuất kích, tốc độ bổ sung màn lưới bao vây của quái phong bắt đầu chậm dần và không theo kịp nữa, nhờ đó mà lòng tin của hắn càng tăng nhiều hơn. Đây coi như là một cuộc huấn luyện đặc biệt là được rồi.

Nếu đã là huấn luyện, vậy thì hắn sẽ tự mài giũa phương pháp giết địch tốt nhất, đó là thói quen của hắn. Trong khi huấn luyện, tay và tâm cùng phối hợp, khiến cho bản năng và kỹ xảo chiến đấu ở trên tay được kết hợp đầy đủ.

Thời gian trôi qua từ từ, phong cách xuất thủ của Lưu Sâm cũng dần dần trở nên phóng khoáng, chủy thủ trên tay phải tạo thành những vòng cung sáng lòa. Mỗi lần những vòng cung đó lóe lên thì đám quái phong đều có vài con bị chém thành hai đoạn, còn tay trái của hắn thì cũng thay đổi luôn; hắn không chỉ dùng nắm đấm nữa, mà thỉnh thoảng còn dùng tới ngón tay, chỉ cần điểm một cái vào vị trí nơi eo lưng của bầy ong, tất nhiên cũng đạt được hiệu quả chém chúng thành hai đoạn; hoặc là dùng chưởng, mỗi một chưởng được vỗ ra, tất nhiên cũng sẽ có một con ong bị rơi xuống đất. Cuối cùng thì bầy ong ở trước mặt cũng trở nên thưa thớt dần.

Lúc này Lưu Sâm cũng bắt đầu di động cước bộ. Khi mới bắt đầu thì hắn chỉ cẩn thận dùng chân đá văng những con nào dám nhào tới tấn công hạ bộ của hắn, nhưng càng về sau thì thân pháp càng trở nên phiêu hốt. Còn bầy ong thì cũng bắt đầu lấy hắn làm trung tâm điểm mà bay qua bay lại. Trong một khuôn viên hơn mười trượng, khắp nơi đều lưu lại màu đỏ, nơi này đã thật sự biến thành một mảnh đất màu đỏ, khiến cho rừng rậm trở nên mỹ lệ thêm vài phần.

Mặt trời ngã về tây, Lưu Sâm đột nhiên gia tăng tốc độ, hắn lao thẳng ra khỏi bầy ong rồi chui vào cánh rừng trước mặt. Những cành cây ở quanh đó vẫn còn đong đưa qua lại vì bị xao động, thi thể của bầy quái phong vẫn lục tục rơi xuống đất, nhưng thân ảnh của Lưu Sâm thì đã không thấy đâu nữa. Hắn mệt rồi, vậy là huấn luyện kết thúc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.