Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!




Ngày thứ hai "làm quen" kết thúc, tiểu Tinh Linh cho hắn một nhận xét mới:

- Ngươi là một người biết quan tâm người ta, lại sợ ta bị lạnh!

Một bộ y phục đã khiến cho nàng có được kết luận như thế, tuy nhiên, còn xa lắm mới là "người tốt" được!

Ngày thứ ba, Lưu Sâm kể cho nàng nghe lúc mình tiến vào Mê cốc thì gặp ngay ba con ma thú, hắn nói:

- Ta không đuổi theo Cát Mai vì ta không có lòng tham, mà ta chỉ nghĩ tới việc tìm Xích Châu thảo để cứu người thôi, vì vậy mà ta cũng không đuổi theo Ưu Manh. Vì người khác, ta cam lòng mạo hiểm, huống chi con Thi Lang kia lại bị thương, ta nghĩ nếu đuổi kịp nó thì cũng có thể chữa trị cho nó.....

- Ngươi là một người thông minh!

Đây là sự đánh giá mới của tiểu Tinh Linh. Sự đánh giá lần này hơi khác những lần trước, bởi vì nàng không hề quan tâm đến tấm lòng thiện lương và biểu hiện không tham lam của hắn, nàng bỏ qua ưu khuyết điểm của nhân tính mà chỉ nói hắn thông minh thôi là sao?

Lưu Sâm không hiểu nên hỏi:

- Tại sao?

- Ngươi có biết Cát Mai đại biểu cho cái gì không? Là tài phú và ma tính đó! Nhưng ngươi biết tại sao chỗ ở của nó lại có thể chứa được nhiều ma tinh như vậy hay không? Đó là vì ma thú tới đó đều sẽ chết! Ở nơi đó tràn ngập hô hấp của ma quỷ, bất luận là con ma thú nào tiến vào đó cũng đều sẽ chết, chỉ có Cát Mai là ngoại lệ thôi.....

Lưu Sâm ngẩn người ra, hắn chỉ nghĩ về một mặt mà lại không nghĩ tới những mặt khác. Tuy sức tấn công của Cát Mai không mạnh, nhưng nó có thể thu thập ma tinh, nguyên nhân chính là ở chỗ này. Nó đại biểu cho cát tường, nhưng cát tường và tai nạn thường đi đôi với nhau. Khi người ta vượt qua khỏi tai nạn thì sẽ gặp cát tường, còn khi người ta theo đuổi cát tường thì rất thường gặp tai nạn.

Lưu Sâm trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Nếu vậy thì Ưu Manh cũng tương tự như vậy rồi! Chỗ ở của nó rất an toàn và không hề có ma thú, phải chăng là vì nước và không khí ở đó chỉ thích hợp với nó mà không thích hợp với những loại ma thú khác?

- Không phải! Nơi đó đúng là rất an toàn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ngươi có thể bình an mà đến đó hay không thôi!

Tiểu Tinh Linh nói:

- Các ma thú ở trong rừng đều biết đặc điểm đó của Ưu Manh, nên những ma thú yếu kém đều chọn kết bạn với nó, còn những ma thú cao cấp thì đều nhắm vào đám ma thú ở bên cạnh Ưu Manh để làm thức ăn. Chúng thường canh giữ ở những địa phương mà Ưu Manh sẽ đi qua, rồi đợi con mồi tự chui vào miệng của chúng. Ngươi đến sơn cốc của Ưu Manh thì nhất định sẽ được an toàn, nhưng ngươi lại không thể đến đó được. Text được lấy tại Truyện FULL

Phục thật! Không ngờ đám ma thú ở trong rừng lại ngang nhiên lợi dụng Ưu Manh để làm mồi câu, Ưu Manh có được không gian an toàn là nhờ vào trí tuệ của đám ma thú cao cấp. Bọn chúng cho Ưu Manh một không gian riêng, đồng thời cũng không tấn công nó, điều đó là vì chúng muốn dùng nó để dẫn dụ những loại ma thú yếu kém khác!

Lưu Sâm càng nghĩ càng thấy sợ! Nếu không vì mục tiêu là Xích Châu thảo, nói không chừng hắn đã chọn đuổi theo Cát Mai rồi, bởi vì nếu gặp phải ma thú thì hắn vẫn còn cơ hội bỏ chạy, nhưng nếu gặp phải nước và không khí độc thì hắn sẽ chết. Sự đáng sợ của Mê cốc và họa phúc bất thường của nó cho tới bây giờ vẫn luôn không thể đoán trước được. Có lẽ những người trước kia đã từng tiến vào Mê cốc mà không thể quay về được đều là vì đã lựa chọn sai lầm cả!

Ngày thứ ba kết thúc, Lưu Sâm chiếm được danh xưng "người thông minh", nhưng hắn có phần sốt ruột, bởi vì hắn vào rừng đã được sáu ngày rồi. Viện trưởng đã từng nói, tới ngày thứ mười sẽ khởi hành, nhưng giai đoạn phải chứng minh này thật là gian nan, nếu cứ tiếp tục thế này, vậy thì các loại nhận xét về nhân tính đều có đủ, tới khi hắn có thể nhận được danh hiệu "người tốt" thì e rằng hắn sẽ bỏ lỡ mất cơ hội thi đấu hoàng kim mất.

Ngày thứ tư, tiểu cô nương tự nghỉ một ngày, nàng vốn không đến gặp hắn. Lưu Sâm nóng nảy tới mức cứ đi loanh quanh gần đó hoài. Sang ngày thứ năm, rốt cuộc nàng cũng chịu xuất hiện, trên tay còn cầm theo hai quả táo nữa.

- Hôm qua ngươi còn chưa ăn gì mà phải không? Bởi vậy nên hôm nay ta mang thêm một trái cho ngươi nè!

Lưu Sâm nhận lấy hai trái táo rồi vừa ăn vừa cảm thấy nóng nảy trong lòng. Thật ra có ăn hay không cũng đâu có sao, hắn có thể tự tìm thứ gì đó ở trong rừng để ăn lót dạ mà, tất không đến nỗi chết đói, nhưng tiểu cô nương này thật là khó hầu hạ, so với đại công chúa của xã hội hiện đại còn khó hầu hơn nữa. Mấu chốt ở đây là cả bản thân nàng ta cũng không biết cái gì gọi là "người tốt", nàng ta cứ hết lần này tới lần khác lại đặt ra một tiêu chuẩn khác nhau, nếu là người khác thì hắn tất đã có biện pháp, đầu tiên là châm dầu vào lửa rồi mới nói sau, đến lúc đó có khi sẽ có chuyển cơ cũng chưa biết chừng, nhưng đối với tiểu Tinh Linh này thì hắn lại không dám!

Lưu Sâm vừa trầm tư suy nghĩ vừa ăn hết hai quả táo, khi vừa ăn xong thì Lưu Sâm cảm thấy trong người mình phát nhiệt, hai quả táo này có vẻ như khác hẳn những quả táo khác. Nhiệt lượng trong người vừa nổi lên thì Lưu Sâm chợt thấy tiểu cô nương kia trông càng xinh đẹp hơn. Địa phương thần bí ở giữa hai chân nàng càng có sức hấp dẫn hơn. Lưu Sâm cảm thấy hạ thể của mình như đang lồng lộn lên, tựa như muốn phá tung sự gò bó của y phục mà nhảy ra ngoài vậy....

Không xong rồi, chẳng lẽ tiểu cô nương này cho mình ăn xuân dược sao? Nữ hài chuốc xuân dược cho nam nhân là có ý gì? Muốn cưỡng gian sao? Bên tai hắn chợt nghe tiếng tiểu Tinh Linh hỏi:

- Ngươi sao vậy? Ngươi cảm thấy mình thật là người tốt hả?

- Tất nhiên rồi!

Lưu Sâm bình tĩnh nhìn nàng ta, hắn chậm rãi xua tan cổ nhiệt lực ở trong người, luồng năng lượng đặc biệt ở trong người từ từ lưu chuyển đi khắp toàn thân, nó chạy qua chỗ nào thì nhiệt lượng ở đó liền tan biến ngay, rất dễ dàng.

- Ngươi không muốn.....không muốn đè ta xuống để khi dễ ta sao?

Vừa nói, khuôn mặt của tiểu Tinh Linh liền đỏ bừng lên. Nàng phải đứng xa xa để nói ra lời đó.

Lưu Sâm làm mặt nghiêm túc rồi nói:

- Ngươi nói gì vậy? Ta làm sao có thể làm chuyện như thế chứ? Chỉ có người xấu mới làm chuyện đó thôi!

- Tinh Linh tộc trời sinh ra đã biết ma pháp, nếu ma pháp sư của nhân loại mà làm chuyện đó với Tinh Linh vậy thì sẽ có lợi rất lớn, bởi vì điều đó sẽ giúp tăng cường lực tương tác của nguyên tố cho họ. Ngươi hẳn phải biết điều đó chứ?

- Đúng vậy, ta biết điều đó!

Lưu Sâm nói:

- Ta đã sớm biết, nhưng ta đâu thể chỉ lo cho sự tiến bộ của ma pháp của mình mà không nghĩ tới sự cảm nhận của ngươi? Nhiệm.....tâm nguyện lớn nhất của ta là mong sao ngươi được vui vẻ mà thôi!

Hắn muốn nói "nhiệm vụ", nhưng may mà đổi lời kịp.

- Ngươi thật là người tốt!

Tiểu Tinh Linh nói:

- Ngươi ở chung một chỗ với ta nhiều ngày như vậy mà không hề nảy sinh ý đồ làm bậy với ta. Điều đó chứng minh ngươi là người tốt!

Lưu Sâm nghe vậy thì ngẩn người ra. Thì ra chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chỉ cần không làm bậy với nàng thì là người tốt à? Ái ân với Tinh Linh sẽ có thể tăng cường ma pháp sao? Đúng là gặp quỷ mà, dường như đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này đấy.

- Nhưng hôm nay lại khác!

Tiểu Tinh Linh chợt nở nụ cười...đểu. Nàng dùng tay trái vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay phải rồi nói:

- Nếu ngươi muốn tìm Xích Châu thảo thì còn có một điều kiện, ngươi phải....ái ân với ta!

Nàng mỉm cười đắc ý, rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Thế nào? Cần suy nghĩ một tí không?

Dáng vẻ của nàng thật chẳng khác nào một khách làng chơi bá đạo đang dụ dỗ một thiếu nữ ngây thơ vậy: " Sao hả? Làm hay không? Nếu chịu thì cho ngươi một ngàn...."

Lưu Sâm nuốt ực nước miếng, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đắc ý của nàng ta rồi hỏi:

- Tại sao?

- Bởi vì gia mẫu có nói, người tốt ở trên thế gian này rất hiếm, nếu gặp được người như vậy thì không nên bỏ qua!

Tiểu Tinh Linh nghiêm túc nói:

- Vì vậy nên ta không thể bỏ qua ngươi!

Không bỏ qua người ta thì phải dùng tới phương thức này sao? Chẳng lẽ nàng ta đã hiểu lầm ý tứ của mẫu thân mình rồi?

Lưu Sâm rất thán phục, hắn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:

- Được rồi, sau khi ngươi được khoái hoạt thì phải nói cho ta biết Xích Châu thảo ở đâu đó, bằng không.....bằng không thì ta sẽ thiệt thòi rất nhiều....

Nói xong, hắn liền đưa tay đặt lên đôi ngọc thố của nàng. Đồi ngực của tiểu Tinh Linh không khác gì nhân loại chút nào, còn y phục của nàng thì sớm đã được cởi bỏ đi rồi, ngay cả y phục của Lưu Sâm cũng được nàng nhanh chóng cởi ra luôn.

- Trước tiên phải vuốt ve thì mới không bị đau!

Tiểu Tinh Linh vừa nói vừa hoạt động đôi tay, đầu tiên nàng vuốt ve đôi tay của hắn rồi chuyển đến sau lưng hắn. Mãi cho đến khi hắn xoa nắn đôi ngọc thố của nàng, khiến cho nàng cảm thụ được khoái lạc, tới lúc đó thì nàng cũng dời đôi tay đến trước ngực hắn, và cũng xoa nắn đầu v* của hắn. Lưu Sâm làm thế nào thì nàng cũng bắt chước giống hệt như thế!

Tay của Lưu Sâm chuyển đến hạ thể của nàng, thế là tay của tiểu Tinh Linh cũng chuyển đến hạ thể của hắn, quyết không chịu thua.

Lưu Sâm hôn lên đầu ngọc thố của tiểu Tinh Linh rồi hút lấy nó, nàng cũng bắt chước y hệt, tuy đầu v* của nam nhân rất nhỏ, nhưng rốt cuộc nàng cũng tìm được chúng. Thời gian trôi qua thật lâu, rốt cuộc các công việc chuẩn bị đã xong đâu đấy, tiểu Tinh Linh thở hổn hển rồi nói:

- Cách Lạp Lạp, lần thứ nhất sẽ hơi đau đấy!

Nàng điều chỉnh lại vị trí của mình cho tốt, rồi ngồi lên người Lưu Sâm.

Lưu Sâm lầm bầm trả lời:

- Ta....ta biết!

- Cách Lạp Lạp, ngươi đừng sợ đau!

- Ta không sợ đau!

Thế rồi tiểu Tinh Linh ngồi hẳn xuống, khiến cho tiểu huynh đệ của Lưu Sâm tiến sâu vào mình, nàng chợt kêu lớn:

- Cách Lạp Lạp, ráng lên!

- Ta chịu được!

Lưu Sâm cảm thấy được cơn khoái cảm ngút ngàn, nhưng hắn hơi nhíu mày rồi nói:

- Chỉ là....ta không phải là Cách Lạp Lạp!

- Cách Lạp Lạp là tên của ta!

Tiểu Tinh Linh lại kêu lớn:

- Cách Lạp Lạp, cơn đau sẽ qua đi nhanh lắm thôi, ngươi phải ráng lên.....

Tiểu Tinh Linh nhấp nhô lên xuống vài lượt, Lưu Sâm trợn mắt nhìn nàng, thì ra nàng đang cổ võ cho mình đây mà.

Cuộc ái ân lần này quả thật khác hẳn những lần trước kia, Cách Lạp Lạp không ngừng kêu to gọi nhỏ, đau đớn cũng kêu, khoái hoạt cũng kêu, cho đến khi đạt tới cao trào thì cũng không quên tự nói với mình một câu:

- Cách Lạp Lạp, ngươi được khoái hoạt đã nhé....toàn thân đuối sức không cử động được nữa rồi!

Lúc này y phục của nàng đã dính đầy bùn đất, thân thể mềm mại biến thành màu đỏ hồng như đóa mân côi vậy, hơi thở như lan như xạ; còn Lưu Sâm thì dục hỏa đang sôi trào mãnh liệt, khi không bỗng nhiên lại gặp được cuộc diễm ngộ với nàng tiểu Tinh Linh xinh đẹp này, quả thật quá may mắn, nhưng chủ yếu vẫn là quan niệm kỳ lạ của nàng. Lúc này nàng vừa thở dốc vừa thì thầm vào tai hắn:

- Thật xin lỗi, ngươi là người tốt, còn ta....ta cảm thấy như mình đã biến thành người xấu rồi vậy. Tha lỗi cho ta nhé!

Tiểu Tinh Linh này đã hiến dâng tấm thân xử nữ của mình cho nam nhân, khiến cho máu huyết chảy đầy lên đùi Lưu Sâm, vậy mà nàng ta còn xin hắn tha thứ cho mình nữa chứ. Hoặc giả ở trong từ điển của nàng, nếu nam nhân đè nàng xuống mà khi phụ nàng, thì đó là nam nhân xấu; còn nếu nàng đè nam nhân xuống để khi phụ, thì lúc đó nàng là kẻ xấu.

Lưu Sâm cất giọng đầy "ủy khuất", nói:

- Ngươi đừng quên đã hứa với ta, sau khi được khoái hoạt rồi thì sẽ nói cho ta biết Xích Châu thảo ở đâu....

Cách Lạp Lạp sảng khoái nói:

- Ừm, ta sẽ lập tức dẫn ngươi đi, nhưng trước tiên hãy cho ta nghỉ ngơi một chút đã....ta không còn sức để đứng lên nữa rồi....

Lưu Sâm vẫn không ngừng hoạt động hạ thể của mình, hắn không muốn bỏ qua diễm phúc tốt thế này. Tiểu cô nương đã đạt đến cao trào, nhưng hắn thì vẫn chưa tới. Cách Lạp Lạp lại bắt đầu kêu lên:

- Cách Lạp Lạp, ngươi thấy sao? Rất khoái hoạt giống như lời tỷ tỷ đã nói đúng không? Cách Lạp Lạp, ta yêu ngươi muốn chết....

Cuối cùng thì cuộc mây mưa cũng dừng hẳn, trời trong mưa tạnh. Sau khi ngủ một giấc ngon lành, rốt cuộc Cách Lạp Lạp xòe cánh rồi bay lên một cách khó khăn và nói:

- Theo ta!

Lưu Sâm theo nàng đi xuyên qua rừng, trong không khí còn tràn ngập hơi thở biếng nhác của Tinh Linh, hắn vừa mãi mê ngắm nhìn cặp đùi xinh đẹp của nàng vừa chạy về phía trước. Bầu trời thật là đẹp, cặp đùi của nàng cũng rất là hấp dẫn.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.