Tô Trà Trà giật nhẹ nhẹ tay, nàng muốn bảo Tiêu Viện bỏ tay nàng ra nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì lại phát hiện cậu ta đang ngẩn người.
Trà Trà chưa kịp cất lời gọi thì dường như Tiêu Viện đã thoát ra khỏi hồi ức, cậu cúi đầu xuống rồi mỉm cười với nàng.
"Xin lỗi vì đã ngẩn người, chúng ta đi tiếp chứ?"
Trà Trà rũ mắt xuống rồi nhàn nhạt ừ một tiếng, đột nhiên những lời muốn nói lại như bị nghẹn trong cổ họng, nàng chẳng thể nào cất ra lời.
Chẳng mấy chốc đã đến căn nhà rách nát của Tô Trà Trà, nàng mấp máy môi, hàng ngàn câu hỏi trong đầu hiện lên, nhưng cuối cùng, Trà Trà cũng chỉ bật ra được một câu.
"Tạm biệt cậu."
Tiêu Viện có chút lưu luyến mà buông tay nàng ra, cậu rũ mắt xuống che dấu đi thần sắc dưới đáy mắt rồi mỉm cười đáp lại.
"Tạm biệt cậu, bạn học Tô."
______________________
Tô Trà Trà vào trong nhà, nàng nhìn xung quanh phòng khách như mọi khi nhưng lại không thấy thân ảnh Tiểu Giang đâu, Trà Trà nhịn không được cảm thấy có chút là lạ, nàng bước đến phòng ngủ rồi khẽ mở cửa.
Dường như nàng đã thấy thân ảnh của một ai đó nhưng khi Trà Trà chớp mắt một cái, thân ảnh kia đã chẳng còn chỉ có thân ảnh Tiểu Giang đang ngủ say trên giường.
Tô Trà Trà dụi nhẹ mắt, nhịn không được cất lời than oán.
"Dạo này mình bị sao thế này, toàn nhìn ra mấy thứ kì lạ không đâu chứ!"
Bỏ qua ảo giác mà nàng vừa thấy, Trà Trà bỏ cặp sách xuống rồi nhẹ nhàng bò lên giường, khẽ vuốt ve Tiểu Giang, chẳng mấy chốc, nàng đã cảm thấy hơi buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, Tô Trà Trà ngáp nhẹ một cái rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nàng mơ thấy Uy Đình hồi nhỏ.
Nhưng mà Uy Đình nhỏ bé luôn đứng cách nàng khá xa còn nàng lại đang nằm trong lòng của một ai đó, người đó dường như cùng nàng có quen biết, thậm chí là thân quen đến mức có thể ngăn cấm Trà Trà và Uy Đình không được gặp nhau.
Khi Trà Trà ngước đầu lên để nhìn người đó, hắn ta lại đột nhiên biến mất, chỉ còn thân ảnh của Uy Đình nhỏ bé và nàng.
Uy Đình cầm lấy đôi bàn tay nàng, áp lên má cậu rồi nhẹ nhàng mà cất lời.
"Trà Trà à, cậu có phải đối với ai cũng ngoan ngoãn như vậy không?"
"Hay chỉ là riêng đối với anh ấy?"
"Làm ơn nói cho mình đi, có phải không?"
Rồi Trà Trà va phải ánh mắt của cậu, một đôi mắt đen kịt dấu sâu gần như là đạt đến mức bệnh trạng si mê cùng ỉ lại.
"Trà Trà?"
_________________________
Tô Trà Trà bật người dậy, trái tim nàng thịch thịch mà nhảy lên, tai ù đi, Trà Trà cảm giác như ánh mắt đấy phảng phất như vẫn luôn nhìn về phía nàng.
Trà Trà ôm lấy chính mình, cả người không khống chế mà run rẩy, phải mất một lúc lâu nàng mới bình tĩnh lại được, rồi khẽ lầm bầm.
"Tại sao mình lại mơ một giấc mơ kì lạ như vậy chứ..."
"Trong ký ức của nguyên thân, làm gì có chuyện này xảy ra đâu..."
"Còn nữa, người ôm lấy mình là ai chứ?"
Tô Trà Trà ngả lưng xuống giường, mệt mệt mỏi mỏi chẳng nghĩ suy tư gì nữa, đang lúc nàng phiền lòng, Tiểu Giang dường như đã tỉnh lại, chú ta mon men lại gần Trà Trà rồi nhẹ nhàng liếm lấy ngón tay nàng. Trà Trà sửng sốt, ngón tay nhỏ xinh không khống chế mà hơi rụt lại, nàng ngồi dậy, bế Tiểu Giang lên rồi nhỏ giọng dạy bảo chú ta.
"Tiểu Giang, lần sau không được phép liếm ngón tay của chị nha!"
Tiểu Giang rụt rụt đầu, cụp tai lại, hai đôi mắt long lanh mà nhìn về phía nàng, nhỏ giọng mềm mại meo meo kêu lên.
Lòng Tô Trà Trà mềm nhũn, nàng ôm lấy Tiểu Giang vào trong lòng rồi vuốt ve chú ta.
Đột nhiên tiếng điện thoại của nàng vang lên, Tô Trà Trà bỏ Tiểu Giang ra, cầm lấy chiếc điện thoại rồi nhìn vào biệt danh xem xem là ai gọi đến.
[Kim chủ ba ba bao ăn bao chở]
À...là của Uy Đình.
Trà Trà nhịn cười rồi ấn nghe. Ngay lập tức bên đầu dây kia vang lên giọng nói trầm thấp của Uy Đình.
"Tô tiểu thư, tối hôm nay cậu có bận không?"
Trà Trà hơi sửng sốt cùng kì quái một chút nhưng cũng thành thật mà đáp lại.
"Không có."
Bên đầu dây kia, Tống Uy Đình nhẹ nhàng liếc nhìn về phía màn hình máy tính, nơi mà đang chiếu lấy hình ảnh của Trà Trà. Rồi lại tiếp tục cất lời.
"Vậy thì tối nay cùng tôi ăn cơm nhé, tôi đến đón cậu."
Trà Trà suy nghĩ một chút, vốn định từ chối nhưng rồi lại nhớ đến thùng mì tôm nhà mình, sau đó nghĩ đến những lần ra tay hào phóng của Uy Đình cuối cùng cũng gục ngã dưới sự hấp dẫn của mĩ thực, cất lời đồng ý.
Đúng giờ, Uy Đình lái đến một chiếc ô tô sang chảnh, quần áo chỉnh chu, phải mất mấy phút sau cậu mới thấy được Trà Trà, đầu nàng cài một chiếc bờm thỏ, tóc ra bù xù, một thân quần áo phổ thông, tay chỉ cầm có mỗi một chiếc điện thoại.
Uy Đình có chút thở dài rồi, cầm lấy một chiếc áo khoác nhỏ rồi choàng lên cho nàng.
"Biết ngay Tô tiểu thư của tôi sẽ chẳng biết tự lo cho mình đâu nên mặc lấy chiếc áo này, cẩn thận lạnh đấy."
Trà Trà ngước đầu lên rồi nhỏ giọng cảm ơn, cầm lấy chiếc áo rồi khoác vào người mà chẳng biết vô tình hay cố tình, mẫu mã của chiếc áo này giống hệt với chiếc áo mà Uy Đình đang mặc trên người ấy.
Nhưng Trà Trà chẳng nghĩ gì nhiều, nàng bước vào trong xe rồi ngồi xuống chỗ ghế phụ, Uy Đình cũng vào trong xe, cậu ấy ngồi bên cạnh nàng, ra lệnh cho tài xế lái xe đến một địa điểm nào đó mà một người nghèo như Trà Trà chắc chắn chẳng biết bao giờ.
Uy Đình rũ mắt xuống, quan sát Trà Trà, rồi đến khi chạm đến một chiếc vòng cổ của nàng, ánh mắt cậu lại ánh lên có chút ghen tị.
Trà Trà vẫn luôn giữ chiếc vòng đó sao...
Uy Đình vân vê lòng bàn tay mình, trong lòng rất ngứa ngáy, cậu muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trà Trà. Nhưng cuối cùng lại chỉ có thể mím môi, nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa xe. Rồi những ký ức hồi nhỏ của cậu không khống chế mà hiện về.
Uy Đình và Trà Trà là bạn từ nhỏ của nhau, đúng hơn là Uy Đình luôn cố ý bám lấy nàng, xua đuổi đi những đứa trẻ con khác nếu chúng muốn cùng Trà Trà nhỏ bé làm bạn.
Nhưng có duy nhất một người mà Uy Đình chẳng thể nào đuổi đi được, đó là Tô Cảnh Trúc, người anh trai không cùng huyết thống của Trà Trà.
Anh ta lúc nào trông cũng thật cao cao tại thượng, luôn không tiếng động mà kiểm soát mọi hành động của Trà Trà, bắt buộc nàng không được có tiếp xúc thân mật với bất kì đứa trẻ nào, và người nằm đầu tiên trong danh sách cấm của Cảnh Trúc, đó chính là Uy Đình.
Uy Đình là đứa con trai thứ của gia tộc nhà họ Tống danh tiếng, nhưng cậu lại luôn bị anh trai của mình là Tống Hạn đè một đầu, anh ấy tri thức lễ nghĩa lại biết kính trên nhường dưới, nhưng chẳng ai biết đằng sau con người ấy lại là một con người điên cuồng cùng đáng sợ như thế nào, cái lúc mà Tống Hạn phát hiện ra Uy Đình đang đơn phương thích Trà Trà ấy, anh ấy đã phá cười lên rồi nhạo báng cậu.
"Mày chỉ là một sản phẩm thất bại của ả đàn bà lăng loàn kia mà cũng dám mơ tưởng đến bầu trời ánh trăng á?"
"Đừng có mà mơ tưởng đến Trà Trà, em ấy đã được định sẵn là vị hôn thê của tao rồi."
"Sau này người đứng cạnh em ấy, người mà em ấy sẽ dựa vào, là tao, Tống Hạn."
"Chứ không phải là đứa con hoang như mày, Tống Uy Đình à."
Uy Đình nắm chặt lấy tay, chẳng thể phản bác lấy một câu, chỉ có thể cúi đầu xuống, trái với lòng mình, cắn răng mỉm cười mà cất lời.
"Vâng, em biết mà."
Tống Hạn rũ mắt xuống, đôi mắt đen nhánh âm trầm phản chiếu ra hình bóng của Uy Đình, anh nhẹ nhàng cất lời.
"Mày biết là tốt rồi."
"Đừng bao giờ mơ tưởng đến em ấy."
"Đừng bao giờ có những tình cảm xấu xí đối với em ấy."
"Mày chẳng có quyền lại chẳng có tiền, Trà Trà yếu ớt như thế, thì phải được cưng sủng trong lòng bàn tay."
"Mà một đứa con hoang mà ông ta chẳng thèm ngó tới như mày."
"Có thể cho Trà Trà những thứ ấy sao?"