*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện tại, bệ hạ đã bắt đầu nghiêm túc suy xét ý kiến của Triệu thái sư —— Vân Duy Tri này quả thật có địch ý không bình thường đối với Triệu thái sư, cực kỳ khả nghi...
"Người đâu." Hoàng đế mệt mỏi xua tay, quyết định trước hết nhốt Vân Duy Tri lại, chậm rãi xử lý việc này.
"Thảo dân còn có một câu muốn nói." Lý Việt Bạch nắm lấy thời cơ, nói chen vào một câu, khóe miệng tựa hồ gợi lên một tia mỉm cười.
"Lớn mật! Vì sao không nói sớm?" An công công sắp hỏng mất, Vân nhạc sư này cứ một lúc lại nháo một lúc lại nháo, làm mưa làm gió, rốt cuộc dùng dằng mãi chưa xong.
"Bởi vì thảo dân đang đợi câu vừa rồi của Triệu thái sư." Lý Việt Bạch cười nói: "Chính miệng Triệu thái sư đã nói chỉ cần thảo dân lấy ra chứng cứ, ngài liền nhận tội."
Triệu Nột nhíu mày.
Theo phỏng đoán của hắn, trong tay Vân nhạc sư căn bản không có chứng cứ, nếu không cũng đã không yêu cầu bệ hạ phái người đi điều tra manh mối tìm chứng cứ.
Lại nói Vân nhạc sư chưa từng gặp mình, nhiều ngày qua vẫn chỉ quanh quẩn trong cung, sao có thể bắt được chứng cứ phạm tội của mình?
Suy nghĩ đủ chuyện, Triệu Nột càng thêm yên lòng, có lẽ Vân nhạc sư này đang kéo dài thời gian mà thôi.
"Lão hủ nói là làm, chỉ sợ trong tay Vân nhạc sư căn bản không có cái gì gọi là chứng cứ." Triệu Nột nói.
"Có." Lý Việt Bạch nhìn chằm chằm Triệu Nột: "Chứng cứ, tại hạ có."
Mọi người lại hít hà một hơi.
"Vân Duy Tri! Không cần thừa nước đục thả câu!" Hoàng đế rốt cuộc không kìm nén: "Chứng cứ phạm tội mà ngươi nói đến tột cùng ở nơi nào?"
"Chứng cứ phạm tội là cái gì, thảo dân không biết." Lý Việt Bạch xoay người, lôi thái tử điện hạ vào: "Nhưng thái tử điện hạ mới vừa nói, y có chứng cứ."
Thái tử điện hạ? Mọi người líu lưỡi.
Vân nhạc sư nói Triệu thái sư có tội, đó là hạ phạm thượng, nhưng thái tử điện hạ nói Triệu thái sư có tội, đó là chủ nhân răn dạy người hầu, hợp tình hợp lý.
"Thái tử?" Ánh mắt nghi hoặc của hoàng đế chuyển sang phía con trai ruột của mình: "Ngươi có chứng cứ phạm tội của Triệu thái sư?"
"Vâng." Mộ Dung Nam gật đầu.
"Chứng cứ phạm tội đâu?"
"Ở chỗ này." Mộ Dung Nam nhìn sang phía Đan Huệ.
"... Ngươi... Thái tử điện hạ đến tột cùng là có ý tứ gì!" Đan Huệ trang dung trên mặt đã sớm rối loạn, đầu tóc rối tung.
"Chúng cứ phạm tội của Triệu Nột ở trong lời nói của Đan Huệ." Mộ Dung Nam nói.
"Bổn cung nói nhiều như vậy, rốt cuộc là câu nào!" Đan Huệ cười lạnh.
"Đan Huệ từng nói nhìn thấy ta mặc nội y màu trắng ở ngự thư phòng, trên cổ còn có vệt đỏ." Mộ Dung Nam nói không chút để ý.
"Đúng vậy, quả thật có nói như vậy!" Mọi người không dám lỗ mãng, sôi nổi làm chứng.
Hoàng đế nghe được câu này đột nhiên ho khan mãnh liệt, khiến một đám thái giám tùy tùng luống cuống tay chân, vội vàng dâng khăn bưng trà đấm lưng.
"Như thế thì sao?" Đan Huệ cười lạnh: "Bổn cung đã thừa nhận là hiểu lầm thái tử điện hạ, chẳng lẽ thái tử điện hạ không chịu tha thứ?"
"Chỉ có hôm qua ở ngự thư phòng ta mới mặc bộ bạch y kia, à, hôm nay cũng mặc, nhưng mặc thêm hắc y bên ngoài, không ai nhìn thấy." Mộ Dung Nam cười nói: "Phụ vương có thể làm chứng."
"Không sai." Sắc mặt hoàng đế trở nên càng thêm khó coi, giống như bị vạch trần cái gì.
"Trước đó, Đan Huệ đã bị giam trong Hồi Tâm viện không được ra ngoài, người ngoài cũng không được phép vào." Mộ Dung Nam nói: "Vậy ngươi làm sao biết... Hôm qua ở ngự thư phòng, ta mặc cái gì?"
"Đan Huệ, làm sao ngươi biết được?" Hoàng đế mệt mỏi, chính miệng đặt câu hỏi.
Kỳ thật, lúc trước thẩm vấn hoàng đế cũng đã nghe Đan Huệ nói qua những lời này, nhưng lúc đó ngài đang tự hỏi vấn đề hoàng hậu cùng thái tử có tội hay không, liền xem nhẹ lỗ hổng trong lời nói của Đan Huệ.
"Chẳng lẽ là có người lén lẻn vào Hồi Tâm viện báo cho ngươi biết sao?" Lời nói Mộ Dung Nam giống như con dao nhỏ, đâm rách màng dối trá bao phủ bên ngoài.
"Hôm qua lúc tối muộn, có vài phi tần mang theo cung nữ đi tản bộ, các nàng đi ngang qua Hồi Tâm viện." Đan Huệ khẩn trương cắn răng: "Các nàng từng qua ngự thư phòng đưa điểm tâm, gặp thái tử, bởi vậy biết trang phục thái tử mặc, vừa đi vừa nói cười, bị bổn cung nghe được!"
Triệu Nột âm thầm gật đầu.
Không sai, hôm qua lúc Triệu Nột đi vào ngự thư phòng, chính tai hắn nghe hoàng đế nói: "Hứa chiêu dung cùng vị phi tần cũng tới thỉnh an, gặp qua thái tử, để lại mấy hộp điểm tâm."
Mà lúc các phi tần đi dạo, nhất định sẽ đi qua cửa Hồi Tâm viện.
Giải thích của Đan Huệ hoàn toàn có thể lừa được mọi người.
Kể cả các phi tần có thề thốt phủ nhận, cũng có thể giải thích —— các nàng trộm bàn tán sau lưng thái tử, không dám thừa nhận.
"Các ngươi bị lừa." Mộ Dung Nam thấp giọng cười nói.
"Cái gì?" Đan Huệ mọt lần nữa trừng lớn hai mắt.
"Các ngươi bị lừa." Mộ Dung Nam nói: "Hôm qua, người đi vào ngự thư phòng, gặp qua ta, chỉ có duy nhất Triệu Nột."
Tiếng rơi thật lớn vang lên, phật châu trong tay Triệu Nột rơi xuống đất, từng hạt văng vãi tứ tung!
"Xin hỏi Triệu thái sư, tự mình lẻn vào hậu cung, cùng phế phi mang tội gặp nhau bàn bạc âm mưu là tội danh gì?" Thanh âm Mộ Dung Nam không lớn, lại giống như nọc rắn độc đâm vào tim mọi người.
"Ta, ta không thừa nhận! Triệu thái sư không nói cho ta bất kỳ chuyện gì!" Đan Huệ gần như lâm vào điên cuồng: "Tất cả đều do ta đoán ra!"
"Đã muộn." Mộ Dung Nam nói: "Ngay vừa nãy, ngươi đã bại lộ con át chủ bài cuối cùng. Ngươi nói: Vài vị phi tần từng đi qua ngự thư phòng đưa điểm tâm."
"..."
"Mà câu "Vài vị phi tần từng qua ngự thư phòng đưa điểm tâm" này, phụ hoàng nói với duy nhất một mình Triệu Nột." Mộ Dung Nam thở dài.
Hoàng đế vốn dĩ không hề hoài nghi Triệu thái sư, nhưng thái tử lại nói rằng, Triệu thái sư cùng Đan Lan dù sao cũng là vợ chồng, khó tránh khỏi có hiềm nghi, hoàng đế hẳn nên thử hắn một phen, ví dụ như, nói dối Triệu thái sư một lần xem hắn có mắc bẫy hay không.
Gần đây quan hệ giữa hoàng đế cùng thái tử có chút cải thiện, liền chấp nhận vụ cá cược này, hắn tin là Triệu thái sư hành vi đoan chính tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Không ngờ một câu của thái tử lại thành thật.
Đương nhiên, những thứ này đều là chủ ý của Lý Việt Bạch.
Sắc mặt Đan Huệ trắng bệch.
"Đêm qua, Triệu thái sư tự mình đi vào Hồi Tâm viện, cùng Đan Huệ gặp nhau." Mộ Dung Nam nói: "Nếu thấy chưa đủ chứng cứ, có thể thẩm vấn thủ vệ Hồi Tâm viện, vậy là không thể chống chế nữa rồi."
Đan Huệ điên điên khùng khùng nằm trên mặt đất, lúc khóc lúc cười.
Con số màu đỏ bên dưới góc đỏ nhấp nháy, bùm một tiếng liền vỡ vụn!
"Chúc mừng, ngài đã thành công đấu lại địch nhân, lần xuyên thứ nhất thành công thông qua!" Hệ thống vui sướng nhảy ra báo tin, còn có cả BGM (background music) rất hoành tráng: "Ngài có ba canh giờ trước khi rời khỏi thế giới , xin hãy thắt chặt đai an toàn, mang theo khăn ẩm, không cần lo lắng. Sau khi ngài rời đi, nguyên chủ sẽ trở về vị trí cũ."
Vậy thì không thể tốt hơn.
Trang sách trong nguyên tác lật qua lật lại, từng hàng chữ trên giấy thay đổi.
"— Triệu Nột cùng tỷ muội Đan thị phải đền tội, hoàng hậu bình yên vô sự, vẫn lãnh đạm như cũ, mấy năm sau hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ, đất nước thái bình... Cũng có kẻ cho rằng người đăng cơ kia không phải là thái tử, mà thái tử thực sự đã cùng nhạc sư đi Ninh Châu quy ẩn núi rừng."
Câu chuyện như vậy đối với người đọc quả thật có chút nhàm chán, nhưng đối với nhóm người vốn dĩ phải chết mà nói, đó đúng là ký tích mà ông trời ban tặng!
Chỉ còn ba canh giờ quý giá, Lý Việt Bạch cũng không biết mình có thể làm gì, hắn chỉ có thể ở Nguyên Hanh cung đi dạo, cùng thái tử điện hạ cáo biệt.
"Tại sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?" Mộ Dung Nam hỏi.
Bởi vì ta có bàn tay vàng! Lý Việt Bạch nghĩ thầm, lại so sánh với bàn tay vàng của các vai chính trong truyện khác, cái bàn tay vàng này thật là kém xa với người ta, siêu năng lực cũng không có, nhưng là trước khi xuyên qua có thể biết kẻ thù là ai, biết nguyên tác cốt truyện, còn "được" tặng kèm thiết bị đếm ngược thời gian tử vong... Những thứ này nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng khi kết hợp với đầu óc của mình, đúng là bất khả chiến bại (không bao giờ bại trận).
"Từ cái lần ngươi không chịu uống thuốc mà kiên quyết đẩy cho ta, ta liền phát hiện ra điểm lạ thường." Lý Việt Bạch nhớ tới chén xuân dược kia, mặt đỏ tai hồng: "Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, biểu tình của Đinh Hiền rất quái lạ, lúc đem thuốc cho ngươi uống, hắn rất khẩn trương, mà lúc ta uống xong thuốc đó, thần sắc hắn lại phức tạp..."
Thời điểm vừa uống xong chén xuân dược này, Lý Việt Bạch quả thật nghi rằng thuốc này là Mộ Dung Nam cố ý cho hắn.
Nhưng mà tiếp tục quan sát lại phát hiện, Mộ Dung Nam đối với Vân Duy Tri thật đúng là chân ái! Mỗi ngày cứ lẳng lặng nhìn, một bộ dáng muốn bảo vệ thật tốt, căn bản sẽ không làm loại chuyện như hạ dược rồi mạnh mẽ chiếm đoạt.
"Chuyện ta làm chỉ là cùng thôi." Lý Việt Bạch nói: "Chỉ có lần rơi xuống hồ băng là do số trời, nếu không thể lấy dược tra từ trên người Đinh Hiền, chứng cứ liền ít đi một cái, hiện tại nghĩ lại vẫn cảm thấy thực đáng sợ."
"Ta cũng nghĩ mà sợ." Mộ Dung Nam sâu kín nhìn hắn: "Ngươi không chết đuối, thật tốt quá."
Chết đuối? Sao có thể, thầy Bạch sẽ không dễ dàng go die.
Trong thời gian bảy ngày ngắn ngủn, Lý Việt Bạch cảm thấy chính mình là người lạc vào trong cảnh giới kỳ lạ mà nhìn, không, là tham diễn một vở cung đình đại chiến, quả thực cảm động đến muốn khóc.
Chuyện xưa của Mộ Dung Nam cùng Vân Duy Tri quả thật không tồi, đáng tiếc mình không phải Vân Duy Tri... Không đúng? Vì cái gì lại thấy tiếc? Hắn cũng không thích Mộ Dung Nam.
Lý Việt Bạch cảm thấy mình đã làm đủ chức trách, tuy rằng không thể giống nguyên chủ đối xử với Mộ Dung Nam thân mật khăng khít, tuy rằng hai ba ngày đầu hắn có trốn tránh Mộ Dung Nam, nhưng dù sao cũng không khiến mối quan hệ này trở nên phức tạp thêm! Sau khi mình rời đi, Vân Duy Tri bản gốc sẽ trở về, hai người bọn họ liền có thể tiếp tục tương lai của mình.
Lần đầu tiên trong cuộc đời thành công đóng vai ông tơ, thầy Bạch cảm thấy cực kỳ có thành tựu.
"Ai, đệ đệ, thực xin lỗi, trong khoảng thời gian này ta hơi quái quái chút, không giống trước kia, nhưng chờ tới ngày mai sẽ khôi phục bình thường." Lý Việt Bạch tâm tình tốt, vỗ vỗ vai Mộ Dung Nam: "Hơn nữa hình như ta không cẩn thận mà uống phải Bách Vong tán, chờ tới ngày mai cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi có thể kể lại toàn bộ cho ta nghe."
"Ừ." Mộ Dung Nam sâu kín nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có điểm lưu luyến không rời.
Không cần lộ ra loại vẻ mặt này a, ngươi không phải tổng tài nhỏ tuổi lại bá đạo tà mị cuồng quyến hay sao?
"Ngươi là hắn, lại không phải hắn." Một lúc lâu sau, Mộ Dung Nam đi đến bên tai Lý Việt Bạch, nhẹ giọng nói.
Cả người Lý Việt Bạch đều cứng đờ, so với lần rơi vào hồ băng đó còn cứng hơn.
Bị phát hiện!
Hoàn toàn, bại lộ.
Nghĩ lại, mấy ngày nay mình nhảy nhót lung tung, vừa bày trò lại vừa phá án, bản tính bày ra cực kỳ nhuần nhuyễn, có điểm nào giống Vân Duy Tri? Không bị nhận ra mới là lạ.
Cũng may là thời gian tới rồi.
Lý Việt Bạch duỗi eo, cười nhìn về phía Mộ Dung Nam: "Yên tâm, hắn sẽ trở về."
Mộ Dung Nam căn bản không có ý từ rời khỏi tai hắn, ngược lại gằn giọng nói ra bốn chữ:
"Sẽ lại gặp nhau."
"Ừ, sẽ lại gặp nhau." Lý Việt Bạch cười xoa tóc của hắn.
Kỳ thật, vì cái gì ngươi nói sẽ gặp lại nhau với ta? Vân Duy Tri của ngươi rất nhanh liền trở lại mà!
Một tia sáng lóe lên trước mắt, toàn bộ thế giới vỡ thành từng mảnh.
Lý Việt Bạch cảm thấy bản thân trôi lơ lửng trên không, rất không quen.
Không biết lơ lửng bao lâu, hắn một lần nữa mở mắt, trước mặt là một căn phòng.
Phòng trắng tinh, không có bất kỳ đồ đạc gì, rõ ràng là căn phòng không có thật, trên tường trắng treo một tấm gương soi toàn thân.
Lý Việt Bạch đứng trước gương nhìn khuôn mặt chính mình.
Giống y hệt ngày hắn cùng hung đồ cầm dao đấu trí, sơ mi trắng, quần tây đen, một chút cũng không có sự chật vật khi ngã chết trong nhà xí.
Chỉ là trên cổ tay trái có thêm một cái vòng hào quang.
So vòng tay bình thường lớn một chút, màu trắng bạc giống như ánh trăng, rất đẹp, nhưng có vẻ không có ích lợi gì.
"Cũng không có gì, đồ trang sức mà thôi, chỉ vì tăng lên độ công nhận của ngài." Hệ thống tốt bụng nói.
"Mày không chịu cho tao bàn tay vàng đáng yêu đúng không?" Lý Việt Bạch cực kỳ buồn bực.
"Đầu óc của ngài chính là bàn tay vàng lợi hại nhất." Hệ thống khen tặng.
Phật châu