*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Này, cậu tin trên thế giới này có vampire không?" Lý Việt Bạch tách đôi đũa dùng một lần ra, cách bàn ăn làm bằng nhựa, hỏi người trẻ tuổi phía đối diện.
Người trẻ tuổi từ chối cho ý kiến, mặt than nhỏ nhắn không chút sứt mẻ, một chữ cũng lười nói lại với hắn.
Nơi này là quán ăn vặt đầu đường năm 2016, nơi nơi đều là người mặc áo cộc quần đùi rộng thùng thình, thường có nhân viên đưa cơm hộp bằng xe đạp điện phóng qua, cũng có vài cô gái xinh đẹp đi dép lê, mặc quần đùi, trong tay bưng bát giấy vừa đi vừa ăn. Bàn bên cạnh có anh trai đeo dây chuyền vàng đang cầm sản phẩm smart phone trong nước không biết đang khoác lác huyên thuyên với ai mà nói tới nước miếng tung bay. Trước cửa quán ăn vặt có một cái TV đang phát trận bóng đá gần đây... Cực kỳ náo nhiệt, cực kỳ dân dã.
Lúc Lý Việt Bạch bị hệ thống thả xuống đây, nguyên chủ vừa mới nói xong câu kia:
Cậu tin trên thế giới có vampire không?
Không tin! —— Lý Việt Bạch hận không trả lời thay người trẻ tuổi đối diện.
Thế giới này, ngó trái ngó phải đều giống thế giới mà mình làm thầy giáo, làm một người theo chủ nghĩa duy vật, hắn đương nhiên không tin trên đời có vampire. Vampire chỉ có trong tiểu thuyết, điện ảnh, phim truyền hình, manga, anime,... nhưng đều có một điểm chung là, luôn khiến cho quần chúng nhân dân sung sướng đắm chìm trong ảo tưởng vô hạn.
Người trẻ tuổi đối diện lớn lên trông khá giống Mộ Dung Nam, trẻ tuổi đẹp trai có chút u ám đôi mắt tối tăm, chẳng qua trên người đang mặc trang phục hiện đại, kiểu dáng đơn giản, đầy đủ khí chất, thế nào cũng không thấy giống người sẽ ăn cơm ở loại địa phương này.
Cái tuổi này, cái khí tràng này...
Lần trước xuyên, Mộ Dung Nam chính là hoàng N đại, không nghĩ lần này lại đụng tới phú N đại, tim thầy Bạch rất mệt.
Hệ thống thức tỉnh, tư liệu người trẻ tuổi dần được triển khai trong đầu.
Người trẻ tuổi này tên là Diệp Thanh, 21 tuổi, phú tam đại (nhà giàu đời thứ 3), tốt nghiệp trường quý tộc hàng thật giá thật, hiện tại đang làm --- cảnh sát ở sở cảnh sát thành phố, hơn nữa là cảnh sát hình sự.
Có một cuộc sống an nhàn xa hoa, không ở đó mà tận hưởng đi, chạy đi làm cảnh sát vào sinh ra tử làm cái moẹ gì?
Tiếp tục nhìn xuống phần tư liệu phía dưới: Diệp Thanh có thể chất đặc thù, mắc bệnh trầm cảm, đối với thế giới này không có chút hứng thú nào cả, rất khó cảm nhận niềm vui, thậm chí mấy cảm xúc như sợ hãi vân vân cũng ít khi có, bởi vậy mới bỏ công việc hiện tại, định đi tìm ý nghĩa của cuộc sống.
Ok, Lý Việt Bạch trong nháy mắt liền lý giải.
Tuy hắn không mắc bệnh trầm cảm, nhưng cũng có đôi lúc tâm trạng sẽ cực kỳ tồi tệ, lúc lên mạng cũng thấy khá nhiều tư liệu phổ cập khoa học về bệnh trầm cảm, cũng biết sơ sơ --- bệnh trầm cảm là một loại bệnh sinh lý, người bệnh không biết cảm giác vui vẻ là như thế nào, sống thực sự rất thống khổ dày vò, tỉ lệ tự sát cực cao.
Diệp Thanh làm cảnh sát, mỗi ngày bận rộn xử lý các loại án kiện, mặc dù có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng so với việc mỗi ngày ngồi chán chê đấu tranh với bệnh tật thì cũng phong phú hơn nhiều, có lẽ là do nguy hiểm của môi trường bên ngoài ảnh hưởng, ý nghĩ muốn tự sát cũng không quá mãnh liệt.
Xem xong người đối diện, cũng nên xem chính mình.
Lý Việt Bạch tiện tay cầm lấy smart phone trên bàn ăn, nhìn vào mặt mình trên màn hình.
A, quả nhiên vẫn là một soái ca có giá trị nhan sắc cao, tướng mạo hung ác, giữa hai hàng lông mày có nét nóng nảy, tóc hơi dài, hai bên vành tai đính một cái khuyên bạc nhỏ, vóc người rất cao, lúc nãy khi tách đôi đũa dùng một lần, bàn tay trầm ổn mà hữu lực, tách đũa ra một điểm gồ ghề cũng không có.
Nguyên chủ tên là Cố Tây Sa, 28 tuổi, làm cảnh sát thành phố giống như Diệp Thanh, có nhiều năm kinh nghiệm, cho nên Diệp Thanh là do hắn dẫn dắt, có thể xem như thầy trò.
Lý Việt Bạch nhớ rõ cục cảnh sát có quy định không cho phép đeo khuyên tai... Cố Tây Sa này lách luật kiểu gì vậy?
"Tây Sa." Khuôn mặt than của Diệp Thanh bất động như cũ, nâng mí mắt, hỏi: "Mấy ngày bị khai trừ anh đi đâu?"
Bị khai trừ rồi?
Thảo nào dám công khai đeo khuyên tai, hóa ra đã không còn là cảnh sát...
Rất nhanh, tư liệu của Cố Tây Sa cũng nhảy ra: Sinh ra trong gia đình bình thường, cha mẹ bị một tội phạm giết nên ghét ác như thù, tính tình hung hăng, năng lực rất mạnh, kinh nghiệm phong phú, vũ lực giá trị cực cao, là nòng cốt của cục... Tiếc là trong lúc đột kích lần trước, hắn mất khống chế nên đã bắn chết một tội phạm đã đầu hàng, vì thế bị cục khai trừ.
"Nhóc con, mới mấy ngày không gặp, ngay cả sư phụ cũng không gọi?" Lý Việt Bạch tỏ vẻ hung ác với Diệp Thanh: "Mấy ngày nay sư phụ nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thực tiêu dao tự tại, đâu giống cậu, mỗi ngày bận rộn như thể sắp chết."
"Tại sao đột nhiên nhắc đến chuyện vampire?" Diệp Thanh hỏi.
"Tối qua mơ thấy, thuận miệng hỏi." Lý Việt Bạch cao lãnh trả lời.
Ngày hôm qua, Cố Tây Sa đã thất nghiệp xem TV cùng báo chí thấy được một tin, xảy ra một vụ giết người --- hai người kết phường buôn bán, ở trong tiệm của chính mình xảy ra chuyện, một người chết, một người mất tích, cảnh sát bước đầu điều tra nhận định, người mất tích chính là hung thủ.
Chỉ là vụ án này có một chút kỳ lạ —— thi thể người chết hoàn hảo vô thương, toàn thân lại bị hút hết máu!
Hiện trường cũng không lưu lại công cụ có thể làm được việc này, nhân loại cũng không có năng lực này, giải thích duy nhất chính là --- vampire.
Đương nhiên, Cố Tây Sa cũng chỉ âm thầm nghi ngờ, hắn không giải quyết vụ này, không nên kết luận bừa.
"Thật trùng hợp." Diệp Thanh đạm nhiên (điềm đạm + tự nhiên) nói: "Tối hôm qua tôi cũng mơ thấy."
"Anh còn chưa nói mơ thấy cái gì, thằng nhóc cậu "cũng" cái gì mà "cũng"?" Lý Việt Bạch trêu ghẹo.
"Điều duy nhất có thể khiến sư phụ không ngủ được, chỉ có thể là vụ án Lân Tỉnh." Diệp Thanh nói: "Án này, không thể dùng lẽ thường mà giải thích, chỉ có thể là do vampire gây nên, nhưng nghề của sư phụ không cho phép nói như vậy, nên chỉ có thể ngủ mơ mà thấy."
Đồ đệ Diệp Thanh, tuy rằng mặt than lại lạnh nhạt, lại là kẻ có tiền khiến người khác hâm mộ ghen tỵ, nhưng đối sư phụ của mình cũng không tệ lắm, ít ra có thể liếc mắt một cái liền biết sư phụ đang suy nghĩ cái gì.
"Không hổ là đồ đệ của anh." Lý Việt Bạch nói: "Đáng tiếc vụ án này không nằm trong phạm vi của thằng nhóc cậu, càng không phải của anh..."
"Hối hận sao?" Diệp Thanh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Lý Việt Bạch hỏi: "Giết người kia, anh hối hận sao?"
"Không, tuyệt đối không." Sắc mặt Lý Việt Bạch ngưng trọng.
Trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ về đề tài này.
Tội phạm mà Cố Tây Sa giết vào cuối tuần trước tên là Cao Thừa Dục.
Cao Thừa Dục tuổi còn trẻ đã nổi tiếng là người thành công trong thành phố, địa ốc gã đầu tư đều được chuẩn bị cẩn thận, hắc đạo quan trường đều có quan hệ, làm ăn buôn bán bằng tinh thần mạo hiểm chỉ có ở dân cờ bạc, quan hệ rộng rãi lại có vận khí tốt khiến gã nhanh chóng thành công, chưa đến ba mươi tuổi đã có hơn trăm triệu trong tài sản.
Nhưng mà sau lưng một nhân vật nổi tiếng thành công của xã hội, lại là một mặt tối tăm —— gã chẳng những là người luyến đồng, còn có sở thích hành hạ người ta đến chết.
Năm ngoái, sở cảnh sát vừa nhận được vài vụ án thanh thiếu niên bị mất tích, người mất tích chủ yếu là thiếu niên thiếu nữ trong độ tuổi mười bốn, thậm chí còn có một bé trai mười tuổi và một bé gái bảy tuổi.
Về sau tìm được thi thể của bọn họ, tất cả đều bị cắt thành từng khối được nấu chín, cho vào trong túi nilon đen vứt đi khắp nơi, công tác che giấu được kẻ phạm tội làm rất tốt, trong quá trình vứt xác đều không để lại tóc, nước bọt hay dấu vân tay.
Sở cảnh sát điều tra đi điều tra lại, manh mối mất dấu ở thời khắc quan trọng nhất.
Cố Tây Sa dựa vào sự ngoan cường của mình, liên tục điều tra vụ án này hơn một năm, rốt cuộc tìm được chứng cớ phạm tội của Cao Thừa Dục, nhưng lúc hắn dẫn người đến bắt, Cao Thừa Dục hoàn toàn không phản kháng, chỉ mỉm cười trả lời: "Đội trưởng Cố, 48 tiếng, nhiều nhất là 48 tiếng tôi có thể ra ngoài."
Trên mặt gã tràn ngập đắc ý cùng uy hiếp, chẳng những không hề ăn năn, còn muốn dựa vào thế lực cường đại cùng năng lực xảo biện để lách luật trốn phạt, sau đó tiếp tục gây án.
Cố Tây Sa lúc ấy đang bị thương, lại còn có thời gian nghiêm túc tự hỏi một chút.
Sau đó một phát đạn bắn vỡ đầu.
Cao Thừa Dục bị chết thực dứt khoát, óc cùng máu tươi tung tóe đầy đất.
Trong tay Cố Tây Sa còn nắm đầy đủ chứng cứ, bởi vậy chỉ bị khai trừ, vì thế hắn chỉ cần tìm người bảo lãnh sau vụ án, chờ luật sư thưa kiện, thuận tiện trở thành nhân vật gây hot của thành phố, may là ảnh chụp khá mơ hồ, hắn đến tiệm BBQ ăn thịt nướng cũng không có người vây xem.
Ngoài ra còn có thể gặp phải sự trả thù của đồng đảng còn sót lại của Cao Thừa Dục.
Lựa chọn này, hắn hoàn toàn không hối hận, ngược lại cảm thấy may mắn --- nếu Cao Thừa Dục không chết, đó mới là tai họa thực sự.
Xem cái vẻ mặt than của Diệp Thanh, hẳn là y tán đồng cách làm của Cố Tây Sa.
Lý Việt Bạch cũng tỏ vẻ tán đồng.
Lý Việt Bạch cảm thấy, lần thứ hai xuyên qua đến thế giới này cũng không tệ lắm.
Có thịt nướng BBQ để ăn, có TV để xem, có đồ đệ có thể đùa giỡn, thoạt nhìn có cả một số kẻ địch khó chơi, lại bị nguyên chủ một phát đạn bắn vỡ đầu từ vòng trước, cuộc đời thật là toẹt vời.
Xem ra uy hiếp lớn nhất trước mắt là vampire trong lời đồn mà thôi.
Có lẽ là một thủ pháp gây án đặc thù, mình chỉ cần chỉ huy đồ đệ phá án thật tốt là được rồi.
Lúc này, di động vang lên, tên biểu thị là: Lương Thiên.
Lương Thiên là pháp y của sở, đồng sự của Cố Tây Sa và Diệp Thanh, bình thường đều mặc áo blouse trắng, đeo kính, trông trắng trẻo sạch sẽ lịch sự văn nhã, quan hệ với hai thầy trò cũng không tệ lắm.
"Này, Lương Thiên." Lý Việt Bạch tiếp điện thoại: "Tôi cùng Diệp Thanh ở tiệm thịt nướng BBQ, cậu tới hay không?"
"Thịt nướng BBQ?" Lương Thiên ở đầu dây bên kia nhất định đang bĩu môi: "Tôi có thịt tươi này, các cậu ăn không? Muốn miếng ở đâu, tôi cắt cho?"
"Tôi đang ăn cơm đấy, bớt ghê tởm đi." Lý Việt Bạch vừa nghe liền hiểu hắn nói thịt tươi là chỉ cái gì: "Đang ở phòng xét nghiệm tử thi à?"
"Ừ, tôi đại biểu đông đảo nhân dân lao động lên án loại hành vi chơi bời lêu lổng này của cậu!" Lương Thiên khổ hề hề nói.
"Đừng, cậu có tiền lương từ nhân dân, cũng không thể bắt nạt loại dân thất nghiệp lang thang như tôi đây chứ." Lý Việt Bạch nhét một khối đậu hủ nướng* vào miệng, tâm tình rất tốt.
"Ai, cậu đoán xem tôi đang xử lý thi thể của ai." Lương Thiên nói.
"Mỗi ngày cậu xử lý hơn mười cỗ thi thể, ai mà đoán được?"
"Trời ạ, nếu là của người khác, tôi vội gọi điện cho cậu làm gì?" Lương Thiên nói: "Chính là cái tên tội phạm bị cậu bắn chết đấy!"
"Cao Thừa Dục?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
Cao Thừa Dục vừa chết, thi thể đã bị cục pháp y tỉnh khuân đi, vừa khám nghiệm xong trở lại cục pháp y sở cảnh sát, liền bị Lương Thiên đụng phải.
"Lúc cậu lên tòa án, cỗ thi thể này nhất định sẽ là chứng cứ quan trọng." Thanh âm Lương Thiên trở nên nghiêm túc: "Không có ý gì khác, chính là tôi muốn nói, đội trưởng Cố, nhân sinh cậu quá truyền kỳ, tôi..."
"Tôi bắn chết gã là sự thật khách quan, Lương Thiên, cậu xét nghiệm thế nào thì xét, dù sao thì ván đã đóng thuyền." Lý Việt Bạch thở dài.
"Tôi cảm thấy thi thể này có điểm kỳ quái." Chắc là Lương Thiên đem điện thoại đặt lên bàn, mở loa ngoài, mang găng tay cao su khám nghiệm thi thể: "Vết ở đằng sau ót không giống như bị đạn bắn, quá nhỏ."
Lúc ấy, viên đạn của Cố Tây Sa bắn thủng trán Cao Thừa Dục, lại từ ót xuyên ra, tạo nên một cái lỗ lớn ở sau đầu.
"Nhỏ?" Lý Việt Bạch nhíu mày: "Không có khả năng."
"Nếu không tôi chụp ảnh cho cậu xem?" Trong lời nói của Lương Thiên tất cả đều là nghi hoặc: "Tà môn."
"Nhanh chụp đi." Lý Việt Bạch hạ lệnh.
Nhưng mà hắn vừa định cúp điện thoại, ống nghe lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Lương Thiên.
Ngay sau đó, điện thoại ngắt.
-----------
Đậu hủ nướng