Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 2: Nhạc sư kinh đô (2)




Hệ thống tự cứu của nam thần bạch nguyệt quang.
Giúp ngài xuyên qua từng thế giới.
Có cơ hội sắm vai nam thần, cũng có cơ hội tận hưởng lạc thú cứu vớt bản thân khỏi tử quan.
Lạc thú.
Xin hãy hưởng thụ thật tốt.
Ha ha.
Trong lòng Lý Việt Bạch chạy qua một vạn câu đờ cờ mờ.
Còn xuyên qua từng thế giới khác nhau.
Ông đây ở thế giới này bị hoàng đế hiểu lầm là cho lão cắm sừng nên bị đánh chết đây này!
"Nội dung vở kịch có thể thay đổi." Hệ thống thiện ý nhắc nhở.
"Ngoại quải của tao đâu?" Lý Việt Bạch chất vấn. (thiết bị gian lận hay phần mềm hack game. Ví dụ trong các trò chơi bạn phải nạp tiền để mua vàng, mua kim cương hay tăng máu cho nhân vật v...v... thì các phần mềm này sẽ giúp bạn có thêm vàng, kim cương miễn phí... có thể tăng level nhanh chóng)
"Hệ thống tặng ngài thiết bị đếm ngược thời gian tử vong." Âm thanh hệ thống nghe tràn ngập ý tốt.
Vì thế góc phía dưới bên phải trong tầm nhìn của lý Việt Bạch xuất hiện thời gian đếm ngược màu đỏ, trên đó viết: 7 ngày.
Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình ghìm cương ngựa lại, tính toán quay đầu về Ninh Châu.
Hệ thống phát ra tiếng cảnh cáo bén nhọn.
"Cảnh cáo! Bất kì hành động nào thoát ra khỏi cốt truyện, đều có khả năng khiến tính mạng gặp nguy hiểm!"
Động tác Lý Việt Bạch không tự chủ mà ngừng lại.
Nam tử anh tuấn nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau có điểm kì lạ, lập tức quay đầu dò hỏi: "Vân tiên sinh mệt mỏi?"
Hắn vừa xuất hiện trong tầm nhìn, thông tin tương quan lập tức hiện lên, số lượng từ không nhiều lắm.
Thị vệ bên người Mộ Dung Nam, Quan Thiết. Võ nghệ cao cường, trung thành tận tâm, làm việc cẩn thận.
"Đa tạ Quan huynh, tại hạ không mệt." Lý Việt Bạch miễn cưỡng cười, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói: "Đã đi đường suốt đêm, hiện tại cửa kinh thành gần trong gang tấc, làm sao có thể nghỉ ngơi?"
Đi thì chết mà không đi cũng chết, chi bằng nắm chặt thời gian, nói không chừng có thể làm vị thái tử xui xẻo kia sống lại sớm hơn một chút.
Đi đường thâu đêm, hiện tại là rạng sáng, cửa thành còn chưa mở, Quan Thiết giơ cao lệnh bài, thủ vệ lập tức mở cửa, Lý Việt Bạch vừa thúc ngựa theo sau, vừa nghĩ lại cốt truyện. Hiện tại cốt truyện vẫn còn ở trong đầu hắn, nhưng câu chữ lại vô cùng hỗn loạn, chậm rãi nghĩ lại mới có thể nắm bắt nội dung.
Hoàng hậu Đoan triều Tiêu Văn Âm, xuất thân từ Tiêu gia danh môn vọng tộc, là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của gia tộc, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, đặc biệt am hiểu đánh đàn làm thơ.
Bởi vì nàng am hiểu đánh đàn, nên mới thân thiết với Vân Duy Tri.
Bởi vì nàng am hiểu làm thơ, nên mới vô tình đưa tên Vân Duy Tri vào trong bài thơ mình mới sáng tác.
Vân Duy Tri gảy một khúc đàn, bệnh tình Mộ Dung Nam chuyển biến tốt đẹp, tâm tình hoàng hậu từ bi thương chuyển sang sung sướng, vốn đã lâu không làm thơ, giờ lại nhấc bút viết một bài. Thơ tên là <Hoài cổ>, gồm bốn câu thơ:
Cung trung chích sổ Triệu gia trang
Bại vũ tàn vân ngộ Hán vương
Duy hữu tri tình nhất phiến nguyệt
Tằng khuy phi yến nhập chiêu dương.
Vân, Duy, Tri.
Ba chữ đều ở trong đó.
Bởi vậy, vai phản diện nắm được nhược điểm.
Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương.
May là còn có 7 ngày, nếu chỉ còn 1 ngày, có là thần tiên cũng không cứu nổi.
Dựa theo cốt truyện nguyên bản, Quan Thiết cùng Vân Duy Tri trong đêm tối hối hả vào thành, lập tức tiến cung, đến chỗ ở của hoàng hậu Nguyên Hanh cung, vì Mộ Dung Nam tấu lên khúc nhạc --- theo lệ thường, thái tử vốn nên ở cung của mình, nhưng vì Mộ Dung Nam bệnh nặng, được phép chuyển đến Nguyên Hanh cung để hoàng hậu chăm sóc.
Xem ra hiện tại nên sửa lại kế hoạch.
"Quan huynh, ta có chuyện muốn nhờ." Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ, gọi Quan Thiết: "Liệu Quan huynh có thể đi trước bẩm báo cho hoàng hậu tạm thời tránh đi hộ ta không?"
"Tránh đi?" Quan Thiết không hiểu vấn đề, nào có đạo lí khách nhân bảo chủ nhân tránh đi nơi khác? Huống chi kia chính là hoàng hậu thân phận tôn quý, Vân Duy Tri thường ngày ôn nhã, sao tự nhiên lại dở chứng như vậy?
"Đúng vậy, tại hạ lần này là tới bái kiến thái tử, không tiện gặp hoàng hậu."
"Vì sao?" Lông mày Quan Thiết nhăn lại, tràn đầy khó hiểu: "Thái tử điện hạ là con trai của hoàng hậu nương nương, tình huống hiện tại nguy cấp, nương nương sao có thể bỏ mặc đứa con mình mang nặng đẻ đau mà đi nơi khác?"
"Có lẽ huynh không biết, tại hạ ở lâu trong núi, tình tính có hơi kỳ lạ." Lý Việt Bạch chém gió: "Bình sinh không sợ bá tước chư hầu, thần tiên quỷ quái, chỉ sợ nữ nhân."
"Sợ nữ nhân?" Quan Thiết giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trên đời này lại có người như vậy? Nhưng thần sắc Vân Duy Tri vô cùng bình tĩnh, không giống như đang nói giỡn.
"Khiến huynh chê cười." Lý Việt Bạch cười khổ mà lắc đầu: "Chỉ cần có nữ nhân ở gần, tay tại hạ liền run rẩy, mồ hôi rơi như mưa, không thể nào đánh đàn nổi. Hoàng hậu nương nương thân phận cao quý, uy nghi lại càng vượt xa nữ tử tầm thường, ta càng sợ thêm..."
"..." Quan Thiết trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đáp ứng.
Hắn một lòng muốn cứu chủ nhân, hoàng hậu nghĩ gì cũng không để tâm cho lắm, huống hồ, hiện tại chỉ có Vân tiên sinh có thể cứu thái tử, mặc kệ yêu cầu quái dị thế nào, nương nương nhất định sẽ đồng ý.
"Vẫn còn!" Lý Việt Bạch lại gần, nói với Quan Thiết vài câu, cuối cùng dặn dò: "Nhớ lấy!"
Quan Thiết gật đầu đáp ứng, vội cưỡi ngựa đi trước, chỉ còn vài thị vệ ở lại bảo hộ Vân Duy Tri, tốc độ cưỡi ngựa vẫn như cũ.
Lý Việt Bạch không thể không cảm thán, phương tiện giao thông ở thời này thật khó chấp nhận, cưỡi ngựa xóc nảy đến nỗi xương cốt muốn rã cả ra, mông còn đau lợi hại, tay bị mài đến sưng đỏ, trước kia xem phim truyền hình, các đại hiệp thúc ngựa đi trông đặc biệt oai phong, hiện tại...
Tới Nguyên Hanh cung của hoàng hậu, Lý Việt Bạch xuống ngựa đi bộ, không nói đến chuyện bọn họ bị người kiểm tra kỹ càng, còn bị một đám thái giám vây quanh, gọi mỹ miều là bảo vệ, thực chất là giám thị.
Vừa mới bước vào tẩm cung của thái tử, Lý Việt Bạch liền thấy một bóng người quen thuộc, một thân y phục màu đen, mọi người vây quanh, uy nghi mười phần.
Mẹ nó, cẩu hoàng đế!
Mấy câu văn miêu tả lập tức nhảy tới trước mặt: Móng tay hắn toàn bộ bị nhổ, đầu ngón tay huyết nhục mơ hồ, xương ngón tay cũng bị bẻ gẫy, không ai có thể nhìn ra bàn tay này lúc trước có thể tấu nên nhạc khúc. Máu tươi từng giọt chảy xuống, chảy theo mặt sàn làm bằng ngọc chạm trổ hoa.
Ở dưới còn có vài đoạn miêu tả, nhưng Lý Việt Bạch không muốn xem thêm, cảm thấy toàn thân tê dại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nếu không phải giá trị vũ lực của hắn hiện tại bằng không, hắn đã sớm xông lên đánh nhau với hoàng đế đến ngươi chết ta sống.
Nhưng mà, thế quái nào hoàng đế lại xuất hiện ở chỗ này?
Lý Viêt Bạch mặt vô biểu tình, một bên máy móc hành lễ, một bên âm thầm kì quái.
Trong nguyên văn, lúc này hoàng đế không xuất hiện, chỉ có mình đơn độc gặp mặt hoàng hậu cùng thái tử hôn mê.
"Bệ hạ vừa mới đi thỉnh an thái hậu nương nương, vừa vặn gặp hoàng hậu nương nương, ngài nghe tin Vân tiên sinh đến nên cố ý tới đây trấn an..." Lão thái giám bên người hoàng đế An công công hớn hở giải thích.
Dù sao cũng là cha ruột, sao có thể không quan tâm tới con mình, gặp phải chuyện này nhất định ai cũng sẽ tự mình giám sát, nguyên tác mẫu thân ở đây, phụ thân không tới, hiện tại mẫu thân không ở, phụ thân liền tới, rất hợp lý.
"Nghe nói ngươi có tài nghệ tuyệt thế, tiếng đàn của ngươi có thể khởi tử hồi sinh?" Hoàng đế đặt câu hỏi.
"Thảo dân bất tài, cũng không có kỹ thuật của thần y." Lý Việt Bạch trả lời: "Thái tử điện hạ am hiểu âm luật, có thể là thấy cố khúc có chút dễ nghe, nhưng quý thể khang phục hay không cũng không chắc."
Thân là một giáo viên dạy văn ưu tú, mặc kệ trong lòng khẩn trương hay bực bội thế nào, từ ngữ cũng phải trau chuốt, tuy chưa chắc được điểm tuyệt đối, nhưng cũng có thể đem ra lừa người được.
Thị vệ đem đàn tiến vào, đặt trên án trác.
Lý Việt Bạch sững sờ nhìn cây đàn cao lớn ở trên án trác.
Hắn không phải học sinh có năng khiếu âm nhạc, cùng lắm thổi được cây sáo hoặc đánh đàn điện tử, giới hạn trong bài "Hai con hổ".
Cái này... đàn kiểu gì? Chẳng lẽ đàn "Hai con hổ"?
Thời điểm này cần phải bình tĩnh, có bình tĩnh mới tìm được kế sách...
"Ngu ngốc." Hệ thống khi thường hừ một tiếng: "Cứ đàn đi, ký ức nguyên chủ sẽ che chở cho ngài."
Cái hệ thống rác rưởi này thế quái nào lúc khinh bỉ người khác lại đặc biệt có nhân khí hả?
Lý Việt Bạch quỳ trước án trác, lấy tư thế ngồi máy tính thường ngày chuẩn bị, sau đó vươn tay, giống như bình thường gõ bàn phím đặt tay lên.
Hệ thống mà không thành công, ta liền khinh. Thời điểm hắn ấn xuống đàn tranh màu đen, ký ức nguyên chủ rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Tiếng nhạc mang âm điệu cổ xưa truyền ra, mười ngón tay lướt đi như bay trên dây đàn...
"A!" Lý Việt Bạch không cẩn thận, đau đớn kêu lên.
Thường ngày hắn đối phó với bọn nhóc trong trường, dưỡng tính cũng không tệ lắm, chính là bị hệ thống lăn lộn một thời gian, tâm tình không tốt, nhìn cẩu hoàng đế, tâm tình không tốt, nhìn cái thời gian đếm ngược tử vong kia, tâm tình không tốt, không có để tâm đến miệng mình, bất tri bất giác liền kêu ra tiếng.
Nguyên nhân quan trọng nhất là, đau tay.
Cũng không biết Vân Duy Tri nguyên tác chịu thế nào, tay bị mài ra vết máu cũng cố đàn, đúng là tự tìm đường chết.
Hoàng đế nghe hắn kêu một tiếng, không khỏi nhíu mày.
Vị trên giường lại có phản ứng càng lớn.
"Vân... Vân ca ca?" Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, miệng phát ra tiếng kêu.
Lý Việt Bạch vui vẻ, hai ba bước chạy đến bên mép gường, ngồi quỳ trên mặt đất: "Ừ, ca ca đây."
Nếu nói chuyện có thể khiến người tỉnh dậy, vậy đàn làm cái quái gì!
Lúc này, hắn mới thấy rõ diện mạo của Mộ Dung Nam.
Đời trước hắn gặp tuấn nam mỹ nữ không ít, đi vào hậu cung trong thế giới này, trên đường cũng thấy không ít thiên tiên thị nữ, nhưng nếu tỉ mỉ bình luận về giá trị nhan sắc, ai so ra cũng kém vị thái tử điện hạ này.
Lý Việt Bạch xem như hiểu rõ ý nghĩa của cụm từ "tà mị cuồng luyến", diện mạo của vị thái tử điện hạ này, còn không phải là "tà mị cuồng luyến" hay sao? Mắt phượng, mi dài, mũi cao, bên mắt trái còn có một vết bớt nhỏ màu đen, hoàn toàn không có phá hư mỹ cảm của khuôn mặt, trái lại càng tăng thêm vẻ tối tăm tà mị... Chỉ là đối phương mới có mười bảy tuổi, khuôn mặt vẫn còn mang vài phần trẻ con, đợi đến lúc hai bảy ba bảy tuổi mà xem, đó chính là hình thái tiêu chuẩn của boss phản diện!
Chỉ là hiện tại, đại ma vương nhỏ tuổi gắt gao nắm chặt tay hắn.
Lý Việt Bạch cũng không thấy rõ quá trình y nắm tay mình --- hắn vừa mới ghé vào giường nói một câu, mắt Mộ Dung Nam cũng không có mở, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gắt gao nắm lấy tay hắn.
Lý Việt Bạch rút mãi không ra, quay đầu lại nhìn hoàng đế, cảm thấy tình cảnh này đặc biệt xấu hổ.
Lực tay của Mộ Dung Nam thực sự là quá lớn, giống y hệt vòng sắt, nắm chặt đến nỗi máu hắn không tuần hoàn nổi. Hơn nữa không biết đứa nhỏ này lúc hôn mê mơ thấy cái gì, vẻ mặt rất phẫn nộ.
"Ngươi đừng đi." Mộ Dung Nam cau mày, đây là ngữ khí ra lệnh.
"Thái tử điện hạ chớ xúc động, để ý quý thể, trước hết buông lỏng tay ra một chút, thảo dân sắp bị ngài bóp chết..." Lý Việt Bạch không ngừng đàm phán.
"Không cho chết..." Mộ Dung Nam nói xong câu này liền không phản ứng.
"Bệ hạ, bệ hạ, thái tử nói chuyện!" An công công vui đến phát khóc: "Lão nô chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ."
"Truyền thái y." Lông mày hoàng đế vẫn nhăn lại không giãn ra, hạ lệnh.
Thái y mang hòm thuốc tiến đến, thử bắt mạch, quả nhiên dập đầu chúc mừng: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, mạch tượng của thái tử ổn định vững vàng, đúng là chuyển biến tốt!"
Vì thế, một đám tiểu thái giám muôn hình muôn vẻ bưng bát thuốc lên, lúc trước thái tử điện hạ hôn mê quá sâu, cắn chặt hàm răng không chịu mở, không thể cho uống thuốc được, hiện tại nghe giọng nói của Lý Việt Bạch, lại có thể uy thuốc cho.
Lý Việt Bạch âm thầm nhớ thương cờ thưởng "Miệng thần công phá", cảm giác mình quả nhiên hữu danh hữu thực, không phụ tiếng tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.