Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 32: Thợ săn vampire (17)




Lý Việt Bạch cúp điện thoại, đối với chuyện này cũng đoán được tám chín phần.
Vampire thể ngủ đông ẩn trong văn vật, sau khi tỉnh dậy luôn tìm cơ hội thoát ra, đáng tiếc lại bị nhốt trong rương mật mã, không có cách nào đi ra ngoài, vì thế nó khống chế mọi người trong xe ngoại trừ tài xế, khiến bọn họ lâm vào trạng thái mê huyễn, đầu tiên bắt Quán Trường đưa ra ba số đầu, sau đó là ba số cuối của ba vị chuyên gia —— cho dù là Vladislav III Basarab cường mạnh thì lấy thể ngủ đông yếu ớt để thao túng trạng thái của nhiều người cũng phi thường tốn lực, càng không nói đến chuyện hủy đi đoạn ký ức này của bọn họ... Thế nên quá trình này tốn tận 10 phút.
Kỳ thật sau khi trốn ra khỏi rương mật mã rương, vampire thể ngủ đông hoàn toàn có thể khống chế Quán Trường đóng rương mật mã lại, mọi chuyện đều không có biểu hiện gì bất thường, nhưng gã không làm vậy, vẫn mặc kệ rương mật mã mở ra —— điểm này liên quan đến tính cách của Vladislav III Basarab, căn cứ theo tư liệu, gã cực kỳ cuồng vọng cao ngạo, tự coi mình là trung tâm, đương nhiên khinh thường loại chuyện che giấu này, ngược lại gã càng thích lưu lại dấu vết.
Gã sau khi thoát khỏi rương mật mã liền ẩn thân trên xe, lời dụng pháp thuật tìm kiếm ký chủ thích hợp —— ở trong xe ngược lại càng tiện, thân thể vampire thể ngủ đông quá yếu ớt, tuy có thể duy chuyển nhưng lại tốn thể lực vô cùng.
Lý Việt Bạch vẽ ra tuyến đường xe Lincoln màu đen của bảo tàng từng đi qua.
Trên tuyến đường này có đi qua ba cái bệnh viện.
Bệnh viện có rất nhiều người hôn mê cùng gần chết, thậm chí có cả người đã chết, tại sao Vladislav III Basarab không chọn bừa một trong số bọn họ, mà cứ phải chọn Cao Thừa Dục.
Chỉ có thể giải thích rằng vì đây là một loại lựa chọn.
Đến hầu gái Empusa còn lựa chọn, không chịu bám vào người Từ Lệ Lệ đã mất đầu, huống chi Vladislav III Basarab còn là loại vampire trâu bò như vậy.
Người gã lựa chọn phải là người được gã tán thành.
... Thế quái nào càng nghĩ càng cảm thấy cái vai phản diện này mới là con ruột của tác giả?
Lý Việt Bạch cực kỳ đau đầu, trong đầu chiếu ra đủ loại vai phản diện trong manga anime.
Tà ác mà cường đại... Hơn nữa vận khí thường tốt đến kinh người...
"Cho nên, ký chủ đại nhân, khi đối mặt <Vua xiên người> Vladislav III Basarab ngài phải thật cẩn thận đó nha..." Hệ thống lên tiếng, nếu nói nó đang lo lắng, không bằng nói nó đang vui sướng khi người gặp họa.
Lý Việt Bạch gần đây thường tự hỏi cái hệ thống này rốt cuộc đứng ở bên nào, hình như chưa bao giờ đứng về phía mình.
"Vua xiên người..." Lý Việt Bạch bực bội xoa xoa huyệt thái dương.
Vua xiên người...
Từ từ, không đúng!
"Hệ thống, mày gọi gã là cái gì, vua xiên người?" Lý Việt Bạch bình tĩnh bắt lỗi hệ thống: "Không đúng, tất cả tư liệu đều ghi hắn là đại công tước xiên người —— thân phận của hắn là đại công tước, không phải vua."
Đại công tước cao hơn công tước một bậc, tên tiếng Anh là Grand Duke, mà vua là King.
Hệ thống cười trộm: "Hiện tại là vua."
"Hả...?" Tim Lý Việt Bạch trầm xuống, dựa theo tư liệu lịch sử, Vladislav III Basarab ở thế kỷ 15 đều là đại công tước, thẳng đến khi gã biến mất.
"Gần đây gã hoàn thành việc lên ngôi." Hệ thống tiết lộ một tin long trời lở đất.
Không biết Cao Thừa Dục dùng thủ đoạn gì, trực tiếp chạy tới Rumani bên châu Âu, ở đó triệu tập thành công vampire thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt, trong trường hợp này chỉ những nhân loại bị vampire thể ngủ đông bám vào), không biết thông qua nghi thức thần bí cấm kỵ gì, lên ngôi vua.
"Người chết có thể đi biển sao? Thông qua giấy chứng minh nhân dân, sổ hộ chiếu như thế nào?" Diệp Thanh thuận miệng hỏi.
"Chỉ cần có thuật khống chế tinh thần, nơi nào gã cũng có thể đi không chút khó khăn." Lý Việt Bạch thở dài.
Đứa nhỏ Diệp Thanh trên phương diện toán học vật lý IQ cao đến kinh người, nhưng chưa làm trái quy tắc bao giờ.
Rất có thể hiện tại Cao Thừa Dục vẫn đang ở châu Âu —— chuyện này cũng có thể giải thích vì sao gã có cái ống đựng bút giấu xà ma Lilith, vì sao gã vẫn chưa đến giết mình.
Cao Thừa Dục đương nhiên không phải người khoan hồng độ lượng, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cố Tây Sa, nhưng trước hết cần phải chuẩn bị cho thật tốt.
Sửa sang lại tình huống trước mặt thật tốt, bóng đêm lại tới.
Lý Việt Bạch duỗi eo lười biếng ngáp một cái, định đi tắm rồi ngủ.
Mặc kệ phía trước có gian nan hung hiểm thế nào, trước tiên phải chăm sóc bản thân thật tốt.
"Tiểu Diệp, nhanh đi ngủ đi." Hắn quay đầu thúc giục Diệp Thanh, lại thấy Diệp Thanh mặt liệt bưng một ly nước đun sôi để nguội bước ra ngoài.
"Cậu định đi đâu?" Lý Việt Bạch sợ ngây người: "Cậu muốn đi bắt cá cho mèo hoang ăn à? Sư phụ cảm thấy chúng nó thích ăn đồ cho mèo hơn đấy..."
"Không phải." Vẻ mặt Diệp Thanh bình tĩnh: "Tôi xem tinh tinh."
Lý Việt Bạch thực đau tim, hắn làm ra động tác đỡ trán.
"Tiểu Diệp, cậu xem đồng hồ chưa? Giờ này vườn bách thú đóng cửa rồi!"
"Không phải." Diệp Thanh bình tĩnh chỉ chỉ trần nhà: "Tinh tinh trên trời." (Tiếng Hán "sao" là "tinh")
Lý Việt Bạch tìm trong hồi ức của Cố Tây Sa, phát hiện Diệp Thanh căn bản không có cái đam mê gì gọi là nửa đêm chạy đi ngắm sao.
Nhưng mà đó là Diệp Thanh nguyên bản, hiện tại Diệp Thanh xuyên qua này nói không chừng có sở thích ngắm sao.
Mỗi ngày đều phải ứng phó với mấy thằng nhóc tính tình cổ quái trong lớp, thầy Bạch sớm đã tạo thành thói quen.
Vì thế hắn bình tĩnh nhìn Diệp Thanh mở cửa đi ra ngoài.
Ba phút sau.
Lý Việt Bạch nhìn quanh căn phòng trống rỗng, cảm giác sống lưng hắn hơi lành lạnh.
Tuy lúc ở nhà Diệp Thanh cũng không nói lời nào, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha chuyên tâm đánh máy tính, ánh sáng lam chiếu lên khuôn mặt —— nhưng cái cảnh tượng này không hiểu tại sao lại làm người ta cảm thấy rất an tâm, cảm giác giống như treo thần trừ tà ở trước cửa, rất an toàn.
Vì thế Lý Việt Bạch nhanh chóng quyết định cầm khẩu súng, khoác chiếc áo sơmi lên liền ra cửa tìm Diệp Thanh.
Tòa lâu này lâu năm chưa tu sửa, cầu thang có thể đi thẳng tới mái nhà —— chẳng qua lối vào có một khối xi-măng, lúc chuyển đi hơi mệt một chút, nhưng không phải chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Trong bóng đêm, Diệp Thanh một mình nằm trên mái nhà, chén nước kia đặt cạnh người y.
Tưởng y nói muốn ngắm sao chỉ là lên lầu hóng gió, không ngờ là xem thật.
Lý Việt Bạch di dạo trên mái nhà một vòng, hít thở không khí tươi mát một chút, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống bên người Diệp Thanh, mái nhà xi-măng bị mặt trời hun cả một ngày, đến bây giờ vẫn nóng.
"Mệt như vậy mà vẫn có tâm trạng ngắm sao, đúng là người trẻ tuổi." Lý Việt Bạch cảm khái: "A, đúng rồi, cậu không phải là thiên tài toán học sao? Đếm xong trên trời có bao nhiêu ngôi sao chưa?"
Tuy rằng nơi này gần ngoại thành, nhưng vẫn ít nhiều chịu ảnh hưởng của ô nhiễm môi trường, một bên chân trời bị đèn nê ông chiếu sáng lên, có thể nhìn thấy vài ngôi sao lẻ tẻ.
"Ước chừng bốn trăm tỷ viên." Diệp Thanh mắt cũng không thèm nháy, nói.
Đây là y đếm ra, hay là nghiêm trang nói hươu nói vượn? Thiên tài toán học cũng không đếm được đi?
Lý Việt Bạch nhịn không được liếc sang nhìn Diệp Thanh.
Mắt Diệp Thanh rất sáng, giống như chứa hàng tỉ ánh sao trời bên trong, nhưng nhìn thế nào cũng không hiểu y đang nghĩ cái gì.
"Cậu có biết ai là người thật sự cô độc không?" Lý Việt Bạch bắt đầu không quản được miệng mình, nghĩ gì nói nấy: "Người thật sự cô độc tuyệt đối không bao giờ oán mỗi ngày rằng: Tôi thật cô độc thật tịch mịch... kiểu vậy."
"Ừ."Cũng không biết Diệp Thanh có nghe vào hay không, y chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
"Người thật sự cô độc, giống như cậu vậy." Lý Việt Bạch cảm thấy ngồi cũng quá mệt, hắn dứt khoát cũng nằm xuống, nhưng không nằm song song với Diệp Thanh, mà nằm thành hình chữ T: "Cái gì cũng không nói, chẳng ai biết cậu nghĩ cái gì, không có quá khứ, không có tương lai, vĩnh viễn đều cô độc như vậy."
Diệp Thanh hình như cười một tiếng, qua rất lâu mới nói: "Sư phụ, anh đang khuyên tôi không cần cô độc như vậy sao?"
Lý Việt Bạch không nói gì.
"Tôi biết rồi, anh yên tâm." Thanh âm Diệp Thanh vẫn lãnh đạm bình tĩnh như vậy: "Vì nhiệm vụ kế tiếp, mỗi ngày tôi có thể nói chuyện với anh nhiều nhất là 30%, cộng sự như chúng ta tăng cường giao lưu là chuyện đương nhiên."
"Không." Qua một hồi lâu, Lý Việt Bạch mới mở miệng: "Tôi chưa từng có ý này."
"Mọi người khi nói về tích cách đặc biệt của một người khác, chẳng phải đều có ý khiến người đó trở nên bình thường sao?" Hình như Diệp Thanh cười một chút.
"Tôi không như vậy." Lý Việt Bạch vẫy tay trong bóng đêm: "Ngang ngược như vậy không phải phong cách của tôi."
"..."
"Cô độc là một phần của cậu, trời sinh đã thế hoặc do những chuyện đã trải qua mà cậu không nhớ rõ, tôi cũng không chắc về điều này." Lý Việt Bạch nói: "Nếu cậu thấy cô độc là một thứ tất yếu, trên thế giới này cũng không có thứ gì đáng giá để cậu từ bỏ nó. Cho dù làm cộng sự thì tôi cũng không có quyền yêu cầu cậu thay đổi."
"Cảm ơn."
"Đối với người thường mà nói, những chuyện thú vị có rất nhiều, nhưng là đối với cậu..." Lý Việt Bạch nói: "Không thú vị chính là không thú vị, so với việc giả vờ coi những thứ không thú vị thành thú vị, không bằng tự do tự tại mà cô độc."
Hình như Diệp Thanh lại cười.
"Có người đặc biệt như vậy tồn tại, thế giới mới phong phú và đa dạng." Lý Việt Bạch tổng kết xong, ngồi dậy, xoa xoa tóc Diệp Thanh: "Được rồi, trở về ngủ!"
Lý Việt Bạch đang mơ ngủ, tỉnh lại nói một chút, cảm thấy như vậy hình như hơi võ đoán.
Diệp Thanh hình như cũng đã nói qua, trong thế giới này có vài chuyện khiến y cảm thấy hứng thú, ví dụ như đánh boss, ví dụ như...
Nhớ lại Diệp Thanh đã từng nói "Những chuyện anh gặp phải trong tương lai có vẻ rất thú vị", Lý Việt Bạch không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Kỳ thật nói đến cô độc, chẳng lẽ hắn không cô độc sao? Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có những lúc cảm thấy trên toàn thế giới chỉ có một mình mình đi...
Từ nhỏ đến lớn, Lý Việt Bạch cũng luôn được người khác phóng đại thành nam thần, đẹp trai thông minh đọc sách nhiều tính tình tốt tính cách tốt, luôn được người ta thầm mến mộ, nhưng đến tận bây giờ vẫn là cẩu độc thân.
Độc thân thì thôi đi, còn lười nữa.
Bởi vì mọi chuyện quá dễ dàng, không cần nỗ lực học tập cũng có được kết quả tốt, không cần vất vả ngược xuôi cũng kiếm được nghề nghiệp ổn định... Cha mẹ Lý Việt Bạch đều đã mất, vì thế hắn luôn hướng tới một cuộc sống bình thản an ổn, cho nên hơn hai mươi năm trong cuộc đời hắn chưa từng trải qua chuyện gì có tính khiêu chiến, cực kỳ thỏa mãn đứng thứ 8 trong top giáo viên nam thần trong trường, cuộc sống mỗi ngày đều an nhàn vô cùng, không định khai quật tiềm lực của bản thân.
Sau khi gặp kẻ bắt cóc kia, rồi bị hệ thống cường ngạnh kéo vào thế giới hiểm ác này, hắn mới phát hiện khả năng của mình lớn như vậy, càng là gần chết càng là tuyệt cảnh, càng có thể bùng nổ điên cuồng, nghịch chuyển điên cuồng.
Cảm giác đó... hình như có chút sảng khoái?
Nhưng nỗi sợ vẫn đi theo như hình với bóng, hắn không có khả năng bình tĩnh giống Diệp Thanh, khi đối mặt với những nguy hiểm trong tương tai, hắn vẫn sợ.
Sợ thì sợ đi, không sợ thì IQ làm sao online được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.