Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 39: Thợ săn vampire (24)




Mặc kệ nói như thế nào, lần này vampire thể ngủ đông mình cũng đã cướp được.
Lý Việt Bạch đoạt được quan tài nhỏ màu đen từ trong tay Vương Văn, cảm thấy rất quái dị, lần đầu tiên gặp được quan tài chưa bị hủy đi phong ấn, không nặng không nhẹ, không lớn không nhỏ, vampire thể ngủ đông ở bên trong không biết là cái dạng gì...
Quan tài nhỏ màu đen phong bế kín mít, mặt trên được quấn vài vòng xích bạc --- Bế ngân tác, thoạt nhìn giống y hệt cái hại chết Từ Lệ Lệ.
Nói đến cũng kỳ quái, lúc này, vampire thể ngủ đông này không sử dụng bất kì năng lực khống chế tâm linh gì, nó không khống chế Trác Chước, cũng không khống chế Vương Văn cùng Tiểu Điền, càng không khống chế Diệp Thanh cùng mình, hoàn toàn khác với những vampire thể ngủ đông lúc trước một khi có cơ hội liền liều mạng vươn xúc tua khống chế tư tưởng những mọi người, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ vampire thể ngủ đông còn có những tích cách khác nhau? Đương nhiên, tính cách khác nhau đương nhiên là có, nhưng hẳn là nguyện vọng "Muốn chạy trốn, muốn bám vào người" hẳn phải rất cường liệt đúng không, lại chỉ có cái này hình như không có nguyện vọng mãnh liệt trên phương diện này.
Dù sao cũng phải nghiên cứu một chút, có thể sẽ ra kết quả.
Lại nói tiếp, mọi chuyện hôm nay đều rất thuận lợi.
Nhiệm vụ công ty Vĩnh Phong, Diệp Thanh tránh được, lúc người trong cục thi hành nhiệm vụ cũng có đề phòng với vampire thể ngủ đông, càng trang bị cẩn thận công cụ cùng vũ khí, dư dả đối phó với nó, đây là một cuộc chiến không chút hồi hộp.
Nói cách khác, Diệp Thanh sẽ không giống cốt truyện nguyên bản, biến thành vampire.
Lý Việt Bạch cất quan tài nhỏ vào túi áo sơ mi, định cùng Diệp Thanh xử lý cục diện rối rắm này một chút.
Trác Chước chỉ bị hôn mê, không nguy hiểm tới tính mạng, hai thủ hạ của Cao Thừa Dục hoàn toàn có thể tạm giữ hợp pháp...
Đồ ăn trong nhà không còn nhiều lắm, đợi lát nữa đi qua siêu thị có nên vào mua thêm không nhỉ...
Còn có bước tiếp theo nên hành động như thế nào...
Mọi chuyện cứ rối bời trong lòng, trong nháy mắt còn thấy thật phiền toái.
Cuối hành lang Diệp Thanh thu súng lại, an tĩnh đi về phía mình.
Lý Việt Bạch đột nhiên cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm.
Lần xuyên thứ nhất gặp được nam chính mặc dù có điểm hơi quái quái, khiến người vuốt lông không rõ thuộc tính lắm, còn nhão nhão dính dính quấn lấy mình, nhưng vẫn luôn làm thần trợ công, bất kể chuyện gì cũng đều làm theo lời mình, cực kỳ thuận lợi, phi thường cảm động.
Hiện tại xuyên lần hai, nam chính càng đáng tin cậy, mà không chỉ vậy, còn không dính người giống như lần xuyên thứ nhất, vẫn luôn bình tĩnh mà hỗ trợ từ xa, không phát nào trượt.
Khó được ngày hệ thống không gây chuyện giống như hôm nay.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Lý Việt Bạch giơ tay phải lên, tươi cười nghênh đón Diệp Thanh, định vỗ tay cùng Diệp Thanh, tuy rằng hơn phân nửa sẽ bị Diệp Thanh trực tiếp lơ đi...
Bân tai vang lên thanh âm ong ong kỳ quái, qua vài giây, Lý Việt Bạch mới phản ứng được có điểm không đúng.
Hiện tại bọn họ đang đứng trên hành lang, bên phải là cửa kính chống đạn.
Hình như tất cả có chút không thích hợp.
Cánh chuồn chuồn màu lam lớn không biết từ nơi nào bay tới, hướng đến phía cửa sổ, dừng lại bên cạnh cửa kính thủy tinh không hề nhúc nhích, giống như trên cửa có nạm một bông hoa lớn vậy.
Xuyên qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, có thể nhìn thấy người ở dưới --- có bảo an không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nơi nơi tìm kiếm Trác Chước, cũng có người thuần túy là khách tham quan. Mọi người vốn dĩ rất bình thường, đột nhiên bỏ chạy tán loạn, còn múa may cánh tay làm ra động tác sợ hãi, đáng tiếc cách cửa kính pha lê không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
Quảng trường dưới lầu có một cái hồ rộng lớn, bên trong nuôi vô số cá chép rực rỡ sắc màu, hiện tại, Lý Việt Bạch từ xa nhìn lại, phảng phất như nhìn thấy vô số cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, lúc rơi xuống bọt nước văng lên thật cao.
Tại sao lại lung tung rối loạn như vậy, nơi này vẫn là Trái Đất sao? Rốt cuộc sao lại thế này?
Đời trước của Lý Việt Bạch vô cùng bình thường, thế nên hắn phải mất vài giây mới hiểu được những dấu hiệu này.
"Tiểu Diệp!" Sau khi hiểu được, Lý Việt Bạch đột nhiên rống lên: "Đi!"
Động đất! Không ngờ lại là động đất!
Tại sao cục dự đoán động đất lại không có bất kỳ dự báo nào!
Hệ thống lại không hề nhắc nhở!
Cốt truyện đời trước căn bản không xảy ra chuyện này!
Thình lình xuất hiện một trận động đất!
Trời đất quay cuồng một trận, ngay sau đó thủy tinh vỡ tan, tiếng gạch đá rơi xuống, bụi đất mù mịt.
Tòa nhà này là kiến trúc quan trọng, trước khi xây dựng đều thiết kế dựa theo tiêu chuẩn của phòng chống chấn động, nói như vậy hẳn sẽ không có chuyện gì...
Nói như vậy...
Nơi nơi đều là tiếng vang cùng rung chuyển kịch liệt, Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy phía trước như biến thành một màu đen, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, không biết Diệp Thanh có đi theo phía sau không, hỗn loạn ngắn ngủi qua đi, rung chuyển kịch liệt dần ổn định.
Trên sách giáo khoa cùng sách kĩ năng thoát hiểm đều viết, động đất không chỉ có một đợt, cho nên sau khi đợt chấn động đầu tiên tạm dừng, cần phải chạy tới chỗ đất trống.
Lý Việt Bạch gian nan bò dậy, quay đầu đi tìm Diệp Thanh.
Tòa nhà này chất lượng không tồi, trên mặt tường nhiều thêm mấy vết nứt, ống dẫn đều hỏng, nhưng nói chung cũng không nghiêm trọng.
Chính là vết máu trên mặt đất kia là chuyện gì?
Bụi mờ tan hết, Lý Việt Bạch nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Tiểu Diệp, nam chính, đồng đội, vị thần hắn vô cùng tin cậy, nằm giữa một vũng máu, chết.
Kháng chấn ngoại hạng, toà nhà được thiết kế để chống động đất, lúc trước có lắp thêm một ống dẫn kim loại.
Vừa rồi động đất, đoạn ống dẫn nặng trịch trên trần hành lang tách ra, rơi xuống, vừa lúc rơi trúng Diệp Thanh.
Lỗ tai Lý Việt Bạch ong một tiếng, cái gì cũng không nghe được.
Tay hắn phát run.
Theo thói quen định kêu lên một tiếng Tiểu Diệp, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Chết?
Lý Việt Bạch không biết mình di chuyển như thế nào, hắn ngồi xổm xuống, dùng đôi tay run rẩy thử hô hấp của đối phương.
Không có hô hấp, không có tiếng tim đập, không có mạch đập.
Đương nhiên sẽ không có, ống dẫn kim loại từ trên trời giáng xuống lấy một góc độ kỳ lạ đâm qua ngực Diệp Thanh, máu tươi chảy đầy trên mặt đất, không có khả năng còn sống.
"Hệ thống!" Lý Việt bạch không nói nên lời, chỉ có thể không tiếng động rống lên trong lòng.
"Ký chủ tôn kính, chào ngài." Thanh âm vui sướng của hệ thống vang lên: "Bởi vì ngài hoàn thành nhiệm vụ quá nhẹ nhàng, tiến trình quá mức thuận lợi, hệ thống cảm thấy cần vì ngài mà gia tăng độ khó, liền bật <Cơ chế vỏ chuối> một lần."
Cơ chế vỏ chuối, là một danh từ vật lý học, cũng là một danh từ khoa học viễn tưởng, chính là --- lúc người lữ hành không gian muốn làm ra hành động nào đó có tính chất thay đổi lịch sử, trời cao sẽ ném xuống cho hắn một cái vỏ chuối, khiến hắn trượt chân, không thể hành động, không thể nào thay đổi lịch sử, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh cố định.
Đây chính là con người không thể nào phản kháng lại bàn tay thượng đế.
Động đất xảy ra mà không có dự báo, ống kim loại không hề có lý do mà rơi xuống, lại vô cùng trùng hợp mà rơi trúng nam chính, đây đúng là cơ chế vỏ chuối trần trụi không hề che dấu.
Từ lúc xuyên tới trò chơi này, đây là lần đầu tiên Lý Việt Bạch cảm thấy tuyệt vọng.
Mạnh mẽ thế nào, liều mạng thế nào, khi hệ thống nhẹ nhàng phẩy tay một cái, kết quả vẫn sẽ chết.
Những nam chính xuyên qua khác có bàn tay vàng, hắn không có, vốn dĩ cảm thấy cái này cũng không có gì, chỉ cần bản thân nỗ lực là được.
Không ngờ hệ thống sẽ tàn nhẫn cho một cái phản bàn tay vàng như vậy.
"Hệ thống, tao yêu cầu đàm phán." Đến thời điểm như vậy, Lý Việt Bạch tìm lại được bình tĩnh: "Căn cứ theo khế ước đồng minh của tao cùng Diệp Thanh, chỉ cần một trong hai người chết, thì nhiệm vụ lần này thất bại."
"Đúng." Hệ thống xác nhận lại khế ước đồng minh của Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh một lần nữa, quả thật không sai.
"Nếu cơ chế vỏ chuối tồn tại để làm tao thất bại, vậy toàn bộ những lần xuyên trước đều không có nghĩa lý gì." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, nỗ lực đè xuống xúc động muốn liều mạng cùng hệ thống.
Chỉ cần nhiệm vụ thất bại, là không thể không tiếp thu vận mệnh đã định của Cố Tây Sa.
Nếu so sánh với lúc trước, ngược lại tự sát là sự lựa chọn tốt hơn, trực tiếp kết thúc đời mình ở chỗ này, còn có thể tránh được tra tấn tàn nhẫn mà dài lâu.
Nhưng Lý Việt Bạch cũng không muốn tự sát nhận thua dễ dàng như vậy, ít nhất hắn còn muốn thử đàm phán cùng hệ thống một lần.
"Đương nhiên hệ thống sẽ không tàn nhẫn với ký chủ như vậy, bởi vì cơ chế vỏ chuối đã gây nên trạng huống hiện tại, để công bằng, hệ thống sẽ cho ngài một cơ hội giải trừ khế ước." Hệ thống cười hì hì cho Lý Việt Bạch một con đường sống.
Trước mắt Lý Việt Bạch nhảy ra một cái khung thoại.
Trên khung thoại viết: Xin chào ký chủ Lý Việt Bạch, xin hỏi ngài có muốn giải trừ khế ước đồng minh với Diệp Thanh hay không?
Phía dưới có hai lựa chọn: Có hoặc không.
"Chỉ cần chọn có, khế ước của ngài cùng Diệp Thanh sẽ được giải trừ, cái chết của y sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ngài." Hệ thống nhiệt tình giới thiệu: "Để bồi thường, hệ thống sẽ phân phối cho ngài trợ thủ mạnh hơn, tiếp tục làm nhiệm vụ trong thế giới này..."
Hai mươi giây.
Lý Việt Bạch nhắm mắt lại, cảm thấy đại não trống rỗng, một mảnh tối đen, trong bóng đêm lại tuôn ra vô tận tinh quang.
Người kia nằm trên mái nhà ngắm sao, hiện tại đã chết, chờ bị chính mình vứt bỏ.
Cảm giác quen thuộc nảy lên trong ngực, không chỉ có vô tận bi ai, còn có phẫn nộ.
Con số từng chút một ngắn lại, 8, 7, 6, 5...
"Ký chủ, xin hãy nhanh đưa ra quyết định, thời gian trôi qua rất nhanh." Hệ thống săn sóc mà nhắc nhở.
3, 2...
"Ha ha."
Ở một giây cuối cùng, Lý việt Bạch lựa chọn.
Hắn gần như dùng toàn bộ sức mạnh mà nhấn <Không>.
Đây là một lựa chọn đầy xúc động, cực kỳ thích hợp với lửa giận của hắn lúc này.
Lý Việt Bạch vẫn luôn là người có tính tình đặc biệt tốt, nhưng là tính càng tốt, lúc nổi giận càng đáng sợ, điểm mấu chốt của hắn tương đối thấp, chứ không phải là không có, lúc bị chạm vào điểm mấu chốt, hắn sẽ chọn sách lược bảo thủ khác hẳn lựa chọn cấp tiến thường ngày.
Tục xưng bão nổi.
"Ký chủ tôn kính, ngài lựa chọn không, quan hệ đồng minh của ngài cùng Diệp Thanh được kéo dài, nếu một bên đồng minh chết đi, bên kia..." Hệ thống thao thao bất tuyệt nói.
"Câm miệng." Lý Việt Bạch ngăn lại hệ thống đang thao thao bất tuyệt: "Nếu đồng minh của tao... bất tử?"
"Ký chủ tôn kính, chỉ cần hai đồng minh đều ở trạng thái tồn tại, nhiệm vụ đương nhiên có thể tiếp tục hoàn thành theo quỹ đạo ban đầu..." Hệ thống bất đắc dĩ.
"Vậy được." Lý Việt Bạch gật đầu: "Cút."
Từ cút được hắn nói rất nhẹ, nhưng lại có uy nghiêm không thể phản bác.
Hệ thống ngoan ngoãn biến mất.
- ------
Note: Đỉnh cao của sự khốn nạn.-.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.