Bạch Nhật Sự Cố

Chương 1.2:




Sau khi làm xong việc trong phòng thí nghiệm, lúc Hứa Đường Thành lái xe về đến nhà thì đã là rạng sáng. Y ngáp một cái, vuốt nhẹ con mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, bẻ tay lái tìm chỗ đậu xe. Nếu muốn nói tiểu khu cũ có gì không tốt thì chính là điểm này, dừng xe không ai quản, mà mấy năm nay người mua xe lại càng ngày càng nhiều, bãi đậu xe trong viện đã sớm không còn đủ chỗ, người nào chỉ cần thấy có chỗ trống là sẽ cố sống cố chết nhét xe mình vào cho bằng được, đặc biệt là buổi tối sau khi tất cả xe đều “về tổ”, con đường nhỏ hai bên cư xá vào thời điểm đó luôn chật ních xe cộ.
Hứa Đường Thành phải mất nửa ngày mới tìm được chỗ để chạy xe vào, sau khi bước xuống xe y cứ có cảm giác mình như mới thi xong, cũng may là qua được.
Y hít một hơi, sờ sờ túi, muốn hút điếu thuốc rồi mới lên nhà. Vì để kịp về nhà hôm nay, y phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm liên tục hai ngày, nhìn máy tính tới đau đầu hoa mắt, lúc này mùi thuốc tiến vào thân thể mới thấy thoải mái được chút.
Lúc này đã rất muộn, khoảng thời gian này đa số hộ đều đã tắt đèn, cái nóng đêm hè giống như tụ lại thành một vũng nước, dịu dàng mà ẩm áp tiến thẳng vào lòng người ta. Hứa Đường Thành chậm rãi bước chân vào nhà, nhìn thoáng qua mới phát hiện con mèo bình thường hay nằm lười biếng cạnh máy tập thể dục lúc này không biết đã trốn đi chỗ nào.
Y không ngờ tới giờ này còn có thể nhìn thấy một  người vẫn chưa ngủ.
Dịch Triệt đang ngồi xổm gần cái ao nhỏ, trên người mặc một chiếc áo đen ngắn tay, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt, trước mặt là con mèo đen có chút đốm trắng ở trên đầu. Hắn cong lưng, cúi đầu, hình như đang cho con mèo kia ăn gì đó.
Một người một mèo, vô cùng hợp với khung cảnh tối đen xung quanh.
Hứa Đường Thành nhìn thiếu niên dịu dàng vuốt ve đầu mèo, hít một ngụm khói, cất tiếng gọi.
“Dịch Triệt.”
Dịch Triệt nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, khi nhìn rõ là ai mới ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Đường Thành ca.”
Hắn đứng lên, duỗi thẳng chân từ bên cạnh ao nhảy xuống, mèo đen giống như bị làm cho giật mình, lùi về sau hai bước nhìn hai người một trắng một đen trước mặt.
“Anh mới về tới hả?” Dịch Triệt lên tiếng hỏi.
Hắn cũng không có tiến lên phía trước, Hứa Đường Thành vẫn như cũ nhanh chóng nhìn thấy khóe mắt và khóe môi hơi bị tím xanh của hắn, y nhíu nhíu mày, đi về hướng hắn.
“Trễ vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?” Không đợi Dịch Triệt trả lời, Hứa Đường Thành đã dùng bàn tay không có kẹp thuốc nắm lấy cằm hắn, liếc mắt nhìn, “Đánh nhau?”
Dịch Triệt chỉ hơi nghiêng đầu một chút, cũng không tránh ra. Ánh mắt hắn dời tới cái tay đang cầm điếu thuốc của Hứa Đường Thành, nhếch môi, “ừm” một tiếng.
Mèo đen dưới chân không biết suy xét từ góc độ nào nhận thấy hai người này vô hại, bước trở về, say sưa ăn tiếp cây xúc xích hun khói còn đang ăn dở ban nãy.
Ở khoảng cách gần như thế này Hứa Đường Thành mới nhìn rõ khóe mắt của Dịch Triệt bị thương khá nghiêm trọng, vết thương cách khóe mắt còn sắp bị nứt ra.
“Có đi kiểm tra chưa? Khóe mắt em còn chảy máu kìa.”
Hứa Đường Thành nói xong liền buông lỏng tay ra, Dịch Triệt đứng thẳng lưng lại, lắc đầu nói “Không cần”.
Bởi vì Dịch Triệt đột nhiên đứng thẳng người, Hứa Đường Thành mới phát hiện hình như lâu rồi mình không gặp Dịch Triệt.
Xem ra, thiếu niên trước mặt lại cao lên rồi, y nhìn thẳng vào mặt đối phương, vậy mà chỉ có thể nhìn thấy được một chút biểu cảm trên mặt người kia. Tóc dài rồi, nên cắt, mũ ép chặt vào tóc hắn, còn có chút ánh sáng lập lòe trong mắt.
Hứa Đường Thành nhìn thấy vài cọng tóc vướng vào vết thương, nhíu mày đưa tay lấy nó ra.
Dịch Triệt nghiêm mặt đứng đó, đột nhiên hỏi: “Sao anh về trễ vậy?”
“Ừm, trong trường có chút việc.”
Dịch Triệt đang muốn nói, có việc gì thì cũng phải về sớm, trễ thế này lái xe rất nguy hiểm.
“Ngày mai khai giảng, anh đã hứa với Đường Hề là mai sẽ chở nó đi.” Hứa Đường Thành nói tiếp.
Không nói còn tốt hơn. Dịch Triệt nghĩ thầm, đưa chân ra đá nhẹ viên đá dưới chân.
Hai người một trước một sau đi vào hành lang, lúc đi ngang qua thùng rác, Hứa Đường Thành dừng chân lại, hít một hơi cuối cùng rồi quẳng điếu thuốc đi.
Lúc ngẩng đầu lên mới thấy Dịch Triệt đang nhìn y, đôi mắt đẹp đẽ ẩn dưới vành nón nổi bật trong bóng tối.
“Sao thế?”
Dịch Triệt lắc đầu, không nói gì, tiếp tục cùng y tiến về phía trước.
“Em vào với anh đi, không muốn đi bệnh viện cũng được, nhưng vết thương này nhất định phải xử lý kỹ.” Hứa Đường Thành đưa tay, chỉ vào khóe mắt: “Chỗ này nếu bị nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.”
Tay Dịch Triệt cho vào túi, lấy xâu chìa khóa lành lạnh bên trong ra. Y nhìn thấy người đối diện lắc đầu, nói: “Em không vào đâu.”
“Không sao, mọi người ngủ hết rồi.”
Dịch Triệt vẫn cứ lắc đầu.
Hứa Đường Thành thôi không ép nữa, chỉ nhẹ nói: “Vậy em đi vào chờ anh một chút, anh lấy cho em ít thuốc.”
Dịch Triệt cầm chìa khóa đứng ở chỗ kia, đèn hành lang lúc này đã tắt hết, hắn cũng không có dậm chân, chỉ im lặng mà đứng đó.
“Sao không vào?” Hứa Đường  Thành cầm thuốc đi ra, kỳ quái hỏi. Sau đó, giống như nhận ra được điều gì, y hỏi: “Dì Hướng đang ở nhà?”
Dịch Triệt gật nhẹ.
“Em bôi cái màu trắng trước rồi hãy bôi cái màu xanh lá sau.” Hứa Đường Thành đưa cái túi trong tay cho Dịch Triệt, “Anh có để vào mấy cây ngoái tai, em dùng ngoái tai chấm thuốc rồi bôi, đừng để dính vào mắt có biết không.”
“Ừm,” Dịch Triệt nhận lấy, nắm chặt cái túi tạo ra tiếng xột xoạt, hai giây sau mới nói: “Cảm ơn Đường Thành ca.”
Hứa Đường Thành nhìn người trước mắt khẽ cúi đầu, bờ môi giật giật nhưng cũng không nói gì.
Có đôi khi y sẽ giật mình cảm thấy, Dịch Triệt giống như đã dừng lại ở mùa hè kia, người khác đều đang hoặc tiến hoặc lùi, va chạm vào đủ loại bụi đất, đủ loại ánh sáng, chỉ có hắn, vĩnh viễn trầm mặc cúi đầu, giống như không có dính líu gì với ai.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức chỉ mới vang lên một tiếng đã bị Hứa Đường Thành nhấn tắt, y vén chăn rời giường, lẹt xẹt mang dép lê vào rồi đi làm điểm tâm. Chờ y mang điểm tâm ra đã thấy Hứa Đường Hề ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn đợi đồ ăn.
“Anh, anh về rồi!” Hứa Đường Hề cười tới hai mắt cong lên: “Anh về lúc mấy giờ?”
“Tầm mười một giờ.”
Hứa Đường Hề rất thích ăn trứng tráng, kiểu trứng lòng đào. Hứa Đường Thành cảm thấy hôm nay trứng để lửa rất vừa vặn, nên ngay lúc Hứa Đường Hề vừa giơ đũa lên định gắp trứng ăn y hiếm khi không bảo cô nhóc ăn trước mà tự mình đã cầm một cái trứng lên ăn.
Hứa Đường Hề được ăn ngon đến vô cùng thỏa mãn, ngay cả lúc mở cửa động tác cũng rất là nhẹ nhàng. Nhưng vừa mở cửa ra, hai người đã nghe thấy một giọng nữ bén nhọn truyền tới. Cửa nhà đối diện lúc này đang để mở, với khoảng cách giữa hai cánh cửa Hứa Đường Thành có thể nhìn thấy phòng khách nhà Dịch Triệt vô cùng bừa bộn – quần áo vương vãi khắp nơi, ngay cả cái đệm sô pha cũng bị vứt xuống đất.
“Lại con mẹ nó tìm chìa khóa, đầu óc mày bị heo ăn rồi à? Sáng sớm dằn vặt cái rắm.”
Hứa Đường Thành chỉ có thể nghe thấy giọng nói, không nhìn thấy người. Y cầm lấy túi xách của Hứa Đường Hề, huých vai cô nhóc một cái, ý bảo tiếp tục đi xuống dưới.  Đi được vài bước Hứa Đường Hề dừng bước, quay đầu lại nhìn.
“Đi thôi, sắp trễ rồi.”
Hứa Đường Hề thở dài, bước xuống bậc thang: “Dì Hướng lại mắng Dịch Triệt ca ca.”
Nhà của Hứa Đường Thành và Dịch Triệt nằm đối diện nhau, nhưng đáng tiếc nhà bọn họ với nhà Dịch Triệt lại không có mối quan hệ thân cận mà hàng xóm vốn nên có. Nói chính xác, trong cái tầng sáu này các hộ gia đình đa phần đều rất thân thiện với nhau, ngoại trừ nhà Dịch Triệt – không vì lý do gì khác, chỉ vì nhà Dịch Triệt có bà mẹ với cách nói chuyện vô cùng cay cú, đã vậy còn thích châm chích người khác, nên không tránh khỏi đắc tội với mấy nhà ở đây, mẹ của Hứa Đường Thành cũng vì một câu “Cây non bệnh nhẹ cũng chết sớm” của bà ta mà triệt để ghi hận, sau này không tới lui nữa, ngay cả đối với Dịch Triệt cũng không còn quan tâm như ngày trước.
Dịch Triệt sau này không còn tiến vào cửa nhà y nữa, càng đừng nói những nhà khác.
Hứa Đường Hề thật không hiểu nổi, dì Hướng rõ ràng xinh đẹp như vậy, dù đã bốn mươi tuổi nhìn cũng không già chút nào, điều kiện rõ ràng còn khiến người ta ngưỡng mộ, cớ sao cứ phải nói chuyện khó nghe đến thế.
“Mày lại đánh nhau?”
“Mẹ nó cả ngày nghẹn còn không ra được cái rắm, giống y hệt thằng cha chết tiệt của mày, đúng là bộ dáng nghèo kiết hủ lậu mà.”
Hứa Đường Thành nghe vậy mới ngừng bước, cách một tầng lầu mà nhìn lên, bởi vì đã xuống một tầng, anh chỉ có thể nhìn thấy mọi việc xuyên qua khe cửa nho nhỏ ấy.
“Anh?” Hứa Đường Hề thấy y còn chưa đi xuống, đứng ở đầu hành lang gọi y.
Cửa trên lầu đột nhiên đóng lại cái “Rầm”, không còn nghe thấy giọng nói kia nữa.
Đây là ngày đầu tiên Hứa Đường Hề vào cấp ba, Hứa Đường Thành vẫn không yên lòng, trước lúc cô nhóc bước xuống xe giữ chặt tay căn dặn: “Vừa khai giảng nếu như phải quét dọn vệ sinh, phải…”
“Muốn đi phải nói rõ với giáo viên, nếu cảm thấy trong người không khỏe thì gọi cho anh hoặc ba mẹ, không được cậy mạnh, phải về nhà nghỉ ngơi.” Hứa Đường Hề nói ra một tràng dài, sau đó nghiêng đầu, bất đắc dĩ nhìn Hứa Đường Thành, “Anh của em à, cái này anh với mẹ cũng đã nói tám trăm lần rồi, mọi người có phải khoa trương quá không.”
“Cho nên anh mới nói để anh đi gặp giáo viên của em nói cho rõ, miễn cho sau này lại có chỗ nào không chu toàn.”
“Đừng,” Hứa Đường Hề dứt khoát cự tuyệt, “Tự em nói được.”
Hứa Đường Thành gật gật đầu, thả tay ra, cuối cùng hỏi: “Có đem theo chai xịt không?”
“Có.” Hứa Đường Hề gật đầu.
“Em nhớ phải cẩn thận đó.”
Hứa Đường Hề cười híp mắt đồng ý, lúc đóng cửa xe lại tâm tình còn rất tốt mà hướng về phía y làm mặt quỷ, phất phất tay.
Hứa Đường Thành nhìn cô nhóc đi vào trường rồi mới quay đầu xe trở về. Vừa tới cổng tiểu khu, từ xa đã có thể nhìn thấy Dịch Triệt cùng con xe leo núi đỏ chót của hắn.
Thiếu niên mặc đồng phục, cởi mũ xuống, trong lỗ tai lúc nào cũng có tai nghe. Tốc độ chạy của hắn rất nhanh, lúc rẽ qua khúc cua cả người cũng muốn nghiêng theo, tạo ra một đường cong vô cùng đẹp đẽ, dây tai nghe đánh một vòng, mang theo một vòng ánh sáng.
Hứa Đường Thành trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn này, nhìn thiếu niên mặc đồng phục, chợt nghĩ, đã lớp mười hai rồi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.