“Anh biết.” Hứa Đường Thành nói.
Y cũng không biết mình tại sao lại tin tưởng đến như vậy, chỉ là lúc phát hiện di động của Dịch Triệt tắt máy, điều đầu tiên y nghĩ tới chính là điện thoại hết pin mà không phải là người chủ điện thoại buồn phiền gì đó rồi cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Y quan sát Dịch Triệt một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy hắn không thể nào chật vật hơn được nữa, quần dính sát vào đùi, trên ngực cũng ướt sũng, để lộ ra đường cong cơ thể bên dưới lớp vải. Y nhíu mày, ngẩng đầu lên định trách cứ thì nhìn thấy trong mắt hắn có cảm xúc gì đó rất lạ.
Áy náy, luống cuống,…nhưng cũng không hoàn toàn.
Do vẫn đang suy đoán nên y chưa nói gì hết.
“Lúc nãy em ra về bằng cửa sau…em xin lỗi.”
“Có gì đâu mà phải xin lỗi?” Nhìn thấy gương mặt ủ rũ của hắn, Hứa Đường Thành cười nói, “Vốn là không liên lạc được mà, nên không gặp nhau cũng bình thường thôi.”
Dịch Triệt đang bước xuống xe, nghe Hứa Đường Thành nói vậy thì mím môi cúi đầu, tay bóp chặt thắng xe.
Mưa giống như càng lúc càng nặng hạt, Hứa Đường Thành nghe thấy sau lưng vang lên tiếng kẽo kẹt mới quay đầu lại nhìn, cổng trường lúc này đã đóng lại một cánh.
“Đi thôi, trước cứ gửi xe đạp em ở chỗ đối diện đi.”
Đối diện trường học có một cái quảng trường, Hứa Đường Thành nhớ trong đó có bãi giữ xe thu phí hoạt động 24/24, y đứng cách một con đường nhìn sang, hỏi Dịch Triệt: “Chỗ đó bây giờ còn giữ xe qua đêm không?”
“Còn.” Dịch Triệt gật đầu một cái, cùng y đi về phía trước, Hứa Đường Thành đưa tay lên cao che dù cho hai người.
Thật ra thì y vẫn còn một cây dù nữa, nhưng mà Dịch Triệt còn phải dắt xe nên y mới không có mang ra.
Nước đọng trước cổng trường đã rút đi một ít, trên đường hết chiếc xe này đến chiếc xe khác nối đuôi nhau, đèn xe sáng rực xuyên qua màn mưa. Lúc qua đường Hứa Đường Thành có liếc mắt sang nhìn người bên cạnh, thấy một bên vai y đã hoàn toàn ướt sũng, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện dù đang nghiêng về phía mình.
Mưa từng hạt rơi xuống đất rồi vỡ ra.
“Để em cầm cho.” Hắn đưa tay cầm lấy cán dù liền chạm phải tay Hứa Đường Thành.
“Em phải dắt xe mà, không tiện.”
Dịch Triệt dùng sức giật lấy dù về trong tay.
“Được mà.”
Trước giờ dù có gặp phải cơn mưa to cỡ nào, bất chợt cỡ nào hắn cũng chưa từng đi chung dù với ai. Lúc nghiêng dù qua một bên che kín cơ thể người bên cạnh, trong lòng Dịch Triệt bỗng nhiên sinh ra chút cảm giác thỏa mãn nho nhỏ, giống như len lén dời phần ô mai trên miếng bánh đến dĩa của đối phương, hoặc là vào mùa hè, ở quầy ăn vặt len lén chừa lại cho đối phương chai nước đá cuối cùng.
Nhỏ nhặt không đáng kể, bản thân có thể âm thầm vui vẻ thật lâu.
Trở lại xe Hứa Đường Thành thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Chu Tuệ bèn lập tức gọi lại, nói cho bà biết mình sắp về tới, sẵn tiện nhờ bà nấu một chút nước gừng.
“Dịch Triệt ca, anh này là về nhà rồi chạy lại đây hả?” Hứa Đường Hề xoay người, giật mình hỏi.
Dịch Triệt đang dùng một cái khăn mềm lau tóc, nghe Hứa Đường Hề hỏi thì gật đầu nói: “Ừ.”
“Anh để mẹ em gọi tới báo là được rồi.”
Hứa Đường Hề tỏ vẻ không hiểu, Hứa Đường Thành cũng không rõ. Sau từ miệng Chu Tuệ mới biết được ngọn nguồn, y thật sự không hiểu nổi, Dịch Triệt sao lại ngốc như vậy, rõ ràng chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể giải quyết được vấn đề, cần gì phải dầm mưa mà quay lại chứ?
Từ kính chiếu hậu nhìn Dịch Triệt lau tóc lau tới đầu bù xù như tổ quạ, y không nhịn được lải nhải: “Em đó, về tới nhà luôn rồi còn trở lại làm gì? Em dầm mưa thế này lỡ bị cảm thì sao, sắp thi đại học đến nơi rồi, nếu để đổ bệnh em biết sẽ ảnh hưởng thế nào không.”
“Em không sao.” Không biết vô tình hay cố ý, Dịch Triệt tránh phần trước của câu hỏi, chỉ đáp, “Người em khỏe lắm, sẽ không bị cảm đâu.”
“Người có khỏe thì em cũng không nên ỷ y như vậy, nghe lời anh, về tới nhà cho dù thấy mình có thể bị cảm hay không thì cũng phải tắm nước nóng, rồi lát nữa anh mang nước gừng sang cho. Mẹ anh nói buổi tối uống nước gừng không tốt lắm, có điều cái gì cũng có tốt có xấu, em vẫn nên uống một bát đi.” Nói đoạn, y quay qua nhìn Hứa Đường Hề: “Em cũng vậy, về nhớ tranh thủ tắm liền.”
“Vâng.” Hứa Đường Hề nghe lời.
“Không cần đâu, phiền lắm…”
Nói được một nửa thì bị ném cho cái liếc mắt.
“Được.” Dịch Triệt sửa lại.
Hứa Đường Thành bẻ lái sang bên trái rồi chạy thẳng về nhà.
Lần tắm nước nóng này chắc chắn là lần tắm nhanh nhất của Dịch Triệt, hoàn toàn không thể lời Hứa Đường Thành dặn hắn phải xối nước nhiều một chút. Dịch Triệt tắm xong, trong thời gian chờ Hứa Đường Thành hắn tranh thủ dọn dẹp sơ lại phòng khách – quần áo trên sàn gom lại hết vứt vào trong phòng, trên bàn để một đống đồ ăn quá bẩn, phải lấy ăn ướt ra lau, rồi lấy chổi ra quét hết đống vỏ hạt hướng dương vương vãi trên nền nhà…
Sau khi dọn dẹp xong hắn cảm thấy mình không cần thiết phải uống canh gừng làm gì, vì người đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Đến Hứa Đường Thành lúc nhìn thấy hắn còn sững sờ nói: “Vừa mới tắm xong sao mặt lại đỏ bừng vậy?”
Y để nước gừng lên bàn rồi đi tới bên người Dịch Triệt sờ sờ tóc hắn: “Em không bị sốt đấy chứ?”
Lại dùng một cái tay khác sờ lên trán mình, so sánh mới cảm thấy không chênh lệch mấy.
Dịch Triệt rũ mắt, ở sau lưng chà xát hai tay, không lên tiếng.
Nước gừng được để trong hộp thủy tinh trong suốt, vừa mở nắp hộp ra đã thấy hơi nóng bốc lên. Hứa Đường Thành để hộp nước gừng tới trước mặt Dịch Triệt, dặn dò: “Coi chừng nóng.”
Chỉ mới uống một hớp đã không chịu được mà hơi nhíu mày.
“Uống ngon không?”
Mùi gừng nồng quá.
Nhưng lúc nói ra lại là: “Có hơi nóng.”
Lời nói dối lòng, là bước quan trọng đầu tiên của việc nịnh hót.
Hứa Đường Thành cười: “Thì không phải đã nói với em là nóng rồi sao, em thổi thổi chút hãy uống.”
Vì vậy trong bát nổi lên từng vòng từng vòng nước, bị thổi cho tản ra.
Hứa Đường Thành thuận tay cầm một quyển sách tiếng Anh nằm trên bàn lên, là sách bài tập đọc hiểu tiếng Anh. Y chống tay lên đùi, cưỡi ngựa xem hoa mà lật lật vài trang, giống như hoàn toàn đã được làm qua, bên trên vẫn còn lưu lại vết mực đỏ sửa lỗi sai, còn có chú thích mấy từ mới kèm theo phân tích cấu trúc câu.
Một quyển sách bài tập sẽ không tự nhiên xuất hiện ở trên bàn uống nước trong phòng khách. Dịch Triệt lén nhìn sang người bên cạnh, ngón tay đỡ hộp nước gừng bắt đầu không an phận gõ gõ mặt bàn bằng thủy tinh.
Hứa Đường Thành không có phát hiện động tác nhỏ này của hắn, nhìn một hồi mới tùy ý hỏi: “Gần đây thế nào? Còn hơn mười ngày nữa là thi rồi.”
“Cũng được,” ngón tay dừng lại, Dịch Triệt thổi một hơi, lại học theo dáng vẻ Hứa Đường Thành mà chống tay lên đùi, “Mấy lần thi thử gần đây em làm khá ổn, từ hạng năm đổ về trước.”
Thật ra là hạng tư đổ về trước, hắn khiêm tốn.
“Giỏi vậy,” mắt y lóe lên một tia ngạc nhiên mừng rỡ, hào hứng nghiêng người qua hỏi, “Em chọn được trường chưa? Phạm vi lựa chọn khá lớn, em phải chọn thật cẩn thận.”
“Trường thì…”
Dịch Triệt lầm bầm một câu, Hứa Đường Thành đoán là hắn chưa nghĩ ra, liền nói đùa: “Nếu không em có thể thử cân nhắc đại học A, số lượng giảng viên hùng hậu, truyền thống học tập tốt đẹp, sân trường lại rộng, còn có thể làm học đệ của anh.”
Nói xong Hứa Đường Thành bắt đầu cười việc mình tự khen mình. Dịch Triệt ngồi bên một lại trống ngực đập dồn dập, da mặt dần dần không chịu nghe theo sự điều khiển của hắn vì lời nói của Hứa Đường Thành mà căng chặt. Hắn cong cong khóe môi, xoay xoay cái hộp trong tay.
Một động tác hoàn toàn vô thức lại tiết lộ khẩn trương trong lòng hắn. Sau hắn mới làm bộ lơ đãng nói: “Vậy đi.”
Hứa Đường Thành nghe thấy thì cười hỏi lại: “Thật à?”
“Vâng.” Dịch Triệt ngẩng đầu, ở nơi ánh sáng không chiếu tới mà nhìn y. Hắn đánh bạo hỏi: “Để em làm học đệ của anh, có được không?”
Đoạn đối thoại này bắt đầu chỉ vì một câu nói đùa của Hứa Đường Thành cho nên lúc kết thúc Hứa Đường Thành cũng không xem đó là thật, cho nên y cười nói “Được thôi”, còn nói sau này sẽ che chở cho hắn. Nhưng y không biết, đối với y, mỗi câu nói của Dịch Triệt trước giờ đều chứa đựng mười hai phần nghiêm túc.
Vào lớp tự học buổi tối cách hôm thi chính thức còn mấy ngày, Dịch Triệt bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài nói chuyện, tới phòng làm việc, hắn mới hiểu được nội dung của cuộc trò chuyện này, “Động viên học sinh cá biệt trước khi thi”.
“Dịch Triệt, thành tích năm lớp mười hai của em tiến bộ rất lớn, nói thật đây là điều thầy chưa bao giờ nghĩ tới. Thầy lúc trước cũng biết em thông minh, nhưng mà lời nói ra chưa bao giờ em chịu tiếp thu, bây giờ em thay đổi, chịu học, thật sự thầy vui lắm.”
Lời này của lão Đỗ chân thành khẩn thiết, Dịch Triệt lắng nghe rất nghiêm túc. Hắn thừa nhận lúc trước hắn gây họa không ít, vết đen nhiều không đếm xuể, nhưng nhờ có lão Đỗ hắn mới không bị đuổi khỏi ban thí nghiệm. Nhớ lần bị phê bình, hắn đứng trong phòng hiệu trưởng, cũng là lão Đỗ đứng ra nói giúp hắn.
“Thật ra chuyện thi đại học thầy không có lo gì cả, thầy cảm thấy tư chất tâm lý của em khá tốt, lúc vào trường thi khẳng định không sợ, chỉ cần tinh thần ổn định, tin thầy, em muốn thi vào trường nào cũng không thành vấn đề.”
Nghe được những lời này của lão Đỗ, Dịch Triệt mới thở phào nhẹ nhõm, cái này ngay cả hắn cũng không nghĩ tới.
Im lặng một hồi, hắn hỏi lại: “Thật không ạ?”
“Sao?” Lão Đỗ không ngờ hắn sẽ đáp lời lại, trong phút chốc có chút sững sờ.
Dịch Triệt lặp lại lần nữa: “Vậy là thi trường nào cũng được hả thầy?”
“Đúng vậy,” lão Đỗ lập tức vỗ đùi, lớn tiếng khẳng định. Nói xong lão giống như nhận ra gì đó, lại hỏi tới: “Thế nào, trong lòng có mục tiêu rồi?”
Dịch Triệt cúi đầu thấp xuống, ngón trỏ với ngón cái của hai bàn tay hợp thành một hình vuông, vừa vặn bao quát hình chữ thập trên mặt đất.
“Em thi đại học A.”
Không phải em muốn thi, cũng không phải em phải thi mà là em thi.
Thi đại học A, khoa Thông Tin Công Trình.
Hắn không biết người khác thế nào, nhưng theo kỳ thi đại học đang tới gần thì chỉ có mỗi cái mục tiêu này có thể chống đỡ trái tim hắn, khiến hắn mỗi ngày đều chờ mong. Chờ một ngày được bước chân vào mảnh sân trường kia, chờ một ngày được cùng y đi vào khu dạy học, không cách nào chờ được nữa, giống như chỉ cần lúc đói muốn ăn cái gì đó, vào căn tin là có thể gặp được y.
Sau khi nói với lão Đỗ “Em thi đại học A” xong, hắn vừa cảm thấy áp lực vừa cảm thấy chờ mong. Bí mật giấu trong lòng lâu như vậy cuối cùng cũng được nói ra một cách quang minh chính đại, chút tâm tư bé nhỏ này suy cho cùng cũng phải có gì đó để làm điểm tựa.
Tâm trạng quá mức kích động, kết quả buổi tối trước khi thi hắn hoàn toàn mất ngủ, mở mắt nằm trên giường trăn trở, trong đầu không ngừng hiện lên vô số đề thi, bài mẫu luận văn tiếng Anh, bài đọc hiểu môn Ngữ Văn…Thỉnh thoảng cũng sẽ lóe lên khuôn mặt Hứa Đường Thành. Giằng co hồi lâu, thậm chí hắn đếm tới con dê thứ hai trăm rồi mà vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Thí sinh mất ngủ cũng thôi đi, mà cái người cách đó mấy bức tường, thi đại học cũng được mấy năm rồi mà giờ nằm trên giường cũng lăn qua lộn lại không ngủ được.
Hứa Đường Thành cả hai ngày này đều chỉ băn khoăn một chuyện, có nên đưa đón Dịch Triệt đi thi hay không, nếu đưa đi thì mọi người hay nói là thí sinh đi thi quan trọng nhất là tâm trạng ổn định, bình thường như thế nào thì mấy ngày này cứ như thế nấy, đừng có làm cái gì khác biệt; vậy thì không đưa đi, nhưng mà người ta đi thi thì có người nhà đưa đón, Dịch Triệt trời nóng bức còn phải đạp xe chạy tới chạy lui, chưa kể nếu cơm không hạp khẩu vị thì cũng ăn không ngon.
Xoắn xuýt cả hai ngày không có kết quả, rốt cuộc lại trằn trọc thức trắng cả đêm. Dù sao cũng không ngủ được, y dứt khoát giơ chân lên dùng sức ngồi dậy, đến bên cửa sổ hút điếu thuốc.
Cuối cùng Hứa Đường Thành không có đưa Dịch Triệt đi thi, Dịch Triệt sáng hôm đó thức dậy, hai tin nhắn trong điện thoại đều có cùng một nội dung “Cố lên”.
Hắn nhắn lại cho Triệu Vị Phàm một câu “Bà cũng thế nhé”, đến lượt Hứa Đường Thành, hắn ngây ngốc một hồi chỉ nhắn lại một chữ “Ừm”.
Hắn nhấn thoát khỏi phần tin nhắn, trước khi cho điện thoại vào túi cảm thấy không cam lòng.
Lại soạn một cái tin cho vào bản nháp.
Hai ngày này thật ra trôi qua khá nhanh. Trước khi trở lại Bắc Kinh, Hứa Đường Thành đứng dưới lầu hút một lượt mấy điếu thuốc, y thật ra không có nghiện thuốc lá, chẳng qua là chờ đợi lâu nóng ruột không để ý mới hút nhiều một chút.
Y nhìn thấy mấy thí sinh trở về, từ trong miệng bọn họ Hứa Đường Thành mơ hồ nghe được “Số học khó quá”, “Tiếng Anh thì dễ hơn nhiều”, mỗi người, mỗi lời nói đều không giống nhau, nếu có cũng chỉ giống nhau ở chỗ hưng phấn hoặc thất vọng. Y giương môi nhả ra một vòng khói, trong lòng thầm suy đoán xem Dịch Triệt thi như thế nào.
Hắn sẽ nghĩ như thế nào nhỉ, sẽ là “Đề này thật đơn giản” đi?
Y một mực đứng đó chờ, cũng không biết nhìn về phía cửa bao nhiêu lần, sắp tới bảy giờ y mới nhìn thấy người mình đang đợi từ xa thong thả đạp xe tới. Trong tai hắn vẫn là cái nút chống ồn, bánh xe không chạy theo đường thẳng mà chạy thành một đường cong hình chữ S.
Hứa Đường Thành nghiêng đầu, đứng ngay ngắn chờ đợi hắn.
Bảy giờ ánh mặt trời vừa sáng vừa ấm áp, trong tay Dịch Triệt cầm một túi đựng hồ sơ trong suốt, túi hồ sơ bị ánh mặt trời chiếu xuyên qua, nào là bút chì 2B, phần ký tên màu đen được mặt trời khắc lên một ánh chiều tà, nhưng dấu vết chiến đấu hăng hái vẫn còn rất rõ ràng.
Y chỉ lẳng lặng đứng đó không lên tiếng. Cho đến khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại, xe Dịch Triệt gần chạm đến cái bóng của Hứa Đường Thành, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Vốn đang khẩn trương nên Hứa Đường Thành không cách nào phát hiện hắn rốt cuộc lóe sáng như thế nào, chỉ thấy hắn dừng lại, nhìn mình mỉm cười.
Là biểu cảm hài lòng mà nhẹ nhõm.
Hứa Đường Thành nhẹ nhàng thở ra một cái.
“Anh chưa về Bắc Kinh sao?” Dịch Triệt không cách nào che giấu nụ cười trên môi.
Đại khái là vì tâm tình tốt nên hắn không có xuống xe, mà nhích từng chút một chạy vòng quanh Hứa Đường Thành.
“Chờ em.” Hứa Đường Thành muốn hút thêm một hơi, lúc giơ tay lên lại phát hiện điếu thuốc đã biến dạng, phần đầu mẩu thuốc tạo thành một đường cong, tựa như số hiệu nào đó.
Dường như báo trước điềm tốt.
“Em thi đại học anh cũng lo hết hai ngày.” Y nhìn trời thở dài nói.
Dịch Triệt vẫn còn chạy xung quanh y, phạm vi càng ngày càng nhỏ, từ đầu đến cuối đều lấy y làm tâm.
“Vui vẻ như vậy,” Hứa Đường Thành quay đầu, nhìn hắn nói, “Thi tốt lắm hả?”
“Rất là tốt.”
Dịch Triệt nhìn hắn cười ngây ngô, vẫn đang tiếp tục chạy.
Cũng không biết chạy được bao nhiêu vòng, Hứa Đường Thành rốt cuộc cảm thấy hoa mắt, đưa tay kéo hắn lại: “Được rồi đừng chạy nữa anh chóng mặt quá.”
Một câu “Rất là tốt” của Dịch Triệt khiến tâm tình Hứa Đường Thành vọt thẳng lên mây, do vậy lúc lái xe rời đi y lỡ đạp chân ga hơi mạnh. Một cụ già tản bộ gần đó sợ tới hết hồn, phe phẩy cái quạt trừng y, Hứa Đường Thành lập tức nhô người ra xin lỗi: “Xin lỗi dì, xin lỗi dì.”
Lúc xe sắp ra khỏi đại viện, y từ trong kính chiếu hậu thấy được bóng dáng người kia, còn chưa kịp phản ứng lại thì Dịch Triệt đã chạy tới.
Y hạ cửa xe xuống nói: “Sao vậy?”
“Không có gì,” mặt thiếu niên ửng đỏ, được phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, y cong khóe môi, cúi đầu nói, “Em vui lắm.”
Hứa Đường Thành cười.
Quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lúc ánh mắt chạm tới kính chiếu hậu thì nghẹn lại.
Trong kính chiếu hậu là một vòng tà dương, có thiếu niên rạng rỡ như mặt trời.