Bạch Nhật Sự Cố

Chương 23:




Sau cái lần tâm sự với Hứa Đường Thành, cuộc sống ở chung của Dịch Triệt và bạn cùng phòng luôn ở trạng thái không nóng không lạnh. Hắn luôn thức dậy rất sớm, một tuần sẽ có ít nhất ba ngày nhân lúc sáng sớm ít người tới sân bóng chạy bộ. Thỉnh thoảng trong phòng sẽ có người dậy trễ, nhờ hắn mua giúp đồ ăn sáng, hắn cũng sẽ vui vẻ đi mua hộ, nhưng ngoài cái đó thì do tính tình không hợp nên cũng chẳng có tới lui gì nữa.
Mà ngược lại Trịnh Dĩ Khôn rất hay tới phòng tìm hắn. Có buổi tối phòng bọn hắn chuẩn bị tắt đèn, Trịnh Dĩ Khôn bỗng nhiên gõ cửa hỏi mượn di động của Dịch Triệt, nói là di động của hắn hư rồi mà giờ đang cần gọi điện thoại gấp.
Di động đưa cho Trịnh Dĩ Khôn mượn rồi Dịch Triệt mới nhớ ra màn hình điện thoại của mình có hơi không tiện để người khác thấy. Có điều thấy Trịnh Dĩ Khôn đã cầm di động đi ra ngoài, Dịch Triệt nghĩ lại thấy cũng chẳng có gì lớn lao nên không có mở miệng.
Khi đó di động hắn dùng cũng chẳng phải smartphone màn hình lớn gì cho cam, thế nhưng cái hình hắn chọn làm hình nền lại nhìn rất rõ, đủ để nhận ra đó là tấm lưng của một người đàn ông, nhưng không phải là hắn.
Sắp đi tới cửa, bước chân của Trịnh Dĩ Khôn hơi khựng lại, hắn quay đầu nhìn Dịch Triệt một cái. Dịch Triệt cũng chẳng ngại nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người trừng nhau một lúc lâu, Trịnh Dĩ Khôn mới cười cười bước đi.
Từ đó về sau, mỗi lần chuông vào học vang lên, Trịnh Dĩ Khôn sẽ lảo đảo đi vào từ cửa sau, thản nhiên đặt mông ngồi ngay cạnh Dịch Triệt.
Cho dù như vậy, Dịch Triệt chưa lần nào thèm phản ứng với hắn. Cũng không phải cảm thấy người này không tốt, chỉ là luôn cảm thấy, bọn họ không phải người cùng đường. Hồi đó hắn vẫn chưa rõ mình từ đâu rút ra được kết luận này, mãi tới sau này hắn mới đột nhiên phát hiện, dáng vẻ cà lơ phất phơ, ai cũng không thèm quan tâm của Trịnh Dĩ Khôn có mấy phần giống với Hướng Tây Đề, chỉ là bộ dạng không thèm quan tâm của Hướng Tây Đề có phần sắc sảo hơn, còn của Trịnh Dĩ Khôn lại được che đậy bởi vẻ ngoài ôn hòa.
Hôm đó thấy hắn và Thành Nhứ ở một chỗ Dịch Triệt vô cùng bất ngờ. Hai người ngã ra hai bên, cạnh đó còn có chiếc xe đạp, sách vở rơi đầy đất, Trịnh Dĩ Khôn đang khom nửa người, ngước mặt nhìn Thành Nhứ, Thành Nhứ đỏ mặt tránh sang một bên.
Dịch Triệt đã quá quen với bộ mặt thích thú khi xem trò vui này của Trịnh Dĩ Khôn, dẫu sao cũng từng chứng kiến trận cãi nhau ở phòng trọ cách vách lần đó. Hắn gọi Trịnh Dĩ Khôn một tiếng rồi chạy qua.
“Cậu lại làm cái gì vậy?” Dịch Triệt chắn phía trước Thành Nhứ, hỏi Trịnh Dĩ Khôn.
Hắn đột nhiên xuất hiện khiến Trịnh Dĩ Khôn kinh ngạc trong chốc lát, sau đó giống như nghĩ ra cái gì, hắn thốt lên một câu: “Cậu từ lúc nào thích xen vào chuyện người khác vậy?”
Dịch Triệt không để ý hắn, xoay người hỏi Thành Nhứ: “Học trưởng, anh không sao chứ?”
“Học trưởng thật à?” Trịnh Dĩ Khôn ngẩn người, sau lại vui vẻ, nghiêng đầu, xuyên qua Dịch Triệt nhìn Thành Nhứ.
Thành Nhứ tránh ánh mắt hắn, nói với Dịch Triệt: “Tôi không sao.”
Dịch Triệt liếc nhìn Trịnh Dĩ Khôn một cái, cúi người xuống giúp Thành Nhứ dựng xe đạp lên rồi lại nhặt sách vở rơi trên sân. Thành Nhứ lúc này mới kịp phản ứng, cũng cúi người nhặt theo.
“Học trưởng, để em giúp anh.”
Một tiếng “Học trưởng” này khiến Thành Nhứ cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng chỉ nói một câu với Dịch Triệt rồi chạy mất dạng.
Thành Nhứ hốt hoảng rời đi, Dịch Triệt nhăn mặt hỏi Trịnh Dĩ Khôn: “Cậu sao vậy?”
“Tôi có làm gì đâu, đang đi thì đụng trúng anh ta, chỉ nói mấy câu mà thôi.” Hắn còn tỏ vẻ hứng thú cười hỏi, “Mà là học trưởng thật hả, đúng là nhìn không ra.”
Không biết tại sao, biểu hiện này của Trịnh Dĩ Khôn khiến Dịch Triệt cảm thấy không thoải mái. Hắn thay Hứa Đường Thành che chở Thành Nhứ, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy hành động này đang nhằm vào mình.
Trước khi xoay người rời đi, vẫn là không nhịn được níu áo Trịnh Dĩ Khôn cảnh cáo: “Cậu tốt nhất là đừng làm phiền anh ấy.”
Lời này có chút đột ngột, Trịnh Dĩ Khôn nghe thấy không hiểu mô tê gì. Hắn nhìn Dịch Triệt, lầm bầm, “Cũng có phải người đó đâu.”
Dịch Triệt vừa nghe đã hiểu hắn đang nói gì. Cái hình nền đó, Trịnh Dĩ Khôn không phải không nhìn ra cái gì, chỉ là để trong lòng không có nói ra mà thôi.
“Cậu,” Dịch Triệt dừng bước, thái độ lạnh nhạt, “Đừng có đi nói lung tung.”
Giống như lần gặp mặt đầu tiên, Trịnh Dĩ Khôn nhìn Dịch Triệt, không nói một lời. Lát sau mới cười nhạo một cái.
“Tôi cũng không phải người ăn không ngồi rồi đi bàn chuyện người khác.” Hắn vỗ vỗ bả vai Dịch Triệt, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, trên mặt vẫn là biểu cảm cười như không cười, nói, “Có điều, người anh em, cậu tốt nhất nên thay đổi đi.”
Trịnh Dĩ Khôn nói xong lập tức rời đi, Dịch Triệt vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn.
Trong chồng sách của Thành Nhứ có một cuốn Số Học khá cũ, lúc nãy té có mấy trang sách bị rơi ra. Hắn rầu rĩ ngồi trong phòng nhìn cuốn sách đã ố vàng, Hứa Đường Thành đi vào thấy lạ nhìn một cái.
“Cậu bị sao vậy?”
“Lúc nãy chạy xe bị té,” Thành Nhứ ngẩng đầu, do thức khuya nên mắt có hơi sưng, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Hứa Đường Thành, “Cái này tôi mượn của người ta, làm sao bây giờ.”
“Té xe?” Hứa Đường Thành lập tức hỏi, “Cậu có bị thương không?”
Thành Nhứ lắc đầu, vẻ mặt vẫn ủ dột như cũ.
Hứa Đường Thành bỏ đồ trong tay xuống, đi tới cầm quyển sách kia lên lật mấy tờ.
Chỗ gáy sách hồi đầu vốn được làm vô cùng chắc chắn, nhưng sau một thời gian dài bị bào mòn, keo bị tróc ra, trang sách cũng rơi tứ tán.
“Giờ dán lại được không nhỉ?” Thành Nhứ ngẩng đầu hỏi.
“Cái này có vẻ không dễ dán đâu.” Hứa Đường Thành lắc đầu. Sau thấy ánh mắt ảm đạm của Thành Nhứ lại nói: “Để tôi thử xem sao, dù không thể coi được như cũ nhưng ít ra so với bây giờ vẫn tốt hơn nhiều, tới lúc đó cậu xin lỗi người ta một tiếng.”
Thành Nhứ lập tức gật đầu.
Nếu muốn hồi phục lại như cũ, độ khó đương nhiên cũng không nhỏ. Hứa Đường Thành đi rửa mặt, sau khi chuẩn bị công cụ xong thì đuổi Thành Nhứ đi ngủ, Thành Nhứ thấy ngại cứ liên tục đòi phải giúp y.
“Không gian yên tĩnh tôi mới làm việc được, cậu ồn ào sẽ ảnh hưởng đến tôi.” Hứa Đường Thành đẩy hắn, “Được rồi, cậu yên tâm đi ngủ đi, nhìn hai mắt của cậu kìa, sưng tới dạng gì rồi.”
Cho tới giờ Thành Nhứ vẫn luôn tin tưởng Hứa Đường Thành một trăm phần trăm. Nếu y đã nói như vậy, hắn cũng không thể làm gì khác hơn, đành nói một câu “Vất vả cho cậu rồi”.
Bò lên giường, nằm ở nơi ánh đèn không chiếu tới, Thành Nhứ trở mình bỗng nhớ lại chuyện lúc chiều.
“À đúng rồi,” hắn nhỏm dậy, nhìn người đang ngồi dưới ánh đèn, “Hồi chiều tôi có gặp Dịch Triệt.”
Hứa Đường Thành nghe vậy quay đầu lại hỏi: “Vậy hả?”
“Ừ.” Thành Nhứ chống đầu, chép miệng nói, “Hình như cậu ta lại lớn hơn rồi.”
Người phía dưới cười một tiếng, hỏi lại: “Có thật không.”
“Tôi thấy vậy.” Thành Nhứ khẳng định.
“Cũng đúng thôi, em ấy đi học sớm, cơ thể vẫn còn trong giai đoạn phát triển mà.”
“Ngưỡng mộ thiệt.”
Tiếng lật sách dừng lại, Hứa Đường Thành nhìn quyển sách trên tay lại nhớ tới chuyện rất lâu trước đây. Ba của Dịch Triệt cả năm đều ở ngoài làm việc, mẹ hắn lại lười quản hắn nên hắn từ nhỏ đã được quẳng vào trường học, thậm chí ngày đầu tiên đi học Dịch Triệt cũng là một mình mang ba lô đi tới trường.
Lúc đó hắn lớp một, y lớp sáu. Đứa nhóc không lớn không nhỏ mới mua chiếc xe đạp, đụng phải một đứa nhỏ đang lao tới, liền cất giọng gọi hắn.
Đứa nhỏ kia dừng lại nhìn y, mồ hôi trên chóp mũi dường như phát ra ánh sáng.
Khi đó y mua một chiếc xe đạp leo núi, cũng là loại không có yên sau. Y tháo ba lô trên người hắn xuống, đeo vào tay mình rồi đỡ hắn ngồi lên sườn xe.
Sườn xe.
Chuyện này lâu tới nỗi tựa hồ đã bị y quên mất, bỗng nhiên có chút cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh. Đứa nhỏ chân ngắn khi đó giờ đã cao hơn mình nửa cái đầu, mà người ngồi trên sườn xe cũng đã đổi thành mình.
Phong thủy luân phiên xoay vòng?
Lắc đầu một cái, y thật sự có chút xúc động.
Cái tính lơ đễnh của Dịch Triệt rốt cuộc cũng mang đến phiền toái cho hắn. Mới đi học có mấy tháng mà hắn đã làm mất một cái thẻ ATM, di động cũng bị mất một lần, chết người chính là, gần Tết dương lịch thẻ căn cước cũng không thấy đâu. Nếu là bình thường thì cũng không có gì để nói, chỉ là hắn đã hứa với ba Tết dương lịch này sẽ đi Thượng Hải thăm bọn họ. Hắn học ở đây không có chuyển hộ khẩu nên giờ muốn làm lại thẻ căn cước cũng phải về nhà làm, mà thẻ căn cước không có lại không cách nào mua được vé xe lửa. Dịch Triệt nằm trong phòng cân nhắc cả ngày, cuối cùng quyết định gọi cho Hứa Đường Thành.
Hứa Đường Thành trong điện thoại nói cuối tuần về nhà, Dịch Triệt không biết thật hay giả, nhưng vì có mục đích khác nên thuận lý thành chương, hẹn về chung với y.
Tối thứ sáu.
Mới vừa lên xe, Hứa Đường Thành lập tức nhẹ giọng quở trách hắn, Dịch Triệt lẳng lặng mà nghe, thắt chặt dây an toàn. Chờ Hứa Đường Thành nói xong, lái xe đi hắn mới phát hiện phương hướng có chút không đúng.
“Đi đón người đã,” trước khi hắn kịp thắc mắc, Hứa Đường Thành đã lên tiếng giải thích, “Bạn học anh nói muốn mang chút đồ về nhà, sẵn tiện nên cho cô ấy quá giang.”
Tiếng Trung có một vấn đề chính là, “cô ấy” với “cậu ấy” phát âm giống nhau, nên đến khi xe dừng trước cổng trường đại học, Dịch Triệt mới biết người mình đi đón là một cô gái, người mà hắn đã gặp mặt hai lần. Hắn nhìn cô gái đang tươi cười rạng rỡ ngoài cửa, Hứa Đường Thành lúc này đã xuống xe giúp Mặc Chi cho va li vào cốp. Hai người không biết nói gì mà rất vui vẻ, Dịch Triệt quay đầu thấy Hứa Đường Thành giúp Mặc Chi mở cửa xe sau.
Mặc Chi mới thấy hắn cũng sững sờ nhưng rất nhanh đã thay bằng nụ cười thân thiện. Hứa Đường Thành lên xe, bắt đầu giới thiệu hai người với nhau.
“Chào em,” Mặc Chi chào hắn rồi nói với Hứa Đường Thành, “Lần trước ở trạm xe tôi có gặp em ấy một lần rồi, với cái lần chúng ta đi ăn cậu uống say cũng là em ấy tới đón cậu.”
“À đúng vậy.” Hứa Đường Thành bấy giờ mới nhớ.
Gần tới trạm thu phí, Dịch Triệt theo thói quen thò tay vào hộp nhỏ lấy tiền lẻ giúp Hứa Đường Thành, không ngờ tới trong đó chỉ còn đúng một tờ năm tệ với hai đồng xu, hắn vội vàng sờ túi, sau sực nhớ tới gì lại ảo não không thôi.
“Trong xe không đủ tiền, em lại quên mang tiền.”
Xe ở trạm thu phí không nhiều, trước mặt bọn họ chỉ có hai chiếc xe đang đợi đóng tiền. Hứa Đường Thành dừng xe lại, từ trong hộp nhỏ lấy ra tờ năm tệ rồi lại lục trên người mình.
“Tôi có nè.” Mặc Chi ngồi phía sau đưa ra một tờ mười tệ, “Mười lăm tệ đúng không?”
“Không cần không cần,” Hứa Đường Thành vội vàng cự tuyệt, “Tôi có đem theo, chỉ là gần đây bận rộn quá nên quên để sẵn tiền lẻ.”
“Được rồi mà.” Chiếc xe phía trước đã rời đi, xe phía sau giống như không đợi được ấn kèn thúc giục, Mặc Chi cười nói, “Đằng sau có người đợi kìa.”
Dịch Triệt vẫn luôn nhìn mười lăm tệ này.
Ra khỏi thạm thu phí, Hứa Đường Thành mới liếc nhìn Dịch Triệt, “Ví tiền để đâu rồi?”
Dịch Triệt ho khan một tiếng: “Mất chung với thẻ căn cước.”
Hứa Đường Thành cảm thấy dở khóc dở cười.
Y nhìn Dịch Triệt, muốn dạy dỗ hắn nhưng nghĩ lại ở đây có người ngoài không tiện lắm. Rốt cuộc vẫn nhịn được không nói gì. Mặc Chi ngồi phía sau phát ra tiếng cười nhẹ: “Lúc tôi mới lên đại học cũng thảm lắm, đi xe buýt bị móc ví, mà thẻ căn cước với ATM đều để hết trong đó, một lần mất sạch.”
Lời này rõ ràng là muốn giúp giải vây.
Dọc đường đi đa phần đều là Hứa Đường Thành với Mặc Chi nói chuyện thường ngày, cho dù đã nhận ra tình cảm Mặc Chi dành cho Hứa Đường Thành, Dịch Triệt cũng không cách nào phủ nhận, Mặc Chi thật sự là một người rất dễ ở chung. Cô không nói nhiều, chẳng tới mức độ thao thao bất tuyệt, nhưng luôn có thể tìm được chủ đề để tránh lúng túng, thậm chí đối với Dịch Triệt, còn biểu hiện vô cùng thân thiện lại quan tâm đúng mực.
Còn mình, Dịch Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái gì cũng không biết nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.