Bạch Nhật Sự Cố

Chương 31:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai giây sau, Dịch Triệt nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hứa Đường Thành mở miệng, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy hắn đưa tay rót cho mình một ly bia đầy.
Y bỗng nhiên nhớ lại, thật lâu trước đây, y cũng từng vì một ánh mắt của Dịch Triệt mà đau lòng. Lần đó cũng vào mùa đông, khác nhau chính là, đêm hôm đó y chỉ vì một ánh mắt mà muốn ở bên cạnh hắn, muốn mời hắn đi ăn cơm.
Sườn xe vốn không dễ ngồi, ánh trăng trên đường đẹp bao nhiêu, y lại nhớ rất rõ ràng.
“Học trưởng, anh đang nghĩ gì đó? Anh có về nhà không, có uống rượu không?”
“Ừ?” Hứa Đường Thành hoàn hồn lại, “Chắc anh không uống đâu, chút nữa còn phải về nhà.”
“Vậy cậu còn không ăn nhanh đi,” Vu Án ngồi một bên quan tâm nói, “Thời tiết tối nay không tốt lắm, dự báo thời tiết nói có thể sẽ có tuyết rơi, cậu tranh thủ về sớm vẫn hơn.”
“Đúng rồi đó,” Lục Minh đồng ý, “Học trưởng anh ăn nhanh lên.”
Hứa Đường Thành lại chẳng có tâm trạng, Dịch Triệt cúi đầu một cái rồi không ngước lên nữa, mặc dù có người nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ quay đầu trả lời, hoàn toàn tránh ánh nhìn của Hứa Đường Thành.
Món gà mà mọi người mong đợi nhất cuối cùng cũng được bưng lên, có người nếm thử bảo lạnh rồi, cả đám đang bàn xem có nên nhờ phục vụ mang đi hâm lại không. Nhưng trong quán lúc này khá đông khách, Lục Minh đứng lên kêu hai tiếng cũng không thấy ai tới, lúc này có học đệ bảo thôi đi, dù sao cũng không lạnh lắm, vẫn còn có thể ăn được.
Hứa Đường Thành đưa đũa, vừa định gắp một miếng ăn thử thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Hay là mang đi hâm nóng chút đi.” Dịch Triệt bình tĩnh nhìn mấy người trên bàn, tầm mắt cũng quét qua người Hứa Đường Thành, “Để tôi đi gọi phục vụ.”
Nói xong, hắn tự mình đứng dậy, gọi phục vụ tới mang gà đi hâm.
Hứa Đường Thành nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn hắn sau khi ngồi xuống lại tiếp tục uống rượu, giống như một màn ban nãy chưa từng xảy ra.
“Dịch Triệt.”
Y rốt cuộc cũng kêu tên hắn.
Dịch Triệt hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn y.
“Đừng uống nhiều quá, lát nữa còn phải ngồi xe.”
Thiếu niên ngồi đối diện mím môi lại, gật đầu một cái, thả ly bia trong tay về lại trên bàn.
Món gà lần nữa được bưng lên, đi kèm theo đó còn có món súp Ge da nổi tiếng của quán. Phục vụ bày từng bát súp lên bàn, lúc bày tới bát thứ ba còn nói: “Đây là bát không có rau thơm.”
1304517995346
Súp Ge Da
Lòng Hứa Đường Thành đánh bộp một cái.
Y hướng mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ, Lục Minh ngồi bên cạnh tùy ý nói: “Đúng rồi, là của tôi.”
Nhân viên phục vụ cầm bát đưa cho Lục Minh, Hứa Đường Thành không biết tại sao lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng mà giọng nói này vẫn chưa dừng lại, nhân viên phục vụ nói thêm: “Ở đây vẫn còn một bát không có rau thơm nữa.”
Trên bàn lập tức rơi vào yên tĩnh, Dịch Triệt giơ tay lên: “Ở đây.”
Sau khi nghe hắn nói một tiếng cảm ơn, Hứa Đường Thành cảm thấy mình không còn sức nhìn qua bên kia nữa. Y chống đầu, chọt miếng khoai tây trong bát, cắn môi đến thất thần. Chờ không khí trên bàn náo nhiệt trở lại, y mới đưa mắt nhìn về phía Dịch Triệt.
Dịch Triệt cảm nhận được ánh mắt y nhìn mình, có chút mất tự nhiên đón lấy tầm mắt đối phương.
Chuyện gì xảy ra với bát súp này, chỉ có hai người bọn họ biết.
Lúc gọi món ăn hắn cũng không nói lấy bát này cho Hứa Đường Thành, bởi vì hắn nghĩ, người kia ngồi cạnh mình, tới lúc đó chỉ cần im lặng đổi cho y là được rồi. Nhưng tới lúc nhận được bát súp rồi lại không dám đưa cho đối phương, hai người bây giờ ngồi cách nhau cả một cái bàn, hắn làm thế nào cũng không có cách lén đưa qua.
Hứa Đường Thành rốt cuộc cũng không chịu nổi bầu không khí của bữa cơm này, người khác có lẽ không nhìn ra gì, nhưng y biết, từ lúc y chọn ngồi xuống chỗ này thì đã sai rồi. Chờ mọi người ăn xong, bắt đầu tán gẫu, y mới nói mình phải về trước. Vu Án vừa lên tiếng đồng ý, Hứa Đường Thành đã lập tức đứng dậy, bảo Dịch Triệt theo mình đi về.
Ra cửa mới phát hiện có tuyết rơi.
Trên đường về nhà Hứa Đường Thành mở mấy bài nhạc nhẹ nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí trong xe vô cùng áp bức, âm nhạc phản tác dụng, khiến y càng kiềm nén hơn. Y rất muốn xin lỗi Dịch Triệt, thậm chí còn muốn xin lỗi ngay lúc này. Nhưng nếu xin lỗi, lại không thể nhắc tới nguyên nhân, là điều mà y đang muốn tránh né.
So với y, Dịch Triệt vẫn tương đối bình tĩnh, còn nhẹ giọng nhắc nhở y đường trơn trượt, lái xe phải cẩn thận một chút.
Gần tới nhà tuyết vẫn còn rơi, xem ra rơi còn nhiều hơn cả Bắc Kinh. Hứa Đường Thành lái xe vào sân, thấy trên mặt tuyết hiện lên vết bánh xe, bởi vì tuyết rơi tương đối nhiều, xe lái qua lại đắp thêm một tầng, lại có chiếc xe nữa băng ngang, tạo nên vết tích mới. Cứ như vậy, mặt đất trở nên gồ ghề, nhìn chẳng còn đẹp đẽ.
Lúc đi tới cổng Hứa Đường Thành mới phát hiện trước lầu đã hết chỗ đậu xe, y dừng xe lại, để Dịch Triệt đi xuống trước, bản thân lại tiếp tục đi tìm chỗ.
“Để em đi với anh,” Dịch Triệt không xuống xe, nói, “Xe nhiều khó đậu lắm, để em giúp anh tìm.”
“Không cần đâu, em vào nhà trước đi,” Hứa Đường Thành hạ thấp giọng, muốn vào buổi tối chẳng mấy vui vẻ này khiến Dịch Triệt cảm thấy thoải mái một chút, y nói, “Tuyết rơi lạnh lắm.”
Dịch Triệt vẫn không động đậy.
Hứa Đường Thành lại giục hắn một tiếng, Dịch Triệt lúc này mới chịu đặt tay lên cửa xe. Nhưng rất nhanh đã thu hồi lại.
“Đường Thành ca.”
Hắn hít một hơi, lại thở ra, quay đầu lại nhìn y.
“Sao?” Hứa Đường Thành dùng giọng mũi đáp lại.
“Em có hai câu này muốn nói với anh.”
Hứa Đường Thành nghe, vô thức siết chặt tay lái. Trong nháy mắt đó, y biết mình thật ra rất sợ Dịch Triệt ngửa bài với mình, y cũng phát hiện trong chuyện này bản thân rất không chín chắn, rõ ràng không muốn làm tổn thương Dịch Triệt, nhưng lại không có cách nào tiến thêm một bước, nhận lấy tâm ý của hắn. Ngoại trừ làm bộ không  biết, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, y không có biện pháp nào khác.
Nhưng sau bữa cơm thất bại tối nay, y mới biết mình hóa ra lại hèn nhát như vậy.
Y không có cách nào giống như trước đây, tiếp tục coi như không biết chuyện gì, lại theo bản năng không thể kiềm chế được nữa, cũng đau lòng cho tình cảm chân thành kia.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, giống như có thể xuyên qua cửa xe, khuấy động sự yên ổn ở trong xe.
“Đường Thành ca,” Dịch Triệt không chờ y mở miệng, tự mình nói ra lời đã chuẩn bị rất lâu, “Nếu như trước đó em có làm sai chuyện gì, em hy vọng… Anh có thể tha thứ cho em một lần.”
Hắn cúi thấp đầu, bàn tay nắm chặt lấy áo lông trên người.
“Xin lỗi anh, là em không hiểu chuyện,” hắn nhìn về phía Hứa Đường Thành, trong mắt chỉ có bình tĩnh, thậm chí còn cười một tiếng, “Sau này sẽ không như vậy nữa, em đảm bảo.”
Dịch Triệt nghĩ, có lẽ Trịnh Dĩ Khôn nói đúng, chỉ cần xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ít nhất cũng có thể tô son trét phấn, dưới tình huống này dùng phương thức hòa bình nhất để giải quyết. Như vậy cũng sẽ không ai vạch trần đoạn tình cảm kia, từng bước một xóa sạch sẽ. Thậm chí, chỉ cần hắn mặt dày một chút là có thể ở bên cạnh y, ỷ vào sự mềm lòng của y giành lấy chút ấm áp. Nhưng mà Dịch Triệt không muốn như vậy, hắn không muốn giữa bọn họ có bất kỳ sự giả tạo nào, dù là sau khi nói ra, Hứa Đường Thành chỉ có thể đối tốt với hắn bằng một phần mười lúc trước, thì hắn cũng hy vọng tình cảm y dành cho hắn là chân thật.
Bọn họ nếu cứ mãi giả vờ, hắn sợ đời này cũng không biết cái gì là thật lòng nữa.
Hắn từng thề rằng muốn mãi ở bên cạnh y, cũng không phải chỉ mang ý nghĩa trên mặt chữ. Đừng nói tới thiên sơn vạn thủy, coi như bọn họ chỉ cách nhau một tầng lụa mỏng, thì cho dù là bể đầu chảy máu, hắn cũng phải phá nát tầng lụa này.
Hắn nói có hai câu muốn nói với y, là thật sự chỉ nói hai câu.
Nói xin lỗi, đảm bảo, tuyệt không có thêm lời giải thích dư thừa nào.
Cái câu “xin lỗi” kia, cứ như vậy bị Dịch Triệt kiên định nói ra.
Hứa Đường Thành nhìn hắn mở cửa xe, thân ảnh màu đen hòa vào trong tuyết, y cơ hồ phải dùng hết lý trí mới ngăn mình đi kéo hắn lại.
Trên người hắn đang mặc cái áo lông vũ mà mình mua cho, mới nãy khi hắn cúi đầu siết chặt, Hứa Đường Thành cũng đưa mắt nhìn qua. Có lẽ do mặc nhiều lần nên phần ống tay áo đã hiện ra dấu vết cũ kỹ, phần mép chỉ hơi có dấu hiệu bung ra, mơ hồ có thể nhìn được lông vũ bên trong.
Hứa Đường Thành đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn lẳng lặng đi ở phía trước, trời đầy tuyết bị đèn xe chiếu vào, tuyết rơi đẹp là thế, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận rơi xuống đất rồi biến mất.
Cảm giác thất bại khiến y mất hết sức lực, một đêm trôi qua, y cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, im lặng gục đầu lên tay lái. Cho tới khi phía sau có xe chạy tới, bật đèn lên rồi bóp kèn giục y lái xe đi.
Ngừng xe, Hứa Đường Thành lại chẳng muốn lên lầu.
Y đi bộ trong sân mấy vòng, tới lần thứ ba thì con mèo mun kia ở đâu chạy tới. Nó đứng cách Hứa Đường Thành mấy bước chân, “meo” một tiếng.
Trong túi Hứa Đường Thành không có gì cả, nghĩ nó hẳn là đói rồi, y mới lật đật đi về xe tìm xem có còn đồ ăn gì không. Nhưng tìm cả buổi trời cũng chỉ lôi ra được một bịch bánh quy.
Lòng Hứa Đường Thành bây giờ đang vô cùng rối ren, y cầm bịch bánh quy ra, dùng ngón tay sắp đông cứng của mình bóp nát miếng bánh rồi thả tới trước mặt mèo mun.
Mèo ta lại gần ngửi một cái, hình như không thích nên lui về. Y lúc này mới giật mình nghĩ, mèo làm sao biết ăn bánh quy.
Mà giờ này làm gì còn chỗ nào bán xúc xích nữa. Hứa Đường Thành ngồi xổm xuống, đưa tay vẫy vẫy: “Lại đây.”
Mèo mun lại kêu hai tiếng, đi một vòng tại chỗ, cuối cùng mới chịu bước lại.
Hứa Đường Thành sờ đầu nó, thật lâu sau mới nói: “Xin lỗi.”
Nhưng mà mèo mun lại không hiểu lời xin lỗi này. Có lẽ cảm thấy được người này sờ rất thoải mái, liền buông lỏng cảnh giác, nhắm hai mắt lại.
Sau khi nói xong câu “xin lỗi” này, lòng Hứa Đường Thành lại thấy khó chịu. Y đứng lên, móc gói thuốc ra, đi qua một bên rút điếu thuốc ra châm lửa. Vừa định đánh lửa thì thấy mèo mun lững thững đi theo tới.
Hứa Đường Thành tắt bật lửa, để qua một bên, nhìn mèo mun nói: “Mày qua bên kia đi, tao muốn hút thuốc.”
Mèo mun hơi nghiêng đầu, nhìn y kêu meo meo.
Hứa Đường Thành nhấn mạnh: “Hít khói không tốt đâu, qua bên kia đi.”
Đáng tiếc, lần này vẫn không có hiệu quả. Hứa Đường Thành không thể làm gì khác hơn là rời đi, nhưng ngoảnh đầu lại phát hiện mèo mun vẫn còn đi theo. Y nhìn trời một chút, cuối cùng đành cam chịu số phận mà dẹp điếu thuốc đi.
“Vậy để tao vào nhà xem có gì ăn được không, nhưng mà khẳng định là không có xúc xích mày thích rồi, nên chúng ta thương lượng một chút, mày cũng ráng chịu một chút, được chứ?”
Mèo mun giống như cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, ở trong bóng tối lùi về sau một bước.
Chu Tuệ giúp y tìm đồ ăn, còn đưa cá mình chiên cho y. Hứa Đường Thành xuống lầu đút mèo ăn, nhìn nó ăn ngon lành rồi mới yên tâm đi qua một bên hút thuốc.
Lần nữa trở về, Chu Tuệ phủi tuyết bám đầy trên người y, hỏi y sao muộn thế này mới về tới.
“Con đi ăn với bạn nên về hơi trễ.”
“Ừm,” Chu Tuệ dùng khăn lông lau khô áo lông của y, treo lên rồi nói, “Dịch Triệt về cùng con à?”
“Dạ.”
“Vậy cũng tốt, lúc trước con toàn một mình chạy tới chạy lui, mẹ không yên tâm chút nào, giờ hai đứa cùng về vẫn an toàn hơn.”
Hứa Đường Thành không có tiếp lời, uống xong ly nước liền nói mình mệt rồi, muốn đi tắm rồi ngủ.
Chu Tuệ nãy giờ vẫn luôn nhìn y, lên tiếng hỏi: “Hôm nay con không vui hả?”
“Dạ?” Hứa Đường Thành theo thói quen cười một cái, bác bỏ nói, “Có gì đâu mẹ.”
“Không thể nào.” Chu Tuệ nhìn áo lông đang treo đằng kia, “Quần áo thì ướt nhẹp, mặt với tay đỏ bừng, không biết là ở dưới lầu bao lâu. Huống chi mẹ là mẹ con, con vui hay không mẹ chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.”
Hứa Đường Thành bật cười, lắc đầu một cái, không biết nên nói gì.
“Nếu là chuyện trong trường thì mẹ không hiểu, không giúp được gì cho con cả. Nhưng nếu con có chuyện gì không vui, có thể nói với mẹ.” Chu Tuệ thở dài, “Con từ nhỏ đã thích tự mình chịu đựng, có chuyện gì cũng không nói. Trong mắt mọi người con là đứa nhỏ chững chạc, biết gánh vác, nhưng mẹ lại sợ con ngột ngạt.”
Chu Tuệ từ một chuyện lại có thể suy ra rất nhiều hậu quả, là hình mẫu đại diện cho đa phần các bà mẹ lớn tuổi. Hứa Đường Thành biết bà hay suy nghĩ lung tung, sợ bà tối nay ngủ không ngon, gấp gáp nói: “Thật sự không có gì đâu mẹ, chỉ là gần đây có hơi mệt thôi.”
Đối với lời giải thích này của y, Chu Tuệ nửa tin nửa ngờ. Bà nhìn chằm chằm nét mặt y hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu một cái: “Ừ, con nói không sao là được. Mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào, nhà cửa mẹ dọn dẹp xong hết rồi, con không cần làm gì hết.”
Hứa Đường Thành đáp lại một tiếng, liền muốn đi tắm. Nghe thấy sau lưng phát ra mấy tiếng vang nho nhỏ, y đi được hai bước, đột nhiên trong lòng nổi lên suy nghĩ muốn hỏi thử.
“Mẹ.” Y xoay người, gọi Chu Tuệ lại, cố hết sức che giấu tâm trạng khẩn trương của chính mình, “Nếu con không kết hôn mẹ sẽ cảm thấy thế nào?”
Chu Tuệ ngồi dậy, nghe thấy mấy lời này lập tức nhíu mày, “Con nói nhảm gì đó, sao lại không kết hôn?”
Nói xong, bà giống như nghĩ tới cái gì, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh: “Giữa con với con bé đó có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hứa Đường Thành ngẩn người, trong giây lát không biết người mẹ mình đang nói là ai.
“Thì Mặc Chi đó, bữa giờ mẹ nhịn lắm mới không hỏi con, hai đứa rốt cuộc thế nào rồi?”
Nghe được câu này, Hứa Đường Thành lập tức cảm thấy cuộc đối thoại này hình như có chút hoang đường. Y cúi mặt xuống, than thở: “Con với cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi.”
Chu Tuệ còn muốn hỏi tiếp thì thấy Hứa Đường Thành vội vàng cầm lấy đồ ngủ chạy vọt vào phòng tắm. Lúc cởi quần áo Chu Tuệ vẫn còn chưa yên tâm ở ngoài nói vọng vào: “Con đừng có vớ vẩn, không muốn yêu đương cũng phải yêu, không muốn kết hôn thì mẹ sẽ nhờ mẹ Tranh Tranh giúp con tìm đối tượng thích hợp.”
“Được rồi, con biết rồi.”
Thật ra, gia đình y như thế nào, y là người biết rõ hơn cả. Đây chính là một gia đình truyền thống, không chỉ có ba mẹ y, mà trưởng bối y cũng thế. Việc không kết hôn có thể làm cho cái gia đình này hoàn toàn mất đi sự thăng bằng vốn có.
Hứa Đường Thành chống tay lên bồn, dùng nước lạnh xối lên mặt. Y bật vòi sen, nhìn chính mình trong gương, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.