“Đã li hôn rồi, cậu không nên quản bất kì chuyện gì của con bé.”
Chân anh vẫn đang chảy máu, ánh đèn trong xe không tỏ nên càng làm cho màu máu như biến thành màu tím.
Cả ngày hôm nay Chu Khải Thâm bay qua bay lại giữa Bắc Kinh và Tây An, gặp phải việc việc không đỡ lo, trông sắc mặt anh rất nhợt nhạt và mệt mỏi. Triệu Tây Âm lấy điện thoại ra, “Em gọi xe, trước tiên anh phải đến bệnh viện đã.”
Chu Khải Thâm đưa bàn tay trống không của mình tới, đè cánh tay cô chừng một giây rồi buông ra, “Có người xử lí rồi.”
Chẳng mấy chốc thư kí của anh đã đến, Từ Cẩm cầm điện thoại bước xuống xe Audi, khí chất trên người lúc nào cũng hòa nhã bình tĩnh. Chu Khải Thâm đưa Triệu Tây Âm xuống xe, đổi sang Audi rồi nhẹ nhàng đẩy cô đến chỗ ghế lái, “Em lái xe.”
Triệu Tây Âm sợ vết thương trên chân anh lại chảy máu, không dám rề rà nhanh chóng lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Đến cửa bệnh viện, cô tháo dây an toàn ra “Cạch” một tiếng lanh lảnh vang lên, cũng không quên phân biệt rõ rệt. Tiếng động này như muốn nói với anh rằng những nhiệt tình ban nãy chẳng qua chỉ là dễ như trở bàn tay, không có như anh nghĩ đâu.
Cô nói: “Anh đi đi, em bắt xe về.”
Chu Khải Thâm ấn mở khóa cửa trước cô, không cho phép nghi ngờ, “Em lái xe về đi.”
Chiếc Audi Q7 này quá lớn mà chỗ đậu xe ở tiểu khu nhà cô vốn khó, Triệu Tây Âm thật sự không có cái suy nghĩ này. Nhưng dáng vẻ chấp nhất của Chu Khải Thâm cô đã được nhìn thấy rồi, không thể lay chuyển được.
Cô đồng ý, “Được, ngày mai em lái nó đến đậu dưới lầu công ty anh vậy.”
Chu Khải Thầm nhìn đèn hậu nhấp nháy ở một góc phố rồi mới hờ hững bước vào phòng cấp cứu. Vết thương chảy máu của anh chính là vết thương để lại sau cái đêm đánh nhau với Mạnh Duy Tất, bôn ba suốt một ngày không để ý, lúc này bác sĩ vừa nhìn thì quần đã dính chặt lấy miệng vết thương. Chút đau này không tính là gì, nhưng bác sĩ không tiêm thuốc tiêu viêm cho anh, nói rằng trời nóng dễ bị nhiễm trùng.
Một giờ sau, Cố Hòa Bình và lão Trình chạy đến phòng cấp cứu.
“Chuyện này là sao hả, tám trăm năm ngài chưa từng bước chân vào bệnh viện, cho nên hôm nay đây là yếu đuối?” Cố Hòa Bình mở miệng ra là cắn lấy người, nói không ít lời khó nghe.
Chu Khải Thâm hất cằm với lão Trình, “Có thể bịt kín mồm cậu ta, tôi sẽ phát hồng bao cho tiểu Chiêu mười nghìn tệ.”
Tiểu Chiêu đứng đằng sau lão Trình đột nhiên liều lĩnh nghĩ, gương mặt trẻ con trắng nõn vừa dịu dàng vừa đáng yêu, “Hòa Bình ca, anh tự giác một chút đi, sau đó em chia cho anh một nửa.”
Cố Hòa Bình vui vẻ nhìn lão Trình nói: “Cô nhóc nhà cậu càng ngày càng lanh lợi đấy.”
Lão Trình đáp: “Đều do phương pháp giáo dục tốt cả, cảm ơn.”
Tiểu Chiêu nhỏ hơn lão Trình tám chín tuổi, cũng đi theo anh ta được ba bốn năm rồi. Đường đường là con gái rượu nhà thư hương thế gia lại may mắn có được bố mẹ tiến bộ văn minh. Bọn họ đều biết lão Trình, mà chú của tiểu Chiêu cũng nhiều lần kêu anh ta tới nhà ăn cơm. Song chính là tiểu Chiêu không muốn, khư khư từ chối nói xem biểu hiện của anh ta cái đã.
Đây đều là chuyện gì chứ, đừng nói là cười vì tức, mà lão Trình thật sự có thể khóc vì tức đó. Nhưng mấy năm qua, tiểu Chiêu vẫn luôn đơn giản và thuần khiết là cái đuôi nhỏ của anh ta. Chu Khải Thâm từng đánh giá tiểu Chiêu, bốn chữ, đại trí giả ngu(*), là lão Trình tích đức rồi.
(*) Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi.
“Đúng rồi, sao thư kí của cậu lại không ở đây?” Lão Trình hỏi.
“Cậu ta ở lại bên kia xử lí chuyện rồi.”
“Ơ thế lạ thật.” Lão Trình nói: “Vừa nãy lúc đậu xe tôi thấy chiếc Audi đen của Từ Cẩm đậu ở cửa mà.”
Chu Khải Thâm nheo mắt, đôi mắt một mí nhướng lên, ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Anh ngẩn ra, không nói được là thất vọng hay là tức giận, nói chung là buồn tới cuống cuồng. Nói: “Là tiểu Tây đậu.”
Hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, ai cũng không lên tiếng nữa.
Chu Khải Thâm nửa ngồi, dựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, có một chút buồn bã hiện lên trong mắt anh.
Lão Trình khẽ thở dài, hỏi: “Cậu tính như thế nào?”
Lời này rất uyển chuyển nhưng vẫn chừa lại khoảng trống cho người ta. Tiểu Chiêu đứng bên cạnh cười hì hì, trực tiếp phiên dịch: “Chu ca, anh còn tính theo đuổi chị Tây Âm ạ?”
Lão Trình “ách” một tiếng, véo cánh tay để ở bên hông của cô ấy, “Không hiểu chuyện gì cả.”
Tiểu Chiêu le lưỡi, trốn ra đằng sau lão Trình.
Chu Khải Thâm ngồi dậy, bắt chéo chân, đặt hai tay trên đầu gối. Cái quần trắng dính đầy máu vẫn rất rộng, trên mu bàn tay đang chôn mũi kim nổi lên từng đường gân rõ ràng, mặc kệ là lúc nào và nơi nào, khí chất cứng rắn vẫn luôn tràn trề trên người anh.
Sau một hồi im lặng, anh nói: “Là tôi có lỗi với cô ấy.”
Tiểu Chiêu bĩu môi, trong lòng khó chịu. Lão Trình mang đồ tới cho anh nhưng bỏ quên ở trên xe nên anh ta và tiểu Chiêu đi lấy. Hai người cầm tay nhau đi ra ngoài, Cố Hòa Bình híp mắt hỏi: “Xót sao?”
Khóe miệng Chu Khải Thâm cong lên, nghiêng đầu nhắm mắt.
Nghĩ tới cái gì đó, Cố Hòa Bình kể với anh, “Đúng rồi, có phải bố vợ trước của cậu là giáo sư của đại học C không?”
Chu Khải Thâm lập tức mở mắt ra.
“Đại học C đang bình bầu chức vụ, mà ông anh họ của tôi là người duyệt mấy chuyện này, nói rằng bố vợ trước của cậu đụng phải chút chuyện phiền phức.”
——
Triệu Tây Âm ở nhà với Triệu Văn Xuân hai ngày, bệnh sỏi mật đến nhanh mà đi cũng nhanh, Triệu Văn Xuân thúc giục cô tới phòng làm việc giúp đỡ Lê Nhiễm.
“Chính cậu ấy đi làm còn không đúng giờ, không cần lo đâu ạ.”
“Tiểu Lê trả lương cho con thì chính là bà chủ của con, con tuân thủ kỉ luật chịu khó chút đi.”
Triệu Tây Âm nghe mà vui vẻ, “Cần phải ghi âm cái này lại nè, Lê Nhiễm thích nghe nhất là có người gọi cậu ấy là bà chủ đó.”
Triệu Văn Xuân không có cách nào bắt bí con gái rượu, cợt nhả không đứng đắn, từ nhỏ đã là con diều hoang bay lượn trên trời rồi.
“Bố, chuyện bình bầu chức vụ của bố ra sao rồi, gần đây không nghe bố nói gì cả.” Triệu Tây Âm nhớ ra bèn hỏi.
“Ờ, thì đương làm theo quy trình thôi, không có nhanh như vậy đâu.” Nói hai câu qua loa, Triệu Văn Xuân nhìn đồng hồ, “Buổi chiều bố còn có chút chuyện, đi ra ngoài một chuyến.”
Triệu Tây Âm không yên tâm, “Bố mới khỏe lại có bao lâu chứ? Ra ngoài làm cái gì? Con làm giúp bố.”
Khuyên một hồi lâu nhưng Triệu Văn Xuân vẫn không đồng ý, nói rằng nhất định phải tự mình đi. Ra ngoài cũng không cho cô tiễn, Triệu Tây Âm không đồng ý. Sau cùng vẫn là nhân lúc cô đi toilet mà chuồn êm.
Triệu Tây Âm đi ra ngoài thì không thấy bóng ông, nói thầm trong bụng, thầy Triệu thật sự là cứng đầu tới nỗi có hẳn phong cách riêng. Vừa khéo Lê Nhiễm gọi điện tới, cú điện thoại này đoán chừng là tối qua cú đêm nên ngủ đến giờ mới tỉnh, hẹn cô đi ăn cơm.
Hoàng hôn sẩm tối nhuộm một lớp màu quả quýt lên các tòa nhà cao tầng, nương theo nhiệt độ đương dần hạ thì đám bụi trong không khí cũng dần lắng xuống, lúc này chính là thời khắc giao thoa giữa sớm và chiều, cũng chính là khoảnh khắc yên bình nhất.
Ăn xong bít tết, hai cô gái kéo nhau đi mua sắm. Lười phải chờ đợi thang máy nên hai người bọn họ dứt khát đi cầu thang cuốn. Trong khu tầng này có hầu hết các loại nhà hàng, từ nhà hàng kiểu Tây cho đến kiểu ta đều có đủ. Triệu Tây Âm cúi đầu trả lời tin nhắn, Lê Nhiễm kéo tay cô líu ra líu rít bên tai.
Triệu Tây Âm vừa cười vừa lướt di động.
Lê Nhiễm đột nhiên dừng chân, Triệu Tây Âm bị cô ấy kéo tay nên cũng dừng lại theo.
“Sao thế?”
Lê Nhiễm kéo kéo ống tay áo cô, chỉ vào phía bên trái, “Tiểu Tây, là chú Triệu.”
Trong một nhà hàng hải sản, bốn phía của phòng bao đều được áp kính trong suốt vì thế có thể nhìn thấy rõ bên trong. Trên bàn có chẳn bảy, tám người, cơm canh sắp hết nôm ra bữa tiệc cũng gần kết thúc rồi, Triệu Văn Xuân đang đứng, dựa vào cửa bưng ly rượu trên mặt là nụ cười làm lành.
Một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, một chiếc quần đũi, khí chất trong veo man mát trên người Triệu Văn Xuân hoàn toàn không hợp với những người này. Suốt mấy mươi năm ông đã tiết kiệm thành quen, áo quần trên người không thời thượng không kiểu dáng, chỉ cần sạch sẽ là được. Triệu Tây Âm mua cho ông rất nhiều, nhưng không đặng lòng mặc.
Triệu Tây Âm có chút ấn tượng với đối tượng mời rượu, là Phó chủ nhiệm của trường bọn họ.
Hiển nhiên Triệu Văn Xuân không có sở trường ở phương diện này, vẻ mặt không tự nhiên, động tác cũng cứng ngắc. Ông uống rất nhiều rượu nên ánh mắt không còn tinh thần như ngày thường nữa. Song vị chủ nhiệm kia không đón nhận chút thành ý này, hay là cố ý mà ở ngay trước mặt nhiều người như vậy khoe mẽ thanh thế, rít một hơi thuốc nhả ra vòng khói, tự coi mình thành người có vai vế. Cả một bàn người nhìn Triệu Văn Xuân rồi cười ha hả, Triệu Văn Xuân đưa mu bàn tay lên lau trán, như thể đang cố gắng chống đỡ vậy.
Cách nhau một bức tường, bỏ qua giai tầng quyền thế, song hạng tiểu nhân lại khoe mẽ đi bắt nạt người đàng hoàng.
Triệu Tây Âm cứ đứng như vậy, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Triệu Văn Xuân.
Có thể là vì cảm giác huyết thống thân nhất, cũng có thể là cái nhìn đăm đăm này khiến người ta nóng lên nên Triệu Văn Xuân theo quán tính ngẩng đầu lên, ông khiếp sợ, hoang mang, thậm chí còn có chút trốn tránh.
Triệu Tây Âm giống như một khúc gỗ, đứng im ở đấy cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Triệu Văn Xuân vừa bước chân ra tới cửa thì lảo đảo, ông đỡ bụng nhưng không có bất kì ai đi tới hỏi han, ông chính là kiểu tồn tại cũng được mà không tồn tại cũng được, chỉ cần gọi một tiếng là chạy tới mua vui.
Triệu Tây Âm đột nhiên bước tới, Lê Nhiễm không kéo cô được, nói thầm không xong rồi.
Nhưng Triệu Tây Âm chỉ đi tới trước mặt Triệu Văn Xuân, bình tĩnh nói: “Về nhà thôi bố.”
Lê Nhiễm lái xe đưa hai người về tới tiểu khu, cũng không lắm mồm lắm miệng mà chỉ tạm biệt xong rồi đi. Triệu Tây Âm vừa mới lên lầu thì nhận được tin nhắn weixin, “Bình tĩnh nói chuyện với chú Triệu, đừng dữ với chú ấy.”
Đừng dữ, ngay cả đề cập Triệu Tây Âm còn chưa đề cập lấy một chữ.
Sau khi về đến nhà cô bắt đầu quét nhà, lau sàn, lau bàn, trước sau đều im lặng. Triệu Văn Xuân ngồi trên ghế sofa, thật không còn sức nào để đứng dậy, cuối cùng ông nói: “Tiểu Tây, có phải con cảm thấy bố rất vô dụng không?”
Triệu Tây Âm đang lau tủ, cô khom người tóc xõa xuống che khuất mặt, không trả lời.
“Bố nghe người ta nói kết quả kiểm tra sơ bộ, bị đánh rớt rồi, chuyện này vẫn luôn do chủ nhiệm Lưu quản lí, nếu năm nay không bình bầu nữa thì sau này sẽ không thể báo cáo thẩm tra.” Triệu Văn Xuân lấy kính mắt xuống, dùng mu bàn tay cọ cọ cơn ngứa chỗ khóe mắt, bởi vì cồn hun lên mà khắp mắt đều giăng kín tơ máu.
Triệu Tây Âm “Ừm” một tiếng, khô khốc, cổ họng lạnh lẽo.
Năm nay Triệu Văn Xuân đã ngoài năm mươi, đã không còn là thời kì hoàng kim, dáng vẻ hào sảng hăng hái cũng không còn, vì yêu thích mà cẩn thận coi giữ ba thước bục giảng suốt nửa đời người. Hồi Triệu Tây Âm còn nhỏ, bố và mẹ ly hôn, điều bà oán hận ông nhất chính là Triệu Văn Xuân không có chí tiến thủ. Chưa tới nửa năm, mẹ tái hôn cùng với mối tình đầu, một thanh niên tri thức mà bà gặp được lúc đi xuống nông thôn khi còn trẻ.
Đến cả Triệu Tây Âm còn nhìn thấu chân tướng thì làm sao Triệu Văn Xuân không biết cơ chứ. Nhưng mấy chục năm qua, Triệu Văn Xuân chưa từng giải bày lấy một câu, cũng chưa từng nói lấy một câu không tốt về vợ trước.
“Haiz.” Triệu Văn Xuân bỗng thở dài một hơi, “Thói đời không thể so bì với thuở xưa nữa rồi, bố già, không còn làm được gì cả, đúng là đạo lí chặn người mà.”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, cô cười xán lạn rực rỡ, nói ra câu đầu tiên từ sau khi về nhà, “Bố, con nuôi bố.”
Đôi mi xinh đẹp của cô nhẹ nhàng chớp, trong ánh trăng lờ mờ vẻ mặt cô trở nên dịu dàng, rõ ràng dáng dấp chỉ chừng một cô nhóc thôi, Triệu Văn Xuân quay đầu, không dám nhìn kĩ.
Trong mắt con gái rượu đang cố nén nước mắt, gạt không được ông.
Tối đó Triệu Tây Âm ngủ không được an giấc, cô mơ tới rất nhiều chuyện của trước kia, lúc bị điện thoại đánh thức cô còn đang hãm trong giấc mộng, tinh thần tệ vô cùng. Đinh Nhã Hà phàn nàn cô bắt máy quá chậm, “Gì mà giờ này còn chưa dậy, trước kia con cũng không lười tới như vậy.”
Giọng trầm xuống, Triệu Tây Âm tức giận rời giường, chán ghét nói, “Cái nào trước kia? Là lúc con bảy tuổi hay là tám tuổi hửm?”
Lúc Đinh Nhã Hà và Triệu Văn Xuân li hôn, cô còn chưa được bảy tuổi. Đi luôn hai mươi năm thì dẫu ít nhiều có vài lời chỉ trích là không hợp lí. Đinh Nhã Hà tự biết đuối lí, đứa nhỏ này, đánh người đánh bảy tấc là vừa đủ chuẩn(*).
(*) Xuất phát từ câu tục ngữ “Đánh xà đánh bảy tấc”, ý muốn nói đánh đúng vào chỗ chết, vị trí bảy tấc của rắn chính là tim rắn.
“Buổi trưa con qua đây cùng với mẹ ăn một bữa cơm đi.” Đinh Nhã Hà nhẹ như mây gió đổi chủ đề, “Mẹ có ít đồ muốn đưa cho con.”
Sau khi cúp điện thoại, bà gởi cho cô một vị trí, Triệu Tây Âm không có ấn tượng gì với nhà hàng này, xem ra địa chỉ cũng không dễ tìm cho lắm. Chuyển xe mất chút thời gian nên lúc đến nơi đã muộn nửa giờ. Bề ngoài của nhà hàng này không xinh xẻo cao sang cho lắm nhưng phục vụ rất ổn, cô vừa bước vào thì đã có nhân viên phục vụ đi tới dẫn đường.
Phòng bao bậc nhất, Triệu Tây Âm cũng không suy nghĩ nhiều, cô đẩy cửa ra đi vào, vừa nhìn bên trong thì ngẩn ra tại chỗ nửa ngày sau hồn cũng chưa chịu về xác.
Đinh Nhã Hà dắt theo Nghê Nhụy đang ngồi phía bên trái bà, còn bên phải là Đới Vân Tâm.
Theo quán tính Triệu Tây Âm lùi về phía sau, nhưng bị một tiếng a của Đinh Nhã Hà khiến cô dừng lại, “Con tới ngồi trò chuyện với cô Đới đi.”
Đới Vân Tâm cười đến là dịu dàng, “Người thật sự gọi con gái tới sao? Từ nhà con bé chạy đến đây xa như vậy, thật ra cũng không cần lắm đâu.”
Đinh Nhã Hà không cho rằng, “Người là chiều con bé tới hư đó, đứa nhỏ này rất tùy hứng, rất nhiều chỗ dễ đắc tội nên người đừng chấp nhặt nhé. Trao một cơ hội tốt như vậy cho con bé thì để con bé vất vả một chút là điều nên mà.”
Mãi cho đến khi ngồi xuống. Trong tai Triệu Tây Âm đều vang lên tiếng ong ong.
Trái lại Đới Vân Tâm rất dịu dàng, “Lần trước ở trong tiệc rượu, cũng coi như là đúng dịp gặp may, đạo diễn Bàng nhìn thấy em múa nên rất thích vì thế đồng ý để em đi casting,《Cửu Tư》đã bắt đầu quay rồi, bên trong có một đoạn của một vai diễn rất quan trọng, bây giờ còn cần một người múa chính.”
Triệu Tây Âm không lên tiếng.
Đinh Nhã Hà giận không có chỗ phát tiết, “Con đừng có mà khác người nữa, ở đó mà học theo dáng vẻ thanh cao tri thức của bố con, thể giới này rất hiện thực, nếu con không tranh thủ thì chắc chắn không có kết quả. Nếu không phải cô giáo Đới xem trọng con, không phải cô ấy đề cử con thì cái bánh này tự khi nào rơi lên người con chứ.”
Đinh Nhã Hà lải nhải, mấy năm qua thái độ của bà càng ngày càng kiêu ngạo, chỉ thích nói một không nói hai.
Mà trước sau Triệu Tây Âm vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt hụt hẫng, không có chút nào vui vẻ.
Cùng lúc đó, trong một phòng bao trang nhã giành cho khách quý ở lầu trên, Chu Khải Thâm và vị anh họ kia của Cố Hòa Bình vừa ăn cơm xong, thư kí của anh đi theo đứng ngay phía sau, cầm áo vest và chìa khóa xe.
Chu Khải Thâm và anh họ Cố trò chuyện thân thiết, xong một bữa cơm, mối quan hệ giữa hai người rõ ràng đã tiến thêm một bước.
“Chuyện của giáo sư Triệu vẫn mong anh phải bận tâm nhiều, cần quan hệ hay cần vật, anh trực tiếp nói một câu là được.” Chu Khải Thâm rất giỏi giao tiếp, chỉ bằng một câu đã có thể đánh thẳng vào trái tim người.
Anh họ Cố thích cái trực tiếp của anh, qua một lần giao tiếp là có thể nhìn ra, ai cũng đều là người lanh lẹ.
Hai người đi ra khỏi phòng bao, đi được khoảng nửa cái hành lang thì thư kí đuổi tới, nhỏ giọng nói vài câu với Chu Khải Thâm.
Chu Khải Thâm chau mày, “Có những ai?”
Thư kí nói, “Mẹ cô ấy, em gái và cô giáo Đới.”
Chu Khải Thâm tỏ vẻ đã biết, sau khi tiễn anh họ Cố, anh lại đi ngược lên lầu.
——
Đinh Nhã Hà hùng hùng hổ hổ dọa người, vừa hận mài sắt không thành kim vừa bực tới không tài nào hiểu nổi, “Con nói một câu đi!”
Thật giống như Triệu Tây Âm lại tiếp diễn giấc mộng lúc sáng bị giang dở, cô múa bị thương rồi ngã vào đáy vực. Có người tiếc hận, có người vui mừng, có người bàng quan. Cuối cùng là hình ảnh Triệu Văn Xuân chúc rượu cười làm lành, ông vốn nên sống ung dung thanh nhàn, nhưng vì một bước nhỡ chân rồi sa vào phàm trần, mà phàm trần lại đầy rẫy điều không tốt lành, đáp lại ông đều là trào phúng và bất công.
Đầu Triệu Tây Âm đau như muốn nứt ra, cô hít vào một hơi, bâng quơ nói: “Con không múa.”
Đinh Nhã Hà tức gần như lật bàn lên, có lẽ cảm thấy rằng bản thân là trưởng bối nhưng không được nửa điểm kính trọng, bà đứng lên, ngôn từ đặc biệt sắc bén: “Triệu Tây Âm có phải con bị bệnh không? Toàn học cái dáng vẻ nghèo túng này của bố con, con cho rằng mình là trời là Phật đúng không, con cho rằng cả thể giới này đều xoay quanh con đúng không? Triệu Văn Xuân xốc nổi cái gì không biết, mặc kệ con đi ra ngoài du lịch hai năm. Hai năm ah, hai năm! Nhưng ông ta cũng tài cán quá xá ha, ngó mà xem đã nuôi đứa con gái này thành cài gì nè, không công việc đàng hoàng không đi làm! Không biết thế giới này rất khó khăn sao, con không có bệnh công chúa song thật sự bị bệnh công chúa!”
Đinh Nhã Hà nổi trận lôi đình, móng tay xinh đẹp bén nhọn đâm mạnh vào bả vai cô, “Con nói chuyện đi chứ.”
Hai mắt Triệu Tây Âm căng ra đầy chua xót, cô hệt như người bị người ta rút hết sức sống, sống lưng cùng với máu thịt gần như sụp xuống.
“Người không nghe rõ à, cô ấy nói, cô ấy không múa.”
Một giọng nam xuất hiện tới là bất ngờ, Đinh Nhã Hà quay đầu lại nhìn, trông thấy Chu Khải Thâm không biết bước vào từ lúc nào, hai tay chắp ở sau lưng, anh đứng thẳng tắp lại hững hờ. Từng chữ từng chữ, nhưng sức nặng tựa vạn cân.
Đinh Nhã Hà không ngờ người tới là anh, vẻ mặt lúng túng nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, bà cười khẩy, “Hai mẹ con chúng tôi nói chuyện, có chuyện gì của cậu sao?”
Chu Khải Thâm ngoảnh mặt làm ngơ, cười đến là dịu dàng, “Có phải là chuyện của tôi hay không, do cô ấy quyết.”
Chu Khải Thâm nhìn Triệu Tây Âm, im lặng đi tới bên cạnh cô, động tác như thể chắn gió hứng mưa thay cô. “Cô ấy vui vẻ thì múa, không vui vẻ thì không múa, đạo lí đơn giản như vậy, cô ấy tự có được chủ ý của chính mình. Cô ấy có đi làm hay không là nguyện vọng của bản thân cô ấy, làm một nhân viên văn phòng chín giờ đi làm năm giờ tan ca cũng được, hay chơi đùa buôn bán trên mạng cũng được, chỉ cần không phạm tội dẫu bán thuốc rối loạn cương dương cũng được, miễn cô ấy vui vẻ là đủ.”
Lúc Chu Khải Thâm nói những câu này khóe miệng anh hơi cong lên, dáng vẻ vô lại nhưng lập luận sắc sảo. Thái độ này đã đủ khách sáo, nhưng từ ngữ anh dùng vẫn không kìm được có chút ẩu tả.
Đinh Nhã Hà tức đến xanh mặt, chỉ vào Chu Khải Thâm, nói như cắm dao vào người: “Đã li hôn rồi, cậu không nên quản bất kì chuyện gì của con bé.”
Mất đi lập trường, nói cái gì cũng dễ bị người ta chế giễu.
Sắc mặt Chu Khải Thâm sầm xuống, hiển nhiên đã bị chọc vào chỗ đau.
Đúng lúc này, Triệu Tây Âm vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên, “Con bằng lòng bị ai quản là chuyện của con.”
Sau đó bắt lấy cánh tay Chu Khải Thâm, mắt nhìn thẳng về phía trước, cùng anh đi ra ngoài.