Bách Niên Hảo Hợp

Chương 11: Ước vọng của kẻ điên (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ kiếp, cậu điên rồi à.”
Ra khỏi phòng bao Triệu Tây Âm buông tay ra, áo sơ mi của Chu Khải Thâm vì bị cô nắm mà tạo thành vài cái nếp gấp. Hơi động cánh tay, mấy nếp gấp không còn.
Anh có điện thoại tới, là của thư kí Từ Cẩm.
Giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ, sáng lóa khiến người ta có cảm giác cực kì chói mắt, Triệu Tây Âm đưa tay lên che. Một tay Chu Khải Thâm đút túi quần, tay phải cầm điện thoại kề đến bên tai, đang thảo luận về tiến độ cung cấp vật liệu với một công ty nước ngoài. Anh vừa nói chuyện vừa tỉnh bơ đi đến bên cạnh cô, cũng vừa khéo chặn lại luồng ánh sáng chiếu lên người cô.
Người đàn ông lấy bóng lưng mình chặn đi nắng trưa khiến Triệu Tây Âm hãm vào trong cái bóng của anh. Hai người đứng gần nhau nên ngửi được hương L’artisan nhàn nhạt trên người anh.
“Cậu gọi một cú điện thoại cho bên Thượng Hải, hẹn chủ nhiệm Dư của cục Hải quan ăn bữa cơm vào tuần tới, dời ra thứ sáu.” Giao phó xong Chu Khải Thâm treo điện thoại. Vừa khéo nhân viên lái xe tới, thái độ cung kính: “Chu tổng.”
Chu Khải Thâm hơi gật đầu sau đó đi vòng qua ghế phó lái, mở cửa xe cho Triệu Tây Âm.
“Về nhà?” Anh vừa cài đai an toàn vừa hỏi.
Triệu Tây Âm lần lữa một hồi, không gật đầu liền.
Chu Khải Thâm cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Vậy tôi lái đại đi đâu đó nhé, lúc nào muốn ngừng xe thì nói với tôi.”
Anh dùng một tay điều khiển vô lăng, xoay một vòng sang phải, thành thạo quay đầu xe.
Từ Vĩnh Yên đi đến cầu Tứ Huệ, bây giờ là lúc nhiệt độ nóng nhất trong ngày nhưng đường vẫn tính là thông. Chu Khải Thâm lái xe tới là chậm, hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Triệu Tây Âm a lên một tiếng, rất bất ngờ trước nhãn lực của anh.
“Vành mắt đen thành hai cái bọng lớn rồi kìa.”
Triệu Tây Âm cười xòa, “Tối hôm qua trời nóng quá, ngủ không được.”
Chu Khải Thâm gợi lên lời dạo đầu nên bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều. Triệu Tây Âm cũng bánh ít đi bánh qui lại, hỏi anh: “Vết thương trên đùi anh vào ngày hôm đó giờ không sao rồi chứ?”
“Ừm, tốt hơn rồi.”
“Sao mà bị thương vậy?”
Giọng Chu Khải Thâm bình bình: “Không cẩn thận bị quẹt phải thôi.”
Triệu Tây Âm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có tâm trạng tán gẫu.
Im lặng lái xe suốt một đoạn đường dài, Chu Khải Thâm đột nhiên hỏi cô: “Muốn đi xem phim không?”
Anh nói tên một bộ phim, gần đây được rất nhiều người thảo luận trên mạng, được xưng là tác phẩm điện ảnh kinh dị vĩ đại bậc nhất quốc nội của đạo diễn Thẩm Tịnh. Bởi vì có quan hệ qua lại mà thiệp mời ghế đại biểu của buổi lễ ra mắt bộ phim đã được gởi đến công ty anh từ sớm. Loại chuyện nhỏ này vốn anh không cần phải hỏi tới, chẳng qua Từ Cẩm cũng chỉ tượng trưng cho có báo cáo qua với anh. Nhưng lòng Chu Khải Thâm vẫn run lên, sau đó giữ lại.
Không vì lí do gì khác, chỉ vì Triệu Tây Âm thích mà thôi.
Lúc mới biết cô có sở thích này, đó là chủ nhật của tuần thứ hai kể từ khi bọn họ chính thức yêu đương. Chu Khải Thâm hẹn cô đi xem phim, hôm ấy là lễ tình nhân – ngày Thất Tịch, đoạn thời gian đó rạp có chiếu bốn bộ phim tình yêu duy mĩ(*), anh để cho cô chọn.
(*)唯美 – Duy mĩ: Ý chỉ những thứ đẹp đẽ được cảm thụ bằng mắt mà ít quan tâm đến tính trạng và chất bên trong.
Triệu Tây Âm ngậm ống hút trà sữa, cười cười đầy hàm xúc, “Thật sự để em chọn à?”
Cuối cùng cô chọn một bộ phim kinh dị của Thái Lan. Chu Khải Thâm không coi đó là chuyện to tát, thậm chí còn nghĩ, nếu tới lúc đó cô sợ anh sẽ che chở cho cô.
Năm đó chế độ xét duyệt phim điện ảnh của Trung Quốc vẫn chưa khắt khe như bây giờ, lúc nhập phim về phần lớn sẽ giữ nguyên phim gốc. Mặc dù phim không hề đẫm máu này nọ nhưng bầu không khí của bộ phim thật sự khiến người ta hoảng sợ. Bởi vì bị giật mình kinh hãi một đoạn cho nên sau đó Chu Khải Thâm đã chau mày rất nhiều lần.
Lại nhìn sang Triệu Tây Âm, cô nhóc này coi tới là nhập hồn, cũng không hề chớp mắt, xem ra cô rất thích.
Đáng sợ nhất là đoạn cuối, cô đột nhiên nắm chặt tay Chu Khải Thâm, như thể đã đoán trước được cổ tay anh sẽ run lên. Triệu Tây Âm mím mím môi, cố nén cười, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai anh: “Chu ca, không cần sợ.”
Giọng cô nhẹ như vậy, dịu dàng như vậy, mềm mại tới là vậy, bao lấy trái tim Chu Khải Thâm khiến anh chìm chìm nổi nổi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau.
Chu Khải Thâm vừa nói ra tên phim thì Triệu Tây Âm biết ngay, sự quan tâm này hệt như ném cho cô một viên pho mát bọc đường. Triệu Tây Âm suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh có thể xem ạ?”
Chu Khải Thâm ừm một tiếng, “Cùng em.”
Lễ ra mắt bắt đầu vào ba giờ chiều, thời gian vừa khéo.
Chỗ ngồi giành cho khách VIP được sắp xếp ở ngay chính giữa hội trường, Chu Khải Thâm cố ý dẫn cô ngồi vào hàng ghế thứ hai. Vị đạo diễn này còn khá trẻ tuổi, là người bắt đầu một đảng phái mới cho dòng phim kinh dị trong nước, lễ ra mắt được tổ chức rất có phong cách, ánh đèn xinh đẹp múa may quay cuồng rất phù hợp với chủ đề bộ phim.
Xem đoạn mở đầu của bộ phim, Chu Khải Thâm đã bắt chéo chân, cơ thể hơi động.
Xem được một nửa, anh đổi chân trái sang chân phải, chốc thì ngẩng đầu lên, chốc thì cúi đầu xuống.
Sau khi kết thúc, ánh đèn lần nữa sáng lên, vẻ mặt anh như thể đã trút được gánh nặng.
Triệu Tây Âm không nói chuyện với anh, biểu cảm tự nhiên, cũng không nhìn ra cảm thụ gì.
Chu Khải Thâm bèn chủ động trò chuyện, “Phim có hay không?”
Triệu Tây Âm hỏi ngược lại anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Giọng Chu Khải Thâm trong veo, “Rất hay.”
Cô rất thẳng thắn: “Có dọa anh sợ không?”
Chu Khải Thâm thật sự không còn lời để nói.
Triệu Tây Âm nói: “Không sao cả, đều là giả hết á, mấy cái máu me trong phim là cho diễn viên uống rượu nho đỏ í, xương thịt đồ này nọ chính là thịt bò mà anh hay ăn trong các bữa tiệc xã giao á, còn cái bóng trên trần nhà chính là đèn trong phòng ngủ thôi, rèm cửa sổ bay bay là do gió thổi, đằng sau không có ai đâu. Anh cứ nghĩ như vậy thì tối ngủ phỏng chừng sẽ không còn sợ nữa?”
Chu Khải Thâm tự sặc, tay phải cuộn lại thành quyền kề tới bên môi đè thấp giọng ho khan.
Anh cụp mắt, cho nên đã bỏ qua vẻ mặt ngay lúc này của cô. Khóe môi cô mang theo ý cười nhè nhẹ, cơ hồ hơi cong lên, thoáng qua rồi biến mất.
Ra khỏi hội rường thì nắng chiều đã tắt, giữa khe hở của lầu gác bằng ngọc điệp chỉ chừa lại một vệt sáng hoàng hôn lờ mờ.
Hai người đi một trước một sau chỉ cách nhau có hai bậc thang, dáng người Triệu Tây Âm bé nên đứng ở góc độ này, chiếc váy trắng trên người cô như thể mượn lấy ánh sáng rồi tỏa ra một quầng vàng nhàn nhạt. Đêm hè có gió thổi qua, len lỏi trong chút nhiệt lượng còn sót lại của ngày. Anh nhớ tới, cũng là một buổi hoàng hôn trong một ngày hè như thế này, bọn họ đương đi tuần trăng mật trên đảo Bali, Triệu Tây Âm mải miết đuổi theo con sóng bên cạnh bờ biển, nụ cười trên mặt cô xinh như thể một đóa hoa, rồi cô đột nhiên quay đầu lại, tay phải chụm lại làm thành hình một khẩu súng nhìn về phía anh gọi, “Chu ca!”
Cười tập trung như vậy, yêu thương cuộn lên như một làn sóng, còn cô đơn thì để lại cho anh.
Chu Khải Tham nhìn bóng lưng của cô, ngực bất chợt đau như cắt.
“Tây Âm.” Anh sải rộng chân đuổi tới, bình tĩnh nói: “Đưa em đi đến một nơi.”
Ngồi trên xe, di động của cô vang hết lần này tới lần khác, là của Đinh Nhã Hà, và Đới Vân Tâm. Liên tục gọi qua, rung tới mức lòng bàn tay cô phát tê. Lúc ngừng ở ngã tư đèn đỏ thì Chu Khải Thâm kéo phanh tay, sau đó lướt qua bảng điều khiển trực tiếp cầm lấy di động của cô, lướt hai ba cái tắt luôn di động.
Trả di động lại, anh nói: “Yên lặng một chút.”
Triệu Tây Âm ngẩn người rồi lập tức cười xoe, trông thấy cô cười, Chu Khải Thâm chợt yên tâm.
Con đường này nhìn rất quen mắt, Triệu Tây Âm hỏi dò: “Đang đi đâu vậy ạ?”
Chu Khải Thâm không trả lời, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ thì đậu xe vào gara trong tầng hầm, sau đó dẫn cô đi vào thang máy đi lên tầng cao nhất. Trong tòa nhà mới của Bắc Kinh tầng này còn sáng sủa hoa lệ hơn cả tầng kia, nhưng Triệu Tây Âm vẫn bị rung động với bầu không khí của trung tâm thương mại Kim Bích(1) này.
Chu Khải Thâm quen việc dễ làm dẫn cô đi tới phía trong cùng, Triệu Tây Âm vừa nhìn thì tâm tình chợt phức tạp. Bốn chữ “Ngôi nhà ma ám” treo lơ lửng bên trên ngôi nhà, lối vào được trang hoàng đơn giản nhưng vẫn làm nổi bật bầu không khí quỷ quái.
Gian nhà này mới mở nên không có quá nhiều khách. Triệu Tây Âm lần lữa một hồi, quay đầu hỏi: “Anh muốn đi vào ạ?”
Chu Khải Thâm vẫn nói câu nói kia, “Cùng em.”
Anh vẫn luôn biết, Triệu Tây Âm rất thích chơi ở những nơi này. Đời người ai mà không có sở thích chứ, có người ham đổ xúc xắc, có người lại thích sống an nhàn(*), sở thích nào phải chỉ là một phần vui sướng nho nhỏ.
(*)湖观海 – Hồ Quan Hải: Thật ra thì tra trên Baidu, ‘观海 -观海听涛: Quan hải nghe đào’ ý trên mặt chữ chính là ngắm biển nghe sóng. Nhưng ‘Quan hải nghe đào’ chính là nói “Không vì vật hỉ, không vì bản thân bi”, tức là đến một cảnh giới nào đó trong đời, dù là trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể duy trì một trái tim dịu dàng | Cũng không rõ có phải Bính tỷ nói cái này không, nhưng nếu sai thì các cậu cứ nói t sửa lại nhé.
Triệu Tây Âm mím mím môi, ánh mắt cô sáng ngời, đầu hơi nghiêng nhìn vào mắt anh, “Anh nghĩ kĩ rồi ạ.”
Quả thực nhà ma rất đáng sợ, mô phỏng theo đề tài bệnh viện đồng thời cũng tái hiện lại những cảnh hay ho nhất. Đến cả Triệu Tây Âm sau khi ra ngoài mà trên lưng còn đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cô thở ra một hơi, xoay người lại.
Trán Chu Khải Thâm ẩm ướt, đương nâng tay mở hàng cúc ngay cổ áo.
Bị tóm một cách bất ngờ nên động tác của anh cứng đờ, sau đó không biết làm sao cho đặng cười cười. Triệu Tây không nhịn được cũng cười hì hì. Lúc ngồi vào xe thì màn đêm đã hoàn toàn nuốt chửng mọi vật, Triệu Tây Âm dựa vào lưng ghế, ngón tay đặt trên mép cửa sổ, vui vẻ đến mức hoàn toàn thả lỏng người nhẹ nhàng gõ gõ.
Chu Khải Thâm hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Triệu Tây Âm rút tay về, theo quán tính ngồi thẳng người lại.
Chu Khải Thâm đang tập trung tinh thần lái xe nên không chú ý chút biến hóa nhỏ bé này của cô. Chỉ nói: “Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, múa hay không múa là chuyện của chính em, lựa chọn sống như thế nào cũng là chuyện của em, ai cũng không thể quyết định thay em được.”
Triệu Tây Âm gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Cô giáo Đới hao tốn nhiều tâm trí để suy nghĩ cho em, em và cô ấy có tình cảm thầy trò nhiều năm như vậy, nên hiển nhiên sẽ càng hiểu cô ấy hơn tôi. Cô ấy là muốn tốt cho em, là thật lòng. Đừng vì chuyện này mà oán trách và ghét cô ấy, không đáng.” Gò má của Chu Khải Thâm sa vào trong ánh sáng dịu dàng, giọng anh rất thấp, trầm ổn lại rõ ràng, rất có cảm giác vỗ về.
Cổ họng Triệu Tây Âm đắng nghét, “Em biết.”
Quẹo phải hai cái ngã tư là đến tiểu khu nhà cô. Chu Khải Thâm hơi giảm tốc độ, hỏi cô, “Có muốn anh đưa em vào không?”
Triệu Tây Âm đương lơ đãng, không trả lời anh ngay.
Chu Khải Thâm bèn tự giác đậu xe ở ven đường, “Vậy thì tạm biệt ở đây đi, trên đường nhớ đi chậm một chút.”
Triệu Tây Âm bước xuống xe, lại nghe thấy Chu Khải Thâm gọi cô, “Tiểu Tây.”
Cô quay đầu lại.
Cửa sổ xe trượt xuống, gò má anh bị ánh đèn bám lên khiến cho từng đường nét trở nên sâu hơn, ánh mắt anh lấp lánh tình cảm. Hai người nhìn nhau vài giây, Chu Khải Thâm mới bình tĩnh nói, “Không sao cả, em về đi.”
Triệu Tây Âm về đến nhà, Triệu Văn Xuân đang cúi đầu viết đồ.
Cô đi tới gần nhìn, vui vẻ, “Thầy Triệu luyện chữ ạ.”
Triệu Văn Xuân chau mày, rất là đắc ý, “Trông thế nào?”
Chữ hành thư của thầy Triệu là số một, nét chữ vừa nhanh vừa linh hoạt, cả cốt cách và linh hồn đều có đủ. Triệu Tây Âm nhìn xung quanh, “Chữ thì được, nhưng bài thơ này không phù hợp với tình huống của ngài cho lắm.”
“Tuổi già nhưng chí chưa già, chí ở ngàn dặm.” Đây là thầy Triệu thương xuân thu buồn, lo sợ không đâu.
Triệu Tây Âm rất biết dỗ dành, vịn vào vai bố nghiêm túc nói, “Bố đừng nghĩ ngợi không đâu nữa nữa, mức độ lão luyện của ngài là số dách luôn ấy chứ, lại nói, nếu bố thật sự có ý đồ lớn chí lớn thì lúc còn trẻ đã sớm thực hiện, nơi nào còn chờ đến giờ. Ngài đã trải qua một nửa đời người rồi, tự ngài sống ung dung thoải mái lại không khiến người khác mệt mỏi đã chính là may mắn cùng công đức to lớn nhất đời này rồi ạ. Thầy Triệu giỏi lắm, thầy Triệu là thần tượng của con.”
Vì bật cười mà khóe mắt Triệu Văn Xuân hiện lên mấy cái nếp nhăn, hết cách rồi, con gái rượu của mình nên làm gì có cách để bắt bí chứ. Dẫu biết rõ cô nói hươu nói vượn hệt ngựa thần lướt gió tung mây nhưng vẫn cứ đi vào trái tim của người nghe.
Triệu Tây Âm rút lấy tờ giấy ông đang viết, rồi lại mở một tờ khác ra. Sống lưng cô thẳng tắp, dáng người đẹp đẽ, cầm lấy nghiên mực mài, vô cùng phong độ. Mỹ nhân vốn đẹp ở cốt cách và bề ngoài, cái tính dịu dàng của Triệu Tây Âm hoàn toàn là học từ bố mình. Cô múa hai mươi năm, kĩ thuật điêu luyện sẽ không khỏi tự phân cao thấp với chính mình, chỉ có người đã từng trải qua mới hiểu được chuyện có một người thầy đứng ra dạy bảo mà người thầy đó giống như một đốm lửa nhỏ có thể sưởi ấm một góc thiên địa tự do trong lòng, là có cỡ nào quan trọng.
Triệu Văn Xuân dấy lên hứng thú, ông tò mò muốn biết con gái sẽ viết cái gì.
Thể chữ Hành của Triệu Tây Âm cũng là do ông dạy, tuy hơi quy củ thậm chí tương đối cứng nhắc, song dù không lừa được người lành nghề nhưng nếu đặt trong đám người vẫn có thể dọa người ta đó. Cô viết, viết liền một mạch ——
“Muốn ăn mì xào tương.”
Triệu Văn Xuân cười ra tiếng, vỗ vỗ cánh tay của cô, “Nghịch ngợm.”
Dọn dẹp xong giấy và nghiên mực, Triệu Tây Âm xuống nhà bếp nhìn Triệu Văn Xuân đang nêm gia vị, đột nhiên hỏi: “Bố, mấy năm qua con không làm công việc chính đáng, người cảm thấy mất mặt sao?”
Kĩ thuật thái rau của Triệu Văn Xuân rất nhà nghề, không ngẩng đầu lên, “Chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
Triệu Tây Âm khịt mũi, “Nói lời thật lòng.”
Triệu Văn Xuân cười nói, “Lúc con không kết hôn, cùng với Lê Nhiễm buôn bán trên mạng thu nhập còn cao hơn cả bố. Sau khi con kết hôn, chồng con còn không nói lấy một chữ thì với bố càng không liên quan. Mất mặt? Mất mặt gì chứ? Bố cảm thấy rất tốt.”
Trong lòng Triệu Tây Âm vừa ấm áp vừa chua loét, những năm này từ đầu đến cuối cô chưa từng hỏi qua bố, hoặc cũng không dám hỏi. Một người dịu dàng dửng dưng như vậy, nếu đến cả ông cũng nói thất vọng, đó mới thật sự là khổ sở. Dưới ánh đèn màu vàng vô cùng ấm áp, dáng người Triệu Văn Xuân dường như trở nên gầy gò hơn một chút, đã qua thời kì hoàng kim nên sinh mệnh cũng dần trở nên suy yếu, thậm chí quá trình già hóa này dù là ai cũng không thể ngăn cản được.
Lúc Triệu Tây Âm nói tiếp giọng cô trở nên nghèn nghẹn, “Bố ơi, nếu như con nói, con muốn thử thêm một lần ạ.”
Triệu Văn Xuân dừng lại động tác trong tay, ngay lập tức hiểu rõ ý con gái.
“Cô giáo Đới vẫn luôn nâng đỡ con, con nghĩ, có lẽ con có thể…”
“Không có có lẽ.” Triệu Văn Xuân trực tiếp cắt ngang lời cô, “Nếu con muốn hỏi ý kiến của bố, bố có ý kiến là chỉ cần con vui vẻ. Tiểu Tây, con sống vui vẻ, đó mới chân chính là công đức đời này của bố.”
——
Giờ cao điểm, trên đường vành đai bốn của Bắc Kinh đầu xe này chạm vào đuôi xe kia, xe cộ chen chúc nhau cứ như bị chứng táo bón. Lúc quay về Phạm Duyệt, vừa đỗ xe xong Chu Khải Thâm tháo tung hai vạt áo đương sơ vin ra. Bên trong xe mở điều hòa, nhưng anh vẫn nóng đến độ cả người đẫm mồ hôi.
Vô cùng khó chịu, nhớ lại buổi chiều vừa xem phim ma đồng thời còn đi vào nhà ma, trong lòng càng chán tới hoảng.
Tính riêng tư của thanh máy khá là tốt, đi vào chỉ có một mình Chu Khải Thâm ở bên trong, càng nhìn càng không thích cái đèn trang trí màu vàng này cho lắm, nghĩ thầm, ngày mai bảo Từ Cẩm gọi cho người phụ trách tòa nhà nói bọn họ có thể thay thì thay ngay.
Anh xoa xoa huyệt thái dương bấm mật khẩu, mở cửa ra, trong nhà đèn đuốc sáng choang, Cố Hòa Bình đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Về rồi à, vừa khéo, nhanh tới ăn lẩu nè.”
Chu Khải Thâm giống như phản xạ có điều kiện nhảy lùi về sau một bước dài.
Cố Hòa Bình bị phản ứng này của anh làm cho đơ ra, “Đây là sao a, hôm nay mặt mũi tôi xấu lắm à?”
Dây thần kinh của Chu Khải Thâm nhảy lên thình thịch, “Về sau đừng tới nhà tôi nữa.”
Anh quay mặt đi, thật giống như chỉ cần nhìn thêm một giây thì sẽ bị giảm thọ, “Đi soi gương đi, lớn làm sao mà mặt mũi cứ như quỷ, ngày mai tôi sẽ đổi mật khẩu nhà.” Anh nhìn Cố Hòa Bình một lượt từ đầu cho đến chân, “Ăn mặc cũng y như quỷ luôn.”
Chu Khải Thâm đi vào huyền quan, lúc đi ngang qua người anh ta liền bực bội mắng thêm, “Cậu đúng là quỷ.”
Sau đó cởi giày, cũng không thèm mang dép mà để chân trần đi thẳng vào phòng ngủ. Nhấn công tắc tổng, đèn trong bốn góc phòng sáng bưng như ban ngày.
Cố Hòa Bình ngây ra tại chỗ, bị người ta sỉ nhục mà không hiểu sao ra sao, tận lúc này mới biết phản ứng lại.
“Mẹ kiếp, cậu điên rồi à.”
Tác giả nói:
—— Tuyệt đối không thừa nhận rằng tôi sợ quỷ đâu
(1) Một góc của trung tâm thương mại Kim Bích.
timg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.