Giọng anh khàn khàn nỉ non gọi: “… Vợ ơi.”
Giọng điệu này của Chu Khải Thâm không hề đoan chính chút nào, đuôi mắt anh hơi xếch lên, mà khóe môi cũng cong cong ngậm ý cười, bởi vì anh cúi xuống nên mùi nước hoa hệt như lời gọi hồn đang chui vào trong mũi cô. Cố Hòa Bình ở gần đó không nhìn nổi nữa, “Được rồi, đừng bắt nạt tiểu Triệu nữa.”
Tức thì Triệu Tây Âm thả chân xuống, rút tay lại lui về sau hai bước, nhìn thẳng vào mắt anh.
Chu Khải Thâm không dám làm lố nữa, anh đứng thẳng người lên, hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”
Triệu Tây Âm ừm một tiếng, duỗi tay, “Trả bình giữ nhiệt lại cho em.”
Chu Khải Thâm nói: “Anh đã đem về rồi, giờ không mang theo bên người, lần sau anh sẽ đưa sang cho chú.”
Triệu Tây Âm lập tức từ chối, “Anh đừng đưa sang.”
Anh mà đưa sang thì lộ ra hết, rồi lại làm lão Triệu lo lắng nữa.
“Anh đưa tới chỗ cô giáo Đới lần sau em đến lấy. Còn nếu anh cảm thấy phiền vậy thì cứ vứt đi.” Giọng Triệu Tây Âm bình bình, không nán lại nữa, phải đi rồi.
Theo quán tính Chu Khải Thâm bước về phía trước, “Tôi đưa em xuống dưới.”
Triệu Tây Âm không hề quay đầu lại, “Không cần đâu ạ.”
Sau khi người đi Cố Hòa Bình mới bước tới huých bả vai Chu Khải Thâm, “Cậu cũng không làm chuyện gì, cô ấy nói không cần thì cậu thật sự không tiễn à?”
Chu Khải Thâm nói: “Lần trước tôi bảo cô ấy lái xe về nhà, cô ấy đồng ý rồi, sau đó tôi vừa quay người một cái thì cô ấy đã đậu xe ở trước cửa bệnh viện. Chuyện cô ấy không muốn làm, cưỡng cầu cũng vô dụng.” Lúc nói tới nữa câu sau thì giọng anh càng ngày càng thấp, trong đáy mắt mang theo hai phần sợ sệt, ba phần đau thương, nói: “Tôi sẽ không ép buộc cô ấy nữa.”
Cố Hòa Bình là người biết rõ đầu đuôi câu chuyện, vừa nghe anh nói như thế thì trong lòng chua loét. Anh ta vỗ vỗ lưng anh, không khuyên nữa.
——
Mà phía bên này, Đới Vân Tâm vừa mới đậu xe ở gara thì nhận được điện thoại của Mạnh Duy Tất.
Thái độ của Mạnh Duy Tất thành khẩn, câu đầu tiên là một lời xin lỗi, “Cô giáo Đới, hôm nay thái độ của em không được tốt, là em không đúng, đã để người phải chịu oan rồi ạ, giờ cũng muộn rồi, sợ quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của ngài, ngày mai chắc chắn em sẽ đến nhà ngài xin lỗi ạ.”
Đới Vân Tâm mỉm cười, nghĩ thầm, quan tâm ắt sẽ loạn nhưng đến cùng vẫn là một người thông minh.
“Đến nhà thì không cần. Tấm lòng của em cô hiểu, mà tấm lòng của cô em hiển nhiên cũng hiểu. Tiểu Triệu đồng ý múa trở lại đã không dễ dàng rồi. Chuyện này không thể đi đường tắt được, chăm chỉ tập luyện mới có thể thành tài. Để cho con bé trong sạch một chút, mới thật sự là giúp con bé.”
Mạnh Duy Tất liên tục dạ vâng, sau vài câu trò chuyện thì anh ta nhẹ giọng nói: “Cô giáo Đới, hai năm qua người chưa từng liên lạc với tiểu Tây sao?”
“Không có, đứa nhỏ này ngang tàng, đi du lịch khắp nơi, có hơn một năm không về Bắc Kinh.”
“Chỉ một mình cô ấy ạ? Người trong nhà chưa từng hỏi qua sao ạ?”
Tức thì Đới Vân Tâm nghe ra ý tứ thăm dò trong lời nói của Mạnh Duy Tất, im lặng một lúc Đới Vân Tâm gọn gàng dứt khoát: “Tiểu Mạnh, cô biết em muốn hỏi gì.”
Sau một hồi cắn rứt, Mạnh Duy Tất ép giọng mình thấp xuống, nói từng chữ từng chữ, “Em chỉ muốn biết, rốt cục họ Chu kia đã làm gì với cô ấy.”
Đới Vân Tâm: “Trước không nói cô có biết nguyên nhân hay không, mà coi như cô biết cô cũng sẽ không nói cho em. Tiểu Mạnh, tình cảm chính là như vậy, đúng hay sai, đều là chuyện của người trong cuộc. Vốn dĩ không thích hợp để so sánh, năm đó em và tiểu Triệu tốt đẹp như vậy, cô thật sự cho rằng hai em sẽ đi đến cuối cùng. Nhưng kết quả sao nào? Đạo lí cũng thế, trên đời này chuyện gặp gỡ phụ thuộc vào duyên phận, không thể cưỡng cầu được. Tiểu Triệu không muốn nói, Chu Khải Thâm không muốn nói, là chuyện của hai đứa bọn nó. Em cứ cố chấp như vậy, biết được nguyên nhân thì như thế nào? Ngoại trừ một lần nữa vạch trần vết sẹo của con bé, còn có tác dụng gì khác sao?”
Đới Vân Tâm cúp điện thoại.
Mạnh Duy Tất vẫn đương áp điện thoại ở tai trái, anh ta xoay người thì nhìn thấy Nhan Phẩm Lan đứng ở cửa. Ánh mắt Nhan Phẩm Lan lấp lóe, tức thì triển khai khuôn mặt tươi cười, “Uống ly sữa bò rồi nghỉ ngơi.”
Mạnh Duy Tất nằm oặt trên giường, đưa tay lên che mắt lại.
Nhan Phẩm Lan đặt ly sữa bò xuống, nhìn anh ta nói: “Con trai, nếu như con thật sự, thật sự không bỏ xuống được. Vậy thì mẹ, mẹ đi tim con bé, giúp con nói tốt…”
Đột nhiên Mạnh Duy Tất quay đầu, ánh mắt mỏng như lưỡi dao, “Ngài dám đi tìm cô ấy, con sẽ ngay tập tức quay trở về Mỹ.”
Một đêm trôi qua, Triệu Tây Âm tạm thời bị điều tới một tổ khác, đồng thời lại quấy rầy thứ tự của mấy đội viên trong tổ, chỉ nói là để quá trình tập luyện ngày càng tiến triển tốt hơn thì bất cứ lúc nào cũng có thể điều chỉnh đội ngũ. Lời giải thích này hợp lí và tự nhiên, mấy lời đồn nhảm kia cũng lặng lẽ chấm dứt theo.
Mấy ngày tập luyện kế tiếp, mọi người đại khái đã có thể đoán ra tình huống.
Lúc nghỉ ngơi, Sầm Nguyệt không nén được tật nhiều chuyện, nhỏ giọng nói với Triệu Tấy Âm: “Mọi người đều rất cố gắng tập luyện nha, tổ một nhảy tốt, ba tổ còn lại yếu hơn một chút, à còn có cậu nữa, tôi cảm thấy cậu nhảy tốt nhất.”
Triệu Tây Âm hơi nghiêng đầu về phía cô ấy, “Trải qua nhiều vòng tuyển chọn như vậy, người có thể đi được đến đây đều rất có quyết tâm. Lời này cậu đừng đi nói khắp nơi, sẽ đắc tội với người khác đó, có hiểu không?”
Sầm Nguyệt cười toe toét, “Cũng có đi cửa sau nữa đó nha. Tôi chính là cái người đi cửa sau đó nè.”
Triệu Tây Âm sững ra, cười cười, “Đừng nghịch nữa.”
Sầm Nguyệt chu môi, ánh mắt trong veo, “Thật ra, tôi không hề muốn chút nào cả.”
Triệu Tây Âm chưa từng hỏi cô ấy câu gì, nhưng lúc này cũng nổi lên lòng hiếu kì, “Cậu là người nơi nào?”
“Sơn Tây.”
Triệu Tây Âm trêu chọc: “Trong nhà có quặng sao?”
Sầm Nguyệt nghiêm túc gật đầu, “Có.”
Triệu Tây Âm vui vẻ nói, “Vậy chuyên ngành múa cậu học là gì?”
“Múa cột a, tôi siêu siêu thích luôn.”
Một câu chuyện cười theo kiểu ứng phó tạm thời, khóe miệng Triệu Tây Âm cong cong, không tiếp tục trò chuyện về chủ đề này nữa. Sầm Nguyệt kéo cánh tay cô, đảo mắt sang trái, “Cô bé kia.”
Triệu Tây Âm cũng nhìn sang, là Nghê Nhụy.
“Cô ấy thích nói xấu sau lưng người khác lắm, chơi rất thân với mấy cô gái kia, cũng không biết đã nói xấu bao nhiêu người rồi. Thật ra đám người kia rất khôn khéo, ngay cả chính bản thân cô ấy cũng không biết.”
Trông qua Sầm Nguyệt thì thấy cô ấy giống kiểu người ngây thơ vô tư, nhưng thật ra lại vô cùng sáng suốt.
Triệu Tây Âm nhìn cô ấy với một ánh mắt khác, không trả lời.
Thời gian nghỉ ngơi của buổi trưa rất ngắn, Triệu Tây Âm đặc biệt đứng đợi ở hàng lang một lúc, Nghê Nhụy cầm theo túi xách đi ra khỏi phòng thay đồ, không chào hỏi người nào cả, cứ đi như thể không nhìn thấy ai vậy.
Lúc cô ta lướt qua Triệu Tây Âm thì cô nghiêng đầu, “Chỗ này không giống với những nơi khác, ngậm miệng lại ắt sẽ không sai, bằng không sau này em sẽ bị thiệt mà không biết là vì sao đấy.”
Nghê Nhụy cười khinh, “Chị ở đây bày ra thái độ cái gì âm âm dương dương chứ, ghen tị tôi có mối nhân duyên tốt thì cứ nói thẳng.”
Triệu Tây Âm nghĩ thầm, thật sự không thể cứu nữa rồi.
Trong não Nghê Ngụy này toàn là dây chun cả, không phân rõ tốt xấu toàn là hành động theo tình cảm, đột nhiên cô ta xoay người nhìn chằm chằm cô: “Mẹ tôi chỉ nói như vậy thôi, chứ chưa từng thật lòng bảo chị đến quản tôi, ở đây có đến tận mấy trăm vũ công và không ai có thể giỏi giang hơn ai cả, chị đừng tỏ vẻ bản thân ta đây cao thượng này nọ, so ra í, chị còn không bằng tôi nữa là —— chí ít tôi chưa từng gặp tai nạn trên sân khấu.”
Lúc đi, Nghê Nhụy còn cố ý va vào người Triệu Tây Âm, bóng lưng mang theo đủ sự tức giận.
Va cũng thật mạnh, Triệu Tây Âm xoa xoa chỗ đau, thật sự mở mang tầm mắt.
Buổi tối trở về nhà, Triệu Văn Xuân bưng đĩa thịt xào thơm ngát đi ra, còn đưa cho cô một bát canh gà nóng hôi hổi. Triệu Tây Âm vừa nhìn tới bát canh gà này thì không nhịn được tự giễu, “Là soup gà cho tâm hồn ạ.”
Triệu Văn Xuân đang bày đũa cầm muôi, mãi hồi sau mới nghe ra được, “Tâm trạng của bạn học tiểu Triệu không tốt sao?”
Triệu Tây Âm ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên trên mặt bàn, lòng bàn tay bưng mặt, cả người ỉu xìu hệt như trái cà tím bị một lớp sương bọc lấy, “Có lòng tốt lại bị xem thành lòng lang dạ thú.”
Cô nói lại đầu đuôi câu chuyện một lần, Triệu Văn Xuân hiểu được song không phát biểu ý kiến. Triệu Tây Âm nhìn sang bố, “Đồng chí lão Triệu?”
Triệu Văn Xuân cười xòa, “Con làm đúng rồi, là em gái con không hiểu chuyện. Con hiểu chuyện nên đừng tính toán với con bé làm gì. Con là người thận trọng, nên chỉ bảo con bé nhiều thêm một chút, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.”
Lòng Triệu Tây Âm chua loét, cô làm một cái mặt quỷ rất khoa trương, thật ra cô rất không yên tâm, luôn cảm thấy chênh lệch giữa người và người sao lại lớn đến như vậy. Trái lại Triệu Văn Xuân càng yên lặng, thì càng có dáng vẻ tâm sự nặng nề hơn.
Triệu Tây Âm đảo mắt, hỏi rất âm mưu: “Bố, nhiều năm như vậy, người không nghĩ đến việc lại tìm cho con một người mẹ kế sao?”
Triệu Văn Xuân ngẩn ra, lúc phản ứng lại thì cả mặt ông đỏ gay, “Không được nói lời không lịch sự, uổng công đã dạy dỗ con rồi.”
Triệu Tây Âm lắc đầu, “Một lão đầu ngây thơ.”
Triệu Văn Xuân cong ngón tay búng vào trán cô, “Không có tí dáng vẻ đoan chính nào cả, thật không biết chồng con làm sao chấp nhận được con đây.”
Lời này thốt ra quá mức tự nhiên, tự nhiên đến nỗi tự dưng quên mất, Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm đã ly hôn rồi. Trong nháy mắt bầu không khí chùng xuống, Triệu Tây Âm không lên tiếng, Triệu Văn Xuân cũng lúng túng đến mức không biết làm sao.
Cuối cùng, Triệu Tây Âm nhìn ông cười xòa, “Không sao đâu ạ.”
Bố và con gái ăn một bữa cơm tối trong bầu không khí hòa thuận, nhưng đến cùng khẩu vị cũng mất đi. Triệu Tây Âm nhớ rõ bản thân phải giảm béo nên vớt hết lớp váng dầu trong bát canh gà đi, rồi lại uống được ba ngụm thì không đụng đến nữa, chỉ tiếp tục ăn rau.
Bỗng nhiên Triệu Văn Xuân thở dài, rốt cục cũng hạ được cái quyết tâm. “Bố luôn cảm thấy, bố có lỗi với con, nhiều năm hôn nhân tan rã như vậy nên không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh. Những hành động của mẹ con thật ra bố rất tán thành, bà ấy muốn tận một phần tâm ý của người mẹ, bố không có quyền cướp đi. Ân oán của người đời trước không thể dây đến con được.”
Triệu Tây Âm ừm một tiếng, “Biết ạ.”
Hơn năm mươi tuổi, một nửa thân thể của người đàn ông đã nằm trong mồ rồi thì còn có cái gì có thể xoay chuyển tâm tư của ông chứ, giản dị chất phát, cùng lắm chỉ có trái tim của đứa con gái rượu. Bởi vì thiếu, nên muốn bù đắp, vì nợ nên hổ thẹn.
Tháng năm dài, mà ân oán thì bạc.
Những chuyện không như ý kia, hãy để mình ông gánh chịu là được.
Đáy mắt Triệu Tây Âm khô khốc, cổ họng căng chặt hệt sợi dây cót bị người ta bắt lấy, nói: “Con hiểu rồi, con sẽ chăm sóc con gái của bà ấy.” Sau đó cô ngẩng đầu lên, cười đến là xán lạn ngoan ngoãn, “Ngày mai đoàn múa nghỉ, con muốn đưa người đi dạo.”
“Haiz!” Triệu Văn Xuân nói, “Mua quần cho bố a.”
Kế hoạch bị thay đổi đến mức không đuổi kịp, ngày kế, bố và con gái không thể cùng nhau đi dạo.
Buổi trưa Triệu Tây Âm nhận được cuộc gọi của một dãy số xa lạ đến từ Tây An, cô còn đương bực thì nghe được chất giọng vang dội của đối phương kêu cô: “Em dâu! Vẫn là em tốt, em họ xảy ra chuyện gì thế, người phát đạt rồi nên không còn lọt mắt đám anh em này nữa à, điện thoại cũng không nhận.”
Phải mất nửa ngày Triệu Tây Âm mới nhận ra, đây không phải là một cuộc gọi lừa bịp, thật sự là Chu Chí Cương anh họ của Chu Khải Thâm ở Tây An.
Quê của Chu Khải Thâm ở Tây An, hoàn cảnh gia đình anh thật sự là như vậy, bố anh Chu Bá Ninh có bảy người anh chị em, mấy kiểu anh họ em họ này nhiều đến mức chính anh cũng không thuộc hết mặt. Khi đó, Chu Bá Ninh say nên hung dữ khiến vợ bỏ nhà chạy suốt mười mấy năm, nhà không được tính là nhà, nghèo đến mức kêu loảng xoảng nên cái đống thân thích kia tránh như tránh hủi. Sau đó, Chu Khải Thâm nổi bật hơn mọi người, bản thân anh xuất sắc đến mức người bên ngoài đều muốn tới làm quen. Cái gọi là tình người ấm lạnh, cũng là bản chất của con người cho nên đống thân thích kia đều ùa tới nịnh bợ.
Với thân phận hiện tại của Chu Khải Thâm, đương nhiên sẽ không trực tiếp liên lạc với bọn họ. Nhưng Chu Bá Ninh là một người ngốc, đống thân thích rặc ý nghĩ xấu ở quê nhà kia muốn mượn thế gió thổi bên tai ông, cầu được ước thấy.
Cầu cái gì, ước cái gì, cuối cùng đều không phải là chuyện của Chu Khải Thâm sao.
Có lẽ người bên ngoài không biết, nhưng Triệu Tây Âm từng là vợ của anh, anh phải trải qua bao nhiêu khó khăn, cô là người hiểu rõ nhất.
Người này vừa mở miệng ra là gọi cô hai tiếng “Em dâu”, cũng không trách anh ta được, chuyện ly hôn được giấu kín như bưng hơn nữa còn chưa từng tiết lộ với bên ngoài, thì càng khỏi phải nói tới quê nhà xa xôi. Triệu Tây Âm lúng túng đến mức cả cổ cũng đỏ gay, đáp lại cũng không được, mà không đáp lại cũng không được.
Giọng của người anh họ càng thêm lớn, hệt như thổ phỉ, “Hiện tại chúng tôi đang ở… nơi này đường Kiến Quốc cái gì đó, tiền đi taxi rất đắt, mới hai mươi phút đã lấy của tôi 100 rồi, là bắt chẹt đây. Em dâu, cô mau mau tới đón tôi nào, ái chà chà, hôm nay thật là nóng a.”
Người anh họ này cũng thật khác người, sau khi anh ta cúp máy, cứ mỗi hai phút lại gọi cho Triệu Tây Âm một lần, mà mỗi một lần đều hỏi cô đã đi đến đâu rồi.
Triệu Tây Âm gọi cho Chu Khải Thâm, đường dây vẫn cứ bận mãi. Hết cách rồi, trước tiên chỉ có thể thu xếp ổn thỏa cho bọn họ thôi.
Cô bắt xe đi tới đó, cũng không làm lỡ lấy một giây, lúc đến nơi, người anh họ còn chê cô tới chậm, vô cùng bất mãn, “Em họ đây là càng lúc càng lớn tướng nhể, tôi đã nói với cậu ta rằng hôm nay tôi đến, vậy mà cậu ta không hề tới đón tôi.”
Triệu Tây Âm không vui nhưng vẫn khách sáo, “Công ty anh ấy rất bận, lại nhiều công việc, hơn nữa, bây giờ đang là ban ngày, mà cái giờ này thì người bình thường đều phải đi làm a.”
Lời này mang theo gai, ám chỉ đối phương không thức thời.
Người anh họ ngại ngùng im miệng, “Được được được, trước đưa chúng tôi đi về nhà ngồi hóng điều hòa chút, thật là trúng nắng mà.”
Vừa khéo, Chu Khải Thâm gọi điện qua.
Điện thoại vừa thông thì anh nói xin lỗi ngay: “Xin lỗi, vừa rồi có cuộc gọi với khách hàng, tiếp hơi lâu chút.”
Triệu Tây Âm cũng không dài dòng, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh, “Bây giờ em đang ở cùng với anh họ của anh, anh ta muốn tới nhà của anh, hay là em tìm cho anh ta một cái khách sạn trước ạ?”
Người anh họ nghe thấy vậy tức thì làm ầm lên, không hài lòng: “Ở cái gì khách sạn chứ, tôi tới là muốn nói chuyện chính sự với cậu ta!”
Chu Khải Thâm: “Đưa điện thoại cho anh ta đi.”
Triệu Tây Âm đưa điện thoại qua cho anh ta.
Câu nói đầu tiên của Chu Khải Thâm chính là: “Đừng có lớn tiếng với người của tôi.”
Đương nhiên, lời này Triệu Tây Âm không thể nghe thấy, chờ đến khi di động được trả về, giọng Chu Khải Thâm bình tĩnh: “Tiểu Tây, làm phiền em đưa bọn họ về nhà của anh, anh sẽ nói trước với quản lí, mật mã mở cửa là 986523, mười lăm phút sau anh trở về.”
Lúc này không hề có cái gì là già mồm, Triệu Tây Âm nghe theo.
Căn hộ của Chu Khải Thâm ở Phạm Duyệt cũng là một căn nhà rất tốt, bốn phía đều có thể lấy được ánh sáng, sau khi bấm xong mật khẩu hệ thống tổng trong phòng tự động mở ra, nhiệt độ trong phòng ổn định, rèm cửa tự động kéo ra, đèn trong phòng khách là kiểu đèn chiếu sáng dùng cho ban ngày.
Người anh họ và hai gã thanh niên đi phía sau anh ta nhìn tới ngẩn ngơ, cởi giày ra, đi xung quanh ngôi nhà, cười nịnh nọt: “Có tiền nha, thật sự có tiền.”
Chu Khải Thâm sống một mình, cánh cửa phòng ngủ mở ra nên nhìn được tấm thảm màu xám chưa xếp, lộ ra một góc nhăn nhúm. Trong phòng ăn có nửa chai nước lọc đặt trên bàn, bên cạnh có hai hộp thuốc, Triệu Tây Âm vừa nhìn thì lòng chùng xuống.
Cả phòng khách sạch sẽ, chỗ tay vịn trên sofa có một xấp tiền, chừng bốn, năm ngàn gì đó. Người anh họ nhìn chằm chằm vào chồng tiền, cười híp mắt với Triệu Tây Âm, “Cất kĩ cất kĩ, tiền không thể để bừa bên ngoài được.”
Triệu Tây Âm cười qua loa, tiện tay nhét vào trong ngăn kéo.
Tham quan đã xong, người anh họ giống như rất quen ngõ quen lối ngồi xuống ghế sofa da, hai chân bắt chéo rồi rung đùi, lại còn lên mặt dạy đời người khác, “Em dâu, hai người kết hôn đã nhiều năm như vậy, như thế nào vẫn chưa sinh con nhỉ?”
Triệu Tây Âm lúng tùng, không đáp.
“Em nha, chớ có ngại ngùng này nọ, đi làm cái kiểm tra đi, có bệnh thì chữa, không bệnh thì thêm yên tâm thôi. Sinh đứa con trai, đám anh em chúng tôi có tới mấy người sinh đều là con trai đấy. Để hồi về tôi bảo chị dâu em chép cho em cái phương thuốc dân gian, rồi đến chùa lạy vài cái, lấy tàn giấy phép hòa vào nước, uống chừng nửa tháng là bảo đảm sinh…”
“Anh họ, người đại giá quang lâm, trên đường ước chừng chịu khổ rồi nhỉ?” Lời bị người ta cắt ngang, Chu Khải Thâm chắp hai tay ra sau lưng, vừa ung dung vừa đủng đỉnh đi vào.
Triệu Tây Âm hệt như cầm được nhánh có cứu mạng vậy, theo thói quen đi tới đứng trước mặt anh.
Chu Khải Thâm nhìn cô một cái, ánh mắt man theo lời xin lỗi. Sau đó anh cầm lấy tay cô kéo cô đứng ra sau lưng mình, nghiêng đầu thấp giọng, “Để em tủi thân rồi.”
Trái tim Triệu Tây Âm run lên, lắc đầu, “Không sao ạ.”
Chu Khải Thâm vừa vào thì căn nhà này giống như có “định hải thần châm(*)” vậy, khí thế của người đàn ông chủ gia đình đặt ở nơi đó, quá mức mạnh mẽ.
(*) Theo tôi hiểu thì là thần vật có ổn định được biển. Nếu sai thì mọi người cứ nói BYY sửa nhé.
Sau đó Triệu Tây Âm nghe bọn họ trò chuyện, đại loại chính là diễn cái tiết mục mà trước kia mỗi tháng đều muốn tới hát một lần, vay tiền, nào là bảo muốn làm ăn, trong nhà xây nhà nên muốn anh bỏ tiền ra, càng khoa trương hơn chính là bảo bố Chu Khải Thâm chưa trả tiền rượu của mười năm trước, giờ lãi tức đã vượt gấp mười lần rồi.
Mà cái lí do lần này bọn họ tới đây càng buồn cười hơn, nói là một gã em họ khác cưới vợ, muốn làm to một chút nên bảo Chu Khải Thâm tìm mấy chiếc xe tốt tới đón bà con họ hàng. Sau đó chỉ vào hai gã thanh niên mười tám mười chín tuổi anh ta mang tới, bảo là nhà hàng xóm, muốn Chu Khải Thâm bố trí cho bọn họ một công việc nào đó nhàn hạ chút.
Triệu Tây Âm đứng như trụ trời ở một bên, nghe xong mà muốn nổi trận lôi đình.
Chu Khải Thâm ngồi ở bên kia, cười cười, vẻ mặt bình tĩnh, rất khách sáo, song lại không tìm ra chút dịu dàng nào.
Ầm ĩ nửa giờ, rốt cục người anh họ cũng chịu im lặng.
Chu Khải Thâm giống như một người không liên quan, phủi phủi vạt áo bị nhăn, đứng dậy nói: “Hôm nay mấy người cũng mệt rồi, trong một thời gian ngắn không thể nói hết câu chuyện được, cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi đã bảo thư kí đặt khách sạn rồi, ngày mai sẽ có người mang mấy người đi quanh cố cung một vòng.”
Người đi rồi, cửa đóng lại, cả căn nhà yên tĩnh như một tòa cổ mộ.
Chu Khải Thâm đứng bên cửa, hai tay chống vào khớp cửa, anh hơi hơi cúi đầu, đường nét khung vai có chút phập phồng theo hơi thở.
Anh đứng im nơi đó, thở dốc.
Nửa phút sau, Chu Khải Thâm đi về phía phòng ngủ, không nói câu nào đã ngã lưng nằm xuống giường, đưa tay gối ra sau đầu. Đến cả giày cũng không cởi, cứ như thế rồi ngủ.
Triệu Tây Âm đứng ở phòng khách, cô men qua khe hở của nửa cánh cửa được mở nhìn vào trong, trái tim lộn nhào.
Năm phút sau, cô mới rón rén đi vào phòng ngủ, tìm điều khiển từ xa hạ rèm cửa sổ xuống, chỉ để lại ánh đèn ngủ le lói cho anh. Cô quay trở về phòng khách, trên bàn có di động của anh, ví tiền và chìa khóa xe. Triệu Tây Âm xếp chúng gọn gàng với nhau thì nhìn thấy bên cạnh có hai hộp thuốc ngủ gần như đã được uống hết, ngón tay cô nắm thành quyền, vẫn là bỏ chúng vào trong ngăn kéo, lập tức đóng nó lại, sau đó cô lại đưa tay ra giấu hai hộp thuốc ngủ ở vị trí thấp nhất, đè cho chúng nằm bẹp mới yên tâm.
Triệu Tây Âm ngồi xuống sofa, chốc thì nhìn đồng hồ, chốc thì nhìn sang phòng ngủ.
Hẳn là anh đã ngủ rất sâu đi.
Thỉnh thoảng di động của Chu Khải Thâm có thông báo tới, màn hình hết sáng rồi lại sáng. Triệu Tây Âm nhìn thoáng qua thì nhìn thấy bên trên màn hình hiển thị năm cái app ——
Tìm người trên mạng.
Trung tâm phúc lợi công cộng Trung Quốc.
Người thân trở về nhà.
Tìm được người.
Trái tim Triệu Tây Âm tắc nghẽn, tay run lên, lòng cô chua loét nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì phòng ngủ đột nhiên truyền ra một tiếng rên thấp lại kiềm nén ——
Triệu Tây Âm lập tức chạy vào, Chu Khải Thâm đã ngồi dậy, hai tay bức tóc, vẻ mặt anh ngập tràn đau đớn, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, áo dính chặt vào ngực và lưng. Triệu Tây Âm bị anh làm cho sợ, “Anh lại mơ thấy ác mộng ạ?”
Chu Khải Thâm ngẩn ra, cơn ác mộng như sợi dây xích được nung tới đỏ rực, trói lấy tay chân anh, giữ chặt anh trên linh đài, khiến anh rơi vào vực sâu, trong giấc mộng ấy không nhìn thấy được bất kì tia sáng nào.
Một tiếng này của Triệu Tây Âm mang theo sự quan tâm không hề che giấu, là đã quên cất lại dịu dàng rồi.
Ánh mắt Chu Khải Thâm ẩm ướt, ngơ ngác nhìn sang, khoảnh khắc ấy anh bỗng quên mất đây là mộng hay là thực. Trái tim anh đập mạnh, xuất phát từ thói quen anh ôm chặt lấy cô.
Triệu Tây Âm bị anh siết chặt, hệt như là tường đồng vách sắt vậy.
Chu Khải Thâm vùi đầu vào cổ cô, gương mặt người đàn ông nóng bỏng, chóp mũi cũng nóng, môi cũng nóng.
Một giây sau, Triệu Tây Âm cảm giác có giọt nước man mát.
Chu Khải Thâm không phân biệt rõ hiện thực và ảo giác, giọng anh khàn khàn nỉ non gọi: “… Vợ ơi.”
Cả người Triệu Tây Âm ngẩn ra, bàn tay vốn phải giãy dụa xô anh ra lại biến thành những cái vuốt ve dịu dàng, lòng bàn tay cô áp lên cổ anh, hết vỗ nhẹ rồi lại vỗ nhẹ, là động viên, là đau lòng, là lí trí đã thất thủ bị ma quỷ ám lấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cái ông nam chính này của chị ngoài trừ có tiền ra thì những phương diện khác đều rất thảm, tiểu Triệu là đến cứu rỗi cậu ta đi, lớn lên trong một gia đình như vậy chắc quý vị bằng hữu có thể lí giải được nguyên nhân Chu ca yêu đến thâm trầm rồi chứ.