(*) 算什么男人: Tên một bài hái do Jay Chou thể hiện.
Trong bài hát có một câu hát như vầy:
‘Mày có được tính là đàn ông không? Thứ đàn ông gì vậy? Chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy bước đi chẳng hỏi han.
Còn ngây thơ đến mức nào, thôi đừng gắng gượng nữa. Hi vọng em ở lại nhưng lại trao em cho người khác | Bản dịch của Dragon Rider.’
“Đặc biệt yêu thích ạ.”
————————————————
Trên người Triệu Tây Âm mang theo mùi hương tươi mát giống hương hoa quả, ngọt tựa đào mật, mát tựa dưa chuột, Chu Khải Thâm chôn sâu ở nơi đó, như thể chú cá nhỏ đang vùng vẫy trên sa mạc khô cằn thì thoắt cái được thả vào trong sông sâu biển rộng, như thể chắp thêm một mệnh cho anh.
Triệu Tây Âm vỗ về lưng anh, dỗ dành anh như dỗ dành đứa trẻ trong một phút, “Được rồi được rồi, mơ đều là giả cả thôi.”
Chu Khải Thâm nhăn mày, hơi thở thoáng cân bằng, vốn dĩ đầu đau như thể bị chùy sắt nện vào giờ đã đỡ hơn rất nhiều. Anh buông tay ra, đầu tóc anh rối bù, nhìn mấy vết hồng vì bị siết chặt trên cánh tay Triệu Tây Âm, nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Triệu Tây Âm đứng lên, khoảng cách giữa hai người lại bị nới ra, đây mới là tỉnh khỏi cõi mộng, ai về chỗ nấy.
Chu Khải Thâm ngồi quỳ ở trên giường, anh chôn đầu trong khuỷu tay dùng sức lắc lắc, lúc anh ngẩng đầu lên thì trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Anh xốc thảm tính xuống giường thì Triệu Tây Âm đột nhiên lên tiếng: “Chớ đứng lên vội.”
Cô nói: “Anh cứ ngồi một lát nữa hẳn đứng, nếu đứng nhanh sẽ dễ bị ngất ạ.”
Chu Khải Thâm nghe xong lời cô nói, trong ánh mắt sâu thăm thẳm có thêm mấy phần nghe lời. Mấy phút sau anh đi ra phòng khách, Triệu Tây Âm mang theo một ly sữa bò từ phòng bếp, “Trong tủ lạnh không có đồ gì cả, em chỉ tìm được mỗi cái này, đã hâm nóng rồi, anh uống một chút đi. Phần còn lại em đã bỏ đi rồi, vì ngày mai là sẽ hết hạn.”
Chu Khải Thâm nhận lấy, uống một hớp.
Sau đó Triệu Tây Âm lấy một gói đồ từ trong túi xách ra đặt nó lên trên bàn, “Nếu anh cảm thấy khó chịu, thì ăn một viên.”
Đó là một gói kẹo trái cây, lúc sáng Triệu Văn Xuân nhét nó vào trong túi xách của cô. Đoạn thời gian này Triệu Tây Âm phải giảm cân nên ăn ít khiến bố lo lắng sợ cô bị tụt đường huyết. Chu Khải Thâm xé gói kẹo ra ăn một viên. Ngậm trong miệng, một bên má hơi phồng lên, anh nhìn cô nói: “Đừng nghe cô giáo Đới, em không cần phải giảm cân đâu, nếu em lại giảm đi mười cân em có tin rằng em sẽ xấu hơn bây giờ cả trăm lần hay không?”
Triệu Tây Âm thở phì phò trợn mắt với anh, “Bất cứ lúc nào em cũng đẹp hết nhé.”
Chu Khải Thâm cười tủm tỉm, “Cũng đúng.”
Nhìn nhau vài giây, Triệu Tây Âm cẩn thận dời mắt đi, thấp giọng nói: “Cô ấy luôn rất nghiêm khắc.”
“Xoi mói, cầu kì.” Chu Khải Thâm không vui nói.
Triệu Tây Âm không dám tiếp tục đề tài này, chỉ nói: “Em nghe cô ấy.”
Chu Khải Thâm không biết làm sao cho đặng a một tiếng, cắn nát viên kẹo, nuốt xuống. im lặng trong một chốc, mới nói: “Phía bên quê nhà, tôi sẽ xử lí tốt. Sẽ không để bọn họ tiếp tục hiểu lầm.”
Triệu Tây Âm gật gù, “Mấy yêu cầu kia của anh Đường thật là lố, thỉnh thoảng anh cũng nên khuyên nhủ chú Chu đi, có thể đáp ứng hay không thể đáp ứng, ít nhất cũng phải có chính kiến riêng trong lòng. Người tầm bậy tầm bạ gì cũng đưa tới nơi này được, kể cả ba đầu sáu tay cũng không thể chú ý hết bọn họ được á.”
Chu Khải Thâm lạnh lùng, “Mẹ nó thứ tầm bậy tầm bạ gì cứ qua đây hết đi.”
Quan hệ giữa hai bố con bọn họ như nước với lửa, cho dù bây giờ Chu Khải Thâm ăn sung mặc sướng nhưng những thương tổn mà gia đình gây ra đủ khiến anh đau khổ hết đời này. Có một lần Chu Khải Thâm say rượu, lúc về đến nhà anh ầm ĩ hệt như đứa trẻ, Triệu Tây Âm dỗ dành anh, chăm sóc anh, thử nước nóng giúp anh rồi để cho anh tắm. Chu Khải Thâm đứng dưới vòi sen, bất chấp ôm lấy thân mình, đầu tiên anh cứ nói liến thoắng mãi, sau đó lại nói sảng, cuối cùng anh im lặng, ánh mắt đỏ rực như thể muốn đốt trụi, anh nhìn Triệu Tây Âm, ù ù cạc cạc nói một câu: “Vợ ơi, là tôi không xứng với em.”
Lúc đó Triệu Tây Âm nghe được câu này đã cười đến mức đau cả bụng, nhìn anh nhướng nhướng mày, “Như vậy, anh có muốn ly hôn không?”
Chu Khải Thâm thò bàn tay to, mạnh mẽ của mình ra vén làn váy của cô lên vỗ thật mạnh xuống mông cô, “Em muốn lật trời rồi!”
Triệu Tây Âm đau đến nỗi hai mắt rưng rưng, “Bạo lực gia đình a!”
Song người đàn ông này không hề áy náy chút nào, mà vẻ mặt anh còn cao thâm khó dò, anh hơi khom khom lưng, rất là không biết xấu hổ nói: “Tôi hôn hôn vợ tôi nè.”
Triệu Tây Âm đạp một phát, đạp tới là chuẩn, đạp tới là tàn nhẫn, đạp phải xương lông mày của Chu Khải Thâm khiến chỗ đó sưng cứ như bị hóa trang vậy, làm cho Chu lão đại không thể nào đi gặp người khác được, đành phải xin nghỉ ba ngày, đồng thời cũng dùng ba ngày đó nhốt Triệu Tây Âm lại trong nhà để trừng trị.
Nửa tháng sau Triệu Tây Âm mới biết, hôm đó anh say rượu là vì đã ầm ĩ một trận lớn với bố. Chu Bá Ninh gởi cho anh một tin nhắn thoại, bên trong đều là nói “rác rưởi”, “con hoang”, và một câu cuối cùng là, “Ngày mai mày đi ra ngoài đường sẽ bị xe đâm chết.”
Giờ phút này, Triệu Tây Âm không tiện nói thêm thứ gì, cô đứng lên, “Anh nghỉ ngơi đi, em phải về rồi, vốn dĩ hôm nay muốn đi dạo phố với bố, bây giờ còn sớm, em về đưa bố đi đây ạ.”
Chu Khải Thâm đi đằng sau cô, vô cùng áy náy, “Tôi đưa em về, cho tôi đền tội với thầy Triệu.”
Triệu Tây Âm quyết đoán từ chối, “Không được, không thích hợp, em sợ bố lại lo lắng.”
Một câu nói rất dứt khoát, trực tiếp cắt đứt chút dũng khí kia của Chu Khải Thâm.
Triệu Tây Âm đi rồi, một mình Chu Khải Thâm ngồi bất động trong phòng khách, anh nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ từ sáng mạnh chuyển sang nhạt, nắng chiều phảng phất từng luồng vàng rực rỡ song lại bị tòa nhà bằng kính cao ngất hắt ngược trở lại, tạo thành những bóng sáng màu đỏ chói mắt.
Di động reo lên, là của thư kí gọi tới, “Chu tổng, phía bên bác sĩ Lâm đã giúp cậu lên lịch hẹn vào lúc mười giờ sáng thứ ba.”
Chu Khải Thâm nhắm mắt lại, “Được.”
——
Một tuần trôi qua, trong phòng hội nghị của trụ sở giải trí Phàm Thiên, Đới Vân Tâm và đạo diễn Bàng Sách đang xem lại đoạn video múa của tổ huấn luyện. Sự khác biệt duy nhất chính là, những đoạn video này được ghi lại mà không hề có thông báo trước. Đúng với nguyên trạng, khi đó trạng thái tự nhiên nhất sẽ được lộ ra.
Nửa sau Mạnh Duy Tất đi vào, vừa khéo đang chiếu tới tổ thứ bảy. Bàng Sách ra hiệu, Đới Vân Tâm bèn phóng to phần của Triệu Tây Âm lên.
Sau khi xem được một lúc, Bàng Sách nghiêng đầu nói: “Có thể.”
Đới Vân Tâm không hài lòng, “Động tác rơi xuống đất lúc sau cùng, lực hơi mỏng rồi.”
Bàng Sách cười nói: “Cô giáo Đới nghiêm khắc, lại để tiểu Mạnh phải đau lòng rồi.”
Lúc này Đới Vân Tâm mới phát hiện ra Mạnh Duy Tất cũng có mặt ở đây, cũng không nể cả mặt mũi ai hết, bà vẫn khăng khăng giữ vững ý kiến của mình: “Quả thật không phải là tốt nhất, vẫn phải suy tính lại.”
Nháy mắt đó Bàng Sách hiểu rõ, ông nhìn Mạnh Duy Tất cười híp mắt.
Sắc mặt Mạnh Duy Tất hòa nhã, phụ họa nói: “Đã có cô giáo Đới kiểm tra.”
Đới Vân Tâm khẽ mỉm cười, cảm thấy hơi vui mừng.
Bàng Sách nói: “Trưa ngày mai, bảo phía bên đoàn kịch qua đây cùng nhau gặp đoàn múa đi, sau này phải tiến vào tổ quay, đôi bên làm quen một chút sẽ tốt hơn.” Ông ta vẫn có chút thiên vị, “Bảo Tô Dĩnh và Nguyễn Đại cùng qua đi, gặp gỡ tiểu Triệu.”
Đới Vân Tâm không hề bị lay động, “Không cần, chưa đến đẳng cấp kia thì đừng để con bé tiếp xúc với cái vòng này quá sớm làm gì. Tô Dĩnh nắm trong tay bốn giải huy chương vàng trong khiêu vũ, còn Nguyễn Đại thì đầu năm ngoái vừa được nhận vòng nguyệt quế, hai đứa bọn nó một người là sừng một người là cổ tay, Triệu Tây Âm còn kém xa hai đứa bọn nó lắm, đức hạnh không xứng hàng, con bé cũng chịu không nổi.”
Bàng Sách ai ôi một tiếng,”Cô giáo Đới, rốt cục cũng coi như thấy được cô sắt đá hơn tôi.”
Tin tức vừa được công bố, tất cả mọi người trong vũ đoàn đều hưng phấn.
Muốn gặp đại minh tinh, muốn gặp diễn viên chân chính.
Tâm tư bé gái của Sầm Nguyệt không giấu được, cái gì cũng hỏi, “Tôi có thể xin chữ kí không nhỉ?”
Đối với mấy chuyện theo đuổi ngôi sao này Triệu Tây Âm không rành cho lắm, song cô vẫn tôn trọng người ta, “Mọi người đều có thể, thì cậu cũng có thể.”
Đều là những cô gái trẻ tuổi, mang theo trái tim mộng mơ muốn bay muốn nhảy, có ai là không muốn nổi bật hơn người chứ, thế giới showbiz rực rỡ đầy màu sắc giống như một chiếc hộp ma thuật, trong đó công thành doanh toại, có tiền tài địa vị, có được sự chú ý của muôn người.
Tâm trạng Triệu Tây Âm tĩnh như một vũng nước đọng, cô hỏi Sầm Nguyệt: “Cậu múa là vì cái gì?”
Sầm Nguyệt cười hì hì, “Vì có thể cao hơn. Còn cậu?”
Triệu Tây Âm cười toe, khoe hàm răng trắng như vỏ sò, “Từ khi tôi sinh ra, bác sĩ đã nói sức căng cơ bắp của tôi rất lớn. Bố tôi ngẫm nghĩ, dứt khoát đưa tôi đi học múa. Học múa thật sự rất cực, xương cốt tôi lại cứng, cơ bắp cũng không thể dãn ra, mỗi lần đều báo bệnh về nhà. Sau đó bố tôi dọa tôi, nói không luyện múa nữa thì cơ bắp tôi sẽ bị teo rút, sẽ biến thành sâu bò trên mặt đất.”
Sầm Nguyệt a rồi lại a: “Thật là đáng sợ nha.”
Triệu Tây Âm gật gì, “Vì vậy tôi bị dọa đấy.”
Sầm Nguyệt hiểu ra, “Cho nên cậu múa, là vì không muốn biến thành sâu à.”
Hai cô gái ngồi nói mấy thứ ngớ ngẩn, vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Bảy giờ tối, mọi người cầm theo hai cốc cà phê lớn tới ngóng.
Nguyễn Đại nổi tiếng từ khi còn trẻ, lúc còn nhỏ cô ấy xuất hiện với tư cách là người mẫu, sau khi nổi tiếng ở Nhật và Hàn thì được công ty người mẫu trong nước dùng một số tiền lớn đào về, sau đó xây dựng lại hình tượng tiểu Hoa thanh thuần, dùng nhan trị(*) để đánh, nhân khí cũng tăng lên theo. Dàn hậu kỳ cũng bắt đầu hành động, xào con đường tiểu Hoa Đán thực lực. Bộ phim truyền hình mà cô ấy đóng Triệu Tây Âm từng xem qua, lúc đó Triệu Văn Xuân còn xem đến là say sưa ngon lành, nhưng cô cảm thấy, thật ra cũng chỉ có như vậy.
(*) Nhan trị: giá trị nhan sắc.
Nguyễn Đại rất xinh đẹp, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều mang theo phong tình.
Đường đường là minh tinh nhưng cô ấy không mang theo dáng vẻ tự đại, cùng trò chuyện với mấy cô nhóc trong vũ đoàn, thỉnh thoảng còn chỉ tay, nói mắt cô ấy rất đẹp. Cuối cùng nhân viên tặng quà ra mắt cho từng người một, chuyển lời, nói rằng đều là người một nhà, chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau học tập.
Gói quà xinh đẹp tinh xảo, mỗi người đều được nhận một chai nước thần hiệu SK-II.
Thời gian của minh tinh là quý giá, cô ấy đến chưa đầy mười phút đã phải rời đi, nhưng mọi người đều bị mê hoặc rồi cảm thán Nguyễn Đại thật sự tốt.
Sau khi cô ấy rời đi, một vị diễn viên khác lững thững đến muộn.
Tô Dĩnh, người được xưng là người kế nghiệp của bậc thầy khiêu vũ thế hệ mới, người này cũng rất nổi tiếng, giải thưởng từng nhận nhiều vô số, từng tham dự lễ khai mạc Thế vận hội Olympic, lưu diễn khắp các nơi trên thế giới, hơn nữa khán phòng nào cũng cháy vé cả. Tô Dĩnh có một kiểu xinh đẹp rất khác, mắt và mày mang theo vẻ lạnh lùng, hệt như nàng tiểu Long Nữ của phái Cổ Mộ vậy.
Ví như bây giờ, từ lúc đi qua cửa xoay cho đến giờ cô ấy chưa nói quá hai câu, nhìn người với nửa con mắt, hệt như đang xem một đống rác rưởi. Chỉ khi Đới Vân Tâm nói chuyện với cô ấy thì cô ấy mới hơi cúi đầu, nét mặt dịu dàng.
Tô Dĩnh mang theo lạnh lùng đi đến, rồi cũng rời đi với vẻ không cảm xúc, và cũng đừng trông mong gì đến việc cô ấy để lại quà ra mắt cả.
Mọi người trò chuyện sôi nổi, cũng thầm phân ra mình thích ai hơn ai. Biết đang ở nơi kiêng kị nên đè giọng nói nhỏ, từ ngữ dùng cũng châm chước hơn. Chỉ có Nghê Nhụy là thiếu thông minh, cô ta cười lớn như tiếng chuông đồng, người đứng trong khoảng cách ba mét đều có thể nghe rõ câu kia: “Mọi người có nhìn thấy vẻ mặt của Tô Dĩnh không, gương mặt như thể người tám trăm năm không được làm tình í.”
Không ai phụ họa, người đứng bên cạnh cũng im lặng không tiếng động cách xa cô ta, không muốn đứng quá gần. Nghê Nhụy không hề biết, còn cười tới là không tim không phổi. Nào ngờ, trợ lí của Tô Dĩnh đang đứng ở cửa, bởi vì bỏ quên đồ nên quay trở lại.
Thứ bảy này, Triệu Tây Âm chủ động gọi điện thoại nói muốn ghé qua dùng cơm.
Đinh Nhã Hà làm một bàn đồ ăn, còn rất vui vẻ, dưới cái nhìn của bà ta, chuyện hai đứa con gái có thể tham gia đoàn kịch đủ để bà ta khoác lác một thời gian dài. Sau khi ăn xong, Triệu Tây Âm tìm chút thời gian, nhìn Đinh Nhã Hà nói: “Phía Nghê Ngụy, lúc mẹ rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì bày con bé cách ăn nói đối nhân xử thế đi ạ.”
Cô đến ăn bữa cơm này, mục đích là vì cái này.
Nào biết Đinh Nhã Hà là một người thẳng tính, vừa nghe cô nói xong thì cơn giận dữ của bà ta cũng lao ra, mắng Nghê Nhụy, “Mẹ bảo con nghe lời chị! Con vậy mà không hề nghe!”
Lập tức Nghê Nhụy phản ứng lại, trừng mắt Triệu Tây Âm, “Yêu tinh cáo trạng!”
Đinh Nhã Hà lớn giọng nói: “Con có thôi không?”
Nghe Nhụy phản bác: “Đây là nhà con, con bảo chị ta cút. Mẹ, mẹ có thôi hay không, rốt cuộc là mẹ đang sống với bố, hay là mẹ vốn dĩ chưa từng quên người chồng trước của mẹ a!”
Đinh Nhã Hà tức đến hoa cả mắt, tay chân bà ta run lẩy bẩy.
Triệu Tây Âm nãy giờ vẫn luôn im lặng từ tốn cầm ly nước trên bàn lên, đi đến dội thẳng vào mặt Nghê Nhụy, bình tĩnh nói: “
“Đần độn.”
Nghê Hưng Trác, người đàn ông chủ gia đình nghe thấy ầm ĩ thì từ trong phòng đọc sách ở lầu hai đi xuống, đứng ở giữa, im lặng, không nói bất kì câu nào.
Trước khi đóng cửa Nghê Nhụy đã hét lớn lên: “Chị ta mới là kẻ độc ác nhất, chị ta đến đây chính là muốn gây xích mích quan hệ gia đình chúng ta, chị ta đến để báo thù cho bố mình, chị ta không muốn gia đình chúng ta sống thoải mái!”
Cánh cửa khép lại, tiếng mắng chửi cũng dần nhỏ đi.
Cuối hè, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ.
Triệu Tây Âm ngẩng đầu nhìn bầu trời một lúc lâu, cô nhẹ nhàng đeo kính râm lên, tâm trạng bình tĩnh rời đi.
——
Sáng chủ nhật, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô.
Chu Khải Thâm ở lại Thượng Hải một ngày, vốn là phải trở về vào ngày hôm qua song tiếc là gặp phải mưa lớn cho nên mới trì hoãn một đêm. Sau khi lên xe, Chu Khải Thâm trực tiếp dặn dò tài xế: “Tìm bác sĩ Lâm.”
Trong một khu trang viên sinh thái ở ngoại ô thành phố, núi sông hoa cỏ thứ gì cũng có đủ, không khí trong lành, nhiệt độ thấp hơn so với trong trung tâm thành phố một chút. Chỗ hồ nước có một căn phòng trúc, là nơi vắng vẻ bí mật nhất trong trang viên.
Chu Khải Thâm gõ cửa đi vào, nói xin lỗi: “Tạm thời có chút chuyện cho nên tôi đổi thời gian, thật ngại quá, khiến cô phải tăng ca rồi.”
Bác sĩ Lâm đã ngoài ba mươi tuổi, khí chất dịu dàng lại có một đôi mắt buồn, cô ấy mỉm cười: “Chuyện nên mà.”
Lâm Y là bác sĩ tâm lý của Chu Khải Thâm, suốt năm năm qua vẫn luôn do cô ấy kiểm tra. Song cũng không hẳn là vẫn, trong hai năm Chu Khải Thâm kết hôn anh chưa từng đến khám dù chỉ một lần. Lúc đó Lâm Y đã rất vui vẻ, mười phần chân thành nói với Chu Khải Thâm: “Hi vọng anh có thể mãi mãi duy trì trạng thái khỏe mạnh này.”
Sự thật chứng minh, trên đời làm gì có chuyện mãi mãi.
Ngồi trên chiếc ghế nằm, Chu Khải Thâm nhắm mắt dưỡng thần, bác sĩ Lâm từng nói, không câu nệ quan hệ bác sĩ bệnh nhân, chỉ cần duy trì trạng thái thoải mái tự nhiên nhất của mình là được. Bác sĩ Lâm cũng không đặt câu hỏi, mãi cho đến khi nghỉ ngơi đủ rồi Chu Khải Thâm mới mở mắt ra, chủ động nói: “Gần đây giấc ngủ của tôi rất kém, thuốc ngủ cũng không có tác dụng.”
Bác sĩ Lâm: “Gặp mộng à?”
“Ừm.”
“Trong mộng anh thấy gì?”
“Một cô gái.”
“Cô gái ấy như thế nào?”
“Là người tôi yêu.”
Bác sĩ Lâm cầm bút ghi chép, “Trong mộng anh cùng lúc xuất hiện với cô ấy.”
“Ôm ấp, hôn môi, ngồi thuyền, cô ấy rơi vào trong nước, tôi không cứu được cô ấy, cô ấy chìm xuống nước, sau đó không thể trở về.” Ánh mắt Chu Khải Thâm sâu thẳm, tròng mắt anh mang theo một tầng đau xót, “Tôi có nhảy xuống nước, nhưng có thứ đồ gì đó túm lấy tay chân tôi.”
Bác sĩ Lâm gật gù, cắt lời anh, “Gần đây anh có sinh hoạt tình dục không?”
Chu Khải Thâm nhắm mắt lại, “Không có.”
Bác sĩ Lâm, “Lần cuối cùng anh quan hệ là khi nào?”
“Hơn hai năm trước.”
“Lúc tôi hỏi những câu này, người đầu tiên anh nghĩ đến là ai?”
Chu Khải Thâm nói: “Vợ tôi.”
Bác sĩ Lâm rất chuyên nghiệp và bình tĩnh, trước sau đều duy trì một tông giọng, không hề chập trùng. Cô ấy hỏi: “Giữa hai người, chuyện khiến anh hài lòng nhất là gì?”
“Kết hôn.”
“Chuyện làm anh hối hận nhất với cô ấy là gì?”
Cảm xúc của Chu Khải Thâm đột nhiên trở nên mãnh liệt.
Anh chống khuỷu tay trên đầu gối, vùi đầu vào lòng bàn tay, ngột ngạt, đau khổ, cũng quên mất cái gì phải cất giấu hay thu lại. Anh không trả lời, giống như bị kích thích vậy, hết lần này đến lần khác lặp lại một câu: “Nếu có thể lặp lại, tôi tình nguyện giết chết chính mình.”
Bác sĩ Lâm nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, kéo rèm chớp lên để ánh mặt trời chiếu vào. Sau đó cô ấy bật máy nghe nhạc lên mở một khúc dương cầm của Mozart. Cuối cùng, cô ấy ngồi xuống trước mặt Chu Khải Thâm, mỉm cười, im lặng đổi chủ đề, bắt đầu hỗ trợ tâm lí.
Màn đêm buống xuống, lớp lớp sao sáng hiện lên, từ căn phòng trúc nhìn ra bên ngoài sẽ thấy hồ nước sâu thẳm và yên tĩnh lại tỏa sáng như một viên hổ phách. Chu Khải Thâm ngủ trên chiếc ghế nằm, Lâm Y mở cửa ra, ra hiệu cho trợ lí nam của cô đi vào đắp thảm giúp anh.
Tiếc rằng vừa mới nói xong thì di động của Chu Khải Thâm reo lên, nháy mắt đó anh tỉnh lại, nhìn màn hình, nhận nghe: “Được, đến liền.”
Từ trang viên đến đường vành đai ba, thư kí đứng ở biển chỉ dẫn chờ anh, đèn flash của xe Audi sáng lên hai cái. Chu Khải Thâm đỗ xe ở bên đường. Thư kí lấy đồ ở ghế sau, “Chu tổng, đồ ngài giao đều đã mua xong.”
Chu Khải Thâm chọn rồi lại chọn, lấy ra hai cái đẹp nhất.
Lúc anh đến, Triệu Văn Xuân đang ngồi chờ ở nhà, cửa cũng không đóng mà chừa ra một cái khe nhỏ. Trông thấy người đi vào, thầy Triệu thân thiết bắt chuyện: “Ngồi đi, để chú rót cho con cốc nước.”
Chu Khải Thâm nhìn ngôi nhà một lượt, sau đó nhìn đến giá giày cạnh cửa thì biết Triệu Tây Âm không có ở nhà. Anh đi vào bếp, đem đồ trong tay đưa cho ông, “Chú Triệu, mấy hôm trước làm chú với tiểu Tây trì hoãn thời gian, cháu nghe cô ấy nói muốn đi shopping với chú. Coi như cháu bù đắp, tùy tiện chọn cho chú mấy thứ, nếu chú thích thì cứ giữ lại ạ.”
Triệu Văn Xuân ngẩn ra, nhất thời ngũ vị tạp trần, nhìn anh, lắc đầu: “Con cái đứa nhỏ này.”
Chu Khải Thâm cười đến là ung dung, “Được rồi ạ, có được một câu ‘đứa nhỏ(*)’ này của chú, cháu hiếu kính với chú là chuyện nên ạ.”
(*) 孩子: Hán – Việt là ‘hài tử’, chỉ dùng để gọi con trai của mình.
Triệu Văn Xuân là người có trái tim lương thiện, nếu bỏ qua chuyện ân oán đúng sai thì, kì thực ông vô cùng vô cùng yêu thích Chu Khải Thâm. Khi đó, Chu Khải Thâm là con rễ của ông, nhưng Triệu Văn Xuân coi anh là con ruột mà đối xử.
Một già một trẻ ngồi ở ghế sofa nói chuyện phiếm, chuyện thời sự chính trị, cổ phiếu ngoại tệ, rồi chỗ nào mở triển lãm tranh, hai người ngồi nói tới là hăng say. Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ, lại nhìn sang phòng ngủ, hỏi thăm dò: “Tiểu Tây vẫn chưa về ạ?”
Triệu Văn Xuân cũng buồn bực, “Không phải a, bình thường là đã sớm về rồi mà.”
Đương nói thì, cửa lách cách mở ra.
Còn chưa nhìn thấy người đã nghe được một trận ầm ầm loảng xoảng rồi, quá không bình thường.
Chu Khải Thâm và Triệu Văn Xuân nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa.
Triệu Tây Âm tựa nửa người vào tủ giày, cố tìm thứ có thể chống đỡ để tránh phải ngã trên sàn nhà, mái tóc cô theo đà phủ xuống gò má, cả người ngất ngất ngây ngây.
Chu Khải Thâm nhướng mày, đây là uống rượu rồi.
Hồi sau Triệu Văn Xuân mời ngửi thấy mùi rượu, vừa tức vừa giận, “Con cái đứa nhỏ này, đây là làm sao rồi, uống nhiều như vậy làm cái gì chứ?” Ông đi tới dìu con gái song Triệu Tây Âm giống như bãi bùn vậy, vô cùng tốn sức.
“Để cháu.” Chu Khải Thâm đưa một tay ra thế Triệu Văn Xuân, đôi tay vững vàng dìu cô qua.
Triệu Tây Âm tựa vào anh, hai mắt nửa khép nửa mở nhưng thật ra cô rất tỉnh táo, chỉ là cả người không còn sức lực thôi. Đầu mày Chu Khải Thâm cau lại, cúi đầu nhìn cô, tức giận nói: “Còn dám nhìn tôi.”
Triệu Tây Âm chớp chớp mắt, trái lại đôi mắt càng sáng hơn.
Chu Khải Thâm không nói gì, lực tay dìu cô mạnh hơn ba phần.
Triệu Văn Xuân đi pha trà, “Khải Thâm, phụ giúp chú một tay a.”
Chu Khải Thâm ôm ngang cô lên, ôm Triệu Tây Âm đi tới giường của cô. Nệm mềm mại như thể gió trên biển khiến cô phiêu diêu. Chu Khải Thâm bị cô quấn chặt, nhất thời không đứng dậy được, cứ như thế bị cô ôm cứng cổ.
Triệu Tây Âm vừa say rượu là giống hệt con mèo nhỏ bị điểm huyệt vậy, không ầm ĩ không ồn ào, chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn người khác chằm chằm.
Chu Khải Thâm bị cô nhìn đến cả người nóng lên, bèn đưa tay che mắt cô lại. Nhưng anh vừa mở tay ra thì người này cũng mở to mắt theo, so với ban nãy còn trợn lớn hơn, còn sáng hơn. Chu Khải Thâm lại che lại thì Triệu Tây Âm chuyển sang cắn, cô ngậm chặt ngón trỏ của anh.
Mặt Chu Khải Thâm căng cứng đau đớn, thấp giọng: “Buông.”
Càng ngậm càng chặt.
Giọng anh khàn khàn: “Triệu Tây Âm.”
Đột nhiên Triệu Tây Âm cười rộ, xán lạn rực rỡ, trong lòng không suy nghĩ bất kì chuyện gì khác.
Chu Khải Thâm bị nụ cười này trêu chọc, trái tim anh động đậy, ánh mắt rực lửa. Lòng bàn tay anh run run, vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, giống như dỗ giống như dụ: “Tại sao uống rượu?”
Triệu Tây Âm lắc đầu một cái.
Chu Khải Thâm véo véo cánh mũi cô, “Ngoan nào.”
Thật giống như Triệu Tây Âm nghe hiểu, đôi mắt đột nhiên ướt đẫm, không đầu không não nói một câu: “Em rất xấu xa.”
Chu Khải Thâm nhìn cô trông mong.
“Nghê Nhụy nói đúng, em là một người ác độc, em khiêu khích ly gián nhà bọn họ, em thật sự xấu xa.” Giọng Triệu Tây Âm có chút khàn.
Nhìn cô mấy giây, giọng Chu Khải Thâm trầm trầm: “Không sao, anh thích.”
Đột nhiên Triệu Tây Âm khóc, ánh mắt vì rượu mà trở nên mê man, tỉnh tỉnh mê mê, cô theo quán tính ôm chầm Chu Khải Thâm. Chu Khải Thâm để mặc cô ôm, trái tim vừa thương vừa tiếc, anh nhỏ giọng an ủi, “Em giết người, tôi đưa đao cho em, em phóng hỏa, tôi thay em ngồi tù. Dáng vẻ gì của em tôi cũng đều yêu thích.”
Triệu Tây Âm say như thể rơi vào sương mù, nghiêm nghiêm cẩn cẩn suy nghĩ ba giây, sau đó cô chôn đầu —— nôn hết lên người Chu Khải Thâm.
Cả người Chu Khải Thâm cứng ngắt hệt một khúc gỗ, mang theo gương mặt cạn lời. Mãi cho đến khi anh đặt cô nằm xuống giường, lúc xoay người lại bỗng trông thấy Triệu Văn Xuân cầm ly trà nóng đứng ở cửa, nín cười, hệt như người xem kịch vui.
Song thầy Triệu cứ một mực đàng hoàng trịnh trọng hỏi: “Hiện tại vẫn yêu thích chứ?”
Trên dưới chiếc áo sơ mi hiệu Armani của Chu Khải Thâm chỗ nào cũng nhàu nhĩ bừa bộn, anh cắn nát chữ, nhai nghiền, nghiêm mặt, sau đó nghiêm túc nói: “… Đặc biệt yêu thích ạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu ca: Cô con mẹ nó hôm nay lấy cái gì phá mấy cái tiêu đề?