Triệu Tây Âm đập bàn phản bác, “Đã ly dị thì làm sao? Đã ly dị thì con tội đáng muôn chết à?!”
————————————————
Triệu Tây Âm ở đài phun nước âm nhạc gần mười phút, Chu Khải Thâm liền ôm cô gần mười phút.
Nước phun lên tạo thành những hình dáng gì, hay ánh sáng thay đổi bao nhiêu màu, kỳ thật Triệu Tây Âm đều không nhớ, nhưng mỗi khi giọt nước bé xíu đập vào mặt là trái tim cô lại run rẩy.
Mãi đến khi gần kết thúc, du khách dần tản ra, Chu Khải Thâm vững vàng đặt cô xuống: “Đông người quá tôi sợ em té.”
Khoảnh khắc chân Triệu Tây Âm chạm đất, đầu gối cô tê cứng. Chu Khải Thâm đưa tay kéo cô lại, khóe mắt khẽ ngậm ý cười, “Có thể thấy vừa rồi em ăn miến chưa đủ.”
Triệu Tây Âm không nói gì, im lặng đi theo phía sau anh một đoạn đường ngắn, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay anh vẫn trở về nhà sao?”
“Không về, về rồi thì đừng nghĩ ngủ nữa.” Chu Khải Thâm nói: “Đi thôi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi nào.”
Buổi tối bọn họ ở lại trong nội thành, hai căn phòng, nằm sát vách nhau.
Triệu Tây Âm không rõ hai năm qua đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cô biết, từ lâu bất động sản của Chu Khải Thâm đã trải rộng khắp mọi nơi. Anh là một nhà đầu tư có cái nhìn tiên phong, anh có rất nhiều bất động sản ở các thành phố hạng hai và ba dưới danh nghĩa của mình. Đơn giá không cao, nhưng nhu cầu lớn, giống như chơi đùa một chút cũng có thể kiếm tiền đầy bồn đầy bát.
Chỉ có Tây An, quê nhà của anh, là không có cái nào.
Trong ký ức của anh, nơi này đắng cay nhiều hơn hạnh phúc, đau thương đã có thể sóng vai với hai từ rất nhiều. Chu Khải Thâm từng nói, mỗi lần trở về anh tình nguyện ở khách sạn cũng không muốn ở cái nơi gọi là “nhà”, thứ cảm giác trào phúng và dằn vặt kia khiến anh chán ghét đến muốn nôn.
Chu Khải Thâm ngâm mình trong bồn tắm nước nóng trong phòng để làm giảm cơn buồn ngủ và phiền chán của một ngày mệt mỏi. Lúc anh đi ra, trên điện thoại có tin nhắn chưa đọc. Vừa nhìn người gởi là Chu Khải Thâm lập tức gọi lại.
Triệu Văn Xuân bắt máy rất nhanh, “Cháu vẫn chưa ngủ à?”
Trong lúc Chu Khải Thâm nói chuyện với thầy Triệu, theo thói quen anh đứng thẳng người, “Chưa ạ, chú Triệu. Hôm nay cháu thật sự xin lỗi, đã khiến tiểu Tây phải đi theo cháu một chuyến rồi. Không phải cô ấy sai đâu ạ, chú đừng mắng cô ấy nhé, chuyện xảy ra quá đột ngột, quả thật nhà cháu không tốt lành gì, ngài muốn mắng cứ mắng cháu, về Bắc Kinh cháu sẽ thỉnh tội với ngài ạ.”
Triệu Văn Xuân nghe vậy thì cười, giọng hiền hậu: “Cháu cái đứa nhỏ này, đừng có xem chú Triệu thành Hồng thủy Mãnh thú chứ, tiểu Tây nói với chú rồi. Không sao cả, cô gái nhà chú vốn cẩn thận, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể tự săn sóc bản thân ở một mức độ nào đó. Song chú chính là muốn nói với cháu, tiểu Tây đi vội, quên mang thuốc theo, chú muốn nhờ cháu chăm sóc con bé một chút, con bé thích cậy mạnh, đừng thuận theo con bé nhé.”
Chu Khải Thâm liên tục nói: “Ngài yên tâm, sáng mai cháu sẽ đưa cô ấy về nhà cẩn thận ạ.”
Triệu Văn Xuân yên lòng: “Ờ.”
Đêm khuya an tĩnh, nước trên tóc chưa khô, vài giọt còn rơi xuống thảm tạo thành những vệt nước có quầng tròn. Chu Khải Thâm nghiêng người, tấm lưng trần đối diện với rèm cửa sổ mở toang, bỗng nhiên hỏi: “Chú Triệu, cháu nhớ trước kia cơ thể tiểu Tây không yếu như vậy ạ.”
Triệu Văn Xuân a rồi lại a hai tiếng trong cổ họng, “Này, chuyện cô gái nhà chú, chú làm bố cũng đâu tiện hỏi.”
Chu Khải Thâm hơi nhíu mày, “Có phải cô ấy rất hay đến khám bệnh ở chỗ bác sĩ Quý Phù Dung không ạ?”
Triệu Văn Xuân nhanh chóng phủ nhận, “Không có không có, con bé toàn đi đến bệnh viện công ấy chứ, có bảo hiểm y tế chi trả mà.”
Thật lâu sau khi cúp điện thoại, Chu Khải Thâm vẫn giữ nguyên một tư thế mà không thay đổi. Anh cầm di động, tách bỏ từng câu, từng chữ trong câu nói vừa rồi của Triệu Văn Xuan rồi phân tích thái độ, giọng diệu và cách dùng từ của ông. Cuối cùng, cái duy nhất có thể xác định chính là, Triệu Văn Xuân và bác sĩ Quý giống nhau, đều nói dối rồi.
Ngày hôm sau thời tiết khá tốt, mới sáu giờ sáng mà ánh mặt trời đã phủ kín khắp căn phòng. Chu Khải Thâm cảm thấy mình thức dậy quá sớm, kết quả vừa mở cửa ra thì nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại ở phòng sát vách.
“Con biết rồi ạ, bố yên tâm, con không sao cả, không cần chuyển phát nhanh đâu, có thể hôm nay con sẽ về ạ.”
Triệu Tây Âm mặc một chiếc áo phông trắng và quần tập, bởi vì áo hơi lớn nên cô vấn thành một cái nút ở bên eo, tất cả đều làm nền cho đôi chân thon dài và vòng eo tinh tế của cô. Cô vừa nghe điện thoại, vừa tựa vào tường giạng chân thành hình chữ mã(*), mũi chân căng tới mức thẳng tắp, bắp đùi dán sát vào tường, cô nghiêng người thực hiện động tác khom lưng để lộ đường cong tuyệt đẹp của mạn phải eo.
(*) Chữ mã 马.
Dưới ánh nắng ban mai dịu dàng, cả người Triệu Tây Âm như được rắc một lớp bột màu vàng, chỗ nào cũng phát sáng. Chu Khải Thâm nhìn đến hai mắt say ra, khung cảnh xinh đẹp như họa thế này dẫu ngắm cả đời cũng không chê dài.
Triệu Tây Âm phát hiện ra anh, quay đầu lại, trong lòng không nghĩ gì nhiều chỉ cười: “Chào buổi sáng.”
Triệu Tây Âm tập xong bài tập cơ bản thì cả người đã đẫm mồ hôi, Chu Khải Thâm nói: “Em đi tắm đi, không cần vội, tôi ở dưới lầu chờ em xuống ăn sáng.”
Đợi đến khi cô xuống lầu, Chu Khải Thâm đã gọi tất cả đồ ăn nóng cho cô, anh nhớ cơ thể cô không khỏe, không dám muốn đồ lạnh. Triệu Tây Âm ngồi đối diện với anh, trong bầu không khí yên lặng chỉ có âm thanh thìa và chén chạm vào nhau. Thỉnh thoảng cô sẽ liếc Chu Khải Thâm một cái, không biết có phải ảo giác hay không song cô cảm thấy khí chất của người đàn ông này dường như càng sắc bén hơn trước.
Chu Khải Thâm lấy điện thoại ra tắt chế độ máy bay, tức thì điện thoại thả sức kêu với rung, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ từ đêm qua của đám thân thích lung ta lung tung kia.
Triệu Tây Âm hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Sắc mặt Chu Khải Thâm rất đáng sợ, dường như không muốn nói nhiều hơn.
“Chu Khải Thâm.” Đột nhiên Triệu Tây Âm gọi đầy đủ tên họ anh, giọng cô véo von lanh lảnh, đặc biệt đứng đắn. Cô duỗi tay đẩy ly sữa bò qua, trịnh trọng nói: “Cụng ly.”
Chu Khải Thâm không nhịn được, cười rồi, “Được, cụng ly.” Anh cũng giơ ly sữa bò lên.
Triệu Tây Âm nhìn anh uống hết ly sữa bò, cũng không đùa giỡn nữa, chỉ hỏi: “Anh nhớ kỹ lời em nói chứ?”
Anh gật đầu một cái, “Nhân sinh còn dài, không đáng.”
Triệu Tây Âm cảm thấy thật yên lòng. Dáng vẻ sốt sắng của cô khiến đáy mắt Chu Khải Thâm nóng lên, cũng chườm nóng trái tim anh. Anh nhịn rồi lại nhịn, vẫn là quyết định nói cho cô.
“Chu Bá Ninh, muốn kết hôn.”
Liên kết một loạt sự việc lại với nhau, đã có thể suy ra nguyên nhân Chu Bá Ninh một một hai hai đòi đến Bắc Kinh cho bằng được. Không có gì khác, chính là muốn có nhiều tiền hơn. Lão đầu này và con trai như nước với lửa, cho nên sẽ không làm được loại chuyện trực tiếp chìa tay xin tiền. Thế là ông ta đành lừa gạt, còn vỗ ngực xưng tên bản thân có lý và với Chu Khải Thâm là chuyện nên. Sau đó Chu Khải Thâm bảo thư kí điều tra, đánh bậy đánh bạ một hồi thì tra ra nguyên nhân thật sự là như thế.
Người phụ nữ Chu Bá Ninh khăng khăng muốn kết hôn đã có chồng, hai người bọn họ lén lút qua lại với nhau rồi câu kết với nhau ở cùng một chỗ. Hai ngày nay bị chồng nhà gái phát hiện, thế là dẫn một đám mấy chục người tới tận cửa đòi câu trả lời.
Triệu Tây Âm vừa nghe thì trái tim lạnh đi một nửa, cũng có thể hiểu được cơn giận tới rút dao của Chu Khải Thâm.
Cùng anh về đến nhà, trong nhà ngoài nhà người đứng đông như mắc cửi. Ở Tây An, Chu Khải Thâm rất khiêm tốn, anh lái một chiếc xe hệ S màu đen chạy thẳng vào sân, áo quần trên người anh đều là màu đen, kính đen, dáng vẻ nghiêm túc thật khiến người ta cảm thấy bức bách. Vốn đang hùng hùng hổ hổ gây chuyện, giờ phút này đều như tội phạm sợ sệt tự giác nhường ra một con đường. Chu Khải Thâm khoanh tay trước ngực, ung dung đi về phía trước.
Chu Bá Ninh ngồi trên băng ghế, đầu cúi thấp, tóc tai bù xù, không biết khóe mắt bị viêm hay bị rượu hun mà quanh năm đều đỏ ngầu. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn con trai, trợn trừng mắt không hề chịu thua. Chu Khải Thâm cười khẩy, ánh mắt như đang nhìn một đám rác rưởi.
Ngồi bên cạnh Chu Bá Ninh chính là “đối tượng kết hôn” của ông ta. Một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, có chút nhan sắc, ăn mặc sặc sỡ. Chồng bà ta làm nghề bán thịt, tướng tá mười phần khổ lại còn hung hăn, “Mày chính là con trai gã? Nói đi! Bố mày trộm người, sờ mó rồi này nọ vợ tao, giờ mày tính sao đây?”
Chu Khải Thâm vẫn im lặng như cũ, chỉ đi qua đi lại trước mặt ba người họ.
Gã chồng kia vừa hung vừa bạo, không ngừng chửi bới: “Bố mày thiếu phụ nữ, mày con mẹ nó có tiền, có tiền thì đưa bố mày đi chơi gái đi a, đào góc tường nhà người khác làm gì hả, cả nhà mày con mẹ nó đều thích đào góc tường đúng không! Mày nhất định phải giải quyết bằng xong chuyện này cho tao!”
Lông mày Chu Khải Thâm rậm dày, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sâu thẳm, anh đi tới trước mặt người phụ nữ kia rồi dừng lại. Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai túm lấy tóc bà ta, lực mạnh đến nổi kéo bà ta ngã chúi húi trên đất.
Người phụ nữa kia la hét không thôi, Chu Khải ngồi xổm xuống, kéo giật da đầu bà ta về phía sau, tiếp đó anh bóp miệng bà ta.
“Tính đánh lên đầu nhà họ Chu tôi à, tôi thấy bà chính là muốn chết!” Chu Khải Thâm hung dữ trừng mắt, giọng lạnh tanh: “Bà ngủ với ông già nhà tôi, lại cấu kết với chồng mình tới cửa vơ vét dọa dẫm, còn có mặt mũi muốn nói pháp luật với tôi?”
Người phụ nữ kia bị đánh tới bối rối, tới hai mắt nổ đom đóm, thậm chí còn không nói tròn vành rõ chữ lấy một từ.
“Bà ngủ với ông già này một đêm, thì được trả mười ngàn! Nói! Ông ta đã ngủ mấy đêm?!” Nửa câu sau Chu khải Thâm quay lại nhìn Chu Bá Ninh nói, vừa xoay đầu một cái, ánh mắt anh lạnh lùng đến mức có thể giết chết người.
Chu Bá Ninh là điển hình của miệng hùm gan thỏ, nếu thật sự gặp phải chuyện, tới xì hơi một cái cũng không dám nữa là, ấp úng nói: “Không có ngủ, một đêm cũng không có, bà ấy nói muốn kết hôn với tao, cái gì tao cũng chưa làm cả.”
Chu Khải Thâm quay đầu lại, nhìn đám ô hợp kia bằng nửa con mắt, “Đều nghe thấy rồi?”
Những người tới đây xem trò vui đều sợ tới xám ngoét, không dám lên tiếng.
Giọng Chu Khải Thâm vút lên, lớn tiếng: “Đã nghe thấy chưa?!”
Thời gian trôi qua trong giằng co, có một âm thanh vô cùng kiên định vang lên giữa đám người, “Nghe thấy rồi, là bọn họ tống tiền.”
Triệu Tây Âm đứng ở ngoài cùng, giọng cô vang dội, không sợ hãi không trốn tránh. Một tiếng đáp lại này đã xé ra một vết thương, toàn bộ quần chúng ăn dưa đang đứng thành hàng lập tức hiểu, “Đúng vậy, chính ông không quản được vợ mình, lại còn không biết dị mà tới đòi tiền nữa à.”
“Tôi mới vừa thấy hai người hôn nhau thắm thiết ở quán cơm vào tuần trước đó, hai người đã bàn bạc ổn thỏa rồi tới đây đòi tiền chứ gì.”
“Già muốn thúi rồi còn không biết dị mà dùng mỹ nhân kế ê.”
Mọi người cười vang, cười đến nỗi mặt mày người phụ nữ kia và chồng bà ta đỏ chót. Chu Khải Thâm thả tay ra, đứng dậy, chỉ vào hai người họ nói: “Hãy nói chuyện với luật sư của tôi, cần bồi thường, một hào cũng không thiếu.”
Nói xong, anh cất bước rời đi, thậm chí không nhìn Chu Bá Ninh lấy một cái.
Triệu Tây Âm như cái đuôi nhỏ, vẻ mặt cô giống hệt anh, không thấp kém không kiêu ngạo mà nhẹ như mây gió, là đứng cùng một chiến tuyến với Chu Khải Thâm.
Lái xe về khách sạn thì thấy có người chờ ở trong phòng, những người kia mặc đều đồ đen, mặt mũi lạnh tanh, rất có khí chất lão đại hắc bang. Nhìn thấy người bọn họ đứng dậy, cung kính, “Chu ca, ngài đã về.” Rồi nhìn cái đuôi nhỏ phía sau Chu Khải Thâm, ai cũng mỉm cười, “Ôi, chào chị dâu ạ!”
Triệu Tây Âm lúng túng tới không biết làm sao cho đặng, Chu Khải Thâm đứng chắn trước người cô, cúi đầu giọng nhẹ nhàng: “Tôi gọi điểm tâm cho em, về phòng chờ tôi nhé.”
Mấy người kia cười trộm, phải mất nửa ngày Triệu Tây Âm mới về được phòng, lời này của Chu cẩu thật đủ ám muội mà.
Hẳn là Chu Khải Thâm đang bàn bạc, tuy anh không phát triển sự nghiệp ở Tây An nhưng quan hệ lại rất rộng. Lúc Triệu Tây Âm còn là bà Chu đã nghe người ta đồn Chu Khải Thâm ăn thông cả hai giới hắc bạch, đường tắt hay đường xiêu đường vẹo gì cũng đều đi cả. Chuyện của Chu Bá Ninh, đoán chừng là anh đã cho người thăm dò chân tướng rồi. Sự thật chính là như vậy, nghe nói con trai Chu Bá Ninh có tiền nên có người nổi ý đồ xấu. Nào ngờ đá phải cục sắt, phỏng chừng sau này sẽ không có ngày nào sống dễ chịu.
Danh tiếng của Chu Khải Thâm ở quê nhà không tồi, có lẽ là do cái tính hào phóng thích giúp đỡ, lại trọng nghĩa khinh tài của anh đi. Tuy không sống ở Tây An, nhưng những mối quan hệ ở quê nhà đều được anh sắp xếp ổn thỏa. Ngoài trừ cái đống sói mắt trắng thích tranh đấu nội bộ của nhà họ Chu ra.
Tạm thời chuyện này đã kết thúc, Chu Khải Thâm bắt chéo chân, thong thả châm điếu thuốc, hỏi: “Chu Bá Ninh và người phụ nữ kia, đã đến bước nào rồi?”
Một người nói: “Chuyện trên giường, chắc chắn là thật rồi.”
Chu Khải Thâm nhắm mắt lại, nắm đấm kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ lão già nghìn năm không chết.”
Một giờ sau, Chu Khải Thâm ra khỏi phòng thì nhìn thấy Triệu Tây Âm đứng cách đó không xa đợi anh. Người bên cạnh nói: “Chu ca, hiếm lắm anh mới về được một chuyến, tối nay bọn em chung lại làm một bàn cho ngài nhé?”
Chu Khải Thâm cười nhẹ, “Không được, phải ở bên chị dâu cậu rồi.”
Âm thanh bị anh đè tới là thấp, không dám để cho Triệu Tây Âm nghe thấy, nhưng người anh em này lại là kẻ lỗ mãng, anh ta rướn cao cổ, lớn tiếng lặp lại lần nữa, “Chị dâu! Anh ấy nói ở cùng với chị! Cùng chị đó!”
Đột nhiên Triệu Tây Âm ho khan, Chu Khải Thâm sầm mặt, suýt chút tức tới nội thương, đạp mạnh vào người anh ta, “Câm miệng lại cho tôi.”
Buổi chiều, hai người bay về Bắc Kinh, vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại bên đoàn, bảo cô tới điền thông tin vào mẫu đơn.
Chu Khải Thâm chở cô tới, lúc tạm biệt, anh nương qua cửa sổ xe nhìn bóng lưng ngày càng xa của cô, rốt cục không cầm được gọi, “Tiểu Tây.”
“Dạ?” Cô quay đầu lại.
Chu Khải Thâm cố kiềm chế mất mát, không nỡ tạm biệt như vậy bèn hao tâm hao sức tìm một cái lí do cho lần liên lạc tiếp theo, “Tiểu Tây, tôi sẽ chăm chỉ tới gặp bác sĩ.”
Triệu Tây Âm gật đầu, “Được ạ, vậy em nói bố hỏi số điện thoại giúp anh.”
Người đã đi vào từ lâu, nhưng Chu Khải Thâm vẫn không lái xe, đậu im một chỗ không nhúc nhích.
——
Thứ bảy, bên đoàn cho nghỉ nửa ngày.
Hẳn là Đinh Nhã Hà biết chuyện từ chỗ Nghê Nhụy, vô cùng đúng giờ gọi điện thoại cho Triệu Tây Âm, hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Thật là vi diệu, từ cái lần Nghê Nhụy khóc lóc tố cáo cô chính là đến chia rẽ nhà bọn họ, sau đó muốn báo thù cho Triệu Văn Xuân, thì Đinh Nhã Hà không còn gọi cô tới nhà bọn họ ăn cơm nữa.
Có thể là bà ta có mấy phần nhẹ dạ cả tin, cũng có thể là chồng hiện tại của bà ta không vui lên tiếng. Mỗi khi Triệu Tây Âm suy đoán lý do, trong lòng đều cực kì khinh thường.
Lúc Triệu Tây Âm đến còn cầm theo một cái túi, rất to, bên trong đều là thuốc Đông y.
Vốn Chu Khải Thâm đã đến chỗ người bạn cũ làm nghề Trung y của Triệu Văn Xuân để bắt mạch, trong lúc đợi phát thuốc thì công ty anh có chút chuyện gấp phải về trước, nói khi nào hết bận sẽ quay trở lại lấy, đoán chừng là bận tới quên rồi, đợi một hai ngày cũng không thấy anh đâu, thế là bác sĩ Trung y kia đưa thuốc cho Triệu Văn Xuân.
Thầy Triệu nói ông bận soạn bài, làm gì có thời gian quản chuyện của người trẻ chứ, cho nên ông bảo Triệu Tây Âm tự mình giải quyết. Triệu Tây Âm nghĩ cũng tiện đường, sau khi gặp mặt Đinh Nhã Hà thì đưa đồ đến quầy lễ tân của công ty anh.
Trong tiệm cà phê, Đinh Nhã Hà ngồi rất tao nhã, trên sàn nhà là một đống quà xa hoa.
“Mẹ mua quần áo cho con, à thêm hai đôi giày nữa, còn đây là vitamin lão Nghê mua ở nước ngoài mang về.” Đinh Nhã Hà xách một đống túi đặt lên trên bàn, “Mẹ nghe Nghê Nhụy nói, trong đoàn bọn con có rất nhiều cô gái mà người nào người nấy đều xinh đẹp giỏi giang. Mẹ đoán chừng ngày thường con cũng không có bao nhiêu tiền để tiết kiệm đi, áo quần cần phải mặc loại tốt một chút, đồ cũng xài loại tốt một chút, đừng để bản thân sa sút.”
Triệu Tây Âm nói: “Lúc ở đoàn đều sẽ mặc đồ múa, mấy cái này không thể dùng được.”
“Con chính là một cái đầu gỗ, mẹ lười phải nói cùng con.” Đinh Nhã Hà luôn thích gây áp lực cho người khác, cho dù ly hôn với Triệu Văn Xuân nhưng phong cách chủ mẫu gia đình của bà cũng không chút mảy may khi đặt ở bất cứ nhà nào.
Còn Triệu Tây Âm thì thật sự bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi.
“Bỏ đi bỏ đi.” Đinh Nhã Hà chả bõ tức giận với cô, lại đẩy hai cái túi giấy qua, “Mua cho con hai cái túi, con cầm lấy đi.”
Là hai chiếc túi Hermes mới ra mắt trong bộ sưu tập thu đông, Triệu Tây Âm đã nhìn thấy nó trong tạp chí, một chiếc phải tận sáu con số. Cô hơi suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra, nhìn thẳng vào mắt Đinh Nhã Hà, “Đây là ai mua?”
Đinh Nhã Hà ấp úng, ánh mắt né tránh, “Con hỏi nhiều như vậy làm gì, chả phải cầm là xong chuyện rồi sao.”
Im lặng một chốc, giọng Triệu Tây Âm bằng bằng: “Mạnh Duy Tất, có phải không?”
Đinh Nhã Hà úp úp mở mở, tới khi không chịu nỗi ánh mắt sắc bén của cô nữa, cũng không thích thái độ chất vấn đầy kiêu ngạo này của cô, vì vậy bà ta lớn tiếng dọa người: “Người ta có lòng như vậy, con còn khoe mẻ cái gì! Con không thử nhìn lại mình của bây giờ đi, làm việc không làm, còn ly dị, điều kiện tốt như Mạnh Duy Tất lại đồng ý nối lại duyên xưa với con, não con bị úng rồi hả!”
Triệu Tây Âm đập bàn phản bác, “Đã ly dị thì làm sao? Đã ly dị thì con tội đáng muôn chết à?!”
“Con còn dám đập bàn với mẹ ư, theo mẹ thấy con chính là còn nhớ thương Chu Khải Thâm!” Đinh Nhã Hà mắng: “Mẹ vẫn luôn không thích cậu ta, thật không biết khi đó con phát điên cái gì lại muốn kết hôn chớp nhoáng với cậu ta, cậu ta có từng cho con xu nào chưa? Đã cho con tiền trợ cấp chưa? Con cái đứa ngu ngốc này, thậm chí còn không vơ vét được một xu.”
Triệu Tây Âm tức muốn chết, “Mẹ thì biết cái gì chứ, mẹ nói bậy!”
“Mẹ đã xem qua thỏa thuận ly hôn của hai đứa, con chính là tay trắng ra đi.” Đinh Nhã Hà lại đổ câu chuyện lên người Triệu Văn Xuân, “Ông ta dạy con gái kiểu gì không biết, dạy thành một khúc gỗ.”
Triệu Tây Âm đứng dậy muốn đi, “Con không thể tiếp tục nói chuyện với mẹ.”
Đinh Nhã Hà gọi với theo nửa ngày, “Cầm đống đồ này đi cho mẹ.”
“Tự mẹ nhận thì tự mẹ dùng đi!” Bóng lưng Triệu Tây Âm tức giận: “Con đã là một người phụ nữ đi qua một đời chồng, con không xứng! Còn có, con mặc kệ mẹ nhận được bao nhiêu thứ tốt từ Mạnh Duy Tất, song đừng lôi con vào, mẹ rảnh rỗi có thì giờ hao phí trên người con, chi bằng quan tâm đứa con gái bảo bối của mẹ thì hơn!”
Đinh Nhã Hà không kém huyết áp tăng vọt là bao, “Quan tâm chuyện gì của Nghê Nhụy hả, con làm chị thì phải đối tốt với con bé.”
“Con đối tốt với con bé cái rắm, mẹ mua thêm cho con bé mấy cái túi đi, để không bị lừa bởi mấy cái túi LV của đàn ông.”
Đinh Nhã Hà trừng mắt nghiến răng: “Triệu Tây Âm!”
Triệu Tây Âm tức tới hoa mắt, rẽ vào làn đường bên cạnh đợi xe, đợi nửa ngày trời song xe nào xe nấy đều đã đầy khách. Cô vừa choáng váng vừa mang một bụng tức, nên không phát hiện có một chiếc xe đang đậu trước mặt mình. Mãi đến khi cửa xe trượt xuống, lão Trình thò đầu ra, “Ô, tiểu Triệu.”
Triệu Tây Âm hơi sửng sốt, cất vẻ mặt ủ rũ đi, khách sáo nói: “Trình ca.”
Một cái đầu lanh lợi nhô ra khỏi ghế phó lái, Chiêu Chiêu cười rực rỡ, “Chị tiểu Tây!”
Chiêu Chiêu quá niềm nở, cũng không thèm nhìn bậc đá chỗ vỉa hè rất nguy hiểm, dứt khoát xuống xe đi vòng qua, vô cùng vui vẻ kéo tay cô, “Chị tiểu Tây, phải rất lâu rồi em chưa được gặp chị, chị đi đâu vậy ạ? Tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm chị nhé, có được không ạ?”
Triệu Tây Âm cười cười, không trả lời.
Lão Trình thấy túi thuốc trong tay cô liền hiểu: “Là của Chu ca phải không? Lúc sáng cậu ấy có nói qua.”
Vậy thì tốt quá, Triệu Tây Âm bước lên trước, “Trình ca, vậy em không cố ý đi một chuyến làm gì, phiền anh đưa cái này cho anh ấy.”
Lão Trình cười cười, “Không giúp được, cái này nấu như thế nào a, uống như thế nào a, rồi liều lượng ra sao a, vẫn là em nói với cậu ấy đi.”
Triệu Tây Âm lúng túng đứng im.
Chiêu Chiêu làm hung với anh ta: “Anh là ai hả, luôn nói chuyện giúp Chu ca, bọn em không thích anh.” Sau đó quay lại nhìn Triệu Tây Âm nói: “Chị tiểu Tây, chị đừng nghe anh ấy nói. Thật ra em muốn mời chị nếm thử trà hoa quả em pha.”
Đôi vợ chồng son này phối hợp tới là ăn ý, mặt trắng mặt đen, đều chỉ muốn lừa Triệu Tây Âm leo lên xe.
Mà cái này sau khi Triệu Tây Âm lên xe mới ý thức được.
Não Triệu Tây Âm loạn thành một mớ, nhất định là cô bị Đinh Nhã Hà làm cho tức tới hỏng đầu rồi.
Đại khái mỗi tuần “tam giác sắt” bọn họ đều sẽ hẹn gặp mặt, có lúc là quán bar, có lúc là tới câu lạc bộ để chơi bài, mà thường xuyên nhất chính là làm ổ ở quán trà của lão Trình. Đến nơi, Chu Khải Thâm cởi áo khoác, anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, hăm hở chơi bài với Cố Hòa Bình.
Lão Trình đi qua nhìn, “Mẹ kiếp, hai người có trẻ con không hả? So to nhỏ mà có thể chơi suốt một buổi trưa?” Nói xong, kề tới bên tai Chu Khải Thâm như có như không cười cười, “Đừng trẻ con nữa, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu. Nhìn ai tới nào?”
Chu Khải Thâm đưa lưng về phía cửa, nghe vậy thì quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Triệu Tây Âm cầm theo một túi thuốc, vô cùng không vui đứng ở đó.
“Đừng nói anh em không giúp cậu.” Lão Trình nói.
“Được rồi, cậu là công thần số một.” Khóe mắt Chu Khải Thâm đều cong cả lên.
Triệu Tây Âm đưa túi thuốc cho anh, “Anh nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Chu Khải Thâm nhận lấy, “Được. Xin lỗi, hai ngày nay bận bịu quá nên quên mất chuyện này.”
Cố Hòa Bình chòm người tới bép xép, “Không phải chứ, nhìn đống lá bài chất thành một núi trên chiếu mà xem, đúng là bận thật.”
Chu Khải Thâm ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, “Tôi không có thù oán gì với cậu đó chứ?”
Cố Hòa Bình nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Ok, ok, tiểu Tây, cậu ấy không chơi bài, mà mỗi ngày đều ngồi ở chỗ lão Trình viết đề toán thôi.”
Càng nói càng sai, thế là Chiêu Chiêu kéo Triệu Tây Âm đi, “Đừng để ý đến bọn họ, chị tiểu Tây ngồi ở đây nhé, đợi em một lúc a, em đi pha trà.”
Triệu Tây Âm gật đầu, không khỏi mệt mỏi, cô im lặng ngồi trên ghế sofa.
Lão Trình cầm một cái ghế tới ngồi cạnh bọn họ, khoác tay lên vai Chu Khải Thâm, “Không sao, Chiêu Chiêu có thể giữ em ấy ở lại, chốc nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tiếp đó cho cậu cơ hội xum xoe, bây giờ dè dặt một chút, cậu nhìn cậu đi, trên mặt viết đầy một chữ “rối rắm” kìa, đừng có lộ liễu như thế. Chơi bài đi, đấu địa chủ.”
Chu Khải Thâm không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Triệu Tây Âm vài cái.
Cô gái Triệu Tây Âm đang ỉu xìu nhìn di động.
Cố Hòa Bình cầm một dĩa kẹo, chia cho mỗi người trong “tam giác sắt” hai mươi viên làm “tiền cược”, sau đó xáo bài, “Chu ca là địa chủ, chia bài đi.”
Mà phía bên này, Triệu Tây Âm đang xem điện thoại, Đinh Nhã Hà gởi rất nhiều tin nhắn cho cô, phần lớn trong số các tin nhắn đều là những từ ngữ cực đoan như “Không biết tốt xấu”, “Con cái nha đầu chết tiệt kia”, “Đồ máu lạnh vô tình”, “Chỉ biết nghĩ đến bản thân”.
Triệu Tây Âm nhớ lại khi còn bé, mỗi khi các bạn nhỏ khác nhắc đến mẹ, cô đều sẽ im lặng đi tới một chỗ khác.
Nhớ đến lần đầu tiên tới tháng, lúc nhìn thấy ga giường và đệm bị bẩn cô đã rất bối rối và luống cuống.
Nhớ đến những lần, Đinh Nhã Hà một lần lại một lần nâng cao giẫm thấp Nghê Nhụy và cô một cách bất công.
Chắc chắn là do hôm nay cô quá mệt, nên mới càng canh cánh những chuyện này.
Triệu Tây Âm nhìn di động, không nhúc nhích, viền mắt cô căng ra, dần dần không còn nhìn rõ bất kì con chữ nào.
Mãi đến khi có một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay.
Chu Khải Thâm đi tới trước mặt cô, anh hơi khom lưng, nhẹ nhàng mở bàn tay cô ra.
Triệu Tây Âm ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cái nhìn này, viền mắt ẩm ướt không được che đậy, không còn cản trở, tất cả đều lọt vào mắt Chu Khải Thâm. Anh không có lấy lớn làm nhỏ, không có sốt sắng quan tâm, thậm chí một cái cau mày cũng không hề có.
Lòng bàn tay Chu Khải Thâm chạm vào đỉnh đầu cô, như có như không xoa xoa, giọng vừa trầm vừa dịu dàng, nói: “Ăn đi, không khóc.”
Giấy gói kẹo khẽ va vào nhau phát ra tiếng sột soạt.
Triệu Tây Âm cầm hai viên kẹo trái cây anh cho, nước mắt cố công nhịn suốt một quãng đường, ngoan ngoãn rơi xuống.