Bách Niên Hảo Hợp

Chương 29: Vạn trượng hồng trần (3)




Lão Trình ngồi trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, nghe những lời của Chu Khải Thâm, vô cùng đúng lúc bổ thêm một đao: “Ôi ôi! Mùi gì thế nhỉ, chua quá.”
Cố Hòa Bình kẻ xướng người họa: “Thương hiệu giấm chua Chu con thỏ lâu năm đổ ra, có thể không chua sao.”
Chu Khải Thâm không có phản ứng, đi thẳng ra khỏi phòng bao.
Chốc lát sau Cố Hòa Bình đi theo ra ngoài, hai người dựa vào lan can trò chuyện với nhau.
“Mấy hôm trước tôi nghe chị tôi nói, bộ phim kia của công ty Mạnh Duy Tất đã chính thức bước vào giai đoạn tuyên truyền, một số rạp lớn đều đã tiến hành PR. Tiết mục mừng năm mới không thể thay đổi được, đoán chừng là muốn giành quyền chủ động xếp hạng cao hơn. Nhìn tình hình này, hai trăm triệu anh ném vào, tỷ lệ lợi nhuận không thấp.”
Chu Khải Thâm khinh thường: “Không kém tên kia chút tiền ấy.”
Cố Hòa Bình nghe xong liền hiểu, cười híp mắt hỏi: “Đã hiểu, vung tiền như rác giành được nụ cười của mỹ nhân. Đây đều là vì khuôn mặt của Tiểu Triệu rồi.”
Chu Khải Thâm chỉ hút thuốc, không nói lời nào.
“Không tệ, tôi nhớ lúc anh nhận dự án này, Tiểu Triệu còn chưa trở về Bắc Kinh mà.” Cố Hòa Bình tự hỏi.
“Tôi không biết lúc nào cô ấy sẽ trở về, tôi chỉ nghĩ, nếu một hai năm nữa cô ấy quay lại, nếu vẫn còn thích múa, còn muốn làm những gì mình thích, nhất định sẽ có một nơi để đi.” Chu Khải Thâm bình tĩnh nói, khói thuốc vương vấn quanh ngón tay anh.
Những lời này khiến lòng người có chút chua xót, Cố Hòa Bình bất đắc dĩ nói: “Anh cất giấu nhiều tâm tư như vậy, thực sự không định để Tiểu Triệu biết sao?”
“Không có ý định.” Chu Khải Thâm nói: “Tự tôi bằng lòng.”
Đang nói, thư ký của anh gọi điện thoại tới, Chu Khải Thâm nghe vài câu, lông mày lập tức cau lại, “Người đó ở đâu? Có năng lực gì mà nửa đường được thêm vào? Múa chính? Ai dám quyết định.”
Nghe thêm vài câu, Chu Khải Thâm cực kỳ mất kiên nhẫn, “Không có sự đồng ý của tôi, người này không thể được xác định.”
Sau khi gác máy, Cố Hòa Bình trêu chọc anh, “Đừng trách tôi giội cho anh một gáo nước lạnh, người quản lý là Mạnh Duy Tất, thật sự không phải chuyện của anh.”
Chu Khải Thâm hừ lạnh, “Tôi là nhà đầu tư lớn nhất, ngoài ra còn ba công ty khác, đến lúc đó cậu nhìn xem, bọn họ theo họ Chu, hay là họ Mạnh. Không phải chuyện của tôi? Ông già của Mạnh Duy Tất cũng không dám nói mấy câu này.”
Cố Hòa Bình sát lại thật gần, “Anh Chu à, anh bày thiên la địa võng chặt chẽ thế này. Chỉ để che chở cho Tiểu Triệu sao?”
Vẻ mặt Chu Khải Thâm vẫn như không có gì xảy ra, “Vị trí múa chính này thuộc về ai, tôi chỉ xem thái độ của cô ấy. Nếu cô ấy không muốn, A Miêu A Cẩu gì đấy tôi không xen vào. Nếu cô ấy muốn, Thiên Vương lão tử cũng không thể đoạt đi.”
_____
Mấy ngày nay, bão cát nổi lên, trong thành phố gió bụi rất lớn, ra ngoài có thể bị thổi bay. Triệu Văn Xuân lo lắng cho an toàn của con gái, không cho cô về nhà mỗi ngày, phải ở lại trong ký túc xá của đoàn hai hôm. Triệu Tây Âm cọ vào giường Sầm Nguyệt, cọ cọ một ngày, Sầm Nguyệt lập tức giơ nắm đấm kháng nghị: “Bạn học Triệu Tây Âm, tướng ngủ của chị thật sự không tốt lắm.”
Triệu Tây Âm vẻ mặt mờ mịt, “Hả?”
“Chị đạp loạn, trở mình liên tục, giật chăn, còn nói mớ, em cũng sợ chị bị mộng du.” Sầm Nguyệt vòng tay ôm lấy mình, “Thật đáng sợ.”
Triệu Tây Âm hoàn toàn không tin, “Nói dối, chưa ai nói với chị những điều này.”
“Được rồi, chị đợi đấy, đêm nay em sẽ quay lại cho chị xem.” Sầm Nguyệt nhanh trí, trừng mắt nhìn, “Chưa từng có ai? Chị ngủ chung với người khác rồi à?”
Triệu Tây Âm lập tức ngậm miệng lại.
Sầm Nguyệt suy nghĩ một chút, vỗ vỗ vai vô: “Anh Chu à?”
Triệu Tây Âm lập tức dựng tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh: “Em biết?”
“Lúc chị nói mớ có lặp lại cái tên này ba lần.” Sầm Nguyệt chỉ ngón trỏ lên trời, “Nói dối em sẽ là con lợn béo.”
Thấy Triệu Tây Âm im lặng, cô lại nhỏ giọng thăm dò: “Là bạn trai cũ của chị hả?”
Thật ra lần trước nghe Nghê Nhụy nói trước mặt mọi người Triệu Tây Âm đã kết hôn, đa số đều cho rằng cô ta không cam lòng nên bịa đặt. Sầm Nguyệt quả thật cũng không tin điều đó, Triệu Tây Âm mới hai mươi lăm tuổi, trẻ trung như một bông hoa.
Nhưng lần này Triệu Tây Âm cũng rất thẳng thắn nói cho cô biết: “Không phải bạn trai cũ, là chồng cũ của chị.”
Sầm Nguyệt mặt không thay đổi “À” một tiếng.
Triệu Tây Âm cười hỏi: “Không ngạc nhiên à?”
“Không ạ, bố mẹ em cũng hơn hai mươi tuổi đã ly hôn, lúc đó em chỉ mới nửa tuổi.” Sầm Nguyệt nói, đột nhiên dừng lại, trừng mắt rít lên: “Chị sẽ không, sẽ không có con nhỏ đấy chứ?”
Triệu Tây Âm vẫn cười, khóe miệng cong nhẹ, không nói gì.
Sầm Nguyệt vỗ ngực: “Em thật sự muốn ăn cá voi rồi. Không sao đâu, ly hôn rồi mới có thể gặp được người tốt hơn, chị sẽ làm được!”
Trước giờ tập buổi chiều, cô giáo thông báo tình hình như thường lệ, Nghê Nhụy xin nghỉ, báo là nghỉ bệnh. Lần này Lâm Lang cũng đi tập cùng đội, cô ta thay quần áo tập, mái tóc dài quấn thành búi, còn trang điểm mắt vô cùng tinh xảo, nhất tiếu bách mị sinh (*), dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.
(*) Nhất tiếu bách mị sinh: Trong câu Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc. Tản Đà dịch thơ: Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.
Trước giờ tập hợp mười phút, Triệu Tây Âm đi lấy nước, quay người lại thì thấy Lâm Lang đứng sau lưng mình. Triệu Tây Âm không nhìn cô ta, chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh.
Lâm Lang bước sang phải một bước chặn cô lại, nâng cằm lên, khóe miệng như cười như không, “Tây Âm, đều là bạn học cũ, cậu không cần phải lạnh lùng như vậy chứ?”
“Có cần hay không, trong lòng cậu biết rõ mà.” Giọng nói của Triệu Tây Âm lạnh nhạt, cuối cùng liếc cô ta một cái.
Lâm Lang thu lại nụ cười, hơi nghiêng đầu, tới gần nói: “Trước kia, lúc nào cũng là cậu thắng tôi, bây giờ, cho dù cậu có liều mạng cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp tôi.”
Triệu Tây Âm lạnh lùng ngắt lời: “Cậu không đáng để tôi liều mạng cố gắng.”
Lâm Lang thay đổi sắc mặt, nhưng đã lăn lộn trong ngành nhiều năm, đương nhiên cũng học được tính cẩn thận chặt chẽ, cô ta nói: “Ba năm trước nhận bài học trong cuộc thi ở Pháp còn chưa đủ sao, coi như lúc đó có người giúp cậu đè chuyện đó xuống, cậu cho rằng sẽ không ai biết à? Cậu còn có thể trở về múa, tôi thật sự bội phục sát đất đấy.”
Lời nói mang theo gai đâm, trong tối ngoài sáng đều là những mũi tên được tẩm thuốc độc. Một lần nữa phơi bày vết sẹo chí mạng, cũng chứa uy hiếp dọa người.
Triệu Tây Âm nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng cô ta, bước về trước một bước: “Năm đó cô ở hậu đài, đã làm chuyện gì, đã từng nói gì, nghĩ gì, cô thật sự cho là tôi không biết sao?”
Lâm Lang thấy biến không sợ hãi, ánh mắt ngang ngược đã sớm mất đi vẻ xinh đẹp dịu dàng thường ngày.
Triệu Tây Âm lại đến gần thêm một bước: “Cô lấy danh nghĩa tốt bụng giúp tôi đi lấy giày múa trong xe, chậm hơn bình thường năm phút mới mang đến, năm phút đó cô đã làm gì? Trước khi tôi lên sân khấu đã phát hiện đế giày nứt ra, đôi giày mới là cô đưa cho tôi ---- có vấn đề hay không, cô thật sự đã quên rồi à?”
Lâm Lang nhếch môi, ý cười không biến mất, nói từng từ từng chữ: “Triệu Tây Âm, cậu đây là vu khống.”
“Vậy cô đi tố cáo tôi đi.” Giờ phút này vẻ mặt Triệu Tây Âm chưa thấy chết không sờn, hoành đao lập mã (*) nhanh nhẹn như một sợi dây thừng, cô nói: “Vua cũng thua thằng liều đấy, cô còn dám chọc tôi thì đừng mong sống dễ chịu.”
(*) Hoành đao lập mã: cầm vũ khí và phi nước đại. Đề cập đến chiến đấu trên chiến trường.
Lâm Lang bị sự mạnh mẽ trong mắt cô làm giật mình, đứng hình mất ba giây. Cô ta giống như đang chế giễu: “Tốt hay xấu, cũng đã tới đây rồi. Bây giờ tôi sống rất dễ chịu, ngược lại là cô, tự mình cầu thêm phúc đi.”
Lúc hai người lướt qua nhau, Lâm Lang còn nói: “À, đúng rồi, quên nói cho cô biết, vị trí múa chính tôi được xác định rồi. Nếu thái độ của cô tốt hơn, sau khi quay xong, niệm tình bạn học cũ, tôi còn có thể đề cử cô làm một ít việc, không đến mức múa xong phải cút vào ngay."
Một trước một sau trở lại phòng tập.
Giáo viên khéo léo nhắc nhở vài câu chú ý kỷ luật, sau đó bắt đầu buổi tập hôm nay.
Lâm Lang tuy là vào đội sau, nhưng có lẽ lúc trước đã có người dạy cho toàn bộ động tác, cô ấy cũng có vẻ rất ung dung, nghe nhạc, nhảy múa, vô cùng tự tin. Cô ấy nhờ tiền để vào tổ mọi người đều biết. Xong một khúc, giáo viên khen ngợi cô ấy rất nhiều, chỉ thiếu điều tâng bốc lên tận mây xanh.
Lâm Lang giữ thái độ khiêm tốn, duy trì hình tượng không kiêu ngạo, không nóng nảy, giản dị dễ gần, cười nói: “Không có, không có, tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, phải học hỏi thêm từ mọi người.”
Sau khi kết thúc đến cảnh kế tiếp, giáo viên hỏi: “Nhóm kế tiếp, người nào lên trước?”
Đó là một điểm tinh tế, bình thường đều là thả con tép bắt con tôm, nhưng màn biểu diễn vừa rồi của Lâm Lang hiển nhiên không phải là một miếng gạch. Mọi người cũng không ngốc, ai cũng không muốn, không sẵn sàng, không dám chủ động. Không có so sánh sẽ không có đau thương, cho dù là ai cũng không muốn bị xem như một kẻ hề trong gánh xiếc để người khác vây xem.
Quan ngoại chư hầu, không người nào ứng chiến.
Ngay khi sự im lặng chiếm lĩnh sân khấu, dần dần biến thành sự bối rối ----
“Em lên.”
Phía sau đội ngũ, giọng nói của Triệu Tây Âm nhẹ nhàng, bình ổn, cô bước ra khỏi đội, điềm tĩnh bước lên sân khấu từ bên trái, “Thưa cô, em múa.”
Lâm Lang mỉm cười, nhìn như thân mật chủ động móc ngón tay với Triệu Tây Âm, còn tinh nghịch lắc lắc: “Tây Âm, cậu chắc chắn múa đẹp hơn tớ.”
Triệu Tây Âm đáp lại sự hồn nhiên của cô ấy, cười càng ngọt ngào hơn, nói: “Đương nhiên.”
Những người ngồi ở hàng phía trước nghe xong liền cười, có chút thích thú chuyện đang diễn ra. Sầm Nguyệt quơ quơ nắm tay nhỏ với cô, làm khẩu hình miệng nói: “Cố lên.”
Nếu một người muốn nói về ý chí chiến đấu, không ai có thể ngăn cản được. Âm nhạc giống nhau, động tác giống nhau, Triệu Tây Âm cô đang tát vào mặt Lâm Lang một cái.
Cô và bản nhạc hòa làm một, tay chân là vũ khí sắc bén điều khiển nốt nhạc, lúc xoay tròn, tiếng nhạc cũng du dương theo, lúc nhảy lên, tiếng nhạc cũng theo đó mà thăng trầm. Chưa từng có nhân tố nào ảnh hướng đến cô, âm nhạc, người xem, đối thủ, đều không ảnh hưởng. Triệu Tây Âm có thể mang tất cả những điều này vào thế giới của cô, cô là chúa tể, là ngọn đèn sáng.
Khi làm một việc đến trình độ đỉnh cao, kỹ thuật đã trở thành thứ vô dụng nhất. Triệu Tây Âm không thèm khoe khoang, khinh thường sự cố tình ra vẻ, cô đã đọc kịch bản “Cửu tư” suốt mấy tháng, nhờ vào quan hệ của Triệu Văn Xuân, đến khoa Sử đại học C nghe giảng mấy bài học. Đọc thấu bối cảnh và thời đại của câu chuyện. Tâm hồn của cô là nội dung, cho nên khi trình bày hình thức cũng mang theo ý nghĩa.
Hình thức và tinh thần, hai hợp thành một.
Điệu múa tỏa ra sự lôi cuốn, mới là nơi thuộc về linh hồn.
Động tác cuối cùng kết thúc, giống như thanh kiếm được thu vào vỏ, dứt dứt khoát khoát, không đánh mà thắng. Triệu Tây Âm ngẩng đầu, đôi mắt rực rỡ như ánh mặt trời, sạch sẽ, sáng ngời. Hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy, là Sầm Nguyệt đưa tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt, tiếp theo là tiếng vỗ tay thưa thớt, một cái, lại một cái, giống như khởi đầu của một đợt nắng nóng, cuối cùng sấm sét oanh trời.
Giáo viên đứng một bên, đôi môi hé mở, hiển nhiên là hối hận trước đó đã dùng từ quá hoàn hảo để khen ngợi. Triệu Tây Âm nhảy thật sự quá tốt, tốt đến nỗi không cần đánh giá và khen ngợi, từng ánh mắt dưới sân khấu chính là con dấu quyền uy nhất.
Triệu Tây Âm bước xuống, mồ hôi chảy trên trán, hơi nóng bốc lên, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng trở nên kiều diễm. Lúc đi ngang qua Lâm Lang, nói với cô ta bằng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
Sắc mặt Lâm Lang trở nên trắng bệch, đúng là ứng với câu nói kia của Triệu Tây Âm ---- còn dám chọc tôi, cô cũng đừng mong sống dễ chịu.
Bài múa của Triệu Tây Âm, coi như đã hoàn toàn đẩy mình ra phía trước. Trước kia cô ít khi xuất hiện, bản thân không muốn tranh giành dẫn đầu. Bây giờ hào quang đã phát ra, ánh sáng rực rỡ không thể nào thu lại được.
Cô đã thành trung tâm được các thành viên trong nhóm vây quanh. Ở đây quá náo nhiệt, cho nên không ai chú ý tới ở cửa phòng tập, Tô Dĩnh không biết đã im lặng đứng đó bao lâu, bên cạnh vũ công lớn không thiếu trợ lý và vệ sĩ, bất cứ lúc nào ở đâu, dáng vẻ của Tô Dĩnh vẫn luôn luôn cao ngạo.
Trợ lý tỏ ra vô cùng thích thú đối với màn trình diễn của Triệu Tây Âm, hỏi Tô Dĩnh: “Chị Dĩnh, cô ấy chính là người mà cô Đới vẫn luôn đề cử đấy, nhảy thật sự rất tốt!”
Tô Dĩnh mặt không biểu cảm, giọng mũi run run chỉ nói ra một từ, lạnh lùng đánh giá: “Trẻ con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.